Dịch: Hoangforever
Triệu Vân cũng thúc chiến mã, nhưng tốc độ ngựa của hắn không nhanh. Hắn cầm thương bằng một tay, ánh mắt sắc bén, chăm chú quan sát Lưu Cảnh. Từ lúc Lưu Cảnh cầm thương lên ngựa, Triệu Vân đã nhận ra kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn còn hơi thiếu kinh nghiệm, động tác chưa đủ mượt mà.
Lưu Cảnh trông như cưỡi ngựa lao nhanh như bay, nhưng đó là nhờ dưới thân hắn là một con bảo mã hiếm có.
*bảo mã: ngựa hiếm, ngựa báu.
Nếu là chiến mã bình thường, khả năng điều khiển ngựa của hắn sẽ suy giảm đáng kể.
Lúc hắn lao tới, có thể phóng ra bốn đóa hoa thương, đạt được điều này trong ba tháng đã là rất khó, nhưng để đạt đến cảnh giới võ nghệ cao cường thì vẫn còn xa, hắn cần phải nỗ lực lâu dài, tích lũy dần dần để bộc phát.
Tuy nhiên, so với ba tháng trước, Lưu Cảnh đã tiến bộ rất nhiều, khiến người khác kinh ngạc.
Thành tựu của hắn tương đương với người bình thường khổ luyện một đến hai năm.
Trong lòng Triệu Vân thầm khen ngợi, nhưng tất nhiên, Lưu Cảnh vẫn còn cách rất xa để trở thành đối thủ của mình.
Triệu Vân lớn tiếng, hét: “Đâm tới đi!”
Lưu Cảnh giương thương lao tới, mũi thương sắc bén lóe sáng dưới ánh mặt trời, tựa như một tia chớp xé rách bầu trời đêm, đâm thẳng vào ngực trước của Triệu Vân.
“Cẩn thận đấy!”
Lưu Cảnh không kìm được mà lớn tiếng hét lên.
Dù Lưu Cảnh dùng chiêu "Phong Lôi Biến," thoạt nhìn chậm mà thực ra nhanh, mũi thương trong chớp mắt đã tới trước mặt Triệu Vân, nhưng trong mắt Triệu Vân, chiêu thức của Lưu Cảnh vẫn không đáng nhắc tới.
Triệu Vân chỉ do dự, không biết nên khích lệ Lưu Cảnh hay dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Sự do dự chỉ thoáng qua trong lòng Triệu Vân, rồi hắn lập tức quyết định: không thể để hắn có ảo giác sai lệch, mà phải để Lưu Cảnh hiểu rõ võ nghệ thật sự của bản thân.
Triệu Vân ung dung nhấc thương gạt ra ngoài, "Keng!"
Một tiếng vang lớn, thương của Lưu Cảnh bị đánh bật ra.
Triệu Vân lắc nhẹ thương, phóng ra chín đóa hoa thương, rồi đâm thẳng vào ngực Lưu Cảnh.
“Đỡ lấy một thương của ta!”
Tốc độ thương không nhanh không chậm, ung dung nhưng chắc chắn.
Lưu Cảnh muốn phản công nhưng không kịp thời gian, muốn né tránh lại hơi sớm, khiến mũi thương tựa như cái bóng đuổi theo, không thể nào thoát được.
Bất đắc dĩ, Lưu Cảnh chỉ có thể dùng chiêu "Cử Hỏa Thiêu Thiên," hai tay nâng thương gạt ra ngoài, nhưng không ngờ thương của Triệu Vân nặng tựa như núi, ghì chặt cán thương của hắn, mũi thương tựa rắn độc, đã chạm vào giáp ngực trước của hắn.
Thương của Triệu Vân không đâm vào, dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng.
Nếu là kẻ địch, Lưu Cảnh đã bị một thương xuyên thủng ngực.
Giằng co một lúc, Lưu Cảnh thở dài, ném thương xuống đất, chán nản nghĩ rằng ba tháng khổ luyện vẫn không đỡ nổi một hiệp của Triệu Vân.
Hắn không khỏi thấy mất tinh thần, chẳng khác gì ba tháng trước.
Trong lòng hắn vô cùng buồn bã, xuống ngựa, sải bước đi về phía rìa sân tập, chiến mã ngoan ngoãn đi theo sau.
Lưu Cảnh ngồi xuống một tảng đá lớn, ngơ ngẩn nhìn về doanh trại phía xa.
Niềm tin dâng trào tối qua, khi hắn dùng một thương đâm chết tướng giữ kho lương của quân Tào, giờ đã bị một thương của Triệu Vân đánh tan tành.
Hơn chín mươi ngày qua, mỗi đêm hắn đều lén ra sông Hán để khổ luyện. Dù trong những ngày lạnh nhất của tam cửu mùa đông cũng không gián đoạn.
Kiên trì luyện tập không ngừng lại đổi lấy kết quả thảm bại chỉ trong một thương, khiến hắn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này và vô cùng chán nản.
“Thực ra, ta có thể nhường ngươi một hiệp, đợi đến khi ngựa giao nhau, ta sẽ hạ ngươi ở hiệp thứ hai.”
Giọng nói ấm áp của Triệu Vân vang lên từ phía sau.
Hắn hiểu rõ nỗi thất vọng trong lòng Lưu Cảnh, cảm thấy thương tiếc người huynh đệ này.
Nhưng thương tiếc không có nghĩa là nuông chiều.
Giọng nói của Triệu Vân ngay sau đó trở nên lạnh lùng: “Ngươi muốn như vậy sao?”
Lưu Cảnh lắc đầu: “Hà tất phải tự dối mình.”
Triệu Vân bước lên, vỗ mạnh vai hắn, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi cũng hiểu như vậy, sao lại tự dối mình?”
Lời của Triệu Vân đâm sâu vào lòng Lưu Cảnh.
Thực ra, Lưu Cảnh cũng hiểu rằng mình đã tiến bộ.
Hắn chỉ thua về sức mạnh, nhưng chiêu thức thì không hề thua.
Thương của Triệu Vân không nhanh không chậm đâm tới, trong mắt người khác có vẻ bình thường, nhưng Lưu Cảnh lại hiểu rằng thương đó chứa đựng khả năng kiểm soát cực lớn, tốc độ chính xác đến hoàn hảo.
Nếu phản công, thương nhanh đã không kịp.
Nếu né tránh, tốc độ thương lại chậm đi đôi chút, né tránh chỉ khiến tình thế tệ hơn, buộc phải gạt ra ngoài.
Đây chính là tinh túy của thương pháp "Bách Điểu Triều Phụng" được phát huy đến cực hạn.
Suy cho cùng, vẫn là cách sử dụng sức mạnh.
Trước đây, Lưu Cảnh không hiểu, nhưng bây giờ hắn đã nhận ra. Đó là lý do Triệu Vân nói hắn đang tự dối mình.
Lưu Cảnh thở dài: “Dù nói là vậy, nhưng vẫn không chịu nổi một hiệp, chẳng khác gì ba tháng trước. Trong lòng thật không cam tâm!”
Triệu Vân cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười: “Ngươi thấy chỉ là không chịu nổi một hiệp, nhưng trong mắt ta, lại khác xa. Trước đây, ta chỉ cần ba phần sức để đỡ đòn của ngươi, giờ lại phải dùng tám phần, thậm chí toàn lực. Đây chính là tiến bộ của ngươi. Nếu đối mặt với Vu Cấm, ngươi đã có thể cầm cự được năm hiệp. Ba tháng trước, ngươi có thể nghĩ tới không?”
Đôi mắt Lưu Cảnh sáng lên, niềm tin bị đánh tan giờ đây lại ngưng tụ lại.
Hắn quay sang nhìn Triệu Vân: “Huynh trưởng nói rằng ta đã có thể cầm cự được năm hiệp với Vu Cấm?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận