Thời gian này, Tân phu nhân vội đến sứt đầu mẻ trán.
Mấy năm trước lão phu nhân một mực không tổ chức lễ mừng thọ, đến ngày sinh thần chỉ tùy ý ăn bữa mì trường thọ mà thôi. Năm nay tròn 60 tuổi, dưới sự thỉnh cầu của con cháu, lão phu nhân mới đành gật đầu đồng ý. Tất nhiên chuẩn bị cho đại thọ là việc ưu tiên hàng đầu của Tân phu nhân. Ngoại trừ việc này ra, bà vẫn luôn đợi tin tức của Lại bộ. Rốt cuộc mấy ngày trước đã đợi được thư thăng chức, Bùi Tu Chỉ từ lục phẩm thành Thiếu đô úy.
Tuy chỉ là một quan hàm Thiếu có được nhờ gió ấm của tổ tông, chức vị cũng không bắt mắt gì nhưng tình huống hiện giờ đã không còn giống như trước. Khai quốc công thần, hàng ngũ công hầu đến nay đã bốn đời, suy cho cùng con cháu có thể dựa vào bản lĩnh giành lấy công danh không nhiều lắm, còn lại tất cả đều dựa vào gió ấm của tổ tiên. Quan hàm chính thức của triều đình ít như vậy, số lượng đều có quy chế cụ thể. Người nhiều bánh ít, với tình hình của phủ Vệ Quốc công hiện giờ, Bùi Tu Chỉ có được một chỗ trống này đã là không dễ dàng.
Lẽ ra đây là chuyện tốt, đến ngày đại thọ cũng có thể gia tăng thể diện, nên ăn mừng mới phải. Nhưng nhị phòng lại có điểm không vui, nói cho cùng cũng là vì một chữ tiền làm loạn. Bùi gia còn chưa phân nhà. Bùi Tu Chỉ được quan hàm Thiếu, tuy Tống gia cũng góp sức nhưng cần tiền lo lót, nửa phần cũng không thiếu được. Vì việc này, trước sau mất tổng cộng hơn hai ngàn lượng. Chỉ vì trước kia Bùi gia có quy định, hễ khoản tiền liên quan đến con cháu trong tộc lên chức hoặc đi học thì đều là khoản tiền chung. Hai ngàn lượng này nhị phòng cũng phải góp một phần nên tất nhiên họ xót tiền. Ngại vì lão phu nhân còn sống, ngoài mặt không dám thể hiện quá lộ liễu nhưng khó tránh khỏi âm thầm oán giận. Lời này truyền tới tai Tân phu nhân, lại dẫn đến một cơn tức giận không đâu. Người Chân gia vào kinh, chuyện hôn sự đã cấp bách trước mắt, đủ thứ phải cẩn thận tính toán. Có thể nói Tân phu nhân hao tổn bao tâm huyết, bận rộn quay cuồng. Còn chưa kịp thở ra một hơi, mấy ngày trước tôn tử Toàn Nhi còn xảy ra chuyện không hay.
Sáng nay ngủ dậy, Tân phu nhân lại trút giận lên đám nha đầu bên cạnh. Nhưng nghĩ đến hôm nay là chuyện lớn hàng đầu của phủ Quốc công, đại phòng mình làm chủ, không chỉ nhị phòng mà cả tộc đều nhìn vào, không thể xảy ra sơ suất. Bà ta sốc lại tinh thần, vội như con thoi. Qua giờ Ngọ, nghe hạ nhân nói Mạnh phu nhân tới, bà ta không còn chậm trễ như ngày đầu tiên nữa mà vội vàng đi ra ngoài đón chào, thân mật dẫn người vào phủ.
Lần này tới kinh thành, tuy mới ba bốn ngày nhưng đi lại vài lần, Mạnh phu nhân đã nhận ra hai phòng bất hòa, so với mấy năm trước còn nặng nề hơn. Bà và nhị phu nhân vốn cũng coi như là chị em thân thiết, thường xuyên trao đổi chuyện nhà với nhau. Từ sau chuyện hỏi cưới nữ nhi của bà làm thiếp sinh ra lúng túng, lần này vào kinh, tình cảm cảm giác cũng không còn được như trước. Huống chi, bà là người ngoài, cố làm bộ không biết, ngoài mặt vẫn như thường. Lúc này tới đây, bà chỉ cố hết sức giúp đỡ xử lý mấy việc vặt vãnh, cũng bận rộn theo. Gia Phù được dẫn đến nhị phòng, biết được thiếp Vinh Phương của di phụ (chồng của dì) Bùi Thuyên không tới tiền viện, vì thế nàng qua tìm.
Vinh Phương vốn là nha đầu của Mạnh gia, lúc trước hầu hạ mẫu thân Gia Phù mấy năm, sau đó lại tới bên cạnh dì. Dì gả chồng, nàng ta trở thành nha đầu hồi môn. Vì nàng ta trung thành, được việc nên sau đó dì cho nàng ta làm thông phòng của Bùi Thuyên, hiện giờ tuổi tác lớn dần, hạ nhân đều gọi nàng ta là di nương. Gia Phù tới phủ Vệ Quốc công rồi quen biết được nàng ấy. Vì Mạnh phu nhân, Vinh Phương đối xử với nàng cực kỳ tốt. Trường hợp hôm nay, tất nhiên nàng ấy cũng muốn giúp đỡ xử lý công việc nhưng mấy ngày trước không may trượt ngã, cổ chân bị trẹo, đi lại không tiện nên chỉ có thể nghỉ ngơi trong phòng. Nàng ta đang may vá, thấy Gia Phù tới thì rất vui mừng, vội sai tiểu nha đầu bưng bánh ngọt và kẹo mạch nha tới. Nàng ta cầm lên một miếng, phủi bột đường bên trên đi rồi đưa tới bên miệng nàng, cười nói: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ ngươi thích ăn món này nhất."
Gia Phù cười nói: "Chân di nương không tốt, đừng lộn xộn. Ta không phải trẻ con nữa, người còn muốn đút cho ta."
Vinh Phương cũng cười: "Phải. Tiểu nương tử sắp gả chồng rồi, tất nhiên không phải trẻ con."
Gia Phù cười, không nói gì. Vinh Phương cho rằng nàng thẹn thùng, cũng không trêu ghẹo nữa. Hai người vừa may vá vừa trò chuyện, nói nói cười cười, thời gian trôi qua rất nhanh. Nha đầu bên cạnh Mạnh phu nhân tới gọi nàng đến tiền viện, nói là có khách quen, bảo nàng tới chào hỏi. Vinh Phương vội thúc giục nàng. Gia Phù buông kim chỉ, dẫn theo Đàn Hương đi đến chỗ Mạnh phu nhân, gặp khách xong sẽ trở lại. Khi qua cửa thùy hoa, từ xa nàng nhìn thấy Bùi Tu Chỉ đứng ở ven đường vừa rồi mình đi tới, bên cạnh cũng không mang theo người, không ngừng nhìn sang hướng này. Nhớ tới hôm qua hắn tới Chân gia nhưng bản thân tránh không gặp, lòng nàng nghi ngờ hắn cố ý đứng đó chờ mình. Không muốn đơn độc gặp mặt hắn nên nàng lập tức xoay người.
Trên đường trở về có Bùi Tu Chỉ đang chờ, cũng không biết hắn đã đứng đó bao lâu, Gia Phù bèn quay đầu đi vòng lại vườn phía sau.
Vì hôm nay tiền viện bận rộn nên trong vườn không thấy người nào. Nàng tùy ý đi một lát, thấy phía trước có cây cầu đá dẫn xuống một khu rừng trúc.
Tất nhiên nàng không xa lạ với con đường này. Nhớ tới có con đường khác đi qua rừng trúc, tuy phải vòng xa hơn nhưng có thể tránh được Bùi Tu Chỉ để trở về, nàng bèn quay lại đi xuống cầu.
Có vẻ bình thường nơi này không có nhiều người qua lại. Thân trúc vàng xanh loang lổ, hai bên đường đá dưới chân mọc rêu xanh, mặt đất đầy lá rụng, lọt vào mắt là không gian vắng vẻ đìu hiu. Đi qua phía trước sân viện bên cạnh rừng trúc, hai bà mụ đang vung chổi tre quét tước, vừa quét vừa nói chuyện. Loáng thoáng nghe được lời nói đề cập đến mình, nàng dừng bước chân.
"... Chân gia muốn kết thành hôn sự, gả cô nương cho thế tử." Một bà tử chậc chậc hai tiếng "Đúng là một bước lên trời."
"Ngươi mới đến được mấy năm, biết gì?" Một bà tử khác nói tiếp "Từ khi cô nương nhà bọn họ còn nhỏ từng tới phủ một lần, ta đã biết sớm muộn cũng sẽ thân càng thêm thân, gả người vào đây. Nhưng lúc ấy ta còn cho rằng nhà họ muốn gả cho Tam gia, hiện giờ lại leo lên thế tử, đúng là không ngờ được..."
Một trận gió thổi qua làm cành trúc rung động xào xạc, che đi tiếng nói của bà mụ.
Đàn Hương khó chịu, muốn ra mặt. Gia Phù lắc đầu, ý bảo đi vào ngã rẽ trong rừng trúc, lại nghe tiếng trò chuyện của hai bà tử kia truyền tới.
"Ngươi nhìn xem, ban ngày ban mặt mà viện này lạnh lẽo âm u như vậy, chỉ sợ buổi tối ngay cả quỷ cũng muốn tránh xa. Nếu không phải hôm nay phía trước nhiều việc, thiếu điều khiến người ta rụng rời chân tay, ta cũng sẽ không nhận cái công việc này..."
"Phu nhân cũng không dễ dàng, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Ta tới phủ mấy năm, hàng năm tới ngày này, phu nhân nhất định sẽ sai người quét tước, nói là chuẩn bị cho Đại gia trở về chúc thọ lão phu nhân. Nhưng có năm nào thấy người trở về đâu? Bà Triệu, ta nghe nói năm đó Đại gia bị tước chức vị thế tử rồi đuổi đi hả?"
Bà lão họ Triệu kia thở dài một tiếng, hạ giọng, tiếng nói loáng thoáng đứt quãng theo gió truyền tới chỗ Gia Phù.
"...Lúc ấy đại tang của Quốc công gia còn chưa qua... Thật sự khó coi... Ngày thường không hề nhìn ra... Vị di nương kia một mực không muốn sống, nửa đêm bèn treo cổ trên cành cây ngươi đang dựa vào đó. Lúc ta chạy tới xem, mặt mũi đã tím tái, lưỡi thè dài ra ra đến cổ, dọa ta mấy ngày không thể chợp mắt..."
"Mẹ ơi, ngươi không nói sớm! Chẳng trách ta thấy lạnh sống lưng!"
Bà mụ kia nhảy cẫng lên, nhảy cao ba thước vội tránh xa rồi mới xoay người lạy nhánh cây một cái, miệng lẩm bẩm.
Gia Phù biết trước đây nơi này là nơi ở của trưởng tử đại phòng - Bùi Hữu An, mấy năm nay vẫn luôn bỏ không, ngày thường cửa nẻo khép chặt. Đi ngang qua nơi này, vô tình nghe hai bà mụ này nói bậy. Nếu chỉ tám chuyện về nàng không thôi thì nàng cũng lười so đo. Đúng là tổ mẫu của mình có tính toán này, cũng chẳng trách bị người ta nói xấu sau lưng.
Nhưng sau đó, hai bà mụ này còn bàn tán về thị phi của Bùi Hữu An. Điều này khiến Gia Phù không khỏi nhớ tới đoạn chuyện cũ kia. Lúc ấy chiến tranh loạn lạc, bản thân lại rơi vào cảnh bị cầm tù, trong lúc tuyệt vọng sợ hãi, bất ngờ được một người mà nàng vốn không ôm nhiều hy vọng trợ giúp. Đến nay nhớ lại, cảm giác này giống như thân treo trên vách đá được người vươn tay cứu giúp, đến giờ ấn tượng vẫn khắc rất sâu. Mặc dù cuối cùng nàng vẫn bị đưa vào tay Tiêu Dận Đường nhưng đó là chuyện phía sau, là hai chuyện khác nhau.
Người đàn ông kia để lại cho nàng một ấn tượng cực kỳ tốt, không chỉ vì hắn giúp nàng vào thời điểm nàng bất lực nhất mà còn vì thái độ và tác phong của hắn khiến nàng khắc sâu ấn tượng.
Sau đó, ở trong thâm cung, Gia Phù cũng nghe được đôi chút về chuyện của hắn.
Ván cờ của ba huynh đệ hoàng gia, Vân Trung vương là người chiến thắng cuối cùng. Sau khi Tân hoàng đăng cơ đổi niên hiệu, nhờ công trạng lúc triều chính biến động và sự coi trọng của Tân hoàng đối với Bùi Hữu An, không chỉ vinh hoa phú quý, không nói ngoa, hắn hoàn toàn có thể ở trên địa vị cao như thần. Nhưng không lâu sau, đầu tiên là tổ mẫu Bùi lão phu nhân qua đời, sau tang sự ít lâu thì đúng lúc Đột Quyết tấn công biên cương lần nữa. Hắn tự xin rời kinh, đảm nhận chức Tiết độ sứ tới trấn giữ quan ngoại [1].
[1] Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc
Lẽ ra lúc ấy, tuy Đột Quyết tấn công ào ạt nhưng xét đến thể trạng của hắn, khí hậu quan ngoại cũng không thích hợp cho hắn ở lại lâu. Hắn cũng không phải người hữu dụng duy nhất bên cạnh Tân đế, hoàn toàn có thể phái người khác đi. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn rời khỏi kinh thành phồn hoa, tới nơi biên thành xa xôi, đảm nhận chức Tiết độ sứ, ổn định biên cương, ổn định cuộc sống nhân dân, giành được lòng tin của dân chúng, nổi danh khắp tái ngoại [2], cho tới cuối cùng bệnh tật mà chết.
[2] Tái ngoại: chỉ khu vực phía Bắc Vạn Lý Trường Thành, là vùng cao nguyên Mông Cổ.
Nói thật, Gia Phù có chút không tin một nam nhân như vậy, thời niên thiếu sẽ làm ra chuyện khiến người đời phỉ nhổ như thế. Hiện tại nghe được lời đàm tiếu, nàng cảm thấy rất chói tai.
Nàng vốn đã xoay người rời đi nhưng lại không nhịn được dừng bước chân.
"... Nghe nói lúc ấy còn chọc giận lão phu nhân, bị người đánh đuổi đi. Tuy nói như vậy nhưng hôm nay là đại thọ lão phu nhân, ngay cả thân thích cách xa tám đời cũng tới chúc thọ, vậy mà không thấy hắn trở về. Nhiều năm như vậy rồi, một chút tin tức cũng không có, chứng tỏ hắn vẫn còn ghi hận. Đáng ra chúng ta không nên lắm miệng. Khi còn nhỏ làm chuyện đó, hiện giờ xấu hổ không dám về gặp người, về tình có thể tha thứ, nhưng cũng có thể thấy được lòng hiếu thuận của hắn thế nào rồi đấy..."
Bà Triệu kia cậy già lên mặt, lúc đang ở đó lải nhải, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, bà ta ngậm miệng quay đầu. Thấy Gia Phù dẫn theo nha đầu đi tới, bà ta sửng sốt, vội vàng buông chổi, đi tới cười xòa: "Hôm nay phía trước náo nhiệt, sao tiểu thư lại tới đây?"
Gia Phù cười, nói: "Triệu ma ma, đúng ra ta cũng không nên lắm miệng. Chỉ là nếu đã đi ngang qua, dù có trách móc, ta cũng phải nói một câu. Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, các ngươi tới quét dọn sân viện chuẩn bị cho Đại gia về ở, không lo làm cho tử tế còn ở đây nói bậy nói bạ? Các ngươi cho rằng phu nhân bận rộn, không rảnh để ý tới, các ngươi lười biếng chưa nói, còn dám nghị luận về chủ nhân? Những lời đó của các ngươi là thế nào? Bắt gió bắt bóng, nghe nhầm đồn bậy. Ta không tin phủ Quốc công không có quy củ, mặc kệ các ngươi bất kính với chủ nhân như vậy!"
Sắc mặt của bà Triệu và bà mụ kia biến đổi.
Nếu là lúc trước, tất nhiên không cần e dè nữ nhi Chân gia này, chẳng qua chỉ là thân thích của nhị phòng mà thôi. Nhưng hiện giờ lại không giống trước, cả nhà trên dưới đều biết, chờ qua đại thọ của lão phu nhân xong là sẽ tới việc hôn nhân này. Không cần biết phía sau bàn bạc thế nào, rất mau tiểu thư Chân gia này sẽ gả vào Bùi gia, dù vô dụng cũng chính thức là phu nhân thế tử phủ Quốc công. Nghe nàng nói nặng lời, cũng không biết những lời vừa rồi đã bị nàng nghe được bao nhiêu, bà ta chột dạ không thôi, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Vâng, vâng, tiểu thư nói phải, vừa rồi là chúng ta nói bậy! Chúng nô tỳ không dám nữa!"
Nàng đã không nhịn được ra mặt, cũng không sợ đắc tội với người. Huống chi, chờ đến khi thoái hôn, sau này nàng cũng sẽ không liên quan gì với người nhà này nữa. Dường như bản tính mà kiếp trước nàng phải đè nén, kiếp này đều chậm rãi phát ra.
Gia Phù nhìn cánh cửa nửa khép nửa mở kia, thấy trong viện tuy được quét một lần nhưng chẳng qua chỉ là phủi vài cái làm bộ mà thôi. Lá rụng trên mặt đất cũng chưa được dọn sạch sẽ, càng không cần phải nói tới vẩy nước trừ bụi, nàng dứt khoát nói: "Hôm nay lão phu nhân đại thọ 60, Đại gia nhất định sẽ trở về, có thời gian rảnh rỗi tám chuyện, sao không đi quét tước trong ngoài phòng cho sạch sẽ đi?"
Bà mụ họ Triệu nhiều tuổi hơn, đột nhiên bị một cô nương trẻ tuổi dạy dỗ không nể nang gì như thế, tuy trong lòng thầm chửi mắng nữ nhi Chân gia này chưa qua cửa đã vội vã ra oai nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra, miệng nói: "Ta đi ngay, đi ngay đây." Bà ta kéo cây chổi trên mặt đất, xoay người phồng miệng đi vào. Bà tử còn lại thấy thế cũng vội vã đi theo.
Gia Phù thấy hai bà tử kia rào rào quét đất, biết chờ mình đi rồi, dù bọn họ có nói bậy nữa cũng sẽ chỉ nói xấu mình, bèn quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
"Vừa rồi khi chúng ta tới, nhìn mặt hai bà mụ kia biến sắc, thật là sảng khoái. Nhưng sợ là bọn họ sẽ oán giận, nói tiểu thư người nhiều chuyện."
Đàn Hương vừa hả giận, lại vừa có chút bất an, nói bên cạnh.
Gia Phù nói: "Oán thì cứ oán, ta không để bụng. Thật sự không nghe nổi nữa. Bất kể Đại biểu ca thế nào cũng không đến lượt những người này nói bừa."
"Tiểu thư nói hôm nay Đại gia trở về, thật chứ?"
Đàn Hương nhớ tới giọng điệu chắc chắn của nàng ban nãy, có chút tò mò.
"Ta chắn chắn huynh ấy sẽ về."
"Sao tiểu thư biết?"
"Tối qua ta mơ thấy Đại biểu ca trở về mừng thọ lão phu nhân, ngươi có tin không?"
Nàng vui đùa một câu, rẽ qua khúc cong, bước chân bỗng chốc dừng lại.
Ngay tại chỗ ngoặt bên rừng trúc, đối diện cách đó vài bước, một bà lão tóc bạc tay chống gậy, được đại nha đầu bên người dìu đỡ. Bà ấy đứng trên đường, không nhúc nhích, thoạt nhìn đã đứng đó hồi lâu.
Bà lão này chính là Bùi lão phu nhân, là người được chúc thọ của ngày hôm nay. Tất nhiên Gia Phù không xa lạ gì bà ấy, lại không biết vì sao bà ấy tới nơi này. Phía trước khách khứa tới không ít, trên người bà ấy lại vẫn mặc bộ thường phục nửa mới nửa cũ, không ra người được tổ chức lễ mừng thọ. Nhất thời nàng không đề phòng nên có chút hoảng sợ.
Gia Phù qua lại phủ Quốc công, Bùi lão phu nhân đối xử với nàng chỉ như thân thích, không thấy chán ghét, cũng không có gì đặc biệt. Mỗi khi tới, nàng theo mẫu thân tới dập đầu với bà ấy một cái, khi về lại tới bái chào tạm biệt, chỉ như thế mà thôi. Sau khi gả cho Bùi Tu Chỉ, bà ấy cũng không cần người cháu dâu là Gia Phù hầu hạ bên cạnh, thường ở phật đường một mình. Hơn nữa không lâu sau, chiến loạn nổ ra, Gia Phù rời Bùi gia, từ đó về sau không gặp lại nữa. Trong ấn tượng của nàng, bà ấy có thể nói là lạnh nhạt mà xa cách. Giờ phút này bất ngờ chạm trán như vậy, thấy lão phu nhân đứng nơi đó, nhìn mình mà không lên tiếng, sắc mặt không vui không giận, nàng cuống quít lui về sau một bước, dẫn Đàn Hương tới chào hỏi bà ấy.
Lão phu nhân không lên tiếng.
Gia Phù nhớ tới giọng điệu vừa rồi của mình, không khỏi có chút hối hận. Nàng cụp mắt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. Một lát sau, rốt cuộc nghe được bà ấy mở miệng hỏi: "Ngươi là nha đầu Chân gia?"
Gia Phù thấp giọng nói: "Vâng. Mấy ngày trước tiểu nữ và mẫu thân tới đây, lúc ấy lão phu nhân đang tu hành ở phật đường nên chưa thể tới ra mắt."
Lão phu nhân lại im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Nơi này nhiều năm không có ai ở, có chút hoang vắng. Ngươi mau trở về đi." Nói xong bà ấy xoay người, được đại nha đầu nâng đỡ, chậm rãi rời đi.
Gia Phù ngẩng đầu, nhìn bóng dáng lão phu nhân dần dần khuất xa, cuối cùng biến mất ở cuối rừng trúc. Nàng chậm rãi thở ra một hơi.
***
Chú thích: Thứ tự của mấy Hoàng đế như sau:
Trước hết Thiên Hi đế (Có Cố Hoàng Hậu là nữ nhi của Bùi lão phu nhân, mất sớm), kế tiếp là Thừa Ninh đế (Thiếu đế Tiêu Úc, nhi tử của Thiên Hi đế), tiếp theo là Vĩnh Hi đế (Thuận An vương- Em thứ hai của Thiên Hi Đế, nữ chính trùng sinh trở lại thời kỳ của Hoàng đế này, năm Vĩnh Hi thứ ba), rồi đến Thế Tông (Vân Trung vương- Em thứ ba của Thiên Hi Đế).
Năm Thiên Hi mười sáu, nam chính mười sáu tuổi bị tước chức vị, rời kinh.
Năm Thiên Hi mười tám, Thiếu đế Tiêu Úc kế vị, niên hiệu là Thừa Ninh.
Sau đó, đại thần phụ chính Thuận An vương thượng vị xưng đế, niên hiệu là Vĩnh Hi.
Phù muội muội trùng sinh vào năm Vĩnh Hi thứ ba, câu chuyện bắt đầu, lúc này nam chính 22 tuổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận