Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 37: Bài Thử Thách Của Hoàng Đế

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 2693 chữ
  • 2025-12-01 20:38:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hàn Vinh Xương bước theo sau, chắp tay chúc mừng: “Tiểu thục nữ, nghe nói hôm qua bệ hạ đã sai người mang Thánh chỉ tứ hôn giữa cô và Tần vương đến Quách phủ. Đợi cô và Tần vương thành thân, sau này cũng coi như là người một nhà với ta rồi.”

Bồ Châu gượng cười, gật đầu.

Sáng nay Hàn Vinh Xương chạy đến tranh công chưa thành nên không cam lòng, bèn tranh thủ khoe khoang trước mặt người sau này sẽ trở thành Tần vương phi: “Nói ra thì, ta cũng cảm thấy khuyển tử không xứng với tiểu thục nữ. Cô và Tần vương mới là đôi lứa trời sinh. Hôm nọ đệ ấy đến tìm ta, khẩn thiết nhờ ta ngăn cản Trưởng công chúa cầu hôn tiểu thục nữ cho khuyển tử, ta vốn tốt bụng nên đã đồng ý. Không phải ta tự tâng bốc mình đâu nhưng để hai người được như hôm nay, ta cũng góp công không nhỏ. Nếu ta không nói rõ tình cảm của hai người trước mặt bệ hạ, chắc gì bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn?”

Bồ Châu bỗng nhiên dừng bước: “Hàn phò mã nói gì cơ?”

Hàn Vinh Xương đắc ý nói: “Hôm đó Tứ đệ đến khẩn cầu ta ra mặt khuyên Trưởng công chúa bỏ đi ý định cầu hôn cô cho khuyển tử. Cũng chính ta đến trước mặt bệ hạ bày tỏ nỗi lòng, thế nên bệ hạ mới ban Thánh chỉ tứ hôn.”

Bồ Châu gần như không thể tin vào tai mình.

Lý Huyền Độ đã gây ra chuyện gì thế này? Hắn đã giúp nàng theo cách đó sao? Sao hắn cứ phải vẽ rắn thêm chân, tạo thành một hồi hiểu lầm quỷ khốc thần sầu trước mặt Hoàng đế, khiến Hoàng đế tưởng bọn họ tình đầu ý hợp, trở thành cơ duyên để Hoàng đế tác thành, ban hôn gả nàng cho hắn?

Chuyện này đúng là quá hoang đường! Nhưng trực giác vẫn mách bảo nàng, chuyện này tuyệt không đơn giản như vậy.

Nhưng nếu không phải vì lý do này thì là vì lý do nào đây? Những gì Hàn phò mã nói, nghe thế nào cũng thấy hợp tình hợp lý.

Bồ Châu nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Số mệnh quả thật trêu ngươi.

Nàng sống lại một đời, vốn định thay đổi hoặc buộc phải thay đổi số mệnh của rất nhiều người. Dương Hồng, nhũ mẫu, Thôi Huyễn, kế đến là Hoài Vệ, Khương Nghị…

Tính tới tính lui, không ngờ lại thay đổi luôn vận mệnh của chính mình.

Nàng ngồi trong xe ngựa, dọc đường về thành lòng rối như tơ, hồn vía bay bổng. Không hay không biết, xe đã gần tới cổng thành, chợt cảm thấy thân xe rung mạnh, dưới xe truyền đến một tiếng “rắc”, cả xe lệch hẳn sang một bên rồi dừng lại.

Xa phu nhảy xuống kiểm tra, mặt đầy phiền muộn, nói rằng xe ngựa sụp vào hố bùn mới bị nước mưa đêm qua xối thành, trục xe đã gãy, không thể đi tiếp được.

Hàn Vinh Xương liền bảo xa phu kéo xe sang lề đường, nói với Bồ Châu rằng ông ta sẽ vào thành trước, đi tìm một cỗ xe khác thay thế, bảo nàng chờ một lát. Dặn dò xong, ông đang định rời đi thì bỗng nghe bên kia đường vọng tới tiếng nói chuyện. Đó là mấy binh lính Nam Tư đang tuần tra ở cổng Đông, vừa đi ngang qua, vì bị xe ngựa che khuất nên không thấy Hàn Vinh Xương đứng bên vệ đường, cứ thế vừa đi vừa giễu cợt.

Một người nói: “Sáng nay vừa mở cổng thành đã thấy Hàn phò mã cưỡi ngựa ra khỏi thành, vội vàng hấp tấp, không biết là đi đâu?”

Người khác đáp: “Chắc là bị Trưởng công chúa đuổi ra khỏi thành rồi chứ gì?”

Lại một giọng nữa chen vào: “Hàn phò mã cũng đáng thương, Trưởng công chúa bà ấy…” Giọng nói ấy chợt nhỏ xuống, như đang thì thầm với đồng bọn, tiếp đó là một tràng cười lớn: “… e rằng ngay cả hơi thở cũng không dám phát ra, làm đàn ông mà đến mức ấy, khác nào con rùa rụt đầu…”

Hàn Vinh Xương sắc mặt đại biến, đột nhiên siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, một tay đè lên chuôi kiếm đeo bên hông, “xoẹt” một tiếng, lưỡi kiếm rút ra nửa phần, hàn quang sắc bén bắn ra tứ phía. Hành động ấy khiến mấy binh sĩ ngoái đầu nhìn lại, trông thấy ông ta đang đứng ngay bên vệ đường sau lưng, vẻ mặt hung ác nham hiểm như sắp đụng đao kiếm, lập tức thất kinh, biết mình đã vạ miệng.

Bởi người họ lỡ lời mỉa mai, chính là đương kim Quang Lộc Tự Vũ Lâm tướng, thế gia hầu tước, dù sau lưng có bị cười chê thế nào nhưng nếu dám buông lời nhục mạ trước mặt, bị truy cứu chính là tội khi quân.

Đám người đó cuống quít quỳ xuống, dập đầu xin tha.

Đúng lúc ấy, từ hướng cổng thành có một người cưỡi ngựa thong dong lại gần. Người ấy mặc nhuyễn giáp kỳ lân, chân đi ủng ô da, [1] hông đeo đai lưng điệp tiệp,  tay cầm thanh bảo đao khắc hoa văn cầu kỳ, mũi cao mắt sâu, thần sắc lạnh lùng, chính là Nam Tư Thẩm Dương. Gã giục ngựa đến gần rồi dừng lại, liếc nhìn mấy binh sĩ đang quỳ rạp dưới đất, sau đó quay sang Hàn Vinh Xương, trầm giọng nói: “Hàn hầu có chuyện gì vậy? Nếu mấy kẻ này đắc tội với ngài, xin cứ nói thẳng, ta nhất định không tha.”

[1] ủng ô da: giầy độn cỏ u-la bên trong cho ấm

Hàn Vinh Xương đứng sững một lát, bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm từ từ buông xuống, kiếm trở về vỏ, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Thẩm Dương dường như không để tâm lắm, quay mặt về phía mấy tên binh sĩ đang quỳ dưới đất, quát một tiếng: “Cút.” Toán lính như được đại xá, cuống cuồng bò dậy, lảo đảo bỏ chạy.

Hàn Vinh Xương cũng không để tâm đến Thẩm Dương nữa, dặn xa phu chờ một lát, rồi tự mình thúc ngựa phi về phía cổng thành. Chẳng bao lâu sau, ông ta dẫn theo một cỗ xe ngựa khác trở lại, dừng lại trước xe gọi Bồ Châu.

Thẩm Dương dừng ngựa từ xa, thấy một thân ảnh yểu điệu che mặt bằng vải sa tím bước xuống xe, vén váy bước lên một cỗ xe ngựa khác, cửa xe lập tức đóng lại, bánh xe lăn lộc cộc, hướng về phía cổng thành.

Thẩm Dương trầm ngâm giây lát, sai tuỳ tùng gọi xa phu đang đứng ven đường đợi người đến sửa xe lại, hỏi nữ tử ban nãy là gì của Hàn Vinh Xương. Xa phu bèn đáp: “Chính là tiểu thục nữ Bồ gia, người hôm qua vừa được Thánh thượng tứ hôn với Tần vương điện hạ.”

Thẩm Dương ngoảnh đầu nhìn về chiếc xe ngựa đang dần đi vào cổng thành, ánh mắt lay động.

Bồ Châu mang tâm trạng hỗn loạn trở về Quách gia, đến giờ Tỵ, (9h-11h) nàng được cung sử đón vào cung tạ ơn.

Hoàng đế vẫn tiếp nàng ở cung Nguyệt Quế, chính là nơi lần trước đã triệu kiến nàng. Ngài ngồi sau án thư, bên cạnh là Thẩm Cao đứng hầu.

Đêm qua mưa lớn, sáng nay trời đã tạnh. Một tia nắng xiên qua cửa sổ phía Nam chiếu vào, ánh sáng rọi lên hoàng bào thêu rồng vàng lấp lánh của Hoàng đế, chói mắt lạ thường.

Hoàng đế dường như cũng không thích ánh sáng gay gắt, nhìn thoáng về phía cửa sổ. Thẩm Cao hiểu ý, bước ngay tới khép cửa lại.

Ánh sáng trong điện trở nên tối hẳn, Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, thân ảnh chìm trong bóng tối đổ xuống từ tấm rèm treo bên cạnh.

Bồ Châu bước lên hành lễ. Thẩm Cao dẫn cung nhân trong điện lặng lẽ lui xuống, cả gian đại điện rộng lớn chỉ còn lại hai người là Hoàng đế và Bồ Châu.

Trong bóng tối, vẻ mặt Hoàng đế có vẻ còn hoà hoãn hơn cả lần triệu kiến trước. Ngài bảo nàng bình thân, mỉm cười nói: “Trẫm đã sai Thái sử lệnh và Đại điển tinh quan chọn ngày lành, chờ quyết định xong, ngươi và Tần vương sẽ thành hôn. Nếu ngươi thiếu gì, hoặc có điều gì muốn thỉnh cầu, cứ việc nói, trẫm nhất định sẽ không tiếc gì.”

Bồ Châu đáp rằng nàng không có điều gì mong cầu.

Hoàng đế gật đầu: “Đợi đến khi ngươi trở thành Tần vương phi, cùng Tần vương ngày đêm chung đụng, nếu hắn có điều gì khác thường, ngươi tự biết phải làm gì rồi chứ?”

Giọng điệu của Hoàng đế vẫn như thường, nhưng Bồ Châu lại giật mình, nghe ra trong lời ấy có điều khác lạ.

Nàng vốn đang cúi đầu, nghe vậy liền thoáng ngập ngừng, từ từ ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén của Hoàng đế đang nhìn tới. Gương mặt ngài đã không còn nụ cười, sắc mặt u ám, khiến nàng bất giác rùng mình. Nghĩ tới những việc Lý Huyền Độ từng làm, trong khoảnh khắc như sét đánh ngang tai, nàng mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Nghe những lời Hoàng đế vừa nói, chẳng lẽ là muốn nàng lợi dụng thân phận vương phi sớm tối kề cận bên hắn, để giám sát mọi hành vi cử chỉ của Lý Huyền Độ?

Vụ ám sát khó hiểu của thích khách trong lần triệu tập đầu tiên vào hôm qua càng khẳng định ý nghĩ này trong đầu nàng.

Hôm qua nàng nghĩ mãi không thông. Nhưng nếu gắn kết với mục đích này, thì mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng.

Hoàng đế phải dùng đến mật thám, đương nhiên hy vọng mật thám hữu dụng. Trước khi chính thức sử dụng thì phải tiến hành thử thách, đó vốn là lẽ thường tình.

Xem ra, nàng đã vượt qua bài thử ấy.

Muốn cài tai mắt bên cạnh Lý Huyền Độ, còn ai thích hợp hơn một vương phi tương lai sẽ cùng hắn đầu gối tay ấp, thân mật không gì sánh bằng?

Bồ Châu lại nhớ đến A Cúc, người đã rời đi một cách bí ẩn, để nàng lại một mình. Lúc này, nàng mới ngộ ra.

Hoàng đế muốn dùng A Cúc làm con tin, ép buộc nàng nghe lệnh. Khó trách A Cúc không đợi nàng trở về đã vội vã rời đi.

Chắc chắn là bị ép đi rồi.

Sáng nay nàng nghĩ không thông, trong cơn giận đã đến đạo quán tìm Lý Huyền Độ hỏi cho ra lẽ.

Nhưng giờ đây, từng chuyện, từng việc, trong chớp mắt đều được lý giải thấu triệt.

Thoắt cái sau lưng nàng đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, áo lót bên trong bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào da, ẩm ướt, lạnh buốt, khó chịu vô cùng.

Mười ngón tay giấu dưới tay áo chầm chậm siết lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nàng mở miệng nói: “Thần nữ ngu muội, xin bệ hạ chỉ rõ.”

Hoàng đế nói: “Trẫm đã sớm nhận được mật báo, Tần vương ôm lòng mưu nghịch, dã tâm bất chính, ngày thường che giấu khéo léo, khó bị phát hiện. Trẫm muốn ngươi thay trẫm giám sát nhất cử nhất động của hắn, nhất là mối liên hệ với người Khuyết, một khi có được manh mối, nhất định phải báo cáo ngay, không được giấu diếm.”

Giọng nói của Hoàng đế trầm lạnh, như lưỡi dao sắc bén, đâm xuyên lớp mặt nạ vô hại ban đầu của ông ta.

“Từ khi trẫm kế vị đến nay, chuyên cần chính sự, trong ngoài yên ổn, chấn hưng quốc lực, mở rộng hải ngoại. Nhưng hiện giờ, nguyên khí Đông Địch đang dần hồi phục, gây hấn khắp Tây Vực, mưu đồ bành trướng, với triều ta càng như hổ rình mồi, dã tâm chưa từng nguôi. Bên ngoài phải ngăn, bên trong phải yên, thiếu một cũng không được. Nếu trẫm không sớm diệt trừ mối họa tiềm ẩn, để nó lớn mạnh, sớm muộn cũng trở thành đại họa, khiến triều cương rối ren, quốc gia nguy khốn!”

“Bồ thị, tổ phụ ngươi là đại thần trụ cột của triều đình, trung nghĩa tận tụy, phụ thân ngươi lại càng là liệt sĩ trung thần, máu nóng viết nên sử xanh. Ngươi là con cháu trung thần, lẽ nào không rõ đại nghĩa, đại tiết? Lời trẫm nói, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”

Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế chiếu thẳng vào Bồ Châu.

Bồ Châu rũ mắt đáp: “Lời bệ hạ nói, thần nữ khắc ghi trong lòng.”

Trên gương mặt nghiêm nghị của Hoàng đế cuối cùng cũng lộ ra ý cười, vuốt nhẹ cằm, giọng điệu khôi phục sự ôn hòa.

Hoàng đế nói: “Ngươi không cần lo lắng về con đường sau này. Trẫm đã dùng ngươi, há lại hại ngươi? Nay ngươi là đình chủ, được phong thực ấp trăm hộ, chờ ngày ngươi lập công, trẫm sẽ tấn phong ngươi thành Lỗ quốc phu nhân, ban đất phong giàu có, thực ấp vạn hộ. Trẫm miệng vàng lời ngọc, quyết không nuốt lời.”

Hoàng đế khẽ ngừng một chút.

“Trẫm nghe nói hôm đó tại cung Tích Thiện, Thái tử và công chúa đã xảy ra tranh chấp, tựa hồ có liên quan đến ngươi. Vốn đã có đại thần tiến cử ngươi làm Thái tử phi, nếu sau này ngươi lập được đại công cho triều đình, trẫm cũng không phải là không thể thành toàn cho ngươi và Thái tử.”

Giọng điệu của Hoàng đế lộ ra ý vị sâu xa.

Bồ Châu trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ, thần nữ cả gan hỏi một câu, nhũ mẫu làm bạn sớm chiều cùng thần nữ hiện đang ở đâu? Người đón bà đi liệu có thực là nhi tử của bà?”

Hoàng đế đáp: “Đương nhiên.”

Bồ Châu hỏi: “Bệ hạ, thần nữ muốn đến thăm nhũ mẫu.”

Hoàng đế bình thản nói: “Không cần. Bà ấy có con có cháu, tuổi cũng đã cao, không tiện hầu hạ ngươi nữa. Huống hồ nay đã được con trai đón đi, cơm áo không lo, có hậu bối hiếu thuận, sau này sẽ an nhàn tuổi già, ngươi còn điều gì không yên tâm?”

Lông mi Bồ Châu run nhẹ đến mức không thể nhận ra, nàng lại cúi đầu, cung kính nói: “Thần nữ đã hiểu, đa tạ long ân bệ hạ. Lời bệ hạ nói, thần nữ càng ghi tạc trong tâm. Thần nữ ngu độn, vốn không đáng được trọng dụng. Nay bệ hạ miệng vàng lời ngọc hứa hẹn cho thần nữ một tương lai, thần nữ cảm kích, từ nay về sau sẽ cố gắng hết sức, kiệt trung tẫn trí, tuyệt không dám có nửa phần lơ là!”

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự hài lòng, gật đầu nói: “Tốt. Nơi này của trẫm không còn việc gì cho ngươi nữa, ngươi về đi, yên tâm chuẩn bị hôn sự.”

Bồ Châu hành lễ lui ra, ra khỏi cung, trên đường trở về, nàng nhắm mắt hồi lâu, rồi mở mắt, xòe bàn tay ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay hằn sâu dấu móng, cơn giận bị đè nén bấy lâu, rốt cuộc không thể kìm nén thêm nữa, từ tận đáy lòng, ồ ạt tuôn ra ngoài.

Lấy thích khách bày trận, thử giết người trước mặt để dò xét nàng, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của nàng.

Chỉ định nàng cho Lý Huyền Độ làm vương phi, thực chất là muốn nàng làm tai mắt.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Hoàng đế nắm cả thiên hạ trong tay, nắm quyền sinh sát, thân là bề tôi, nàng nào có quyền kháng cự.

Ban đầu có lẽ nàng sẽ cân nhắc nghe theo, dù sau này có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì những lời hứa hẹn của Hoàng đế đúng là rất dễ khiến lòng người xao động.

Thế nhưng tên Hoàng đế đê tiện này lại dám động vào nhũ mẫu, người duy nhất nàng yêu thương trên đời này.

Đụng đến nhũ mẫu của nàng, lấy bà ấy ra để uy hiếp, muốn nàng ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, làm việc cho ông ta?

Hoàng đế đúng là đã nhìn nhầm người rồi, nằm mơ đi!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top