Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 34: Hoàng Đế Thử Lòng, Tứ Hôn Bồ Châu

Bồ Châu (Dịch)

  • 5 lượt xem
  • 2833 chữ
  • 2025-12-01 20:36:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu liên tưởng ngay tới chuyện Thái tử nghị hôn, băn khoăn không biết liệu có phải Trần Thái hậu muốn gặp nàng thêm một lần nữa, nên nào dám chậm trễ, vội vàng rửa mặt thay y phục, theo cung sử ngồi lên cung xa, tiến vào hoàng cung.

Nàng vốn đã quá quen thuộc với hoàng cung, biết cung Tích Thiện của Trần Thái hậu tọa lạc ở chính Bắc, sâu trong nội cung. Lần này, nàng không được đưa thẳng đến nội điện mà chỉ dừng lại ở điện Thập Hoa, nằm phía Tây của cung Tích Thiện.

Nơi này khá hẻo lánh, kiếp trước nàng gần như chưa từng ghé qua, chỉ nhớ mang máng đây là điện phụ, đã bị bỏ trống trong nhiều năm.

Cung sử đưa nàng vào trong, để lại hai cung nữ ở cùng nàng, đoạn dặn nàng chờ một lát, y sẽ đi bẩm báo trước rồi rời đi.

Bồ Châu đứng đợi một hồi, lòng cảm thấy bất an như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Ở chốn thâm cung này, nàng biết mình không thể tùy tiện bước ra dù chỉ nửa bước. Khi nàng vừa nghi ngờ vừa cố trấn tĩnh để chờ đợi, thì bỗng nghe bên ngoài điện vang lên một tiếng kinh hô, dường như là của cung nữ, nàng vội vàng chạy ra, thấy trên tường có một gã đàn ông bịt mặt, mặc y phục thị vệ trong cung, đang trèo vào. Vừa nhảy xuống đất hắn đã lao nhanh về phía này, vọt đến gần, rút ra một con dao găm, vung tay cứa ngang cổ hai cung nữ đang hoảng hốt bỏ chạy trên bậc điện.

Chớp mắt máu tươi tung tóe, hai cung nữ ngã vật xuống đất chết ngay tại chỗ, máu chảy đầy đất, cảnh tượng cực kỳ hãi hùng.

Bồ Châu sợ đến ngây người, theo phản xạ lập tức xoay người bỏ chạy vào trong điện, định đóng chặt cửa lại, nhưng nào địch nổi kẻ đột nhiên xuất hiện này. Nàng còn chưa chạy được mấy bước đã bị hắn chặn đường, dùng lưỡi dao găm vẫn còn vấy máu cung nữ dí sát vào cổ họng nàng.

“Ngươi dám hét một tiếng, ta sẽ lập tức giết ngươi!” Tên bịt mặt gằn giọng đe dọa.

Bồ Châu nhìn hai cung nữ chết thảm dưới bậc thềm giống hai con gà bị cắt tiết, tay chân đã sớm mềm nhũn, không thể động đậy, suýt chút nữa cũng ngã phịch xuống đất.

“Hoàng đế ở đâu? Đường đi thế nào? Nói nhanh!”

Tên kia vung dao về phía nàng, mắt ánh đằng đằng sát khí.

Bồ Châu nghiến răng, trong lòng nảy sinh mâu thuẫn, giữa “nói” và “không nói” chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh, giằng co suốt vài nhịp thở, thấy đối phương dí dao sát thêm một chút, lưỡi dao gần như sắp chạm đến cổ, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, nàng bỗng thấy đầu óc như được dội một gáo nước lạnh, tỉnh táo hẳn ra.

Quá kỳ lạ rồi.

Giữa ban ngày ban mặt, trong hoàng cung lại xuất hiện một kẻ hành thích trắng trợn cỡ này đây. Nghe khẩu khí của hắn, thì hình như còn muốn ám sát cả Hoàng đế.

Nhìn y phục hắn mặc, hình như là thị vệ của Vũ Lâm quân dưới quyền Quang Lộc Tự.

Nếu hắn là người ngoài trà trộn vào, muốn vào được hoàng cung, tất phải vượt qua hai ải.

Ải thứ nhất là Cấm quân Bắc Nha, trấn giữ cổng cung.

Ải thứ hai là thị vệ Vũ Lâm, bảo vệ nội đình.

Hai đội quân này đều có liên quan trực tiếp đến tính mạng và sự an nguy của Hoàng đế, nên chỉ sử dụng thân tín và cũng không phải hạng người chỉ biết ngồi không ăn bám. Nhớ lại lần Lương Thái tử ép cung năm xưa, tuy đã chuẩn bị chu đáo, lại thêm sự tương trợ của Lý Huyền Độ nên mới thuận lợi xông vào hoàng cung, nhưng cuối cùng vẫn phải thất bại. Ngoài nguyên nhân tin tức bị tiết lộ, thì việc Vũ Lâm quân nhanh chóng tập hợp, chống trả kịch liệt, cũng là một nguyên do trọng yếu.

Thích khách này chỉ có một thân một mình, vậy mà vẫn mang theo được hung khí, lẻn vào tận đây ư?

Còn một khả năng khác nữa. Hắn vốn là thị vệ Vũ Lâm quân, đã sớm ẩn mình chờ thời. Nhưng nếu muốn gây hại Hoàng đế, hắn sẽ phải lợi dụng chức vụ để nắm rõ địa hình từ lâu, không thể để đến lúc ra tay lại như một thằng mù, còn phải tìm cách hỏi đường người khác!

Một loạt suy đoán như tia chớp lướt qua đầu nàng. Tuy tạm thời chưa hoàn toàn lý giải được những mối liên hệ trong đó, nhưng nàng đã trấn tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói: “Ta là người ngoài, bị dẫn đến đây chờ được triệu kiến. Ngươi ép ta cũng vô ích, ta không biết đường.”

Hắn dường như ngẩn ra một thoáng, bàn tay cầm dao găm dần nới lỏng.

Nàng nói tiếp: “Ta không biết mặt mũi ngươi thế nào, cũng chẳng rõ ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng làm hại người thêm nữa, cũng đừng ủ mưu làm loạn. Tốt nhất hãy tranh thủ tẩu thoát trước khi bị phát hiện. Nếu may mắn, chưa biết chừng ngươi vẫn có thể trốn thoát…”

Dĩ nhiên đó toàn là lời lừa gạt.

Vừa nói, nàng vừa chú ý đến ánh mắt đối phương, định nhân lúc hắn phân tâm sẽ bất ngờ tung cước đá mạnh vào hạ bộ hắn, giành lấy cơ hội chạy thoát.

Bộ phận yếu nhất trên người đàn ông chính là hạ bộ, nếu bị đá trúng, nhẹ thì mất khả năng phản kháng, nặng thì chết tại chỗ.

Đây là chiêu phòng thân mà kiếp trước, vào thời điểm kinh thành loạn lạc, tùy tùng đã dạy cho nàng.

Nhưng kỳ lạ là, Bồ Châu phát hiện thích khách cứ liên tục ngoảnh đầu, nhìn ra ngoài điện, như thể đang chờ ai đó đến.

Bồ Châu càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, trong lòng dâng lên một linh cảm mãnh liệt rằng đối phương vốn không có ý làm hại nàng.

Thế là nàng liền thử thăm dò, chầm chậm lùi lại hai bước. Quả nhiên hắn không tiến lên, chỉ liếc nàng một cái rồi bất ngờ thu lại dao găm, quay người rời khỏi điện. Chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, ngoài mùi tanh nồng của máu theo gió Nam từ ngoài cửa điện đưa vào khiến người ta kinh tởm, Bồ Châu cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng kỳ quái.

Nàng trấn định lại tinh thần, lê từng bước chân rã rời đến trước bậc thềm điện, thì trông thấy thi thể hai cung nữ ban nãy còn sống nhăn nhưng giờ phải nằm giữa vũng máu, kìm nén cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, đang định gọi người thì chợt thấy Thẩm Cao dẫn theo mấy cung nhân xuất hiện. Đám cung nhân nhanh chóng chạy đến gần, dùng vải bọc quanh thi thể cung nữ rồi khiêng đi.

Thẩm Cao làm như không thấy gì, đi thẳng tới trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Tiểu thục nữ, Thái hậu ngủ trưa đến giờ vẫn chưa tỉnh, buổi triệu kiến hôm nay phải hủy rồi, thôi đành để dịp khác vậy.”

Bồ Châu ngộ ra.

Cảnh tượng vừa rồi tuyệt đối là một màn sắp đặt có chủ ý. Giờ nghĩ lại, rõ ràng giống như để thử nàng.

Nếu đã xảy ra trong cung, tất nhiên phải là được Hoàng đế ngầm cho phép. Bằng không, một kẻ như Thẩm Cao dù có to gan đến đâu cũng không thể động đao, giết người ngay trong cung được.

Nhưng nàng vẫn không thể thông suốt là vì sao Hoàng đế lại muốn thử nàng? Chuyện này liệu có liên quan đến việc lập Thái tử phi không?

Kiếp trước, nàng chưa từng trải qua cuộc khảo nghiệm nào vừa quái dị vừa đẫm máu thế này.

Mục đích của Hoàng đế là gì?

Trong lòng nàng đầy rẫy nghi hoặc, đầu óc rối như tơ vò, nhưng lại không thể hỏi ra, chỉ có thể nhận lệnh.

Không ngờ Thẩm Cao lại đích thân dẫn nàng xuất cung, đến tận cổng cung mới dừng lại, mỉm cười nói: “Tiểu thục nữ, vừa rồi trong điện chỉ là sự cố ngoài ý muốn, thích khách đã được xử lý xong xuôi. Cô không cần sợ hãi, cũng đừng để lộ ra ngoài, hiểu chưa?”

Bồ Châu nhỏ giọng đồng ý.

“Rất tốt, cô cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Thẩm Cao vừa dứt lời, lập tức có cung nhân tiến đến, cung kính dẫn Bồ Châu lên một cỗ ngự xa.

Ông ta đứng lặng nhìn ngự xa lộc cộc lăn bánh rời đi, sau đó quay về trước mặt Hoàng đế, thuật lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết, không sót một thứ gì.

“Bệ hạ, nàng ta đúng thật khác biệt so với những nữ tử bình thường khác. Dù sự việc xảy ra đột ngột nhưng nàng không hề luống cuống, trái lại còn không sợ hiểm nguy, đã thế còn lanh lợi sắc sảo. Nhìn vào lời nói hành động lúc ấy thì có vẻ như nàng ta cũng cảm nhận được thích khách có điểm khác lạ. Nô tài cho rằng, nàng ta quả là người hiếm có, có thể dùng được.”

Hoàng đế vuốt nhẹ cằm.

“Tần vương thì sao? Chuyến đi Hà Tây lần trước có gì bất thường không? Vì sao hắn lại quen biết cháu gái của Bồ Du Chi?”

Thẩm Cao đáp: “Nô tài cũng định bẩm với bệ hạ, người được nô tài cử đi điều tra cũng vừa gửi tin về. Theo lời dịch thừa của dịch xá Phúc Lộc, đêm ấy Tần vương dừng chân ở dịch xá, Bồ nữ và nhũ mẫu tên Cúc của nàng ta chính là người đã nấu bữa tối cho Tần vương. Sau khi Tần vương biết được thân phận nàng ta, vì thương hại nên ban thưởng rất hậu hĩnh. Hai người quen biết từ đó.”

Hoàng đế thở dài: “Tứ đệ của trẫm, vẫn là Tứ đệ năm xưa! Bản thân rơi vào cảnh ngộ thế này rồi mà vẫn không quên cứu giúp những người được hắn thương hại. Hồi đó vụ án của Bồ Du Chi còn chưa được minh oan, hắn không sợ trẫm biết chuyện này sao?”

Giọng điệu của Hoàng đế mang theo nhiều xúc cảm, không rõ là khen hay chê.

Thẩm Cao không dám lên tiếng ngay, đợi một lúc lâu mới dè dặt nói: “Theo nô tài thấy, đối với bệ hạ mà nói, đây lại là chuyện tốt.”

“Nói rõ xem?”

“Nô tài không dám nói.”

“Trẫm miễn tội cho ngươi.”

Thẩm Cao liền đáp: “Tính khí của Tần vương thế nào, hẳn bệ hạ cũng rõ. Khi còn trẻ, hắn phóng khoáng trượng nghĩa, kiêu ngạo tự phụ, chẳng để ai vào mắt. Những năm gần đây trải qua thăng trầm rèn giũa, nếu lại khiến hắn trở nên nín nhịn ẩn nhẫn, tâm địa thâm sâu, thì đối với bệ hạ mà nói, đó mới là chuyện không hay. Ví như lần này, Bồ nữ cầu xin hắn giúp đỡ vì muốn thoát khỏi Hàn thế tử, hắn cũng sẵn lòng tương trợ, nên dù giữ họ có chút tình ý giữa nam nữ nào hay không, thì động thái này cũng nhất quán với bản tính của hắn từ khi còn trẻ. Có thể thấy, dù mấy năm nay hắn đổi sang tu đạo, nhưng tính cách vẫn không khác xưa là mấy. Đối với bệ hạ mà nói, chẳng phải là điều tốt đẹp hay sao?”

Hoàng đế trầm mặc chốc lát, rồi lại thở dài: “Trẫm nào muốn tình cảm huynh đệ rạn nứt, đề phòng lẫn nhau? Nhưng lòng người khó đoán, ai biết liệu có phải hắn cố tình làm vậy để khiến trẫm bớt đi sự đề phòng?”

Mấy năm qua, theo báo cáo từ mật thám mà Hoàng đế cài cắm tại quận Tây Hải, cuộc sống thường ngày của Tần vương không có điểm nào bất thường, cũng chưa từng liên lạc riêng với người nước Khuyết.

Nhưng rốt cuộc đó là thật, hay chỉ là vỏ bọc bề ngoài, thủ đoạn của Tần vương quá cao siêu, đến mức che giấu cả tai mắt?

Hoàng đế mãi vẫn không thể an tâm.

“Đó là đương nhiên, bệ hạ phòng ngừa chu đáo chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Nhưng nay bệ hạ chẳng phải đã có Bồ nữ rồi đó sao?” Thẩm Cao hạ giọng nói.

Hoàng đế nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hỏi: “Việc kia đã xong chưa?”

“Bẩm đã thu xếp ổn thỏa. Bồ nữ vừa rời khỏi Quách gia thì nô tài đã sai người tới tận cửa xử lý. Bệ hạ yên tâm, tuyệt đối không xảy ra sơ suất gì đâu. Bồ nữ và bà già kia sống nương tựa nhiều năm, tình cảm sâu đậm, nói là như mẹ con cũng không ngoa.”

Hoàng đế không nói gì thêm, rút bản tấu ghi danh sách các ứng viên cho vị trí Thái tử phi từ trên án ra, cầm ngự bút, gạch bỏ ba chữ “Bồ thị nữ”.

Giờ Thân, trong cung Bồng Lai, lão nữ quan họ Trần căn dặn cung nữ chuẩn bị bữa tối dâng lên Thái hoàng Thái hậu.

Thái hoàng Thái hậu tuổi đã cao, hai năm nay mỗi ngày chỉ dùng đúng hai bữa, các món thanh đạm, không thích đồ tanh. Lão nữ quan lo ngại nếu cứ kéo dài tình trạng ấy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên cách vài hôm lại bảo Thượng thực lệnh trộn thêm ít thịt xay vào các món rau của Thái hoàng Thái hậu. May thay gần đây, từ khi tiểu vương tử đến ở cùng, hai bà cháu cùng nhau ăn cơm, nhìn tiểu hoàng tử ăn uống ngon lành, Thái hoàng Thái hậu cũng có phần thèm ăn hơn trước, khiến lão nữ quan mừng rỡ vô cùng.

Thượng thực lệnh vừa dâng xong bữa tối, Trần nữ quan chuẩn bị mang cơm vào nội điện thì bất ngờ nghe tin: Hoàng đế bệ hạ đích thân tới hầu Thái hoàng Thái hậu dùng bữa, liền nhanh chân chạy đến. Quả nhiên, Hoàng đế đã đứng bên cạnh bàn ăn, đích thân lấy từng món trong hộp thức ăn do cung nhân mang tới, lần lượt đặt lên bàn, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Trần nữ quan vội tiến lên, cùng phụng sự.

Khương thị bảo Hoàng đế cùng dùng bữa, nhưng Hoàng đế từ chối. Khương thị cũng không nài ép, ăn được vài miếng thì sai người dọn đi.

Sau khi Trần nữ quan thu dọn mâm bát và lui ra cùng những cung nhân khác, trong nội điện chỉ còn lại hai người là Khương thị và Hoàng đế. Khương thị mỉm cười hỏi: “Hoàng đế còn có chuyện gì nữa đúng không?”

Hoàng đế đáp: “Đúng là không gì có thể qua mắt Hoàng tổ mẫu. Hôm nay tôn nhi đến đây, ngoài việc hầu hạ Hoàng tổ mẫu dùng bữa, còn có một việc vui muốn báo.”

“Chuyện gì?”

“Chính là đại sự cả đời của Tứ đệ Ngọc Lân Nhi!”

Vẻ mặt Hoàng đế cực kỳ mừng rỡ, không đợi Khương thị lên tiếng đã nói tiếp: “Tứ đệ đã lớn tuổi, hồi trước lỡ làng nên đến tận bây giờ vẫn chưa nạp vương phi, không người chăm sóc. Mỗi khi nhớ tới trẫm luôn tràn ngập hổ thẹn, biết rõ Hoàng tổ mẫu cứ canh cánh mãi chuyện này trong lòng, mọi sự đều do trẫm bất hiếu. Lần này Tứ đệ hồi kinh, đúng lúc Thái tử luận hôn, trẫm liền nghĩ phải nhân dịp này đứng ra lo liệu cho Tứ đệ. Những ngày qua, trẫm cân nhắc kỹ lưỡng, trong kinh thành này, chỉ có cháu gái của Bồ Du Chi là xứng với Tứ đệ. Hai người trai tài gái sắc, trời đất tác thành. Trùng hợp là, chính Hàn phò đã đích thân nói với trẫm, Tứ đệ có cảm tình với tôn nữ Bồ gia. Đây chẳng phải là lương duyên trời định rồi hay sao? Trẫm mừng rỡ khôn xiết, vừa rồi đã hạ thánh chỉ tứ hôn sai người đưa đến Quách gia, lại nhớ đến Hoàng tổ mẫu nên vội vàng đến đây, trở thành người đầu tiên báo tin vui, để cả Hoàng tổ mẫu và trẫm cùng được hoan hỉ!”

Khương thị sững người, chậm rãi đứng lên từ sau án.

Hoàng đế lập tức bước tới, vươn tay đỡ cánh tay bà: “Chẳng lẽ Hoàng tổ mẫu không vui sao? Đôi lứa xứng đôi như thế!”

Khương thị quay sang Hoàng đế: “Hoàng đế mới nói là đã hạ thánh chỉ? Lời Hàn phò mã nói mà Hoàng đế cũng tin được sao?”

Hoàng đế gật đầu: “Phải, giờ này chắc thánh chỉ đã đến Quách gia rồi. Trẫm một lòng muốn thành toàn cho Tứ đệ. Về phần Tứ đệ, trẫm vừa mới sai người đi truyền triệu đệ ấy, bảo đệ ấy lập tức vào cung đến gặp Hoàng tổ mẫu. Trẫm muốn trực tiếp thông báo ý chỉ tứ hôn với đệ ấy, tiện thể chúc mừng đệ ấy luôn.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top