Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 35: Gả Cho Tần Vương

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 2798 chữ
  • 2025-12-01 20:37:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trên đường trở về, Bồ Châu vẫn chưa hết hoang mang.

Nàng nghĩ mãi vẫn không thông về ngọn nguồn chuyến nhập cung kỳ quái này và cả ý đồ thực sự của Hoàng đế. Mang một bụng lo nghĩ lẫn tâm trạng nặng nề trở lại Quách gia, khi vừa đi ngang tiền đường hướng về phía hậu viện, nàng bắt gặp phu nhân Quách Lãng cùng đám vú già từ dưới hiên bước tới, đành xốc lại bị tinh thần cho những câu tra hỏi.

Quả nhiên, Nghiêm thị hỏi nàng vào cung làm gì. Bồ Châu đáp qua loa rằng mình đã gặp Trần Thái hậu nói chuyện, vừa nói vừa hướng mắt nhìn ra phía sau.

Mỗi lần nàng ra ngoài về, nhũ mẫu đều sẽ ra đón nàng ngay, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, nàng lo bà lại bị đau lưng, liền cất tiếng hỏi.

Nghiêm thị mỉm cười nói: “Ta đang định kể với cháu đây! Có chuyện vui lớn! Con trai và con dâu của bà ấy dẫn theo cháu trai đến tìm, cả nhà nhận nhau rồi, đã đón bà ấy đi, nói là sẽ về quê nhà, sau này sẽ hiếu kính tử tế, hưởng trọn niềm vui đoàn viên!”

Bồ Châu kinh ngạc vô cùng, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại lần nữa.

Một bà vú già đứng cạnh Nghiêm thị lên tiếng giải thích: “Tiểu thục nữ, sau khi cô được đón vào cung, chỉ một lúc sau, bên này có một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo một bé trai chừng bốn, năm tuổi tới tìm. Hỏi ra mới biết là con trai, con dâu và cháu của vú nuôi cô, nói là người huyện Vũ Công. Cô con dâu ấy kể rằng lúc mới gả sang đã nghe trượng phu nói khi còn bé, mẹ chồng bị bán đi, lúc đó còn nhỏ nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị đưa đi, những năm qua vẫn luôn đau đáu trong lòng. Giờ người già trong nhà đều đã mất, chỉ còn hai vợ chồng họ và đứa con nhỏ sống cùng nhau, tạo dựng được chút tài sản. Hai năm gần đây vẫn không nguôi ý định tìm lại mẹ, muốn hiếu thuận bù đắp nỗi đau cốt nhục chia lìa, mẹ con cách biệt. Nhưng thiên hạ rộng lớn, họ còn biết tìm nơi đâu? May sao ông trời chẳng tuyệt đường người, dạo gần đây huyện lệnh huyện Võ Công của họ cho sửa lại phần nhân vật trong huyện chí, hai người họ nghe nói trong danh sách mới bổ sung có một người giống với người mẹ thất lạc đã lâu, bèn đến dò hỏi, xác nhận không lầm, lập tức dẫn cháu trai đi tìm, vất vả lắm mới lần ra được nhà chúng ta, cuối cùng cũng nhận lại người thân, ôm nhau khóc một trận, đón bà vú cô về trong niềm hân hoan!”

Bồ Châu kêu lên thất thanh: “Sao có thể? Người đó thật là con trai của nhũ mẫu ta sao?”

Bà vú gật đầu chắc nịch: “Trên vai chàng thanh niên kia có một cái bớt, vú nuôi của cô vừa nhìn đã nhận ra, khóc đỏ cả mắt!”

Lòng Bồ Châu dần chìm xuống, nàng mang theo tia hy vọng cuối cùng, chạy thục mạng về nơi ở, xông thẳng vào phòng nhũ mẫu.

Trong phòng trống trơn, không còn ai ở đó nữa. Nàng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng đâu.

“Vú ơi!”

Bồ Châu mềm nhũn ngồi xuống mép giường, nghẹn ngào gọi một tiếng, sống mũi cay xè, nước mắt tuôn rơi.

Nhũ mẫu đến nhà họ Bồ từ khi nàng còn chưa chào đời. Năm ấy mất mùa, nhà chồng bán bà đi, mẫu thân của Bồ Châu gặp được, thấy đáng thương nên mua về.

Đúng vậy, nàng cũng nhớ hồi nhỏ từng nghe mẫu thân nhắc qua một hai câu, rằng nhũ mẫu câm điếc bẩm sinh, không chỉ bị nhà chồng coi thường ngược đãi, mà đến cả đứa con trai bà dứt ruột đẻ ra cũng không cho bà đến gần, năm bà bị bán đi, con trai khoảng chừng năm sáu tuổi.

Bao nhiêu năm qua, Bồ Châu chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày đứa con trai năm xưa của bà lại tìm đến tận nơi!

Thế nhưng cho dù là vậy, nàng cũng không tin bà ấy lại bỏ rơi nàng rồi đi thế này.

Dẫu cho người đến đón có thật sự là con trai ruột đi nữa thì đã sao? Sao có thể nói đi là đi, bỏ lại nàng như vậy?

Chẳng lẽ nàng không phải là người mà A Cúc yêu thương nhất ở trên thế gian này sao?

Nàng vội lau nước mắt, bật dậy chạy ra ngoài, nói với Nghiêm thị vừa đuổi theo sau: “Có phải họ đã đưa nhũ mẫu cháu về huyện Vũ Công rồi không? Đi được bao lâu rồi? Làm phiền bá mẫu chuẩn bị xe giúp cháu, cháu muốn đuổi theo họ!”

Nghiêm thị đưa mắt nhìn bà vú bên cạnh, khuyên nhủ: “Tiểu thục nữ, nếu bà ấy không có con thì chẳng còn cách nào, nhưng nay có con trai, lại thêm con dâu hiếu thảo, lặn lội đường xa đến đón về nhà hưởng phúc, đó là chuyện tốt cầu còn chẳng được, không có lý gì lại ngăn không cho bà ấy sum họp với con cháu. Cháu đừng làm loạn nữa được không?”

Bồ Châu biết bọn họ nói đúng, từng lời từng chữ đều đúng cả.

A Cúc không có lý do gì để ở bên nàng suốt đời. Thế nhưng nàng vẫn không kìm được nỗi buồn trong lòng, càng không thể chấp nhận được việc A Cúc cứ thế rời bỏ nàng.

Đúng lúc ấy, quản sự nhà họ Quách từ ngoài chạy vội vào, miệng hô to: “Có Thánh chỉ! Tiểu thục nữ tiếp chỉ!”

Bồ Châu giật thót cả người.

Thánh chỉ tới rồi!

Cảnh tượng quen thuộc năm xưa, khi Thánh chỉ phong nàng làm Thái tử phi được đưa đến nhà họ Quách, cuối cùng cũng tái hiện!

Nàng tạm gác lại chuyện của A Cúc, vội vã chạy đến tiền đường. Tại đó, nàng thấy vị hoạn quan quen mặt là Tống Trường Sinh, Quách Lãng thì ngồi kế bên tiếp chuyện, nụ cười có phần gượng gạo.

Hẳn ông ta đã đoán được nội dung của Thánh chỉ lần này.

Thấy Bồ Châu xuất hiện, Tống Trường Sinh nâng Thánh chỉ bằng cả hai tay, tươi cười đứng dậy nói: “Tiểu thục nữ, chuẩn bị tiếp chỉ đi.”

Bồ Châu ổn định tinh thần, rửa tay trong chậu nước được tỳ nữ Quách phủ mang tới, sau đó quỳ xuống phía sau bàn hương án.

Tống Trường Sinh mở Thánh chỉ ra, đọc: “Gốc rễ thiên hạ tại nước, gốc rễ một nước tại nhà. Kể từ Tam Hoàng Ngũ Đế, nói trẫm chưa từng nghe qua chuyện gia đạo hòa thuận nhưng lại không trị được thiên hạ. Bồ thị phẩm chất cao đẹp, danh môn khuê tú, hiền hòa nhu thuận, trinh khiết đoan trang, lễ nghi chu toàn, nay trẫm đặc biệt tứ hôn Bồ thị và Tần vương, Tứ đệ của trẫm, sắc phong thành Tần vương phi, nối duyên giữa hai người hiền đức, kính trọng tương trợ lẫn nhau…”

Tống Trường Sinh còn đang ngân nga kéo dài từng câu, ngữ điệu lên xuống, rõ ràng trịnh trọng. Nhưng ngay khi nghe thấy mấy chữ “Tần vương phi”, Bồ Châu đã xây xẩm mặt mày, trợn mắt há hốc mồm, những gì y nói sau đó nàng đều không nghe rõ được.

Vương phi của Tần vương Lý Huyền Độ?

Rõ ràng phải là sắc phong nàng làm Thái tử phi mới đúng!

Sao lại thành vương phi của Lý Huyền Độ?

Không! Không! Không thể nào!

Chắc chắn là nàng nghe nhầm rồi! Sao lại thế này?

Tống Trường Sinh đọc xong Thánh chỉ, cười híp mắt nói: “Tiểu thục nữ, tiếp chỉ tạ ơn đi chứ!” Thấy sắc mặt nàng trở nên kỳ lạ, không có phản ứng gì, chỉ mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm như thể chưa hề nghe thấy gì, y đoán nàng mừng quá nên nhất thời luống cuống, cũng không lấy làm lạ.

Y cũng không ít lần thay mặt Hoàng đế đọc Thánh chỉ, đã quá quen với đủ loại phản ứng của người tiếp chỉ. Gặp chuyện tốt, có người còn xúc động đến mức đập đất khóc lóc hay ngất xỉu ngay tại chỗ, chút thất thố thế này chẳng đáng gì cả.

“Tiểu thục nữ, Hoàng thượng ban hôn cho cô và Tần vương điện hạ, từ nay về sau cô chính là Tần vương phi rồi đấy! Đại hỷ thế này, còn không mau tạ ân?”

Y vốn có cảm tình rất với tiểu thục nữ Bồ gia nên mới cố tình nhắc khéo nàng một câu.

Lúc này Bồ Châu có cảm giác như thể vừa bị người ta đánh lén một gậy thật mạnh từ sau lưng, khí huyết trong ngực nghẹn lại, toàn thân lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

May mà phu nhân của Quách Lãng đi cùng phản ứng nhanh nhạy, nhanh tay đỡ lấy cánh tay nàng, vừa dìu vừa cười giải thích: “Hoàng sử chớ trách, tiểu thục nữ vui mừng quá ấy mà. Chúc mừng tiểu thục nữ, từ nay về sau chính là Tần vương phi rồi!”

…

Lý Huyền Độ búi tóc theo kiểu đạo sĩ, khoác một chiếc đạo bào bằng lụa trắng mỏng, ngả người nằm yên bất động trong tĩnh thất rộng lớn và tịch mịch của điện Ngọc Thanh, khép mắt không nói một lời. 

Trời đã tối, cả tĩnh thất cũng chìm vào trong bóng mờ. Cửa sổ mở rộng, gió mát từng đợt ùa vào từ bên ngoài, cuốn theo một vạt áo dài rủ xuống từ giường mây.

Ngay vừa rồi, lúc vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ vì mỏi mệt, hắn lại một lần nữa mộng thấy huynh trưởng, Thái tử.

Thái tử, người huynh trưởng được hắn kính yêu và tin tưởng nhất từ nhỏ, toàn thân bê bết máu, dùng ánh mắt vừa đau buồn, vừa áy náy, nhưng lại tàn nhẫn nhìn hắn, nói: “Tứ đệ, đệ chớ trách ta. Muốn trách thì hãy trách chúng ta là con trai của phụ hoàng, sinh ra trong cái thiên gia đáng nguyền rủa này. Từ ngày đầu tiên chào đời, chúng ta đã bị nguyền rủa, cả đời này… chẳng ai có thể thoát thân.”

Hình bóng vừa lạnh lùng vừa buồn bã của huynh trưởng giống như một cơn ác mộng bám riết, quấn lấy toàn bộ mộng cảnh của hắn từ sau năm mười sáu tuổi.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, mỗi khi tỉnh dậy, Lý Huyền Độ đều cố xua đi cảnh tượng ấy khỏi đầu.

Thế nhưng hắn không thể. Dù có đọc bao nhiêu lần kinh Tĩnh Tâm, cũng không thể.

Lời nguyền từ huynh trưởng như thanh sắt nung đỏ khắc sâu vào tâm trí hắn, bỏng rát không phai.

Có lẽ đúng như huynh ấy từng nói, cả đời này, hắn cũng không thể giải thoát, sẽ mãi mãi sống cùng cơn ác mộng này.

Ý nghĩ này khiến trái tim Lý Huyền Độ râm ran, rơi vào tuyệt vọng. Cảm giác khô khốc nhanh chóng lan khắp toàn thân, da thịt dưới lớp áo như có kim châm loạn xạ.

Gió chiều luồn qua rừng cây thổi tới cửa sổ, mang theo hơi lạnh đặc trưng vùng núi.

Đây là nơi thích hợp để tránh nắng vào mùa hè, vậy mà hắn lại thấy nóng bức. Đạo bào lụa trắng bị mồ hôi thấm đẫm sau lưng, dán chặt vào giường mây.

Hắn mở bừng mắt, đưa tay xé bung cổ áo đạo bào, trở mình xuống giường, không đi theo lối cửa điện mà thẳng bước đến bên cửa sổ, một tay chống lên bậu, nhún người nhảy nhẹ, thân hình đã vút qua cửa sổ, đáp xuống nhẹ bẫng.

Hắn sải bước đến vùng phụ cận, lội xuống sơn tuyền dưới thác nước, chân trần đắm mình trong nước, để dòng suối mát lạnh xối xuống từ đỉnh đầu, chảy dọc theo mặt, cần cổ và lồng ngực, thấm ướt toàn thân.

Diệp Tiêu tìm đến, nói Hoàng đế truyền lời, lệnh hắn lập tức đến cung Bồng Lai, có chuyện cần bàn bạc.

Lý Huyền Độ vẫn đứng dưới suối thêm chốc lát, đưa tay lau đi nước trên mặt, rồi từ dưới thác bước ra, lặng lẽ trở về tĩnh thất, cởi đạo bào ướt sũng dính chặt lấy người, thay y phục rồi rời đạo quán, đi thẳng tới cung Bồng Lai.

Trần nữ quan đứng chờ trước cửa cung, vừa thấy hắn tóc tai ướt đẫm đến thì cảm thấy xót xa. Sợ hắn bị gió lùa cảm lạnh, bà lập tức sai người mang khăn tới, định tự tay lau giúp hắn.

Lý Huyền Độ mỉm cười nói: “Không sao.” Hắn tự tay nhận khăn, lau qua loa vài cái, rồi hỏi Hoàng đế đang ở đâu, sau đó vứt khăn lại, sải bước vào trong.

Hôm nay Hoàng đế đến đột ngột, Trần nữ quan cũng không biết ngài đã nói gì với Thái hoàng Thái hậu trước khi Tần vương đến, nhưng bà có cảm giác đó chẳng phải tin tức gì hay ho.

Bà nhìn theo bóng dáng đang rảo bước trên hành lang lát đá, cố nén cảm giác bất an trong lòng, rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Trời dần tối, đám cung nhân nối đuôi nhau thắp sáng từng chiếc đèn lồng dưới mái hiên cung điện. Từ góc nhìn của Lý Huyền Độ, tầng sáng của lồng đèn như treo lơ lửng trên những đường viền đen uốn lượn, nối liền các tòa cung điện hùng vĩ, thoạt nhìn cứ như là ảo ảnh.

Hắn vào cung điện mà Khương thị sinh sống hằng ngày, cất tiếng gọi “Hoàng tổ mẫu” trước rồi đến chào “Bệ hạ”, hành lễ quy củ.

Hoàng đế miễn lễ, ban tọa cho hắn, liếc nhìn Khương thị bên cạnh, mỉm cười thân thiết nói: “Tứ đệ, hoàng huynh quấy nhiễu thanh tu của đệ, triệu đệ đến chỗ tổ mẫu là để báo cho đệ một tin vui. Hoàng huynh vô tình nghe được từ Hàn Phò mã rằng Tứ đệ có tình ý với cháu gái của Bồ Du Chi. Bao năm qua, hoàng huynh vẫn phiền não vì chuyện cả đời của đệ, tìm khắp các tiểu thục nữ trong kinh thành cũng chẳng thấy ai xứng đôi với đệ. Nay thì tốt rồi, ngọc lành gặp ngọc quý, hoàng huynh làm chủ thay đệ, đã sai người tới Quách phủ ban chỉ tứ hôn. Về phần Tứ đệ, hoàng huynh đặc biệt đến đây đích thân báo tin. Ngày mai hoàng huynh sẽ sai Thái sử lệnh [1] chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ. Mong Tứ đệ sớm thành thân, có vương phi bầu bạn, thì từ nay Hoàng tổ mẫu và trẫm cũng được như ý nguyện, đều có thể an tâm.”

[1] Một chức quan thời nhà Hán chuyên theo dõi thiên văn địa lý để ghi lịch nông cho năm.

Dứt lời, Hoàng đế mỉm cười nhìn Lý Huyền Độ.

Thân hình Lý Huyền Độ như bị đông cứng, hồi lâu vẫn không đáp lại.

Nụ cười trên mặt Hoàng đế dần tắt, bỗng hỏi: “Tứ đệ sao thế? Có điều gì muốn nói chăng?”

Lý Huyền Độ như vừa hoàn hồn, hơi rũ mắt xuống, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, hướng về phía Hoàng đế hành lễ.

“Thần đệ không còn gì để nói. Cảm kích trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.” Hắn nói ra từng chữ từng chữ.

Hoàng đế vui mừng cười to, gật đầu nói với Khương thị: “Hoàng tổ mẫu xem, Tứ đệ vui mừng quá mức nên mới thế, giờ thì tốt rồi. Mong rằng từ nay về sau Tứ đệ và vương phi đồng tâm hiệp lực, đầu bạc răng long, vậy mới không phụ ý nguyện se sợi tơ hồng của trẫm hôm nay!”

Hoàng đế chúc mừng thêm vài câu, nhưng vì công vụ bận rộn nên cáo từ Khương thị, bãi giá hồi cung.

Sắc mặt Khương thị nặng nề, nhìn đứa cháu nhỏ trước mắt, chần chừ một lúc rồi nói: “Lân Nhi, lời Hàn phò mã là thật chứ? Con thực sự cảm mến tôn nữ Bồ gia ư?”

Dưới ánh đèn, Lý Huyền Độ mỉm cười ôn hòa, dung nhan tươi tắn, vẫn là dáng vẻ thường ngày khi đứng trước Khương thị.

“Sao Hoàng tổ mẫu lại hỏi thế? Đương nhiên là thật ạ. Nàng có dung nhan diễm lệ, đức hạnh đoan trang, thuần khiết như ngọc, rực rỡ như hoa. Vào đầu năm, tôn nhi phụng lệnh Hoàng tổ mẫu đến Ngọc Môn Quan đón Hoài Vệ, vừa nhìn thấy nàng ở dịch xá đã đem lòng yêu mến. Hoàng huynh đã sắp xếp như thế, tôn nhi cầu còn không được. Tôn nhi biết Hoàng tổ mẫu luôn lo lắng vì chuyện chung thân của tôn nhi, từ nay về sau Hoàng tổ mẫu cũng có thể yên tâm, không cần lo lắng vô ích nữa.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top