Gia Phù theo đường cũ vội vàng trở lại chỗ Vinh Phương. Sau khi ngồi xuống, Vinh Phương hỏi nàng tình hình ở phía trước. Nàng chỉ lựa chọn phần gặp khách để nói, bỏ qua chuyện gặp lão phu nhân trên đường. Còn lại cả buổi chiều, nàng không đi ra ngoài một bước.
Bóng tối dần buông xuống, khách khứa và người trong tộc cũng đến đông đủ. Phủ Quốc công thắp đèn đuốc sáng trưng. Bùi Tu Chỉ, nhị lão gia Bùi Thuyên, lão tam Bùi Tu Lạc, lão tứ Bùi Tu Hoành và vài vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc đứng gian ngoài đón khách. Tân phu nhân, nhị phu nhân cùng một vài phu nhân trong tộc trò chuyện với nữ quyến của các phủ. Khi Gia Phù theo mẫu thân vào phòng tổ chức lễ mừng thọ, lễ mừng thọ đã gần kết thúc, chỉ còn đám nữ quyến trẻ tuổi. Nàng đứng giữa một đám nữ nhân gọn gàng xinh đẹp, đứng ở một góc phòng, nâng mắt quan sát. Giữa phòng, trên cao treo một bộ hoành phi chúc thọ, phía trên là bốn chữ lớn "Bảo Vụ tinh huy [1]" phát ra ánh vàng lấp lánh do Bùi Thuyên viết để chúc thọ mẫu thân. Vị trí nổi bật chính giữa bàn mừng thọ bày bốn lễ vật vua ban lấy lót vải vàng, đặt ngang đó là một đôi ngọc như ý. Hai bên, đào mừng thọ và bánh mừng thọ xếp thành hình tháp, trái phải theo thứ tự xếp đủ loại lễ vật mừng thọ. Trang phục lộng lẫy, vàng ngọc đầy phòng, nói không hết không khí hân hoan náo nhiệt, giàu sang phú quý không thể tả xiết. Bùi lão phu nhân không còn dáng vẻ như ban ngày Gia Phù thấy nữa, thay vào đó đầu đội mũ châu ngọc, mặc lễ phục cáo mệnh, tay vịn gậy chống điêu khắc đầu rồng bằng gỗ trầm hương nguyên cây, phú quý đầy người. Bà ấy ngồi ngay ngắn ở chính giữa, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, tinh thần dồi dào, liên tục mỉm cười gật đầu với những người tiến đến thăm viếng chúc thọ chúc thọ mình.
[1] Bảo Vụ: sao Vệ Nữ, “Bảo Vụ tinh huy”: một câu chúc thọ dành cho phụ nữ.
Gia Phù là thân phận con cháu nên xếp hàng phía sau, theo dẫn dắt của người điều hành buổi lễ, cùng mọi người phía trước chúc thọ lão phu nhân. Bùi lão phu nhân tươi cười, bảo tất cả mọi người đứng dậy đến phòng trong ăn tiệc. Trong tiếng cười nói vui vẻ, mọi người rời khỏi sảnh mừng thọ.
Tới ngày hôm nay, gần như tất cả người trong tộc đều biết hôn sự giữa hai nhà Chân Bùi. Mạnh phu nhân và Gia Phù cũng trở thành tiêu điểm khiến người bên cạnh chú ý. Nữ quyến tộc Bùi gia sôi nổi chủ động bắt chuyện với Mạnh phu nhân, khen ngợi Gia Phù dịu dàng xinh đẹp. Gia Phù đi bên cạnh mẫu thân, xấu hổ cúi đầu, hoàn toàn là dáng vẻ mà một khuê tú nên có. Nhưng ánh mắt nàng vẫn âm thầm chú ý Toàn Nhi.
Chuyện xảy ra một lần vào mấy ngày trước cũng chưa đủ để thuyết phục rằng mệnh nàng và Toàn Nhi xung khắc. Theo tính toán của nàng, đêm nay cũng là một cơ hội.
Tuy Toàn Nhi bướng bỉnh cứng đầu nhưng cũng có tính ranh mãnh trời sinh của trẻ nhỏ, biết bên phủ Quốc công không thể tự do làm theo ý mình như bên nhà bà ngoại Tống gia, cũng có hơi sợ tằng tổ mẫu (cụ). Nó thấy bà ngoại Tống phu nhân, đòi đi bên cạnh bà ta bằng được.
Đêm nay Tống phu nhân được người vây quanh nịnh hót, thậm chí nổi bật hơn cả Tân phu nhân. Tân phu nhân đâu chịu thả cháu trai đi sang với bà ngoại, sai người giữ chặt lấy nó bên cạnh mình, không cho rời nửa bước. Đến khi tiệc chúc thọ gần kết thúc, bắt đầu lục tục có khách khứa rời chỗ xin cáo từ. Gia Phù vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để lại gần thằng nhỏ, không khỏi có chút nôn nóng.
Hôn sự đã tới gần ngay trước mắt, nàng phải nắm chặt mọi cơ hội, đêm nay vừa đúng là một cơ hội tốt. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc mẫu thân tới ngồi cùng Tân phu nhân nhưng thằng nhỏ lại buồn ngủ, Tân phu nhân sai người đưa nó về phòng ngủ. Người đã được bế đi.
Gia Phù biết hẳn là đêm nay không còn cơ hội, đè nén tâm tình thất vọng, chỉ có thể tiếp tục đi theo Mạnh phu nhân xã giao với mọi người.
Giữa giờ Hợi, tiệc mừng thọ kết thúc, toàn bộ khách khứa còn lại cũng rời đi, phủ Vệ Quốc công náo nhiệt một đêm cũng dần yên tĩnh lại.
Từ lúc tới đây, Mạnh phu nhân bận rộn không ngừng, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì nhi tử đã rời đi, Mạnh phu nhân dẫn theo Gia Phù tới chào tạm biệt. Tân phu nhân nói cảm ơn Mạnh phu nhân, may hôm nay có Mạnh phu nhân giúp đỡ nên bản thân đỡ được bao nhiêu công sức, muốn đích thân đưa hai mẫu tử nàng ra cửa. Mạnh phu nhân biết Tân phu nhân còn có việc, hết sức từ chối. Khi hai bà đang nói chuyện, một đại nha đầu tuổi tác khoảng đôi mươi, ăn mặc đẹp đẽ, dung mạo thanh tú, gương mặt tròn trịa đi tới, cười nói: "Phu nhân, lão phu nhân mời người tới, lão phu nhân có mấy câu muốn nói."
Đại nha đầu này tên là Ngọc Châu, chính là vị bên cạnh lão Bùi lão phu nhân mà ban ngày Gia Phù gặp.
Tân phu nhân ừ một tiếng, quay đầu gọi một ma ma quản sự đáng tin cậy thay bản thân đi kiểm kê số lễ vật quý giá hạ nhân đưa vào kho. Nhưng ma ma kia lại không ở đây mà mới đi có việc ở phía trước rồi. Tân phu nhân nhíu mày trách móc. Mạnh phu nhân bèn nói: "Lão phu nhân đã gọi, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Nếu tin tưởng thì cứ để ta thay phu nhân kiểm kê là được."
Tân phu nhân vui mừng, nói vất vả cho người, dặn dò xong, vội vàng xoay người rời đi.
Mạnh phu nhân chuyển hướng sang Gia Phù: "A Phù, nếu con mệt mỏi, mẹ gọi người đưa con về nhà trước. Chờ ta xong việc thì còn mất một lúc nữa."
Gia Phù biết mẫu thân không ngại cực khổ giúp đỡ Tân phu nhân, tất cả đều là vì bản thân mình. Nàng đau lòng nói: "Mẹ, con ở lại cùng người."
Mạnh phu nhân không đồng ý. Gia Phù biết nơi đó có người sai vặt khuân vác đồ tới tới lui lui, đại khái là mẫu thân sợ bọn họ chạm mặt mình nên nàng cũng không kiên trì nữa.
Ngọc Châu nói: "Làm phiền phu nhân rồi. Hay nô tỳ dẫn tiểu thư tới phòng lão phu nhân chờ ngài có được không? Nơi đó ấm áp, cũng không có người đi lại lung tung. Chờ xong việc thì phu nhân tới đón."
Ngọc Châu này vốn cũng là nữ nhi nhà giàu có, lúc tám chín tuổi thì gia đình lụn bại, bị bán vào phủ Vệ Quốc công. Vì dung mạo xuất chúng, biết viết biết tính, nhanh nhẹn biết việc nên nàng ta trở thành đại nha đầu đắc lực bên cạnh lão phu nhân. Hai mươi tuổi rồi nàng ta còn chưa muốn gả chồng nên lão phu nhân giữ nàng ấy lại bên cạnh. Có nàng ấy nói như vậy, tất nhiên Mạnh phu nhân cũng yên tâm, thúc giúc Gia Phù đi nghỉ ngơi.
Gia Phù theo Ngọc Châu tới chính viện của Bùi lão phu nhân. Thấy cửa sổ phòng chính có bóng người nhẹ nhàng lướt qua, mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện, Ngọc Châu nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lão phu nhân cũng gọi dì dượng nhị phòng của tiểu thư tới đây, chắc hẳn tất cả đều ở bên trong. Nô tỳ dẫn tiểu thư tới phòng bên."
Gia Phù nói: "Làm phiền tỷ tỷ."
Ngọc Châu cười nói: "Nô tỳ sao đảm đương nổi tiểu thư xưng hô như thế, gọi tên là được rồi. Tiểu thư đi theo ta."
Gia Phù được dẫn tới phòng bên, bên trong sáng sủa, ấm áp dào dạt. Ngọc Châu để Gia Phù ngồi dựa trên một chiếc giường, lót sau lưng nàng một chiếc gối, lại lấy thảm lông cừu đắp lên đùi nàng, nói: "Nếu tiểu thư mệt thì cũng có thể ở đây ngủ một giấc, sẽ không có ai vào đâu. Nơi này còn có trà hương phong sạch sẽ, nô tỳ đi bưng cho tiểu thư một ấm."
Đàn Hương thay Gia Phù nói lời cảm tạ: "Ta đi bưng là được rồi."
Ngọc Châu cười gật đầu, dẫn Đàn Hương ra ngoài. Hai người vừa ra khỏi cửa thì thấy bà vú và nha hoàn bế Toàn Nhi được bọc kín trong áo khoác chắn gió, nói Toàn Nhi vừa tỉnh, khóc nháo đòi đến Tống gia, bà vú không dỗ được nên bế tới tìm Tân phu nhân.
Ngọc Châu nhíu mày, thở dài một tiếng: "Lúc này phu nhân đang ở trước mặt lão phu nhân có việc! Ngươi bế nó về, cố gắng dỗ tiếp đi." Nàng ta kéo bà vú không hiểu chuyện này ra ngoài.
Vẻ mặt bà vú khổ sở: "Ta không dỗ được, ngươi cũng biết đó, thiếu gia mà quấy nhiễu, đến lão phu nhân cũng không trị được..."
Bà ta vừa dứt lời, Toàn Nhi đã trượt từ trên người bà ta xuống, chạy tới phía Đàn Hương.
Ngọc Châu ối một tiếng rồi vội vàng đuổi theo, hô: "Trong phòng kia không có ai đâu, thiếu gia đừng vào."
Cửa mở ra từ bên trong, Gia Phù lộ mặt, nói: "Để nó vào đi, ta không sao."
...
Trong phòng chính, Bùi lão phu nhân ngồi trên ghế, mũ hạt châu trên đầu đã bỏ ra nhưng lễ phục cáo mệnh trên người vẫn chưa thay. Ánh mắt bà quét một vòng đám nhi tử, con dâu đứng trước mặt mình, nói: "Thời gian này, để tổ chức lễ mừng thọ cho lão bà bà ta, dỗ ta vui vẻ, các ngươi vất vả rồi."
Bùi Thuyên vội nói: "Sao mẹ lại nói vậy? Có vất vả gì đâu, huống hồ đây là bổn phận của bọn con."
Tân phu nhân và nhị phu nhân Mạnh thị cũng gật đầu nói vâng.
Bùi lão phu nhân hơi mỉm cười: "Gần đây nhà chúng ta không ít chuyện tốt. Mừng thọ của ta thì thôi đi, không đáng nhắc đến. Chỉ Nhi được hàm Thiếu, Lạc Nhi đạt thành tích học tập nổi bật, ta rất vui mừng."
Mấy năm nay, thân thể Bùi lão phu nhân không được tốt, hầu hết thời gian đều ở trong nhà, đã lâu rồi không như hôm nay. Bà gọi hết mấy người nhi tử, con dâu tới trước mặt, vừa rồi nhìn vẻ mặt bà nghiêm nghị, vốn tưởng rằng bà cảm thấy không hài lòng với lễ mừng thọ tối nay, mấy người đều có chút lo sợ. Đến khi bà mở miệng, thì ra là khen ngợi, mọi người nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tất cả đều nhờ vào phúc phần và thể diện của mẹ."
Bùi lão phu nhân nói: "Một lão bà như ta thì có thể diện gì cho các ngươi dựa vào. Các ngươi không chê ta là bà già lú lẫn hồ đồ, ta đã cảm thấy thỏa lòng thỏa dạ rồi."
Lời này thật sự không nhẹ, huống chi hôm nay còn mới làm đại thọ. Tân phu nhân và vợ chồng Bùi Thuyên sửng sốt, lập tức mặt lộ vẻ lo sợ nghi hoặc. Bùi Thuyên nói: "Lời này của mẹ thật sự con không gánh nổi. Nếu con có làm sai chỗ nào khiến mẹ không vui, người cứ dạy dỗ, mẹ có đánh chết con cũng chấp nhận. Sao người lại rủa bản thân mình như vậy?"
Bùi lão phu nhân im lặng. Trong lòng Bùi Thuyên dần chột dạ.
Lầm bổ nhiệm này, vốn Bùi Thuyên mong có thể dừng trên người mình, đã nhiều năm rồi hắn không được thăng chức. Cuối cùng lại vì có Tống gia nhúng tay nên Bùi Tu Chỉ được thăng chức, tất nhiên hắn thất vọng. Lại nghe Mạnh thị nói đại phòng tốn gần hai ngàn lượng, trong lòng hắn càng sinh khúc mắc. Dĩ nhiên, ngoài mặt vẫn hòa thuận. Không ngờ rằng tối nay mới làm thọ lễ xong đã bị gọi tới đây, lại nghe bà ấy nói như vậy, hắn chột dạ không dám mở miệng.
Tân phu nhân và Mạnh thị thoáng nhìn nhau.
Bùi lão phu nhân chậm rãi thở dài một hơi, nói tiếp: "Hôm nay mọi người vui vẻ, đúng ra ta không nên phá hỏng hứng thú của các ngươi, chỉ là trong lòng có vài lời muốn nói. Ta sợ hôm nay không nói ra, lần tới không biết là khi nào."
"Mẹ có chuyện gì cứ căn dặn bọn con!" Bùi Thuyên vội nói. Tân phu nhân và Mạnh thị cũng phụ họa.
"Vậy ta sẽ nói. Hôm nay ta đi dạo, vô tình nghe được mấy hạ nhân bàn tán sau lưng. Những lời này khó nghe đã đành, điều khiến ta khó hiểu hơn là từ khi nào phủ Quốc công đến cái quy củ tối thiểu cũng không có, để hạ nhân lơi lỏng tới mức này. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một câu, đó là trên làm dưới theo. Người làm chủ nhân phía trên không ra dáng thì tất nhiên hạ nhân bên dưới cũng tệ hại theo."
Mạnh thị không hé răng, sắc mặt Tân phu nhân hơi biến đổi, chần chừ nói: "Tất cả đều do con không phải, không dạy dỗ hạ nhân cho tốt..."
Bùi lão phu nhân khoát tay: "Ta biết các ngươi đều bận, lúc này gọi các người tới đây không phải để nghe ai nhận sai với ta, chỉ là trong lòng ta rất bùi ngùi. Thời gian một đời người như bóng câu qua khe cửa. Thời trẻ, ta nhìn phụ thân các ngươi dùng mạng giành lấy phần gia nghiệp này, hôm nay chớp mắt đã có tằng tôn (chắt) rồi. Từ xưa đến nay, người sống trong phú quý biết cảm thấy đủ vốn ít, còn người biết kiềm chế bản thân, tuân thủ lễ nghĩa, nghèo mà không oán lại càng hiếm có. Mấy năm nay, tình trạng Bùi gia không được như xưa, nhưng có một câu ta phải nhắc nhở các ngươi: đất nâng đỡ bởi tường, người nâng đỡ bởi gia đình. Nếu trong chính nhà các ngươi cũng lục đục tranh đấu, chưa cần đến người khác nhúng ta, qua mấy năm nữa, tự Bùi gia đã rối loạn trước rồi."
Trán Bùi Thuyên đổ một lớp mồ hôi mỏng. Tân phu nhân và Mạnh thị cúi đầu không nói.
Bùi lão phu nhân lắc đầu: "Cũng chẳng trách các ngươi. Lại nói tiếp, người đáng trách nhất chính là ta, mấy năm nay quá mức chây lười, không làm tròn bổn phận của bề trên."
Bà trầm ngâm, nhìn về phía Tân phu nhân: "Ta biết tiền kiếm được ít đi, mỗi người các ngươi đều có khó xử. Số tiền lần này dùng để chạy chức cho Chỉ Nhi, ta có thể bỏ tiền túi ra..."
Tân phu nhân sửng sốt muốn mở miệng, lão phu nhân lại chuyển hướng sang Bùi Thuyên và Mạnh thị: "Cũng không thể thua thiệt nhị phòng các ngươi. Đến lúc Lạc Nhi thành thân, nhất định tiêu tốn không ít tiền. Hiện giờ ta cho đại phòng bao nhiêu, đến lúc đó cũng sẽ có cho các ngươi bấy nhiêu. Điều ta làm được cũng chỉ có vậy thôi, nếu còn có điểm bất công, mong các ngươi thông cảm cho ta. Lúc này giải quyết cho xong, đừng vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích nữa. Để người ngoài biết thì mặt mũi vứt đi nơi nào?"
Bùi Thuyên tiến lên, quỳ phịch xuống, dập đầu nói; "Mẹ, số tiền này nhi tử tuyệt đối không cần. Tất cả đều do con hồ đồ, lại còn đi so đo với cháu. Người đừng tức giận mà tổn hại thân thể. Lão nhân gia người khỏe mạnh mới là phúc của Bùi gia chúng ta."
Tân phu nhân và Mạnh thị cũng rối rít tự trách.
Mắt Bùi lão phu nhân hơi hiện ra ánh nước, nói: "Không giấu các ngươi, lễ mừng thọ hôm nay đối với ta có hay không cũng được. Ta vì thông cảm cho các ngươi, muốn các ngươi vui vẻ nên mới gật đầu ra gặp khách. Ta mong các ngươi cũng thông cảm cho tấm lòng của ta. Họa phúc không tự nhiên đến, đều do người mà ra. Ta sống đến tuổi này, phú quý chìm nổi thấy đủ cả rồi. Chỉ cần cả nhà đồng lòng, hôm nay không suôn sẻ, chưa chắc ngày mai không thể xoay người. Lời ta muốn nói chỉ có vậy thôi. Nếu các ngươi cảm thấy có lý, sau này nhớ kỹ, như vậy ta còn thấy hạnh phúc hơn so với các ngươi tổ chức cho ta 100 cái lễ mừng thọ."
Bùi Thuyên dập đầu. Tân phu nhân và Mạnh thị cũng vâng vâng dạ dạ, miệng đồng ý.
Bùi lão phu nhân nhìn về phía Tân phu nhân: "Toàn Nhi cũng không còn nhỏ nữa, sang năm là đầy năm tuổi rồi, nên nghiêm túc dạy dỗ quy củ, sau này không được tùy ý đưa đến Tống gia."
Tân phu nhân sửng sốt, chần chừ nói: "Bên kia tự tới đón..."
Bùi lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Tân phu nhân: "Nó mang họ Bùi hay họ Tống? Ngươi chỉ suy nghĩ cho nhi tử, sao không suy nghĩ cho cháu trai?"
Tân phu nhân đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
...
Đêm khuya, giờ Tý, Bùi Thuyên cùng Tân phu nhân và Mạnh thị ra khỏi phòng phía Bắc.
Đám người đi rồi, Ngọc Châu đi vào hỏi lão phu nhân có muốn hầu hạ rửa mặt, nghỉ ngơi. Lão phu nhân dường như không nghe thấy, vẫn ngồi đó, mắt nhìn chiếc đồng hồ nước ở góc phòng.
Chỉ còn chưa đến một khắc là ngày hôm nay sẽ trôi qua.
Đã trễ thế này lão phu nhân còn chưa đi nghỉ. Ngọc Châu có chút khó hiểu lại không dám hỏi, bầu bạn bên cạnh một lát, chợt nhớ tới chuyện gặp được khi đi ra ngoài lúc ban sáng, đột nhiên lòng sáng tỏ như tuyết, nói: "Lão phu nhân, lúc này tiểu thư Chân gia đang ở phòng bên. Nếu lão phu nhân chưa ngủ, nô tỳ gọi nàng ấy tới trò chuyện với lão phu nhân nhé?" Nói xong, thấy bà ấy không gật đầu cũng không lắc đầu, tựa như đang chìm vào hồi ức xa xăm, Ngọc Châu lặng lẽ đi ra ngoài.
Gia Phù vào phòng, hành lễ với lão phu nhân.
Lão phu nhân quay đầu, thấy nàng tới, hơi mỉm cười nói: "Ngọc Châu đúng là nhiều chuyện, đã trễ thế này còn gọi ngươi tới. Chắc hôm nay ngươi cũng bị giày vò mệt mỏi rồi chứ hả? Chỗ ta không có việc gì đâu, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Vừa rồi Ngọc Châu đã nói với Gia Phù, ý là mong nàng tới nói vài lời hay dỗ lão phu nhân vui vẻ.
Nàng nhìn ra được, bất kể là Ngọc Châu hay lão phu nhân trước mắt này cũng không trông chờ vào trưởng tử đại phòng rời kinh nhiều năm sẽ trở về trong tối nay.
Nhưng Gia Phù lại có ấn tượng, nàng nhớ rõ kiếp trước đúng là hắn trở về vào đêm hôm nay, chỉ là đêm khuya mới về. Còn rốt cuộc hắn về trễ tới mức nào thì nàng không nhớ rõ mà thôi.
Nàng nhìn bà lão ngồi dưới ánh đèn, sau khi cởi bỏ lễ phục, mũ châu, chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu cô độc. Trong một khắc ngắn ngủi, lòng nàng bỗng có chút hối hận vì kế hoạch vừa rồi của mình.
Nếu Toàn Nhi phát bệnh, chắc chắn đêm nay lão phu nhân không thể yên ổn chợp mắt.
Thật ra, nếu là mình thức một đêm thì không thành vấn đề nhưng đây là một bà lão mới đại thọ sáu mươi.
Nàng chậm rãi hít vào một hơi, nói: "Lão phu nhân, đại biểu ca sẽ trở về."
Lão phu nhân hơi mỉm cười, gật đầu: "Đứa trẻ ngoan, đi nghỉ đi."
Gia Phù cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không nói ra, vén áo hành lễ rồi xoay người chậm rãi đi ra cửa.
"Lão phu nhân... lão phu nhân..."
Lúc nàng đi tới cửa, bỗng nhiên ngoài viện truyền đến tiếng động vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, nghe ra có chút chói tai.
Gia Phù dừng bước chân, đứng tại cửa.
Ngọc Châu vội vàng đi ra ngoài, quát lên với bà mụ kia: "Điên rồi à? Nửa đêm rồi còn kêu lớn như vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Đại gia trở về!" Bà tử kia chạy vội nên thở hồng hộc, biểu cảm kinh ngạc, khua tay múa chân.
"Ta cũng suýt không nhận ra!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận