Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 39: Con Đường Máu Của Thôi Huyễn

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 3600 chữ
  • 2025-12-01 20:42:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ở góc Tây Bắc của hoàng cung có một khoảng đất rộng nằm ngoài cổng Hàn Anh, gần nơi đóng quân của Vũ Lâm vệ. Ngoài việc được dùng làm sân vui chơi, đánh mã cầu của hoàng gia, nơi này còn được dùng làm thao trường luyện võ của Vũ Lâm vệ. Trừ những ngày thao luyện bình thường, cứ đến cuối tháng, nơi đây sẽ tổ chức một trận đấu võ theo lệ định, gọi là “Thập nhân đột”.

“Thập nhân đột” chính là mười người cùng bao vây tấn công một người ở giữa, nếu người ở giữa có thể phá vòng vây thoát ra thì sẽ được thăng chức.

Trong Vũ Lâm vệ, thứ bậc vô cùng nghiêm ngặt, việc thăng cấp chẳng hề dễ dàng, quy tắc này nghe qua thì có vẻ hấp dẫn. Thế nhưng trên thực tế, suốt hai năm qua, chưa có ai thành công vượt qua vòng vây.

Nguyên nhân là bởi “Thập nhân đột” vốn được đặt ra nhằm tuyển chọn những tinh anh ưu tú nhất, toàn bộ quá trình đều là thực chiến. Mười người vây công tuy không được dùng đao kiếm hay những loại vũ khí có thể gây ra vết thương hở, nhưng ngoài điều đó ra, bất cứ vũ khí, chiêu thức nào cũng đều có thể sử dụng để tấn công vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể người tham chiến. Không chỉ vậy, mười người này cũng chẳng phải hạng tầm thường, tất cả đều là dũng sĩ được tuyển chọn khắt khe. Thế nên trong suốt hai năm, kẻ vào trận không một ai thành công, người thì bị thương tàn phế, người thì hộc máu, chết ngay tại chỗ. 

Đã nửa năm rồi, “Thập nhân đột” trở thành hư danh, không còn ai dám liều lĩnh đánh cược tính mạng vì tiền đồ.

Nhưng hôm nay, nơi đây lại vang lên âm thanh huyên náo đã lâu không nghe thấy.

Vài tên vệ lang mặc nhuyễn giáp, đi giày ô da liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt bao vây xô đẩy một người, ép hắn tiến vào sân.

Người bị đẩy đi kia là một vệ lang da ngăm, vóc người cao lớn, lại có sự nhanh nhẹn và dẻo dai đặc trưng của tuổi trẻ. Lúc này hắn bị người ta kẹp chặt, không thể thoát thân, bị ép tiến về nơi diễn ra “Thập nhân đột”. Đám Vũ Lâm vệ xung quanh lập tức xúm lại xem náo nhiệt, chẳng những không ngăn cản mà còn hô hào cổ vũ.

Người ấy chính là Thôi Huyễn, vào Vũ Lâm vệ chưa đầy một tháng.

Trong Vũ Lâm vệ, thứ bậc phân cách, kẻ mạnh được tôn sùng. Phần lớn vệ lang đều xuất thân từ thế gia quý tộc ở kinh thành, việc kết bè kéo cánh là chuyện thường tình. Sau khi Thôi Huyễn đến, thân thế hắn bị người ta đào ra: xuất thân từ biên cương Hà Tây, là thế hệ sau của một tội nhân, địa vị thấp hèn, cả ngày trầm mặc không thích giao du, trừ lúc tập luyện ra thì lúc nào cũng câm như hến, càng không chủ động kết giao hay nịnh bợ ai, rất nhanh đã bị cô lập và chèn ép.

Hôm nay trùng với buổi thao luyện cuối tháng, mấy tên vệ lang này đều được Thất lang họ Thương Quan sai khiến. Vị Thất lang này thấy Thôi Huyễn dám vô lễ với mình, nên sai người cố ý đẩy hắn vào sân “Thập nhân đột”, muốn dạy hắn một bài học nhớ đời.

Thôi Huyễn nhanh chóng bị đẩy đến rìa sân.

Bàn chân hắn cố trì xuống đất, không muốn bước vào.

“Vào đi!”

“Vào đi!”

“Vào đi!”

Đã lâu lắm rồi đám Vũ Lâm vệ mới thấy có người tiến vào vòng thách đấu, nên đều trở nên hưng phấn, đồng thanh hò hét giục giã.

“Ngươi vào cho ta!”

Thất lang nhà Thượng Quan vung tay đẩy mạnh một cái, Thôi Huyễn loạng choạng rồi bị đẩy hẳn vào giữa sân. Đến khi đứng vững lại, hắn phát hiện bản thân đã bị bao quanh, mười gã võ sĩ tay cầm gậy gộc, tập trung vây kín người hắn.

“Đánh!”

“Đánh!”

“Đánh!”

Chung quanh toàn là đám thiếu niên chừng hai mươi tuổi, ai nấy đều hung hăng hiếu chiến, thấy vậy liền vén tay áo, giơ nắm đấm gào to thúc giục.

Xung quanh đông nghịt. Thôi Huyễn tựa như một con thuyền nhỏ lẻ loi giữa từng đợt thủy triều, đứng trơ trọi giữa tâm điểm của làn sóng cuồng nộ.

Hắn ngẩng đầu nhìn đám vệ lang đang hả hê ra mặt, hai hàm răng nghiến chặt, rồi đột ngột quay người, giữa tiếng reo hò như sấm động của đám đông, bước đến bên giá vũ khí, chọn ra bàn long côn với một đầu buộc chùm khóa sắt [1] rồi quay trung tâm đấu trường.

Mười tên kia không nói một lời, lập tức xông vào tấn công.

Tiếng hò hét xung quanh càng thêm dữ dội, từng đợt một cuồn cuộn xô tới, vang động như muốn xé rách màng nhĩ. Mặt sân bị mười mấy hai mươi bàn chân xới tung, bụi bay mù mịt. Gậy gộc và dây sắt chạm nhau chan chát, tiếng va chạm rền rĩ xen lẫn âm thanh nặng nề khi bị đánh lên da thịt.

Thôi Huyễn lãnh trọn bảy tám gậy, bị đánh đến mức nằm gục trên đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Đầu hắn bị một gã võ sĩ nào đó giẫm mạnh xuống đất, mặt hắn áp chặt vào lớp bùn vàng, không thể động đậy, bên tai vang vọng tiếng cười nhạo như sấm nổ núi lở, dồn dập như sóng biển.

Thôi Huyễn nhắm mắt, trước mắt như hiện lên cảnh bản thân bị giam trong đại lao Nội phủ, chịu đủ cực hình tra khảo. Hắn chợt mở bừng mắt, hai mắt đỏ ngầu, như muốn rách ra vì phẫn nộ.

Những vệ lang vừa ép hắn ra đấu đang đứng một bên cười vang khoái chí, chỉ đợi đến lúc hắn cầu xin tha thứ và nhận thua. Nhưng trái ngược với dự đoán, hắn không hề rút lui, trái lại còn ngã nhào xuống đất, tay vẫn nắm chặt bàn long côn, quét mạnh một vòng về phía những võ sĩ gần bên. Ba bốn tên võ sĩ không kịp phản ứng bị khóa sắt cuốn lấy chỉ trong tích tắc.

Hắn gầm lên một tiếng, dồn sức giật mạnh, mấy kẻ kia bị kéo ngã túi bụi, lăn lộn thành một đống.

Tiếng la hét xung quanh chợt im bặt, chỉ còn lại âm thanh hỗn loạn của gậy gộc và dây xích va vào nhau trong trận hỗn chiến. Đám vệ lang nhìn thiếu niên đất Hà Tây với đôi mắt đỏ quạch như hổ điên bị vây hãm giữa sân, vẻ đắc ý dần chuyển thành kinh ngạc.

Thôi Huyễn hung hãn như phát cuồng, liên tiếp phá vây, vượt qua bảy tám kẻ chặn đường. Vai và lưng hắn phải chịu thêm vài đòn côn nặng nề, nhưng hắn vẫn gầm vang, vung mạnh dây xích quấn chặt lấy cổ một tên phía trước, kéo ngã xuống đất, đồng thời dùng đầu kia của cây côn đẩy bật một tên khác ra, rồi tung mình lộn một vòng, né tránh tên cuối cùng định lao tới ngăn cản, hai chân vừa chạm đất, hắn đã đứng sừng sững bên ngoài vòng vây.

Hắn thoát ra rồi.

Mười võ sĩ người thì bị thương ngã quỵ, kẻ thì đứng đờ ra như tượng, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Xung quanh trở nên im phăng phắc, không còn một tiếng động nào.

Thôi Huyễn giơ tay, chậm rãi lau đi vệt máu vẫn không ngừng trào ra nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám Vũ Lâm lang đang trố mắt nhìn hắn với vẻ kinh hãi, run sợ, hoặc thậm chí là kính phục. Lúc này, dáng hình hắn chẳng khác nào con sói đơn độc vừa kết thúc cuộc đi săn, ngạo nghễ nhìn xuống đám thú hoang đang quỳ rạp dưới chân nó.

…

Tháng tám chưa tận, tháng thín đã đến, mùa thay áo đã về. [2]

Thế nhưng năm nay đã vào tháng chín, tiết thu vẫn còn oi ả, thoắt cái, hôn kỳ của Tần vương cũng cận kề.

Trước ngày đại hôn, Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa đích thân đến phủ Tần vương kiểm tra tình hình chuẩn bị cho tân phòng. Nàng ta dặn dò quản sự của vương phủ đem bức bình phong viền vàng khảm ngọc trắng, vẽ cảnh bách tử hí nhạc, [3] món quà cưới được nàng ta mang tới, đặt ngay ngắn trong tân phòng, sau đó lên xe rời thành, đến đạo quán Tử Dương để tìm Lý Huyền Độ, giục hắn mau chóng hồi kinh, tuyệt đối không được để việc tu đạo làm lỡ giờ lành đại hôn ngày mai.

Mai là ngày đại hôn.

Sau khi Trưởng công chúa rời đi, Lý Huyền Độ nhớ lại câu hỏi tựa như vô tình của nàng ta về việc sau khi thành thân, khi nào hắn sẽ rời kinh. Khí nóng mùa thu càng lúc càng khó chịu, thấy mở cửa sổ cũng chẳng ích gì, hắn bèn khoác áo rời điện, rảo bước đến dòng suối bên trong rừng tùng bách, lội xuống nước.

Hắn nhắm mắt đứng yên trong dòng suối ngập tới đầu gối, ngửa nhẹ đầu để dòng suối mát lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, chẳng mấy chốc toàn thân đã thấm ướt.

Một cơn gió đêm thổi tới, lướt qua lớp áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể Lý Huyền Độ, làn da hắn như được cái lạnh mơn trớn, lúc này hắn mới thấy dễ chịu hơn.

Từ sâu trong rừng rậm ở nơi nào đó phía xa, vọng đến vài tiếng cú đêm, cảnh sắc tĩnh mịch xung quanh lại càng thêm rợn ngợp.

Ngay dưới mặt nước cách hắn không xa, không một âm thanh báo trước, một cụm bọt nước lặng lẽ nổi lên. Dưới dòng nước dường như có một con cá lớn đang bơi ngược dòng tiến về phía sau lưng hắn. Khi chỉ còn cách vài thước, trong khoảnh khắc, theo sau tiếng nước vỡ vang “oàm oạp”, một bóng người bịt mặt từ dưới nước lao vọt lên, kèm theo ánh lạnh xẹt qua, một thanh trường kiếm sắc bén nhắm thẳng vào lưng Lý Huyền Độ lúc hắn đang ngửa mặt đón nước.

Dưới ánh trăng, ánh kiếm sắc lạnh như tia chớp, xuyên thấu tâm can.

Đó là một thanh bảo kiếm, dùng để giết người.

Lý Huyền Độ mở bừng mắt, xoay mạnh người.

Mũi kiếm như một con rắn độc lè lưỡi, cực kỳ linh hoạt, đổi hướng tức thì, nhắm thẳng vào yết hầu hắn.

Lý Huyền Độ vừa kịp xoay người, lưỡi kiếm đã áp sát, chỉ còn cách cổ hắn chưa đến một tấc.

Hắn khoác đạo bào, toàn thân trên dưới không một tấc sắt phòng thân, vậy mà ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp rạch qua yết hầu, hắn đã đưa tay chụp lấy mũi kiếm, gồng sức bẻ mạnh một cái. Một tiếng “choang” chói tai vang lên, thanh kiếm bị hắn bẻ gãy làm đôi.

Kẻ kia dường như cũng bị bất ngờ, cầm thanh kiếm gãy khựng lại một thoáng.

Ngay khoảnh khắc đó, Lý Huyền Độ xoay ngược đoạn đầu kiếm bị hắn giữ trong tay. Đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng mình tránh né. Dù tránh được chỗ hiểm chí mạng, nhưng vẫn chậm một bước.

“Phụt”. Đầu kiếm sắc bén như đoản đao cắm sâu vào phần vai ngực bên phải.

Thân thể người kia khẽ chao đảo.

Máu chảy ròng ròng, nhỏ từng giọt xuống từ lòng bàn tay đang nắm đoạn kiếm gãy của Lý Huyền Độ cũng như thân thể của gã đàn ông bịt mặt ấy, rất nhanh đã nhuộm đỏ một vùng mặt nước.

Biến cố xảy ra bất thình lình, và kết thúc chỉ trong vài nhịp thở.

Đúng lúc ấy, nhóm tùy tùng của Tần vương đang đứng trên bờ suối vừa huýt sáo triệu tập, vừa lội nước lao tới.

Kẻ bịt mặt nhanh chóng lui lại, tung người lên bờ suối. Tuy bị thương không nhẹ, nhưng vẫn có thể thuận lợi đào thoát, thoắt cái đã lẩn vào bìa rừng gần đó, thân ảnh chìm khuất trong màn đêm phủ kín bởi rừng cây.

Diệp Tiêu đuổi đến nơi, lệnh cho Thẩm Kiều và Trương Đình dẫn thị vệ vào rừng truy bắt hung thủ, còn mình thì hộ tống Tần vương hồi điện.

Lý Huyền Độ vẫn đứng nguyên dưới nước, ngoảnh đầu nhìn về hướng thích khách đào tẩu, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì.

Diệp Tiêu không dám quấy rầy hắn, nhưng ánh sáng từ cây đuốc đã soi rõ bàn tay bị thương của ngài. Bàn tay ấy buông thõng bên người, máu men theo các ngón tay nhỏ xuống không ngừng, nhuộm đỏ cả vạt đạo bào.

Hắn không kìm được thốt lên: “Điện hạ, tay ngài!”

Lý Huyền Độ như chợt tỉnh lại, ngoảnh đầu, lội nước lên bờ, trở về điện Ngọc Thanh nơi hắn cư ngụ.

Lòng bàn tay hắn bị thương không nhẹ, vết cắt sâu đến lộ cả xương, máu thịt be bét.

Diệp Tiêu vốn đã quá quen với vết thương ngoài da, gần như là một nửa quân y. Hắn làm sạch vết thương, rồi lấy kim chỉ khâu lại, sau đó bôi thuốc cầm máu, cuối cùng dùng băng vải quấn kín.

Mặt đất loang lổ vết máu nhưng Lý Huyền Độ không rên dù chỉ một tiếng. Xử lý xong vết thương, hắn thay y phục sạch sẽ. Dù sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng hắn đã nghiêng người dựa vào giường mây, mắt nhắm lại, hàng mi rũ xuống, cả người bất động, như thể đã thiếp đi.

Thẩm Kiều và Trương Đình trở lại, tiến lên thỉnh tội với Lý Huyền Độ, nói rằng thích khách vô cùng xảo quyệt, sau khi vào rừng thì không rời đi ngay mà cứ quanh quẩn mãi trong bóng cây. Mấy lần tưởng đã bắt kịp thì lại để hắn thoát thân. Cuối cùng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, họ đành trở về hồi báo.

Diệp Tiêu giận dữ, nghĩ lại vẫn không khỏi kinh hãi.

“Rốt cuộc là kẻ nào ra tay? Tuy giờ đã chạy thoát, nhưng chắc cũng chưa thể đi xa. Hay để thuộc hạ lệnh cho phủ Kinh Triệu phong tỏa ngọn núi, lục soát khắp nơi?”

Lý Huyền Độ vẫn nhắm mắt, chỉ đáp: “Không cần.”

Diệp Tiêu tuy không cam lòng, nhưng Tần vương đã nói vậy. Lúc này sắc mặt ngài vẫn chưa tốt lên, chỉ e vẫn chưa hồi sức sau cơn đau khi trị thương, hắn đành nén giận, nghe theo.

Lý Huyền Độ lệnh đám người giải tán nghỉ ngơi. Còn hắn tựa mình trên giường mây thêm một lúc, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh thích khách lao tới tấn công mình.

Dù chỉ là một thoáng giao đấu, đối phương lại còn che kín mặt, song cảm giác quen thuộc ấy khiến hắn nghĩ ngay đến cái đêm khi vừa đặt chân đến dịch xá Phúc Lộc ở Hà Tây hồi đầu năm.

Hắn mở choàng mắt, nhìn chòng chọc vào bàn tay bị thương dưới ánh đèn, ánh mắt sâu xa, hồi lâu sau mới thả tay xuống, nhắm mắt trở mình, cuộn áo quay vào trong, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

…

Ngày hôm sau là ngày đại hôn.

Tối qua Bồ Châu ngủ rất ngon, không hề có chút hồi hộp nào thường thấy ở những tân nương trong đêm trước ngày đợi gả.

Hoặc nói đúng hơn, từ cái ngày nàng bị ép buộc đưa ra quyết định mới, suốt khoảng thời gian chờ đợi ngày cưới, nàng vẫn luôn an giấc mỗi đêm.

Đã có mục tiêu rõ ràng, cũng đã xác định được hướng đi sau này, vậy thì còn gì đáng để bận lòng nữa? Thuận theo thời thế, ứng biến linh hoạt, nỗ lực hết mình.

Dưới sự hầu hạ của tỳ nữ, cơ thể mỹ miều trần trụi của nàng được gột rửa trong làn nước nồng đượm hương thơm, sau đó lại mất thêm gần một canh giờ để búi tóc. Mái tóc vấn cao, tựa như chim hồng kinh động giương cánh bay lên. Ngoài lớp áo lót bằng lụa mỏng trong suốt sát thân, nàng khoác lên từng lớp từng lớp áo cưới phức tạp dành riêng cho vương phi trong ngày đại hôn.

Trời về chiều, tà dương rọi xuống, giờ lành rước dâu đã gần kề, từ tiền viện Quách phủ vang lên tiếng trống nhạc tưng bừng rộn rã.

Nàng đứng trong bóng hoàng hôn hắt nghiêng qua khung cửa sổ, để mỹ tỳ nâng gương lớn lên trước mặt. Nàng nhìn vào gương, sửa lại tóc mai lần cuối.

Trong bóng hoa mờ ảo, trước màn the đỏ nhạt như ráng chiều, người ngọc trong gương mặc địch y [4] dành cho vương phi của thân vương, eo đeo song bội ngọc thạch. Khi nàng giơ tay chỉnh tóc, ống tay áo như muốn tuột khỏi làn da mịn màng, rũ xuống, đọng lại thành từng nếp gấp ở khuỷu tay, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng vàng. Khi nàng vô thức đưa tay vuốt tóc, ánh vàng cũng lóe lên, lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Người được hoàng thất phái đến đón dâu là Đoan vương phi, một vị trưởng bối trong tộc, cha mẹ đều còn, đủ nếp đủ tẻ. Giờ phút này bà cũng ăn vận chỉnh tề, đầu cài trâm ngọc, mặt mày hiền hòa, tươi cười bước đến gọi nàng: giờ lành đã tới, Tần vương ôm nhạn, [5] đích thân đến rước dâu rồi.

Tay Bồ Châu hơi khựng lại, dường như có chút hồi hộp thoáng qua. Nàng ngắm mình trong gương lần cuối, xoay sang đáp lời, đầu hơi cúi xuống, để hai phó mẫu cung đình phủ lên mặt nàng một tấm khăn xanh thêu hoa sen tịnh đế. Nàng được dìu đỡ rời khỏi nội thất, bước ra ngoài.

Khi bước ra cửa, trời đã tối hẳn. Trên con phố trước phủ Quách gia, vệ úy từ trong cung cùng thị vệ của vương phủ đã sớm chia thành hàng nghiêm chỉnh, canh gác nghiêm ngặt, không cho người ngoài tiếp cận.

Hôn lễ được tiến hành tuần tự theo đúng như lễ nghi. Sau khi hoàn thành các nghi thức tại Quách gia, Bồ Châu, người đang chờ ở gian phía Đông, được các bà tử và quan phụ trách hôn lễ dẫn đi, bước lên xe hoa.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, nàng ngồi trong xe được một lúc thì không nén được tò mò, vén nhẹ một góc màn xe, len lén nhìn ra bên ngoài.

Hai bên đường sáng rực đuốc lửa, đoàn rước dâu nối dài trước sau, uốn lượn tiến về phía trước, người ngựa đông đúc. Nàng vừa nhìn ra đã thấy phía trước xe hoa của mình, Lý Huyền Độ đang cưỡi một con tuấn mã, yên cương nạm bảo, thong thả tiến bước.

Khác với dáng vẻ tùy ý thường ngày, thời khắc này hắn khoác lễ phục đỏ sẫm, bóng lưng thẳng tắp. Bồ Châu nhìn trộm một lát trước khi lui về chỗ cũ, nhẩm lại từng bước đối sách cho đêm nay.

Đêm động phòng hoa chúc, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nàng khẽ thở ra một hơi, chút hồi hộp vừa rồi, cũng theo đó tan biến như mây khói.

[5] ôm nhạn: thuộc lễ điện nhạn. (chim nhạn/ngỗng trời) Trong phong tục cưới hỏi xưa, phần lễ cho nhà gái thường bao gồm một đôi chim nhạn vì chim nhạn là loài chim rất chung tình, không sánh đôi hai lần. Loài chim này cũng rất thảo ăn, khi gặp mồi thì gọi nhau cùng ăn chung, khi một con chết rồi, thì con còn lại cũng buồn mà chết theo. Người xưa cho rằng sự di chuyển của đàn nhạn từ Nam ra Bắc phù hợp với âm dương, vợ chồng chung thủy là phù hợp với lẽ phải, lễ nghĩa. Việc dùng đôi nhạn làm lễ vật tượng trưng cho sự hòa hợp của âm dương, giữa một người nam và một người nữ, đồng thời còn tượng trưng cho sự chung thủy trước sau như một trong hôn nhân.

[4] địch y có màu xanh thẫm, cổ áo, tay áo, vạt áo hai bên và vạt áo dưới chân màu đỏ thêu hoa văn rồng bay trong mây. Mặt trên thêu bốn mươi cặp chim trĩ.

[3] “Bách tử hí nhạc” (百子戏乐) là một chủ đề truyền thống trong hội họa và thủ công mỹ nghệ Trung Hoa cổ đại, thường được dùng để trang trí các vật phẩm trong dịp cưới hỏi hoặc chúc thọ, tượng trưng cho phúc đức, con cháu đầy đàn, gia đình hưng vượng. “Bách tử” (百子) nghĩa là “trăm đứa trẻ”, con số tượng trưng cho sự đông đúc, sung túc, nhiều con nhiều cháu. “Hí nhạc” (戏乐) nghĩa là “vui đùa, ca múa nhạc”, thể hiện cảnh lũ trẻ vui đùa, ca múa, đánh trống, thổi tiêu, chơi đùa với nhau.

[2] Trích từ 2 câu thơ trong tập Bân Phong – Quốc Phong thuộc Kinh thi. Thứ cho tại hạ ngu dốt nhưng tại hạ chịu không dịch được thơ. Tháng 8 chỉ tra được baidu, nguồn Việt mình không tra được nên mọi người tham khảo hai câu khác:

Gốc: Thất nguyệt lưu Huỷ (Hoả)/Cửu nguyệt thụ ý.

[1] “Bàn long côn” (蟠龙棍) là một loại binh khí cổ trong võ thuật Trung Hoa, thuộc dạng côn (gậy), nhưng có đặc điểm trang trí đặc biệt: “Bàn long” (蟠龙) nghĩa là rồng uốn lượn, hình tượng con rồng quấn quanh, thường được khắc hoặc chạm nổi trên thân côn. “Côn” (棍) là gậy, một vũ khí dài dạng trụ tròn, dùng để đánh, đỡ, hoặc khống chế đối thủ. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top