Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 38: Lên Kế Hoạch Đoạt Ngôi

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 4436 chữ
  • 2025-12-01 20:40:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một ngày sau khi Bồ Châu vào cung tạ ơn, đủ loại tin tức lần lượt truyền đến.

Người được chọn làm Thái tử phi nhanh chóng được định đoạt, là con gái của Diêu hầu, Diêu Hàm Trinh.

Ở kiếp trước, chẳng bao lâu sau khi Bồ Châu trở thành Thái tử phi, Diêu Hàm Trinh cũng được đưa vào Đông cung. Kiếp này duyên phận rẽ ngang, Bồ Châu gả cho Tần vương, ngôi vị Thái tử phi liền rơi vào tay Diêu Hàm Trinh.

Đây hẳn là lựa chọn sau cùng của Hoàng đế, nhằm kiềm chế thế lực bên ngoại. Giữa cặp chị chồng em dâu tranh đấu ngầm suốt bao năm, phần thắng lần này đã nghiêng về phía Trưởng công chúa. 

Ngày đó Hoài Vệ chạy thẳng đến phủ Quách gia, vừa nhìn thấy Bồ Châu đã nổi giận đùng đùng, trách móc muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với Lý Huyền Độ.

“Huynh ấy lừa ta! Còn nói nếu ta cưới tỷ làm vương phi huynh ấy sẽ giết tỷ. Giờ thì hay rồi, chính huynh ấy lại cưới tỷ làm vương phi?”

Khi còn bé, Hoài Vệ từng thấy người trong tộc thành thân, tò mò hỏi bà vú già bên cạnh rằng thành thân nghĩa là gì. Bà vú ấy bảo, thành thân nghĩa là đàn ông và phụ nữ ôm con dê nhỏ nằm ngủ với nhau, thế nên từ đó đến nay, hình ảnh đó cứ in sâu vào đầu cậu, không thể phai nhạt được.

Giờ nghĩ đến việc sau này nàng sẽ ôm dê con ngủ cùng Lý Huyền Độ, còn mình thì không có phần, sao cậu lại không phẫn nộ, không tủi thân cho được? Gào xong, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Bồ Châu sai tỳ nữ mang điểm tâm tới, dỗ dành cậu hồi lâu, rốt cuộc cũng khiến cậu nguôi ngoai phần nào.

Hoài Vệ ngoái đầu nhìn quanh, thấy không có ai, liền ghé sát tai nàng thì thầm: “A tỷ, huynh ấy tính tình khô khan, lại hung dữ, chắc chắn sẽ không đối tốt với tỷ đâu. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu tỷ không muốn làm vương phi của huynh ấy, ta sẽ về nói với ngoại tổ mẫu rằng ta muốn rời kinh thành. Ta sẽ giấu tỷ vào xe của ta, lén đưa tỷ đến thành Ngân Nguyệt! Đến đó rồi, ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ muốn làm gì cũng được!”

“Ta nói thật đấy! Lần này đặc biệt đến tìm tỷ, chính là để nói với tỷ chuyện này!”

Cậu bé sợ nàng không tin, mở to mắt, nhấn mạnh thêm lần nữa.

“À thêm cả nhũ mẫu của tỷ nữa! Bà ấy cũng được đi cùng! Như thế thì hai người sẽ không bị chia cách, bà ấy còn có thể nấu đồ ăn ngon cho ta mỗi ngày!”

Nói xong, cậu cắn một miếng bánh, quay đầu tìm người.

“Bà ấy đâu rồi nhỉ? Sao ta không thấy?” Miệng cậu đang nhét đầy đồ ăn nhưng vẫn lúng búng hỏi.

Trong lòng Bồ Châu vốn đầy phiền muộn, nhưng những lời dù ngây ngô nhưng đầy chân thành này của Hoài Vệ vẫn khiến nàng hết sức cảm động.

Thật sự là có chút cảm động.

Nghĩ đến nhũ mẫu, nàng cố kìm nén cảm giác muốn rơi lệ, mỉm cười đáp: “Đây là Thánh chỉ của Hoàng đế, không thể làm trái. Huống chi trở thành Tần vương phi rất tuyệt mà. Nhất định a tỷ sẽ đến thăm nhà đệ ở thành Ngân Nguyệt nhưng chưa phải bây giờ, sau này có cơ hội tỷ sẽ đi, được không?”

Hoài Vệ vô cùng thất vọng, miệng lầm bầm: “Được rồi… nhưng sau này a tỷ nhất định phải đến đấy nhé!”

Bồ Châu nói: “Nhất định rồi. Ta còn muốn gặp mẫu thân của đệ là Trưởng công chúa nữa mà.”

Lúc này Hoài Vệ mới chịu nhoẻn cười, tâm tình cũng vui vẻ lên không ít.

Bồ Châu chợt nhớ tới tai nạn kiếp trước của cậu bé, dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được qua lại với Hàn Xích Giao nữa, càng không được theo hắn ra ngoài chơi đùa.

“Biết rồi, biết rồi! Ta nghe Trần ma ma với ngoại tổ mẫu nói chuyện, cháu trai của ta đang bị giam trong nhà, không ra ngoài nửa bước được đâu!”

Bồ Châu chỉ mong Hàn Xích Giao bị giam càng lâu càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ được thả ra nữa.

Hoài Vệ chơi đùa cả buổi, thị tùng theo hầu từ trong cung bắt đầu giục giã, cậu bé mới lưu luyến quay về. Trước khi đi, cậu còn dặn: “A tỷ, sau này nếu huynh ấy dám bắt nạt tỷ, tỷ phải lập tức nói với ta, ta sẽ giúp tỷ đánh trả!”

Bồ Châu không khỏi bật cười, mỉm cười gật đầu.

Tiễn cậu bé đi rồi, nụ cười trên gương mặt nàng cũng dần tan biến.

Từ sau khi rời cung đến giờ, nàng vẫn luôn suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì.

Tên cẩu Hoàng đế kia lấy nhũ mẫu ra để uy hiếp nàng, nàng hận ông ta còn không kịp, sao có thể cam tâm nghe theo sự sắp đặt của ông ta?

Huống chi, nghĩ kỹ lại thì, cho dù Hoàng đế thực sự có ý định tha mạng cho nàng để luận công ban thưởng, cho dù tình cảm của Lý Thừa Dục với nàng có thể chịu được thử thách về thời gian và khoảng cách, cho dù cuối cùng y có thể chịu đựng được mọi áp lực để nạp một người từng là thẩm mẫu của mình vào hậu cung, thì với thái độ nâng đỡ hết mực của Hoàng đế dành cho y hiện nay, không đời nào ông ta chịu để yên cho người phụ nữ có ảnh hưởng sâu sắc đến Thái tử là nàng tiếp tục sống trên đời?

Đến lúc đó, Thái tử càng kiên quyết giữ nàng, Hoàng đế càng không tha cho nàng.

Dẫu trong thâm tâm, việc phải đoạn tuyệt với quá khứ quen thuộc khiến nàng thấy tiếc nuối và buồn bã, nhưng nàng vẫn buộc phải từ bỏ Lý Thừa Dục, bắt đầu cân nhắc đến một con đường khác, một con đường trước đây nàng chưa từng nghĩ đến: Lý Huyền Độ.

Trước mắt con đường này có những ưu điểm hết sức rõ ràng.

Nàng biết, ở kiếp trước, hắn chính là người chiến thắng sau cùng. Nay nàng được ban hôn làm Tần vương phi, đây hiển nhiên là một một lợi thế trời ban. Nhưng nếu muốn từ thân phận Tần vương phi bước lên địa vị như Khương thị hiện nay, thì trước hết nàng phải vượt qua cửa ải thứ nhất, trở thành Hoàng hậu. Chuyện này cũng không dễ dàng gì.

Thế gian không có bức tường nào chắn được gió. Ý đồ thực sự khi Hoàng đế ban hôn hôm nay, dù có thể che giấu được một thời gian thì cũng không thể giấu được cả đời. Huống chi Lý Huyền Độ lại không phải kẻ ngu ngốc. Một khi hắn biết được chân tướng, đừng nói đến ngôi vị Hoàng hậu, mất mạng khi nào còn chưa biết được đâu.

Cách duy nhất để tránh khỏi kết cục ấy là nói cho hắn biết sự thật về cuộc hôn nhân này, cũng như đạt được một thỏa thuận có lợi càng sớm càng tốt.

Nhưng những gì nàng đang nắm trong tay để làm điều kiện thương lượng với hắn lại quá ít ỏi.

Chỉ là một màn phản gián mà thôi. Cho dù tình thế lúc này buộc hắn phải đồng ý bảo đảm địa vị cho nàng đi chăng nữa, thì ai có thể cam đoan rằng sau này hắn sẽ không lật lọng? Với mức độ chán ghét mà hắn dành cho nàng, Bồ Châu không có chút tự tin nào để nói rằng nàng có thể thao túng được hắn về mặt tình cảm, càng không thể khống chế được hắn như đã từng làm với Lý Thừa Dục, đó chỉ là mộng tưởng viển vông.

Nếu sau này nàng giúp hắn sớm đăng cơ trở thành Hoàng đế, đến lúc đó hắn trở mặt, thì dù nàng có sinh con trai cũng vô ích.

Muốn phế đi một người, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói.

Mọi việc nếu chuẩn bị kỹ thì thành, không chuẩn bị thì bại. Nàng bắt buộc phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Cho nên, muốn củng cố ước hẹn Đế – Hậu này, chỉ có cách nâng cao giá trị của bản thân, để sau này có chỗ dựa, có thế lực hậu thuẫn, khiến hắn không thể dễ dàng bội ước hay ra tay với nàng.

Thế nhưng một vấn đề mới lại nảy sinh: với thân phận cô nhi, sau này ai sẽ là chỗ dựa và hậu thuẫn cho nàng?

Nàng đã trăn trở suy nghĩ về vấn đề này từ đêm qua, sau khi xuất cung trở về. Ban đầu tưởng chừng đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng vừa tiễn Hoài Vệ đi, ngẫm nghĩ thêm một hồi, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một người.

Khương Nghị, vẫn là Khương Nghị.

Khương Nghị khi còn sinh thời từng có giao tình không tệ với phụ thân nàng, cộng thêm chút nhân duyên tích lũy được trước đây, nàng có thể lựa thời cơ tìm cách tiếp cận Khương Nghị, nhận ông làm nghĩa phụ, ôm chặt đùi ông.

Xét đến quan hệ giữa Lý Huyền Độ và nhà họ Khương, nếu tương lai hắn lên nắm quyền, nhất định sẽ trọng dụng Khương Nghị. Về phần Khương Nghị, ông ấy sẽ trở thành rường cột của nước nhà. Điểm này, Bồ Châu rất lấy làm tin tưởng. Như vậy, sau này có nghĩa phụ làm chỗ dựa, nàng không còn là người muốn phế là phế. Đợi đến khi sinh được con trai, lập làm Thái tử, thì việc còn lại, chính là kiên trì chờ đợi.

Dựa theo kinh nghiệm của Bồ Châu, Hoàng đế bình thường chẳng mấy ai sống thọ. Nguyên nhân không ngoài hai điều: một là hoang dâm vô độ, hai là lao tâm quá mức.

Nàng sẽ giúp hắn mở rộng hậu cung, tuyển chọn thật nhiều mỹ nhân không có xuất thân hiển hách, vừa giúp bản thân có được tiếng thơm hiền đức, vừa khiến hắn đắm chìm trong nữ sắc đến mức yểu mệnh.

Nếu hắn biết tiết chế trong chuyện nữ sắc, cũng không sao. Một khi đã là vị Hoàng đế siêng năng cần chính, thì mỗi ngày đều có vô số chuyện phải lo liệu, tấu chương từ các quận gửi về án thư cứ gọi là chất cao chồng chất, không lúc nào dứt. Tâm lực cạn kiệt, thì cũng rất dễ đoản mệnh.

Đợi đến lúc hắn chết, nàng sẽ lên làm Thái hậu, dựa trên nền móng mà hắn để lại cho mẹ con nàng, tận tâm tận lực phò tá con trai, trở thành một vị Thái hậu như Khương thị.

Dĩ nhiên, đó đều là chuyện của sau này. Trước mắt, có hai việc quan trọng cần làm.

Thứ nhất, phải đạt được thỏa thuận với hắn.

Thứ hai, cùng hắn liên thủ đối phó với Hoàng đế.

Việc đạt được thỏa thuận không quá khó, Bồ Châu nắm chắc phần thắng. Đối với một hoàng tử mới mười sáu tuổi đã nuôi dã tâm, từng can dự vào chuyện ép vua thoái vị, trong hoàn cảnh buộc phải mai danh ẩn tích như hiện nay, nếu có thêm một đồng minh đủ sức giúp hắn xoay chuyển cục diện vào thời khắc then chốt, hắn không có lý do gì để từ chối.

Phần khó nhất là đối phó với Hoàng đế.

Hoàng đế đang nắm thiên hạ trong tay, chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể điều động trăm vạn binh mã. Nhìn lại kiếp trước, Lý Huyền Độ có thể mưu sự thành công, kỳ thực cũng có phần may mắn. Ví như khi hắn bị thương, nếu khi đó gặp phải người khác, có khi hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi.

Dù có tái sinh đi chăng nữa, cũng không thể nắm chắc hết mọi việc trong tay.

Bất kỳ biến số nhỏ nhặt nào cũng có thể tạo nên ảnh hưởng to lớn đối với kết cục sau cùng.

Đây chính là bài học cay đắng mà Bồ Châu đã phải thừa nhận.

Kiếp này, mưu đồ giang sơn không phải chuyện có thể thành công chỉ trong một sớm một chiều. Mạo hiểm càng nhiều, biến số càng khó lường.

Hiện tại đối với nàng mà nói, sau khi thành thân nàng sẽ phải nói rõ thân phận một cách thẳng thắn với hắn, giành được lòng tin của hắn, đàm phán điều kiện xong xuôi, chờ đến khi Khương thị, cây định hải thần châm [1] duy trì thế cục nhiễm bệnh dịch qua đời giống như kiếp trước, huynh đệ không còn rào cản tàn sát lẫn nhau, nàng sẽ lợi dụng thân phận mật thám của mình giúp Lý Huyền Độ bù đắp lỗ hổng, hoàn thiện kế hoạch ám sát bất thành của kiếp trước, không chỉ khiến Hoàng đế bị thương mà còn phải kết liễu ông ta chỉ trong một đòn.

Nếu mọi việc thuận lợi thì không cần đến mười năm là hắn đã có thể đăng cơ làm Hoàng đế, điều này đồng nghĩa với việc nàng có thể leo lên Hậu vị sớm hơn thời hạn.

Còn về Lý Thừa Dục…

Trước mắt nàng bất chợt hiện lên khung cảnh cách đây mấy tháng, dưới bóng hoa trong phủ Đô úy ở Hà Tây, nàng và y từng bàn luận về âm luật, một thoáng hổ thẹn và tiếc nuối bỗng dâng lên trong lòng nàng.

Nhưng không có cách nào khác vì đây quả thực là số mệnh, trời xui đất khiến, không còn sự lựa chọn nào khác. Để đền bù, về sau nếu có thể giữ được tính mạng cho y, nàng nhất định sẽ dốc sức hết mình.

Bồ Châu cẩn thận nghĩ kỹ một lượt từ đầu đến cuối, mọi sự u uất và chán nản trong lòng đều được quét sạch, cả người một lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu.

Hoàng đế Hiếu Xương đã gài nàng trước, đụng vào người không nên đụng vào, phá hỏng tiền đồ của nàng, thì đừng trách nàng ngồi chung thuyền với Lý Huyền Độ.

Trăm sông đổ về một biển.

Chỉ cần đạt được mục đích, gả cho ai cũng thế thôi.

…

Cung Diên Ninh nằm ở phía Đông của cung Trường An, trong triều thường gọi là Đông cung.

Từ khi Lý Thừa Dục cử hành đại hôn năm mười sáu tuổi, y liền ở lại Đông cung. Phía Bắc Đông cung là tư thất của Thái tử, phía Nam là nha môn của các thuộc quan.

Ngày thường, Đông cung vô cùng yên tĩnh, là nơi ở của Thái tử nên toát lên khí tượng nghiêm trang. Thế nhưng lúc này, trong tẩm điện phía Bắc Đông cung lại vang lên một âm thanh hỗn loạn khác thường.

Lý Thừa Dục tựa như một con thú bị vây khốn, đi tới đi lui không ngừng trong tẩm điện. Bỗng nhiên như thể đã hạ quyết tâm, y đột ngột xoay người, sải bước đi thẳng ra ngoài.

“Thái tử người không thể đi —— “

Tôn Lương đệ hoảng hốt đuổi theo ngăn lại. Thấy không khuyên được, nàng ta vội ôm chặt lấy cánh tay y.

Nàng ta là người phụ nữ đầu tiên của Thái tử, con gái của yết giả Tôn Cát, chúc quan dưới quyền Đông cung. Trước khi Thái tử thành hôn với Thái tử phi Thượng Quan thị vào năm mười sáu tuổi, nàng ta đã vào Đông cung hầu hạ rồi.

“Tránh ra!”

Lý Thừa Dục mạnh tay hất phăng Tôn Lương đệ ra. Lực rất mạnh, nàng ta không giữ được thăng bằng, ngã phịch xuống đất. Ngẩng đầu lên thấy Lý Thừa Dục sắp bước qua bậc cửa, nàng ta không màng đến đau đớn, lồm cồm bò dậy, liều mạng níu lấy chân y từ phía sau, vừa kéo vừa khóc lóc nghẹn ngào.

“Thái tử người bình tĩnh lại đã! Việc đã đến nước này, bệ hạ đã hạ Thánh chỉ, người không thể kháng chỉ.”

Mắt Lý Thừa Dục đỏ bừng, như thể không nghe thấy gì, hắn rút chân ra khỏi ngưỡng cửa, tiếp tục sải bước ra ngoài.

Tôn Lương đệ biết mình không thể ngăn y, ngồi bệt dưới đất nước mắt ròng ròng, trong lòng chỉ cầu mong người nàng ta vừa phái đi mời Hoàng hậu có thể đến kịp lúc.

Lý Thừa Dục bước đến trước cửa điện, thân hình thoáng khựng lại.

Phía đối diện, một người phụ nữ trung niên mặc cung trang bước nhanh tới, phía sau dẫn theo một hàng cung nhân. Có lẽ vì đi quá gấp nên không kịp mang theo nghi trượng khổng tước như bình thường.

Hoàng hậu Thượng Quan đã đến, sai người lui hết ra ngoài, tự mình bước vào trong điện, đóng cửa lại.

“Mẫu hậu…”

Lý Thừa Dục khẽ gọi một tiếng.

“Con định đi đâu? Muốn làm gì?”

Hoàng hậu Thượng Quan hỏi.

Lý Thừa Dục cắn răng hồi lâu, chợt ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Nhi thần nghe nói ban đầu phụ hoàng có ý muốn để Bồ thị hứa hôn với nhi thần làm Thái tử phi, vì sao bây giờ bỗng nhiên tứ hôn nàng cho hoàng phúc? Mẫu hậu cũng đâu ưa gì con gái nhà họ Diêu! Vì sao người không khuyên can phụ hoàng?”

“Vậy rốt cuộc con muốn làm gì? Đến tìm Hoàng đế để phân rõ phải trái sao?”

“Nếu không làm rõ, nhi thần ăn ngủ không yên…”

Một tiếng “bốp” vang lên giòn giã, cắt đứt lời nói của Lý Thừa Dục.

Lý Thừa Dục bị ăn một bạt tai, ngạc nhiên nhìn mẫu thân.

Hoàng hậu Thượng Quan tức giận, trâm cài hình kim phượng ngậm hạt châu trên búi tóc bà ta đong đưa, gằn giọng, chỉ tay vào mặt Thái tử mắng: “Ta thấy con càng sống càng thụt lùi rồi! Khó khăn lắm mới tích được chút danh tiếng, hiện nay bách quan đều hết lời ca tụng con, vậy mà con định tự tay đập đổ hết à? Ta nói cho con biết, đừng tưởng cái ngôi Thái tử bây giờ đã là chắc chắn! Đám người Hồ gia đứng sau Lưu vương chỉ chờ con gây chuyện để cười vào mặt đấy! Ta không cản, con cứ việc đi! Càng ầm ĩ càng hay, để phụ hoàng con ghét bỏ, để toàn thể văn võ bá quan đều biết, đường đường là một Thái tử mà lại dám kháng chỉ trái lệnh chỉ vì một nữ nhân tầm thường, con nghĩ mình giỏi lắm sao!”

Thân thể Lý Thừa Dục từ từ mềm nhũn, cuối cùng bất lực quỳ rạp xuống đất, cúi gằm đầu.

Hoàng hậu Thượng Quan chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Muốn yên ổn ngồi vững trên ngôi Thái tử, thì phải biết cái gì nặng, cái gì nhẹ. Thái phó Quách Lãng của con lẽ nào chưa từng dạy con những điều này sao? Ở yên trong cung cho ta, không được đi đâu cả, lo mà chuẩn bị hôn sự!”

Lý Thừa Dục dõi mắt nhìn theo bóng lưng mẫu hậu bước qua bậc cửa rời đi, sắc mặt cứng đờ, cả người bất động.

…

Thái Thường Thự nhanh chóng định ra ngày đại hôn cho cả Thái tử và Tần vương.

Hôn sự của Thái tử đã bàn bạc từ lâu, Đông cung đang cần Thái tử phi, lại là tục huyền, nên mọi việc đều lấy tốc độ làm trọng. Lần này lại là chuyện song hỉ, thế nên hôn sự của hai chú cháu đều được ấn định trong vòng ba tháng tới.

Tần vương cử hành hôn lễ vào mười hai tháng chín, Thái tử thì sau đó hai ngày.

Tiếp đó, hai người chịu trách nhiệm hôn sự hoàng thất là Thái thường đại phu cùng Tông chính khanh, bắt đầu thường xuyên lui tới nhà họ Diêu và nhà họ Quách, nhằm bàn bạc về các thủ tục và nghi thức cần có cho hôn lễ.

Ở kinh đô, không khí vui mừng sau tiết Thiên Thu mừng thọ Thái hoàng Thái hậu còn chưa kịp tan thì đã liên tiếp đón thêm hai cuộc đại hôn của hoàng thất. Chỉ trong thời gian ngắn, khắp các phố phường, hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng có tiếng xôn xao bàn tán.

Dù nhà họ Quách có không muốn liên quan gì đến Lý Huyền Độ đi nữa, nhưng Bồ Châu đã được họ đón về, nên đành nuốt hận vào bụng, cắn răng chịu đựng. Mỗi ngày, Nghiêm thị đều cố gượng cười, bận bịu lo toan chuyện thành thân cho Bồ Châu.

Bồ Châu lặng lẽ đến khách điếm Vạn Phúc, thuê Bách Ích tới huyện Vũ Công điều tra thay mình. Một tháng sau, tin hồi đáp được gửi về, nói đã tìm đến nơi. Nàng viện cớ ra ngoài để đến khách điếm, được người ở đó cho hay: gia đình nàng muốn tìm đã dọn đi từ hơn một tháng trước. Theo lời hàng xóm kể lại, nhà ấy bỗng nhiên phát tài, nên cả nhà dọn đi nơi khác, còn dọn đi đâu thì không ai rõ. 

Nếu Hoàng đế đã định dùng nhũ mẫu để kiềm chế nàng, vậy thì chắc chắn sẽ không để bà gặp điều bất trắc. Hơn nữa, người đón bà đi vốn là con trai bà, có người dặn dò kỹ lưỡng, hẳn sẽ không bạc đãi bà.

Trên đường trở về, Bồ Châu tự trấn an mình như thế. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hiện giờ không biết nhũ mẫu đang ở đâu, nước mắt nàng lại không kìm được tuôn rơi, cứ thế mang theo nỗi buồn quay về Quách phủ.

Nàng lau nước mắt, trùm khăn che mặt, được tỳ nữ đi theo đỡ xuống xe ngựa, đang chuẩn bị bước vào cửa thì chợt nghe phía sau có người gọi khẽ: “Tiểu nữ quân!”

Giọng nói này nghe rất quen, hình như trước đây từng nghe thấy ở đâu rồi.

Bồ Châu ngoảnh đầu lại, thấy một cậu thiếu niên da ngăm gầy gò, trông như con khỉ nhỏ đang chạy về phía nàng, thoáng chốc ngẩn ra.

Hóa ra là “thiếu hiệp” tên Phí Vạn ở Hà Tây.

Sao cậu ta lại đến được kinh đô?

Bồ Châu đưa cậu ta vào gian phòng của người gác cổng Quách phủ, thấy cậu ta quần áo tả tơi, so với trước càng tiều tụy hơn, dáng vẻ vô cùng chật vật. Hỏi ra thì mới biết cậu ta đã mấy ngày hầu như chưa được ăn gì, nàng vội bảo người đi lấy chút đồ ăn mang tới.

Phí Vạn lắc đầu, vẻ mặt nôn nóng: “Ta không sao. Ta nghe ngóng được rằng tiểu nữ quân đang ở đây nên mới tìm tới. Ta muốn cô giúp ta truy tìm tung tích Thôi Huyễn!”

Phí Vạn kể, hơn hai tháng trước, Thôi Huyễn bị gọi tới phủ Đô úy, từ đó đến nay bặt vô âm tín, mãi không thấy trở lại. Cậu ta và hơn mười người bạn chí cốt thấy lo, bèn đến hỏi Dương Hồng. Dương Hồng nói úp mở rằng hình như Thôi Huyễn bị đưa đến kinh đô, còn cụ thể ai đưa đi thì không chịu tiết lộ, thái độ khi ấy rất lúng túng.

Những người như Phí Vạn phần lớn đều là trẻ mồ côi, lớn lên cùng Thôi Huyễn, tình nghĩa sâu đậm. Vừa nghe tin hắn có thể đã bị đưa đi kinh đô, cảm thấy bất ổn liền lên đường tìm kiếm, rong ruổi khắp nơi, gian khổ lắm mới đến được kinh thành. Nhưng ở chốn đô hội phồn hoa rộng lớn này, những thường dân đến từ vùng biên viễn như Phí Vạn làm gì có manh mối nào để tìm người. Cuối cùng, họ chợt nghĩ đến Bồ Châu, dò la khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được đến đây.

“Tiểu nữ quân, xin cô hãy giúp ta tìm tung tích huynh ấy!”

Phí Vạn quỳ phịch xuống đất, dập đầu cầu xin.

Bồ Châu lập tức đồng ý, bảo cậu ta đứng dậy, sai người mang đồ ăn tới, lại đưa thêm ít bạc, dặn cậu và những người đi cùng hãy tìm chỗ trọ tạm ổn trước đã. Phí Vạn cảm ơn rối rít, cúi đầu cáo lui. Bồ Châu suy nghĩ một lúc, liền đoán được nơi Thôi Huyễn có thể đang ở.

Vài hôm trước, hoàng cung lấy danh nghĩa ban thưởng, đưa đến Quách phủ mấy thị nữ, nói là để hầu hạ Bồ Châu, trong đó có một bà quản sự họ Hoàng, là người Thẩm Cao sắp xếp để giúp nàng liên lạc và làm việc vặt.

Hôm ấy, Bồ Châu lập tức sai Hoàng mụ đi hỏi tung tích Thôi Huyễn, trình bày rõ yêu cầu của mình. Đêm đó nàng nhận được hồi âm của Thẩm Cao, câu từ tuy ngắn nhưng lộ rõ sự không vui, trách nàng chỉ vì chuyện cỏn con này nhưng đã vội liên lạc. Khiển trách một hồi nhưng vẫn đồng ý thả Thôi Huyễn, còn nói đã là cố nhân của nàng, nể mặt nàng nên sẽ sắp xếp cho hắn một tương lai, để hắn gia nhập Vũ Lâm vệ, dặn nàng từ nay đừng làm mọi chuyện thêm, cứ an tâm chờ ngày đại hôn, tận tâm làm việc cho Hoàng đế.

Bồ Châu biết Thẩm Cao không cần thiết phải lừa gạt nàng. Tuy chẳng rõ việc Thôi Huyễn lưu lại kinh thành rốt cuộc là phúc hay họa, nhưng hay tin hắn bình an vô sự, nàng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Còn hơn một tháng nữa là đến ngày đại hôn. Chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến.

Nàng đang chờ đợi giây phút đó.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Châu Châu cảm thấy không giải quyết nổi Huyền Độ đại vương nên muốn ôm đùi Khương thúc…

[1]

[1] “Định hải thần châm” (定海神針) hay vẫn thường gọi là gậy Như Ý, gậy kim cô hoặc gậy như ý kim cô, là cây gậy thần thông mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong cuốn tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân. Cây gậy lần đầu tiên xuất hiện trong chương thứ ba. Khi đó Tôn Ngộ Không xuống dưới thủy cung của Đông hải long vương Ngao Quảng để tìm kiếm một thứ vũ khí phù hợp với sức mạnh của Ngộ Không. Sau khi tất cả mọi thứ thần binh như kiếm, giáo và kích nặng hàng ngàn cân không thể làm thỏa mãn Vua Khỉ, vợ của Long vương liền bảo ông đưa cho con khỉ thử một cột sắt thần bỏ không ở dưới đáy biển. Bà cho rằng cột sắt này ngày trước từng tỏa ra hào quang, có lẽ là định mệnh là dành riêng cho con khỉ đó. Truyện không giải thích cột trụ được tạo ra sao mà chỉ biết rằng nó từng được Đại Vũ sử dụng để trị thủy khi xưa. 

“Định hải thần châm” được dùng để chỉ một trụ cột vững chắc, một yếu tố then chốt, không thể thay thế, có khả năng giữ ổn định toàn cục, giống như trụ giữ yên đại dương.

Nguồn chú thích: Wikipedia.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top