A Cúc không tài nào giữ được vẻ mặt nghiêm nghị lâu hơn, liền giữ lấy tay Bồ Châu khi nàng định cởi áo, lắc đầu mỉm cười, rồi làm động tác ra hiệu rằng mình không lạnh, sau đó thúc nàng vào trong.
Bồ Châu biết mình không thể cãi lời, nghe lời là cách tốt nhất để bà an tâm, đành gật đầu làm theo.
A Cúc nhanh chóng gánh nước bước vào, Bồ Châu giúp bà nâng thùng, đổ nước đầy bể. Cuối cùng, bể nước cũng đã đầy tràn.
Bồ Châu gọi một tiếng: “Trương mụ!” Trương mụ ngoảnh đầu lại, liếc nhìn nàng rồi cười nói: “Tiểu nữ quân càng lớn càng xinh đẹp.”
A Cúc lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt tươi cười, dặn Bồ Châu đến bên lò sưởi ấm, còn bà thì dọn đống củi đã được chặt trong sân.
Bồ Châu ngoan ngoãn đi nhóm lửa.
“Nhớ hồi năm ngoái, nhà họ Dương vừa dọn đến đây không bao lâu, ta nghe người ta kể, ngày dọn nhà, cả chục thanh niên chưa thành thân trong trấn đều xúm lại giúp đỡ, tranh nhau khiêng rương, suýt thì đánh nhau. Lúc đó, ta còn nghĩ mấy thằng nhãi này bình thường chẳng lo làm ruộng, cũng không chịu cưới vợ sinh con, chỉ biết rong chơi, tự nhận mình là hiệp khách, ngày ngày mơ tưởng chuyện cưỡi ngựa đánh giặc, chém giết người Địch, nhận thưởng phong hầu, làm vương làm tướng, sao đột nhiên lại nhiệt tình thế này? Hỏi ra mới biết, nhà đó có một cô con gái vừa mới đến tuổi cập kê. Vài hôm sau, ta tận mắt nhìn thấy, quả nhiên tuyệt sắc. Ở nơi khỉ ho cò gáy này, làm gì có cô gái nào xinh đẹp đến thế, bảo sao chúng không tranh giành đến mức đánh nhau…”
Trương mụ vốn hay nói nhiều, đã mở lời thì như tháo cũi xổ lồng, cứ thế trò chuyện không ngừng với một người phụ nữ luống tuổi khác trong bếp.
Củi trong sân chẳng còn bao nhiêu, A Cúc mang hết vào trong, liếc nhìn tiểu nữ quân của mình, ánh mắt đầy vẻ tự hào và yêu thương. Bà biết Bồ Châu chưa ăn sáng, liền rửa tay, lấy một chiếc bánh vừa hấp chín đặt vào bát sạch, rót thêm bát nước ấm, rồi bưng tất cả trên chiếc khay gỗ nhỏ. Sau khi nhìn sang Trương mụ, thấy bà ta không nói gì, lúc này bà mới đem đặt trước đầu gối Bồ Châu.
Bồ Châu đang đói bụng, vừa nhóm lửa vừa ăn, đôi tai vẫn dỏng lên, nghe Trương mụ tiếp tục câu chuyện: “Lúc ấy ta còn thầm nghĩ, với tướng mạo của vợ chồng Dương hầu, một người đen đúa như vừa lăn trong bồ hóng, một người thì giống như bị dầu sôi tạt phải, làm sao sinh ra được cô con gái xinh đẹp đến vậy. Đúng là kỳ lạ. Sau này nghe nói, hóa ra tiểu nữ quân là người từ kinh đô, con nhà quan lớn. Ta đã bảo mà, đôi vợ chồng kia có cố thế nào, hoặc mời được thần tiên tới tận nhà thì cũng chẳng thể nặn ra được gương mặt xinh đẹp như tiểu nữ quân đây!”
Phụ nhân bên cạnh bật cười khúc khích, gật đầu tán đồng.
Dương Hồng quanh năm rong ruổi nơi biên ải, lúc thì khai hoang, lúc thì tuần tra các đồn lũy, bị gió táp mưa sa làm làn da trở nên sạm đen. Chương thị tuy có dung mạo không quá tệ, nhưng trên mặt có những vết rỗ do bệnh đậu mùa thời niên thiếu để lại. Năm ngoái chuyển đến đây, bà ta vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo của thân phận trước kia, khó mà hòa hợp với nhóm đàn bà trong trấn. Trương mụ nghĩ bụng, Chương thị cũng như mình, đều sống trong những căn nhà nhỏ lợp bùn vàng, thế mà lại xem thường bà. Đi ngang qua trên đường, ngay cả một lời chào cũng không có. Vốn chỉ định khen ngợi Bồ Châu xinh đẹp, nhưng nói mãi lại thành buông lời chê bai hai vợ chồng họ Dương, càng nói càng hăng.
Thực ra, đừng nói Dương Hồng, ngay cả đối với Chương thị, Bồ Châu cũng không hề có chút oán hận. Nàng không muốn nghe người ngoài nói những lời bất kính với hai người đã cưu mang mình, dù đó chỉ là những lời bình phẩm bâng quơ về dung mạo. Nàng đặt cái bánh vừa ăn được mấy miếng xuống rồi lên tiếng: “Trương mụ này, xinh đẹp thì có gì hay chứ, cũng chẳng làm no bụng được. Nếu không nhờ nhà họ Dương thương xót, nhận nuôi ta nhiều năm qua, thì giờ này ta đang ở đâu, có khi chính ta cũng không biết. Trương mụ vẫn thường chăm sóc cho A Cúc, ta luôn ghi nhớ ân tình này. Biết rằng ban nãy Trương mụ chỉ nói đùa cho vui, nhưng nếu lời ấy bị lan truyền ra ngoài, có khi lại bị mấy người nhiều chuyện thêm mắm dặm muối, gây điều tiếng. Dù hiện tại Dương thúc chỉ là một hầu trưởng nhỏ nhoi, nhưng vận mệnh xoay vần, ai biết sau này sẽ thế nào?”
Giọng nàng không lớn, nhưng từng lời từng chữ vừa nhẹ nhàng lại thấm thía. Trương mụ nghe xong, ngẩn người không nói nổi lời nào.
Thiếu nữ họ Bồ này là con cháu tội thần bị lưu đày ra biên ải, nhưng quan viên trong dịch xá đối với nàng vẫn luôn giữ thái độ kính trọng. Bà làm quản sự trong bếp của dịch xá, thấy vậy cũng chỉ thuận miệng khen vài câu, chẳng mất gì mà lại dễ được lòng người. Dân trong trấn thường rỉ tai sau lưng Chương thị rằng Chương thị ngược đãi thiếu nữ họ Bồ ấy. Chính bà ta cũng từng tận mắt thấy vào một ngày đông giá lạnh, thiếu nữ ấy phải xách cả thùng tã ướt ra bờ suối đóng băng bên ngoài trấn để giặt giũ, ngón tay đỏ bầm như củ cà rốt, nhìn mà xót xa. Bà ta cứ nghĩ rằng Bồ Châu cũng oán hận Chương thị, nào ngờ nàng lại quay sang khuyên nhủ mình.
Nghĩ lại, lời nàng nói quả thật không sai.
A Cúc không nói chuyện được nên không cần phải lo về bà ấy. Trương mụ ngoảnh đầu, liếc sang người phụ nữ bên cạnh, gằn giọng hăm dọa: “Vừa nãy ta nói đùa ấy mà, bà đừng nói bậy ra ngoài! Nếu để vợ chồng Dương Hồng biết được, nhất định sẽ nghĩ bà đi rêu rao!”
Phải đến khi phụ nữ kia liên tục cam đoan rằng mình sẽ không tuồn chuyện này ra ngoài, Trương mụ mới thấy yên tâm. Bà ta nhìn gương mặt đỏ bừng của nữ lang họ Bồ được ánh lửa phản chiếu, thầm nghĩ may mà nàng ấy còn nhớ đến ơn mình đã chăm sóc A Cúc. Thiếu nữ này, tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ quả thật thấu đáo. Nếu lời mình vừa nói thực sự truyền đến tai Chương thị, với dáng vẻ kiêu ngạo ấy, ngày sau nếu chồng bà ta thực sự khởi sắc, chắc chắn sẽ kiếm chuyện với mình. Nghĩ đến đây, càng nhìn bà càng thấy nữ lang họ Bồ thực sự đáng mến, thế là quay sang dặn dò A Cúc: “Trong ấm còn chút sữa ong mật ta vừa nấu phải không? Rót cho tiểu nữ quân một chén đi! Thiếu một chén thôi cũng không sao.”
Sữa ong mật là sữa dê nấu với mật ong, được chuẩn bị làm bữa sáng cho vị quan từ kinh thành đến hôm trước. Mật ong vốn là thứ đắt đỏ, dịch xá chẳng mấy khi có sẵn. Nếu có, cũng chỉ những người có địa vị nhất định mới được dùng. Trương mụ không yên tâm giao việc này cho ai khác, nên luôn tự tay chế biến.
A Cúc ngạc nhiên, không giấu nổi niềm vui trên mặt.
Tiểu nữ quân từ nhỏ đã rất thích vị ngọt của mật ong. Nhưng bà không còn nhớ lần cuối cùng tiểu nữ quân nếm được vị mật là từ khi nào nữa.
A Cúc cẩn thận rót một chén, mỉm cười đưa cho Bồ Châu.
Thật ra Bồ Châu lại muốn để A Cúc uống hơn.
Từ khi nàng tỉnh lại sau trận sốt cao, nhiều điều đã không còn như trước nữa. Những thay đổi ấy tuy nhỏ bé và khó diễn tả bằng lời, nhưng trong lòng nàng lại rõ hơn ai hết.
Trước đây, vào lúc này, có lẽ nàng sẽ thèm khát những món cao lương mỹ vị vừa no bụng vừa ngon miệng như thế. Nhưng hiện tại, cũng giống như việc nàng đột nhiên trở nên yếu ớt không chịu nổi rét mướt, thì sự khao khát đối với những món ngon đó cũng biến mất một cách đầy bất ngờ.
Thế nhưng nàng biết, A Cúc sẽ không chịu nhận. Huống chi, đây là sự hồi đáp của Trương mụ trước những lời nàng vừa nói ra để bảo vệ bà ta. Với Trương mụ, đây giống như một phần thưởng, pha lẫn sự ban ơn từ bề trên dành cho người có phẩm cấp thấp hơn. Từ chối hay chuyển phần thưởng đó cho người khác ngay trước mặt bà ta đều là sự bất kính. Cách tốt nhất là tiếp nhận, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn. Chỉ như vậy thì người ban ơn mới cảm thấy vui lòng. Nếu thái độ càng tỏ vẻ trân trọng thì đối phương càng thấy mãn nguyện.
Đây chỉ là một trong những điều nhỏ nhặt mà Bồ Châu từng học được khi còn phải tranh sủng, ứng dụng vào việc đối phó với Trương mụ quả nhiên hết sức dễ dàng.
Làm người khác vui vẻ, đôi khi vẫn là điều cần thiết. Cho dù sắp tới nàng thực sự rời khỏi nơi này về lại kinh đô, thì đó cũng chẳng thể là chuyện một sớm một chiều. Có lẽ phải đợi đến mùa hạ năm nàng tròn mười sáu tuổi, tức là vẫn còn nửa năm nữa. Trương mụ vốn chẳng phải người rộng lượng, nếu bà ta vui lòng, có khi A Cúc sẽ được thoải mái hơn ở một khía cạnh nào đó.
Bồ Châu mỉm cười đón lấy, dịu dàng nói lời cảm tạ. Thấy Trương mụ nhìn mình chăm chú, nàng liền nhấp một ngụm, khen ngợi: “Thơm ngọt vô cùng! Trương mụ này, tay nghề của bà khiến ta nhớ đến những lần được uống sữa ong mật khi còn nhỏ ở nhà.”
Tổ phụ của nàng trước kia là quan lớn cỡ nào, phạm tội ra sao, Trương mụ không rõ, nhưng người ta làm quan rất rất to, đó là điều chắc chắn. Đầu bếp trong nhà sánh ngang hàng với ngự trù chuyên nấu cho Hoàng đế và Hoàng hậu trong cung cũng nên. Nay đồ bà ta làm được tiểu nữ quân tấm tắc khen thế này, Trương mụ bỗng có cảm giác được sánh ngang với ngự trù trong cung, lòng vui phơi phới, cười đáp: “Chỉ tiếc mật ong quý giá, không phải lúc nào cũng có để làm. Nếu tiểu nữ quân thích, lần sau nếu nấu mà cô không ở đây, ta sẽ nhờ A Cúc đem về cho cô. Nói mới nhớ, A Cúc nhà cô làm bếp cũng khá. Từ ngày mai sẽ để bà ấy phụ bếp, còn mấy việc chẻ củi, gánh nước, ta sẽ giao cho người khác làm.”
Bồ Châu vui mừng nói: “Vậy ta thay mặt A Cúc cảm tạ Trương mụ! Chúc Trương mụ sống lâu trăm tuổi, phúc thọ dồi dào!” Lời này của nàng đều là thật lòng
Trương mụ cười đến híp cả mắt: “Tiểu nữ quân thật khéo ăn nói. Vậy ta nhận lời chúc của cô nhé!”
A Cúc tuy bị câm, nhưng lòng sáng như gương.
Nghĩ đến thân phận cao quý của tiểu nữ quân ngày trước, thế mà giờ đây lại phải hạ mình lấy lòng cả Trương mụ vì bà, khoé mắt bỗng cay cay.
Trương mụ đứng bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt: “Ta nghe nói năm xưa phụ thân của tiểu nữ quân từng là đại sứ quan thường xuyên qua lại trên con đường này, tổ phụ càng không tầm thường, làm quan rất lớn. Không biết hai vị ấy đã phạm tội gì, khiến cô bị lưu lạc tới đây?”
Tim A Cúc như thắt lại, sợ tiểu nữ quân bị gợi lại chuyện cũ rồi đau lòng, đang định lên tiếng ngăn lại thì đã nghe nàng mỉm cười đáp: “Khi đó ta còn nhỏ, nên không nhớ rõ. Người lớn cũng không nói gì, cứ thế bị đưa đến đây. Có lẽ là phạm tội với thiên uy.”
Trương mụ thở dài: “Tội nghiệp, một thiếu nữ như đóa hoa lại gặp phải cảnh này. Cũng may dung mạo tốt, sau này gả được vào nhà tử tế, ngày tháng sẽ khá hơn thôi…”
Trương mụ nói xong thì không hỏi thêm nữa.
A Cúc lại nhìn sang tiểu nữ quân.
Nàng cũng đang quay lại nhìn bà, nháy mắt một cái, nhoẻn cười, để lộ hai chiếc răng cửa trắng đều hiếm thấy ở vùng này. Bộ dáng nghịch ngợm, chẳng có chút nào giống với đang buồn bã.
A Cúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài có tiếng gọi, nói đoàn sứ giả đã ra ngoài, bảo mang đồ ăn sáng đến.
Nhà bếp lập tức bận rộn cả lên, A Cúc cũng đi theo, chỉ còn lại một mình Bồ Châu trông lò lửa.
Xung quanh dần trở nên yên ắng.
Nàng khẽ xới thêm củi, ánh mắt rơi vào những ngọn lửa đang nhảy múa trong lò. Từng ngụm, từng ngụm, nàng chậm rãi uống chén sữa ong mật trong tay, nụ cười trên mặt từ lúc nãy cũng dần dần tan biến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận