Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 27: Kế Hoạch Thái Tử Phi: Vòng Ngọc Hứa Hẹn

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 3669 chữ
  • 2025-12-01 20:09:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chuyến đi đến cung Bồng Lai quả là tệ hại nằm ngoài sức tưởng tượng của Bồ Châu.

Trên đường trở về, nàng không thể kiềm chế tâm trạng sa sút, trong lòng nặng trĩu tâm sự. Khi về đến dịch xá, nàng gặp quản sự do Nghiêm thị, phu nhân của Quách Lãng, sai đến đón nàng về Quách gia.

A Cúc đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu, hành lý cũng được chất lên xe ngựa, chỉ đợi mỗi nàng trở về.

Bồ Châu không muốn A Cúc nhận ra tâm trạng nặng nề của mình, tránh để bà phải lo lắng vô ích, nên chỉ tươi cười kể lại phần thưởng mà Thái hoàng Thái hậu Khương thị đã ban cho nàng, nói rằng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ được đưa đến.

A Cúc vừa mừng vừa cảm động, cảm động vì tiểu nữ quân vẫn luôn ghi nhớ cái gọi là “trung nghĩa” của bà.

Thực ra, theo bà thấy, bản thân chẳng làm được gì to tát cho tiểu nữ quân cả.

Bồ Châu ôm bà một cái, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn, sức lực vừa tiêu hao trong người cũng như đột nhiên quay lại.

Trước mặt A Cúc, nàng luôn chỉ nói điều vui, giấu đi nỗi buồn, huống hồ là với người khác, làm sao nàng có thể để lộ niềm vui hay nỗi buồn chân thực ra bên ngoài.

Khi xe ngựa đến Quách gia, nàng xuống xe, trên mặt đã sẵn sàng bày ra một nụ cười vui tươi và cảm kích đúng mực.

Nghiêm thị đích thân dẫn nàng đến nơi ở. Đó là một tiểu viện xinh xắn nằm ở hậu viện phía Tây, phòng ốc được bài trí ngăn nắp và trang nhã, trong viện còn trồng thạch lựu và chuối tây. Bây giờ đúng độ thạch lựu ra hoa, chuối tây xanh mướt, nhìn rất thoải mái dễ chịu.

Nghiêm thị nói đây từng là khuê phòng của con gái bà ở trước khi xuất giá, mọi vật dụng trong phòng đều đã được thay mới. Gian phòng bên cạnh là nơi ở của cháu gái bà, Vân Nương. Vân Nương đã đính hôn, sang năm sẽ xuất giá, sau này hai người có thể làm bạn với nhau. Vừa nói, bà vừa gọi cháu gái đến để chào hỏi Bồ Châu.

Cháu gái Quách gia, Vân Nương, đích thực là một tiểu thư khuê các, tri thư đạt lễ, dịu dàng hòa nhã. Sau này, nàng sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối, vợ chồng hòa hợp, kính trọng lẫn nhau.

Kiếp trước, có những lúc phải nuốt ấm ức vào lòng ở Đông cung, Bồ Châu đều chợt nhớ đến cháu gái Quách Thái phó, trong lòng không khỏi vừa thương thân vừa ngưỡng mộ.

Nếu thuở nhỏ nàng không gặp phải biến cố gia đình, nếu Bồ gia vẫn giữ vững được như trước, có lẽ sau này nàng cũng sẽ trở thành một người như Quách Vân Nương.

Nhưng kiếp này, Bồ Châu không còn ngưỡng mộ nữa.

Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, mỗi người đều có số mệnh riêng, con đường đi cũng không thể giống nhau. Huống hồ, người từng nếm trải mùi vị quyền lực, nào dễ dàng xem thường hay buông bỏ? Những kẻ làm được điều đó chỉ có hai loại: một là bậc Thánh nhân, hai là kẻ bị quyền lực phản phệ đến mức đau thấu tận xương tủy. Trong khi nàng chẳng phải Thánh nhân, kiếp trước cũng chưa thực sự nếm đủ vị ngọt của quyền lực, làm gì có chuyện phản phệ?

Nếu nói về nỗi đau, thì đó chính là nỗi đau khi không thể nắm chặt quyền lực trong tay. Vì vậy, kiếp này nàng phải cố gắng bù đắp những tiếc nuối trước kia.

Sau khi ổn định chỗ ở, Bồ Châu nhờ Nghiêm thị dẫn mình đi bái kiến Quách Lãng để tỏ lòng cảm tạ, nhưng nàng lại nghe được một tin: Thái tử đến rồi, hiện đang cùng Thái phó bàn luận kinh thư trong thư phòng.

Bồ Châu hiểu ngay, chuyến viếng thăm này của Thái tử ắt hẳn có liên quan đến nàng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Đến tối, Nghiêm thị nói Thái phó đã xong việc, có thể dẫn nàng đến diện kiến. Bồ Châu bước vào, cúi người hành lễ cảm ơn Quách Lãng.

Quách Lãng mang phong thái của một bậc trưởng giả, chỉ dặn dò nàng vài câu, bảo nàng cứ yên tâm ở lại đây. Hành lễ xong, Bồ Châu lui ra, trở về nơi ở của mình.

Vừa bước vào, A Cúc đã đưa cho nàng một phong thư.

Trước khi rời đi, Thái tử đã lén sai cung nhân tâm phúc mang đến, hẹn nàng tối nay ra gặp mặt, nói rằng y có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.

Đại thọ của Thái hoàng Thái hậu sắp đến, những ngày này, mỗi nhà trong kinh thành đều bắt đầu treo các loại đèn lồng khác nhau ngay trước cửa.

Khương thị vô cùng được lòng dân, nay bà mừng thọ bảy mươi, bách tính đều tự nguyện dùng cách này để chúc thọ bà. Sinh thần còn chưa đến, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ trên những con phố lớn lại càng thêm huy hoàng. Người người không kìm lòng được, đổ xô ra đường dạo phố đêm. Nam nữ già trẻ tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Những cô gái xuất thân bình dân có thể trực tiếp ra ngoài. Nhưng những nhà quyền quý thì cầu kỳ hơn nhiều, ngoài việc có nô bộc theo sau, nữ quyến thường sẽ mang mạng che mặt, để tránh bất trắc nếu chẳng may chạm mặt kẻ lỗ mãng.

Bồ Châu nói với Nghiêm thị rằng mình muốn ra ngoài ngắm đèn. Nghiêm thị chỉ cho rằng nàng còn trẻ con, vui vẻ đồng ý, còn sai hai gã gia đinh đi theo. Bồ Châu đội mũ che mặt, có A Cúc đi cùng, rời khỏi cửa, đến đầu cầu cách chỗ hẹn trên thư không xa. Quả nhiên, nàng trông thấy Lý Thừa Dục. Y mặc thường phục, thoạt nhìn chẳng khác gì một công tử nhà giàu.

Bồ Châu bảo gia đinh và A Cúc đứng chờ tại chỗ, nói rằng mình đi gặp một cố nhân. Sau đó, nàng bước qua, dừng lại trước mặt y, vén tấm mạng che mặt lên.

Đôi mắt Lý Thừa Dục sáng lên, giọng nói kiềm nén kích động: “Cuối cùng ta cũng gặp được nàng rồi! Ta không ngờ nàng lại thuận lợi trở về kinh thành đến vậy! Nếu không phải ý trời thì là gì? Ngay cả ông trời cũng đang tác thành cho chúng ta. Ngay ngày đầu tiên nàng vào kinh, ta đã muốn đến tìm nàng rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Hôm nay nghe nói nàng được đón vào phủ Thái phó, cuối cùng ta cũng có dịp ra ngoài. Ta muốn nói với nàng chuyện này, mẫu hậu đang có ý định lập cháu gái nhà Thượng Quan làm Thái tử phi, không những vậy nghe nói cô mẫu ta lại đang tiến cử nữ nhi nhà Diêu hầu. Sao ta có thể đồng ý được kia chứ? Mấy ngày nay ta suy nghĩ mãi, chi bằng ra tay trước, ngày mai ta sẽ diện kiến phụ hoàng, xin người lập nàng làm phi!”

Bồ Châu phản bác: “Không được! Những gì tiểu nữ dặn điện hạ trước khi chia tay ở Hà Tây điện hạ đã quên sạch rồi sao? Điện hạ không cần làm gì hết, càng không được chủ động nhắc đến tiểu nữ dù chỉ nửa câu trước mặt bệ hạ!”

Lý Thừa Dục hơi ngập ngừng: “Ta không quên. Chỉ là ta không hiểu, tại sao nàng lại muốn ta làm vậy? Nếu không làm gì cả, lỡ như người khác được chọn thì phải làm sao? Ta không muốn nàng chịu thiệt thòi, phải làm trắc phi. Ta nghĩ, nhân lúc danh tiếng nhà họ Bồ đang lên như diều gặp gió, phụ hoàng cũng có ý ban ân cho Bồ gia, nếu ta xin lập nàng làm phi, người hẳn sẽ cân nhắc.”

Bồ Châu kiên quyết ngăn cản y, bởi kiếp trước, nàng có thể trở thành Thái tử phi hoàn toàn không liên quan gì đến Lý Thừa Dục, mà là nhờ vào những người xung quanh y.

Những người đó chia thành hai thế lực chủ chốt. Một phe là họ Thượng Quan và họ Trần, phe còn lại là Trưởng công chúa Thượng Dương.

Ban đầu họ Thượng Quan ra sức đề cử cháu gái mình. Nhưng sau đó, họ nhận ra dường như Hoàng đế không quá hứng thú, có lẽ vì không muốn ngoại thích quá lộng quyền, liền quay sang ủng hộ Trần Huệ Viện, cô con gái đã đến tuổi gả chồng của Trần Tổ Đức, người có giao tình thân thiết với gia tộc mình.

Cứ tưởng mọi chuyện đã định, nào ngờ ngay trong đêm đại thọ của Thái hoàng Thái hậu, bất ngờ xảy ra một tai tiếng động trời. Trần Huệ Viện bị phát giác có tư tình với một thị vệ trong phủ, chuyện này còn truyền khắp kinh thành.

Vì thế mong ngóng này nhanh chóng bị dập tắt.

Sau này, dựa trên những gì thu thập được, Bồ Châu suy đoán rằng vụ bê bối kia đã được Trưởng công chúa nhúng tay vào. Thậm chí, tên thị vệ kia không chừng đã bị mua chuộc từ trước. Phải biết rằng, Phò mã Hàn Vinh Xương và Trần Tổ Đức vốn luôn ngấm ngầm đối địch. Lần này cả hai cùng xuất chinh bình loạn, trong khi Trần Tổ Đức đạt được thắng lợi vẻ vang ở Hà Tây, thì Hàn Vinh Xương suýt nữa đại bại quay về. Người không muốn con gái Trần Tổ Đức trở thành Thái tử phi nhất, không ai khác chính là Trưởng công chúa.

Hai ứng cử viên của nhà Thượng Quan đều không còn hi vọng, lựa chọn thích hợp còn lại là ái nữ của Diêu hầu, người được Trưởng công chúa chống lưng.

Nhưng nhà Thượng Quan đâu dễ nhượng bộ như thế, lập tức sai người dâng sớ lên, bêu xấu nhà họ Diêu.

Hai phe tranh đấu quyết liệt, bất phân thắng bại. Cuối cùng, theo lời đồn, Hồ Quý phi rất được Hoàng đế sủng ái đã đưa ra một đề nghị, tiến cử Bồ Châu làm Thái tử phi.

Trước tình thế ấy, hai nhà đành cân nhắc thiệt hơn, miễn cưỡng đồng ý. Hoàng đế cũng gật đầu chuẩn y. Và thế là kiếp trước, Bồ Châu trở thành Thái tử phi của Lý Thừa Dục.

Vậy nên kiếp này, y cũng không cần hao tâm tổn trí làm gì. Nếu chẳng may tính toán sai lầm, có khi lại phản tác dụng.

Bồ Châu lắc đầu: “Cũng vì bọn họ bất phân cao thấp nên nếu không làm gì thì càng có cơ hội. Điện hạ cứ ngồi yên, đừng chủ động nhắc đến tiểu nữ, thậm chí cứ coi như chưa từng biết đến tiểu nữ.” Nàng dừng lại. “Tiểu nữ không muốn vì mình mà điện hạ bị coi là háo sắc. Có thể thành Thái tử phi của điện hạ hay không đều là số mệnh của tiểu nữ. Nếu không thể, tiểu nữ tình nguyện trở thành trắc phi.”

Lý Thừa Dục chăm chú nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Có thể gặp được nàng, là phúc phần mà kiếp trước ta đã tu được.” Y cắn răng: “Nàng yên tâm, dù bây giờ nàng không thể làm Thái tử phi, sau này ta cũng sẽ giúp nàng đạt thành tâm nguyện.”

Bồ Châu mỉm cười gật đầu: “Đa tạ điện hạ.” Nàng quay đầu nhìn quanh một lượt rồi nói: “Nếu điện hạ không còn việc gì nữa, vậy tiểu nữ xin cáo từ trước. Điện hạ cũng nên về sớm đi.”

Nàng gật đầu chào, sau đó xoay người định rời đi.

“Đợi đã!”

Lý Thừa Dục bỗng nhiên gọi nàng lại.

Bồ Châu quay đầu, thấy trong tay y có thêm một chiếc vòng ngọc màu lục bảo, dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt.

Bồ Châu thoáng khựng lại, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng không kịp nữa rồi, một tay nàng đã bị y nắm lấy, chiếc vòng cũng đã được đeo vào cổ tay nàng.

Cổ tay ngọc ngà cùng vòng ngọc biếc xanh, ánh đèn chiếu rọi càng thêm đẹp mắt.

Chỉ là Bồ Châu lại cảm thấy hơi khó xử.

Tháo ra thì không ổn, không tháo lại có gì đó là lạ.

Lý Thừa Dục dịu giọng nói: “Vòng này vốn có một đôi, chiếc còn lại tạm thời để ta giữ. Đợi đến ngày chúng ta thành thân, ta sẽ tự tay đeo nốt cho nàng, được chứ?”

Bồ Châu cắn răng, gượng gạo đáp: “Được.” Dứt lời, nàng phát hiện y vẫn nắm chặt tay mình, dường như không nỡ buông. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, đúng lúc thấy mấy thiếu nữ đang vừa đi dạo ngắm đèn vừa trò chuyện ríu rít, bèn vội nhân cơ hội rút tay lại, nói lời từ biệt với y. Nàng buông tấm mạng che xuống, nhanh chóng xoay người rời đi.

Nàng trở lại phòng trong Quách phủ, A Cúc thấy cổ tay áo nàng trượt xuống để lộ chiếc vòng tay thì không khỏi kinh ngạc, ngước mắt nhìn nàng.

Bồ Châu vốn không muốn bà phát hiện, mặt nàng nóng lên, chỉ có thể làm ra vẻ thản nhiên cười nói: “Vú đừng lo, không có chuyện gì đâu. Con tự biết chừng mực.”

A Cúc nhìn nàng đầy lo lắng, cuối cùng vẫn bị nàng dỗ dành đi nghỉ ngơi.

Bồ Châu tháo chiếc vòng ngọc xuống, đưa lên ngắm dưới ánh nến hồi lâu, chợt nghĩ thông suốt.

Kiếp này, vốn dĩ nàng đã nhắm đến vị trí Thái tử phi. Giờ Lý Thừa Dục đã hứa hẹn như vậy, còn gì tốt đẹp hơn nữa? Ít nhất đến thời điểm hiện tại, từng bước đi của nàng đều thành công.

Vậy thì, nàng còn lúng túng cái gì, bối rối cái gì chứ?

Nghĩ ngợi xong xuôi, Bồ Châu an tâm cất tín vật định tình vào một chiếc khăn gấm, rồi giấu vào ngăn dưới cùng của tráp trang điểm sơn mài, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đi ngủ thôi nào!

…

Điện Trường Sinh ở cung Bồng Lai đã bỏ trống suốt nhiều năm, đêm nay cuối cùng cũng rực sáng trở lại, ánh đèn lấp lánh như ánh sao.

Lý Huyền Độ nghỉ lại trong gian phòng cũ mà hắn từng ở khi còn niên thiếu.

Thị nữ được chọn để hầu hạ hắn là nữ tử đẹp nhất trong cung Bồng Lai. Tối nay, nàng ta càng trở thành đối tượng khiến những cung nữ trẻ khác phải ngưỡng mộ.

Tiểu thị nữ mang theo tâm trạng vừa thấp thỏm vừa mừng rỡ, đôi chân nhỏ nhắn được bọc trong đôi tất trắng và giày lụa, chậm rãi bước vào tẩm điện của Tần vương dưới bóng đèn lay lắt.

Đêm đầu tháng sáu, gió mát không ngừng thổi qua khắp các hành lang của cung Bồng Lai, không gian bên trong điện tĩnh lặng và lạnh lẽo. Giường của các cung nhân vẫn trải chăn đệm lót bông, nếu không sẽ có cảm giác rét buốt.

Thế nhưng, Tần vương lại có vẻ rất sợ nóng.

Hắn chỉ khoác một chiếc áo dài trực lĩnh bằng lụa mỏng màu bạch nguyệt, tựa lưng lên giường, sau lưng kê một chiếc gối mềm. Cây đèn trên đầu giường được mạ vàng tráng bạc, thắp đến bảy tám ngọn nến lớn, ánh nến rực sáng như ánh thép.

Một bàn tay hắn đặt lên đầu gối đang chống lên, lòng bàn tay nắm hờ một quyển sách, cằm hơi ngẩng lên, dáng vẻ vừa nhàn nhã vừa phóng khoáng.

Nàng vốn tưởng hắn đang đọc sách, nhưng rất nhanh đã nhận ra, hàng mi dài của hắn hơi rủ xuống, ánh mắt đăm chiêu, tựa như đang chìm trong một dòng suy tưởng nào đó.

Một người phong lưu tuấn mỹ đến vậy, trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ đến ai đây?

Có thể lưu lại bóng hình trong tâm trí hắn, hẳn phải là người khiến người đời phải ghen tị nhất trên thế gian này.

Tiểu thị nữ thầm nghĩ.

Nàng đã tắm rửa cẩn thận, gột sạch từng tấc da thịt trên người. Khoác lên mình chiếc áo ngắn bằng lụa xanh biếc, váy dài bằng gấm, nàng e lệ cúi đầu, rón rén dừng lại trước giường Tần vương. Đúng lúc ấy, hắn động hàng mi, nâng mắt lên, ánh nhìn dừng trên người nàng.

Vì quá căng thẳng và kích động, đôi vai ngát hương đã được dặm phấn kỹ lưỡng của nàng bỗng run lên. Giọng nói của nàng thỏ thẻ: “Điện hạ, nô tỳ tên là Đồng Châu, điện hạ có muốn nghỉ ngơi không?”

Lý Huyền Độ hỏi: “Trần ma ma chọn ngươi đến hầu hạ ta sao?” Giọng nói của hắn thật êm tai, âm điệu ôn hòa, thậm chí còn có phần dịu dàng.

Đồng Châu đỏ bừng mặt, cúi đầu e thẹn, ngay cả vành tai cũng ửng lên sắc hồng động lòng người chỉ có ở thiếu nữ, khẽ đáp: “Vâng.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lý Huyền Độ nói: “Hầu hạ ta rồi, ngươi không sợ có ngày ta lại bị đưa đến cung Vô Ưu hoặc bị đày đi giữ lăng, cả đời cũng không thể quay về nữa?”

Đồng Châu đáp: “Nô tỳ cam tâm tình nguyện.” Dường như nàng đã dùng dũng khí cả đời để thốt ra câu nói ấy. Cõi lòng bỗng chốc xao động, nàng ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, lặp lại một lần nữa: “Nô tỳ cam tâm tình nguyện, điện hạ!”

Nàng nguyện ý, nguyện ý hầu hạ hắn cả đời.

Lý Huyền Độ liếc nàng, bật cười.

“Hừ, ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện đâu. Sở dĩ bây giờ ngươi nói như vậy, là vì ngươi chưa từng trải qua những ngày tháng ấy, không biết chúng đáng sợ đến nhường nào. Ngày qua ngày, xung quanh ngươi chỉ là bốn bức tường cao, dù nhìn về hướng nào cũng không thấy lối thoát. Ngươi không thể bước ra dù chỉ một bước. Ngươi chỉ có thể trông thấy cái bóng của chính mình bị mặt trời kéo dài rồi thu ngắn, thu ngắn rồi lại kéo dài, cứ thế lặp đi lặp lại, vô cùng vô tận. Ban ngày trôi qua, màn đêm dằng dặc bao trùm, chẳng có lấy một người trò chuyện với ngươi. Ngươi sẽ ghen tị với cánh chim lẻ loi lướt qua bầu trời. Dù cô độc, ít ra nó vẫn còn tự do, muốn bay đi đâu thì bay. Còn thanh xuân của ngươi, sẽ bị vùi lấp trong chiếc lồng giam này. Ngươi sẽ tận mắt nhìn nó lụi tàn từng chút một, nhưng không có cách nào để cứu vãn…”

Giọng hắn bình thản, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, nhưng lại hàm chứa sự rét lạnh và nỗi uất ức đến tận cùng.

“Đó không phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là ngươi không biết ngày nào mới có thể kết thúc sự giày vò này, chẳng thể thấy hy vọng, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể sống như vậy. Cuối cùng đến khi chết đi, tóc đã bạc trắng, răng cũng lung lay, vẫn không thể thoát khỏi bốn bức tường giam cầm ngươi.”

Lý Huyền Độ mỉm cười: “Dù phải trải qua những ngày tháng như vậy, ngươi vẫn cam tâm tình nguyện hầu hạ ta suốt đời sao?”

Khuôn mặt diễm lệ vốn được phủ một lớp phấn son mỏng của thị tỳ, dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt. Không biết hai chân nàng tê mỏi đứng không vững hay vì lý do nào khác mà đột nhiên mất hết sức lực, quỳ sụp xuống, cúi đầu không nhúc nhích.

Lát sau, Trần nữ quan tự mình đưa đồ ăn khuya đến đặt trên bàn, hỏi: “Điện hạ đã đuổi người đi rồi sao? Nàng ta vụng về quá à?”

Lý Huyền Độ chẳng buồn ngẩng mắt, chỉ lật thêm một trang sách, khẽ cười: “Không hợp khẩu vị.”

Trần nữ quan liếc hắn một cái, lắc đầu: “Thôi, tùy điện hạ. Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải gặp Hoàng thượng.”

Hoàng đế Hiếu Xương đã nhận được bản tấu thông báo nhập kinh của Tứ hoàng đệ nên vô cùng vui mừng, truyền khẩu dụ dặn hắn tối nay nghỉ ngơi, ngày mai sẽ triệu kiến.

Lý Huyền Độ đáp một tiếng.

Lão nữ quan nhìn lớp áo mỏng trên người hắn, lo lắng hỏi: “Hai năm nay sức khỏe điện hạ thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại.” Lý Huyền Độ mỉm cười, “Đã tốt hơn nhiều, ma ma không cần lo lắng.”

Dù vậy, lão nữ quan vẫn sợ hắn nhiễm lạnh, liền đóng cánh cửa sổ đang mở toang, rồi mới rời đi.

Phòng ngủ khôi phục vẻ yên tĩnh.

Lý Huyền Độ đọc sách thêm một lát rồi dập nến, nằm ngửa xuống giường. Giữa bóng đêm, hắn nhắm mắt, âm thầm suy nghĩ về bóng dáng mặc áo xanh, thắt đai đỏ, cài trâm mẫu đơn mà hắn đã trông thấy ban ngày. Lại nhớ tới lúc chạng vạng, Hoài Vệ chạy đến mách với hắn rằng cháu ngoại của hắn muốn dụ dỗ nàng ta. Lúc ấy, hắn đã bảo Hoài Vệ im miệng, không được ăn nói bừa bãi, cũng không được nhắc đến trước mặt Hoàng tổ mẫu. Thế nhưng, nghĩ đến thủ đoạn của nàng khi tiếp cận Thái tử, hắn không nhịn được cười khẩy.

Chỉ có loại trẻ con như Hoài Vệ mới bị nàng qua mặt.

Lý Huyền Độ cứ thế trầm tư hồi lâu, bỗng dưng lại nhớ đến thị tỳ xinh đẹp ban nãy, tên nàng ta cũng có một chữ trùng với nàng ấy, liền thấy chán ghét vô cùng.

Có lẽ vì cửa sổ đã bị đóng lại, Lý Huyền Độ cảm thấy một luồng bức bối bốc lên, cởi bỏ cổ áo cũng vô dụng, toàn thân hầm hập khó chịu. Hắn liền xoay người xuống giường, mở toang hết cửa sổ vừa bị đóng ban nãy, thở hắt ra một hơi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top