Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 31: Ép Hôn Và Lễ Thiên Thu

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 3499 chữ
  • 2025-12-01 20:17:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm sau Hàn Vinh Xương nhận được bức thư do Lý Huyền Độ, người được cho là đang tu hành ở đạo quán Tử Dương tự tay viết.

Ông lớn hơn Lý Huyền Độ gần hai mươi tuổi, trên danh nghĩa là anh vợ em rể, nhưng tuổi tác cách biệt quá xa, hơn nữa từ khi Lý Huyền Độ phạm tội năm mười sáu tuổi thì đã rời khỏi kinh đô, hai người vốn không thân thiết gì mấy. Lần này, ông phụng mệnh bình định loạn Thiên Thủy, vận khí không tốt, vừa đến nơi thì gặp ngay mưa to lũ lớn, tổn thất một số binh mã, hành tung cũng bại lộ theo. Thiên Thủy vương không phải hạng dễ đối phó, việc bình loạn gặp trở ngại, càng không ngờ chính ông ta cũng bị trọng thương. Nếu không nhờ Lý Huyền Độ kịp thời tới nơi tiếp ứng, e rằng chẳng những khó giữ được mạng, mà tiền đồ cũng tiêu tan theo.

Sau chuyện ấy, ông dần sinh lòng cảm kích với người em vợ vốn không qua lại nhiều này. Nay thấy hắn gửi thư tay tới, lập tức mở ra đọc, đọc xong rồi dù có thoáng chần chừ nhưng lại đang lúc rảnh rỗi, bèn đích thân đến đạo quán Tử Dương xem thử.

Hàn Vinh Xương đến đạo quán, đi qua mấy điện lớn, theo đạo đồng tới một khu rừng tùng bách xanh rì, từ xa đã trông thấy Lý Huyền Độ. Hắn dùng một chiếc trâm ngọc bích hình hoa sen vấn tóc thành kiểu đạo kế, khoác lên mình một bộ đạo bào bằng lụa mỏng trắng tinh, đang ngồi trên phiến đá trắng dưới gốc cây tùng. Đối diện hắn chính là đại chân nhân tiếng tăm lừng lẫy, Lý Thanh Hư, đầu đội hoàng hạt huyền quan, [1] râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, toát lên phong thái tiên phong đạo cốt. Gần đó có một lò trà, một tiểu đồng tử đang nấu nước. Lý Thanh Hư chậm rãi giảng kinh, Lý Huyền Độ chuyên chú lắng nghe, thần sắc như được khai sáng. Tiếng gió thổi qua rừng tùng bách, rì rào từng đợt, cảnh trí như chốn Bồng Lai, diệu phàm thoát tục.

Hàn Vinh Xương nhất thời không tiện quấy rầy, đứng đợi một bên. Chợt nghe Lý Thanh Hư nói: “Đạo không ở nơi phức tạp, chỉ cần có thể không nghĩ đến y phục, không nghĩ đến ăn uống, không nghĩ đến thanh âm, không nghĩ đến nữ sắc, không nghĩ đến thắng, không nghĩ đến bại, không nghĩ đến được, không nghĩ đến mất…”

Hàn Vinh Xương nghĩ bụng, mấy cái khác thì thôi cũng được, nhưng không nghĩ đến sắc thì sống ở đời nào khác gì hoạn quan. Huyền Độ cả ngày nghe những thứ này, chẳng trách thanh tâm quả dục, chừng này tuổi đầu còn chưa chịu nạp vương phi. Sau này nếu có dịp, thân là anh rể, nhất định phải bảo ban. Đợi thật lâu mà vẫn chưa xong, đại chân nhân vẫn mải mê giảng đạo còn Lý Huyền Độ thì nghe rất chăm chú, Hàn Vinh Xương không nhịn thêm được nữa, bèn ho nhẹ một tiếng, cố ý ngắt ngang, rồi khoan thai lại gần.

Bình thường Lý Thanh Hư vẫn giao du với không ít quý nhân ở kinh thành, biết ông là Quảng Bình hầu, phò mã của Trưởng công chúa, nên dừng lời giảng, mỉm cười hàn huyên đôi câu. Biết ông đến tìm Tần vương, ắt là có chuyện muốn nói, liền dẫn tiểu đồng rời đi trước.

Lý Huyền Độ bước xuống từ trên tảng đá, tự tay đun nước pha trà, rót một chén dâng lên. Chiếc chén bằng ngọc thanh trắng, nước trà trong veo, xanh biếc. Hàn Vinh Xương nào còn tâm trạng phẩm trà, nhận lấy rồi uống cạn chỉ trong một hơi, sau khi đặt chén rỗng xuống, hạ giọng nói: “Tứ đệ, câu trong thư, rốt cuộc là có ý gì?”

Lý Huyền Độ đáp: “Đệ muốn tỷ phu hỗ trợ, nhất định phải thuyết phục hoàng a tỷ, đừng hỏi cưới tôn nữ Bồ gia cho Giao Nhi.”

Giấy trắng mực đen, Hàn Vinh Xương nào phải không đọc được, lắc đầu nói: “Chuyện đó ta biết! Nhưng ta đang hỏi vì sao bỗng dưng đệ lại nói ra câu đó? Hoàng a tỷ của đệ có ý định này từ khi nào, sao ta không biết chút nào nhỉ?”

Lý Huyền Độ đáp: “Chuyện nảy ra cách đây mấy ngày. Trước đây tỷ phu không biết cũng không sao, vẫn chưa muộn, xin hãy giúp đệ.”

Cuối cùng Hàn Vinh Xương cũng nói ra mục đích chuyến đi này, tỏ ý thoái thác: “Tứ đệ, mấy năm nay đệ không ở kinh đô, e rằng không rõ, tỷ phu bận trăm công nghìn việc, chuyện thường nhật trong phủ xưa nay vẫn giao cả cho hoàng tỷ của đệ. Về hôn sự của Giao Nhi, các tiểu thư nhà khác thì ta không rõ, nhưng nếu hoàng a tỷ của đệ để mắt đến cháu gái nhà họ Bồ, thì đó là việc tốt, tỷ phu rất hài lòng, chẳng có lời nào để nói cả…”

Lý Huyền Độ mỉm cười không đáp, lại rót thêm cho ông một chén trà, đưa mắt nhìn ông.

Hàn Vinh Xương bị hắn nhìn đến chột dạ: “Tứ đệ, đệ nhìn ta như thế làm gì?”

Lý Huyền Độ nói: “Sai rồi, tỷ phu không hài lòng về mối hôn sự này.”

“Ta hài lòng…”

“Huynh không hài lòng.” Lý Huyền Độ cười, ngắt lời hắn, “Vả lại sau khi tỷ phu trở về, nhất định sẽ thuyết phục được hoàng a tỷ không chọn hôn sự này cho Giao Nhi.”

Hàn Vinh Xương đã ở bên Lý Huyền Độ được một khoảng thời gian, biết từ trước đến nay hắn luôn suy nghĩ thấu đáo, giờ cứ một mực nói thế, trong lòng không khỏi nghi hoặc, liền xua tay nói: “Tứ đệ, chắc đệ hiểu nhầm gì rồi…”

“Không hiểu nhầm gì cả. Tỷ phu nhất định sẽ khuyên được hoàng a tỷ.” Lý Huyền Độ nói xong, nhấp một ngụm trà.

Hàn Vinh Xương bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Thì ra hắn muốn ông phản đối hôn sự này.

Hàn Vinh Xương cũng không lấy đó làm giận, dù sao đối phương là ân nhân cứu mạng, hơn nữa tuy ông lớn tuổi hơn Lý Huyền Độ rất nhiều, nhưng không hiểu sao, ông luôn giữ lòng kính sợ đối với vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất của Tiên hoàng, y nói gì ông đều răm rắp nghe theo.

Trên mặt ông hiện rõ vẻ khó xử.

Đúng là khó xử thật. Ai ở kinh thành mà chẳng biết Trưởng công chúa cậy thế ngang ngược, còn Quảng Bình hầu Hàn Vinh Xương thì nổi tiếng sợ vợ.

Ông ngẩng đầu, thấy Lý Huyền Độ đang mỉm cười nhìn mình, bèn nghiến răng nói: “Tứ đệ, nói thật thì, chuyện trong phủ ta không quản đến, hôn sự của Giao Nhi, ta cũng chẳng có quyền làm chủ!”

Lý Huyền Độ ghé sát tai, nói nhỏ một câu gì đó. Hàn Vinh Xương nghe xong bỗng đỏ mặt tía tai, ú ớ không nói nên lời.

“Dù a tỷ là Trưởng công chúa, nhưng hôn sự của Giao Nhi, tỷ ấy vẫn nên thông qua ý kiến tỷ phu. Nếu tỷ phu không chịu giúp đệ, biết đâu mai này tin tức sẽ truyền đến tai a tỷ…” Lý Huyền Độ thong thả nói.

Thuở trước Hàn Vinh Xương có một biểu muội thanh mai trúc mã, vốn đã thành vợ chồng. Nào ngờ chẳng bao lâu sau, Trưởng công chúa lại để mắt đến ông. Khi ấy Trần Thái hậu hạ xuống một đạo ý chỉ, ông đành phải bỏ vợ để tái giá. Lúc đó người vợ cũ đã mang thai, sợ bị hãm hại, đành giả chết để che giấu, đưa đi nơi khác dưỡng thai, bao năm qua ông vẫn lén lút đến thăm. Chuyến chinh phạt Thiên Thủy lần này, lúc Lý Huyền Độ đuổi tới, ông đang bị thương nặng, lại không hợp thủy thổ, suýt chút đã không qua khỏi, vì cảm phục tác phong xử sự của Lý Huyền Độ, cảm thấy con người này có thể tin tưởng được nên mới kể rõ việc vợ cũ vẫn còn sống với hắn, nhờ hắn giúp mình lo liệu hậu sự. Về sau Lý Huyền Độ tìm được lang y giỏi ở địa phương, chữa được dứt điểm, việc ấy cũng chìm vào quên lãng. Không ngờ tới đây hắn lại mang chuyện đó ra để uy hiếp mình.

Hàn Vinh Xương cười khổ: “Tứ đệ đừng ép ta, chuyện này không lấy ra đùa được đâu.”

Lý Huyền Độ nghiêm nghị: “Tỷ phu thông cảm, ngu đệ cũng chỉ bất đắc dĩ.”

Hai người nhìn nhau, Hàn Vinh Xương biết lần này mình không thoát nổi rồi.

Nợ hắn một ân tình lớn như thế, nay hắn đã mở lời, hẳn là có chỗ khó xử không thể nói ra, mình cũng nên giúp một phen. Thế là nghiến răng, gật đầu đáp: “Được, ta sẽ cố hết sức!”

Lý Huyền Độ đưa mắt tiễn bóng lưng Hàn Vinh Xương rời đi, trong lòng tự khinh mình vì đã làm ra trò này. Dù đang ở giữa rừng thông, gió mát thổi qua từng cơn nhưng trán vẫn rịn mồ hôi nóng. Hắn đưa tay lau mồ hôi, chầm chậm thở hắt ra một hơi.

Tối hôm đó, Hàn Vinh Xương trở về phủ, bên cạnh chỉ còn lại Trưởng công chúa, bèn thử thăm dò: “Giao Nhi cũng không còn nhỏ nữa, bà đã nhìn trúng nữ nhi nhà nào chưa? Nó cũng nên thành gia lập thất rồi.”

Trưởng công chúa cười lạnh: “Ông cũng biết là ông còn có một đứa con trai cơ à? Ta thật sự không hiểu, vì sao lúc trước lại coi trọng ông, chịu gả cho một nam tử bạc nhược! Cùng làm một việc giống nhau, Trần Tổ Đức nở mày nở mặt, còn ông thì hay rồi, chẳng còn tí mặt mũi nào, khiến ta mất hết thể diện!”

Hàn Vinh Xương cố nén nhục nhã, nói: “Ta chỉ hỏi chuyện hôn sự của con, bà nói những lời này để làm gì?”

Trưởng công chúa hừ một tiếng, lúc này mới đáp: “Ta đang cân nhắc chuyện cưới cháu gái của Bồ Du Chi cho Giao Nhi, vớt vát chút thể diện cho ông.”

Hàn Vinh Xương nói: “Ta không đồng ý hôn sự này!”

Trưởng công chúa cứ ngỡ mình nghe lầm, quay đầu nhìn ông: “Ông nói gì? Ông không đồng ý?”

Hàn Vinh Xương nghiến răng, nét mặt lạnh tanh: “Không sai! Nhà nào cũng được ngoại trừ nhà họ Bồ! Ta biết hiện nay ta đã thất sủng, nhưng thế thì đã sao? Bà để Giao Nhi cưới cháu gái nhà họ Bồ là muốn để cả kinh thành cười nhạo ta phải dựa vào con dâu để lấy lại thể diện, đúng không?”

Trưởng Công chúa không ngờ ông ta lại dám trái ý mình: “Ông nói gì? Ông lặp lại lần nữa xem?”

Một khi đã mở lời, Hàn Vinh Xương liền giống như vò mẻ không sợ rơi, hằn học nói: “Nếu không phải năm xưa bà cưỡng ép ta thành thân, buộc ta bỏ vợ, thì ta sao lại có ngày hôm nay?”

Càng nghĩ càng giận, chút kiêng dè ban đầu cũng biến mất.

“Ta chịu đủ việc làm phò mã rồi! Bà tưởng ta không biết bà có gian tình với Thẩm Dương à? Nếu bà dám tự định đoạt cuộc hôn nhân này, ta sẽ bỏ bà! Cùng lắm thì học theo Khương Nghị, bảo bà mẹ già của bà ban thêm một đạo ý chỉ nữa, ta thà đi chăn ngựa còn hơn!”

Mặt Trưởng công chúa khi đỏ khi trắng, không ngờ Hàn Vinh Xương dám nói chuyện kiểu đó với mình. Nàng ta giật mình, sợ chuyện này mà vỡ lở sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, khó lòng thu xếp, nên đành xuống nước: “Thôi, ông không muốn thì thôi, ta tìm nhà khác, cần gì phải làm ầm lên thế?”

Cơn giận và bất mãn mà Hàn Vinh Xương nhẫn nhịn nhiều năm nay cuối cùng cũng có dịp tuôn trào. Dù mục đích đã đạt được, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi, ông ta rút kiếm, vung một nhát chém phăng chiếc án kỷ trước mặt ra làm đôi trước vẻ mặt biến sắc lẫn kinh hãi của Trưởng công chúa, sau đó nghênh ngang rời đi.

…

Bồ Châu không hay biết gì về những chuyện vừa xảy ra trong phủ Trưởng công chúa. Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, hôm nay là mùng mười tháng sáu, đại thọ bảy mươi của Thái hoàng Thái hậu Khương thị, hay còn gọi là tiết Thiên Thu.

Hoàng đế Hiếu Xương rất hiếu kính Thái hoàng Thái hậu, Nội phủ đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ Thiên Thu này từ tận một năm trước. Hoàng đế thường lấy làm tiếc nuối vì Khương thị vẫn ngụ ở cung Bồng Lai, không thể ở gần, ngày đêm phụng dưỡng, nên đặc biệt cho xây một cung điện mới theo hướng Đông Bắc, tiếp giáp cung Trường An, đặt tên là cung Vạn Tuế, dùng riêng cho lễ khánh thọ lần này. Khương thị sẽ tiếp nhận lời chúc mừng từ bách quan, chư phiên cùng muôn dân khắp thiên hạ tại đây. Mặt khác, trong vòng ba ngày, Hoàng đế hạ lệnh dừng việc giết mổ, cả nước chào mừng, đại xá thiên hạ.

Ngày hôm ấy, Khương thị sẽ ngồi trên chiếc phượng xa do một đôi bảo mã có vết bớt hình trăng non trên trán kéo đi, trước sau có nghi trượng mở đường, Vũ Lâm quân vây quanh, khởi giá từ cung Bồng Lai, dọc theo lộ trình tiến về cung Vạn Tuế.

Khung cảnh long trọng và huy hoàng như thế này, kiếp trước nàng cũng từng tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua. Dù sao thân phận cháu gái của Bồ Du Chi cũng sờ sờ ra đó, gặp dịp trọng lễ thế này, đương nhiên triều đình muốn nàng ra mặt, để thể hiện sự khoan hậu của thiên ân.

Thế nhưng, lần này vẫn có chút khác với kiếp trước. Khi ấy nàng chỉ xuất hiện với tư cách người nhà công thần, đi theo các mệnh phụ, ngồi trong một cỗ xe xếp cuối hàng. Còn hôm nay, ngay trước lúc khởi hành, nàng được lão nữ quan họ Trần trong cung Bồng Lai chỉ đích danh, gọi lên phía trước.

Nghiêm thị vội thúc giục nàng bước lên.

Dưới vô số ánh mắt ngưỡng mộ sau lưng, Bồ Châu di chuyển đến phía đầu đoàn xe, bước lên một cỗ bảo xa phủ lộng màu tím hoa lệ, nối liền ngay sau phượng xa của Khương thị.

Hoài Vệ đang ngồi trong xe ấy, đi bên cạnh còn có một thiếu nữ mặc cung phục, trạc tuổi nàng, nàng ta chính là em gái của Thái tử Lý Thừa Dục, công chúa Ninh Thọ, Lý Quỳnh Dao.

Hoài Vệ vẫy tay gọi nàng lại, hớn hở nói: “Ta đã cầu xin ngoại tổ mẫu cho tỷ ngồi cùng ta, ngoại tổ mẫu đồng ý rồi!”

Bồ Châu hành lễ với công chúa. Lý Quỳnh Dao liếc nàng một cái, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên đôi mày được vẽ tỉ mỉ và lớp son môi đỏ thắm của nàng, ánh nhìn ngấm ngầm lộ vẻ ghen ghét, rồi lập tức hiện lên nét khinh khỉnh, chẳng buồn đáp lời.

Kiếp trước vị tiểu cô hoàng gia này vốn có tình kiêu căng, luôn tự cao tự đại, Bồ Châu cũng chẳng để tâm, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chỗ trống được Hoài Vệ nhường lại, qua tấm rèm tím nửa kín nửa hở của xe ngựa, nàng ngắm nhìn khung cảnh thái bình thịnh thế ở bên ngoài.

Lúc vừa lên xe, nàng để ý thấy các công chúa, quận chúa hoàng thất nếu chưa xuất giá đều đang ngồi ở những cỗ xe phía sau, thế nhưng dường như không thấy bóng dáng quận chúa Ninh Phúc Lý Tuệ Nhi.

Cũng phải thôi, với thân phận như Lý Tuệ Nhi, dĩ nhiên không thích hợp để xuất đầu lộ diện trong những dịp thế này.

“Đêm qua Tứ huynh đã trở về từ đạo quán, hiện đang ở ngay phía trước đó! Bên cạnh huynh ấy là Lưu vương, Trần vương, họ đều là cháu trai của ta! Tất cả đang cưỡi ngựa phía trước để bảo vệ ngoại tổ mẫu ta đấy!”

Hoài Vệ chỉ tay về phía trước cho nàng xem, mặt đầy vẻ hâm mộ.

Bồ Châu đã sớm trông thấy rồi.

Lý Huyền Độ đi đầu, trên mình vận giáp nhẹ quân trang, phong thái tuấn tú hiên ngang, là hộ vệ quan của phượng giá. Hắn dẫn đầu nhóm cháu trai là Lưu vương và Trần vương, hộ tống Khương thị đến cung Vạn Tuế.

Hoài Vệ lại thở dài: “Ban đầu ta cũng muốn cưỡi ngựa đi đầu, nhưng Tứ huynh không cho! Ở thành Ngân Nguyệt, ngày nào ta chẳng cưỡi ngựa? Huynh ấy dựa vào đâu mà lại không để ta bảo vệ ngoại tổ mẫu.” Giọng nói đầy vẻ oán thán.

Bồ Châu đáp: “Chờ ngài lớn thêm chút nữa là được mà.”

Lúc này, Khương thị đã lên xe, đoàn xe chuẩn bị khởi hành, Lý Huyền Độ cưỡi ngựa đi quanh một vòng kiểm tra lần cuối, khi đi ngang qua cỗ xe màu tím, Hoài Vệ vén rèm xe, gọi một tiếng, chỉ tay vào Bồ Châu trong xe, đắc ý nói: “Huynh không cho đệ cưỡi ngựa, đệ kéo nàng ấy ngồi chung xe, xem huynh còn quản được không?”

Lý Huyền Độ liếc nhìn bóng áo xanh trong xe, rồi thúc ngựa trở lại đầu đoàn.

Phượng xa xuất phát, dọc đường cấm quân trấn thủ, bách tính hai bên đường quỳ lạy, đồng thanh chúc thọ Khương thị.

Quan lại từ lục phẩm trở lên ở kinh đô, sứ thần các nước phiên bang cùng những bậc cao niên đức trọng được tuyển chọn trong dân gian, tổng cộng mấy ngàn người, đều đã xếp hàng ngay ngắn trước cổng khuyết Chu Tước, [2] cổng chính phía Nam dẫn đến cung Vạn Tuế. Thái tử Lý Thừa Dục dẫn đầu, đứng chờ nghênh đón.

Phượng xa dừng lại trước cổng khuyết Chu Tước, đoàn hộ giá cũng lần lượt theo sau.

“Thái hoàng Thái hậu di giá đến cung Vạn Tuế!”

Dẫn tán [3] kéo dài âm điệu, cất lên tiếng hô uy nghiêm vang dội.

[3] dẫn tán: người chủ trì và dẫn dắt buổi lễ, giống MC hiện đại (Chú thích được editor lược dịch từ baidu)

Khương thị bước xuống phượng xa, nhóm mệnh phụ phía sau cũng tuần tự đi xuống.

Hoài Vệ không cần thị nhân đến dìu, là người đầu tiên nhảy xuống khỏi xe.

Tôn ti khác biệt. Bồ Châu tránh sang một bên, khom người mời công chúa Ninh Thọ Lý Quỳnh Dao, người từ đầu đường đến giờ chưa nói câu nào, xuống xe.

Lý Quỳnh Dao đứng dậy, bước đến bên cửa xe, bỗng dừng lại, quay đầu hiệu cho nàng xuống trước.

Bồ Châu nói: “Công chúa, tốt nhất là người nên xuống trước.”

Lý Quỳnh Dao nhíu mày: “Ta nói ngươi xuống thì xuống nhanh đi.”

Bồ Châu liếc nàng ta một cái, cất bước đi đến trước cửa xe. Ngay lúc nàng vừa chuẩn bị bước xuống, Lý Quỳnh Dao đứng bên cạnh đột nhiên vươn tay, đẩy mạnh vào thắt lưng nàng.

Hôm nay Lý Quỳnh Dao có vẻ khác thường, cứ bắt nàng xuống trước bằng được nên Bồ Châu đã sớm đề phòng, tay vịn toa xe, thân người nhích sang một bên.

Lý Quỳnh Dao dùng hết sức lực, chỉ muốn khiến thần nữ vừa không biết thân phận lại còn có khuôn mặt khiến người ta chướng mắt này phải mất mặt trước bao người. Không ngờ tay đưa ra chỉ chạm vào khoảng không, không còn gì chống đỡ, thân thể mất hết thăng bằng, nàng ta hét lên một tiếng, người chúi hẳn ra ngoài, trông chừng sắp ngã lăn xuống đất. Đúng lúc ấy, bỗng có một bàn tay đưa tới, lập tức túm lấy cánh tay nàng ta, kéo mạnh trở lại.

Cuối cùng nàng ta cũng đứng vững, quay mặt sang.

Bồ Châu mỉm cười: “Công chúa nên cẩn thận chứ. Mời công chúa xuống xe trước đi ạ.” Vừa nói vừa buông tay ra.

Tim Lý Quỳnh Dao đập thình thịch.

Vừa rồi nếu thực sự ngã sấp xuống như thế, hôm nay hẳn sẽ trở thành trò cười lớn.

Tiếng hét của công chúa vừa rồi đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Hoài Vệ đang đứng trước cửa xe, trông thấy tất cả mọi chuyện, tức đến đỏ mặt, há miệng định hô to thì Bồ Châu đã quay sang lắc đầu với cậu, ra hiệu im lặng.

Hoài Vệ không cam lòng, mím môi, giận dữ trừng mắt nhìn Lý Quỳnh Dao.

Vài thị nhân đứng dưới cỗ xe cũng kịp hoàn hồn, vội vàng chạy đến đỡ.

Lý Quỳnh Dao sắc mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào thần nữ đối diện, nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu xuống xe.

Bồ Châu ngẩng mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lý Huyền Độ, người vừa đi tới để đích thân đỡ Thái hoàng Thái hậu xuống phượng xa. Hắn nhìn qua cháu gái mình là công chúa Ninh Thọ, sau đó ánh mắt lại quét qua phía nàng.

Bồ Châu không nhìn hắn, cụp mắt xuống, tay nhấc nhẹ váy, dưới sự dìu đỡ của thị nhân, bình tĩnh bước xuống xe.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top