Giờ Thân kém nửa khắc, xe ngựa Chân gia dừng trước cửa Tống phủ. Mạnh phu nhân cùng với Gia Phù được hạ nhân dẫn vào theo cửa bên, cuối cùng đưa tới một phòng khách, vừa không trà nước, cũng không thấy người đâu, chỉ có hai bà mụ đứng thẳng tắp hai bên, mắt to trừng mắt nhỏ. Sau một lúc lâu chờ đợi như thế, rốt cuộc nàng cũng nghe được một loạt tiếng bước chân lại gần. Tống phu nhân mặc một thân quần áo đẹp đẽ mới tinh, người đeo vòng vàng ngọc bội, ma ma nha đầu vây quanh như sao trời vây quanh trăng, ngồi xuống. Đến khi Mạnh phu nhân và Gia Phù chào hỏi xong, bà ta cũng không nói lời nào, tầm mắt như hai cây lược bí chặt chẽ liếc từ đầu tới chân Gia Phù, quét qua lại vài lần, không bỏ sót chỗ nào. Bà ta chỉ chiếc ghế bên cạnh, mở miệng mời Mạnh phu nhân ngồi: "Vừa rồi nữ quyến phủ An Viễn hầu tới, nói thêm mấy câu nên thành ra chậm trễ bên này." Bà ta liếc nhìn, nói đến bèn mắng bà mụ không biết lễ nghĩa, khách tới cũng không biết dâng trà, có khác gì mấy nhà hạ đẳng ngoài phố. Bà mụ rõ ràng được dặn dò đối đãi lạnh nhạt, lúc này lại bị mắng xối xả, cũng không dám cãi lại, cuống quít dâng hai chén trà lên nhận lỗi với Mạnh phu nhân.
Mạnh phu nhân vội nhận lấy. Tống phu nhân nửa cười nửa không: "Chân gia các ngươi ở Tuyền Châu cũng coi như là nhà giàu, mẹ con đi đường xa xôi vào kinh. Lần đầu tới chỗ ta mà hạ nhân không chu toàn lễ nghi, khiến mọi người chê cười rồi."
Tống phu nhân này vừa xuất hiện, Mạnh phu nhân đã cảm thấy không thoải mái. Mây câu vừa rồi là chỉ cây dâu mắng cây hoè, kẹp dao giấu kiếm, sao bà nghe không hiểu chứ? Lại thấy Diệp ma ma kia đứng bên cạnh bà ta cũng lạnh mi liếc mắt, như một người khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc tách ra ở bến tàu sáng nay.
Hiện giờ Tống gia quyền thế lừng lẫy, Tống phu nhân vênh váo tự đắc. Chẳng những Tân phu nhân phải nể mặt bà ta vài phần, đế cả hôn nhân của nữ nhi nhà mình với thế tử phủ Vệ Quốc công bà ta cũng thò một chân vào. Mạnh phu nhân biết rõ chỗ khúc mắc vòng vèo trong đó cho nên trước giờ luôn hết sức lấy lòng, hy vọng được yên ổn. Giờ phút này không hiểu ra làm sao, cũng không biết bên trong đã xảy ra sơ xuất gì, để hôn sự của nữ nhi được thuận lợi, bà chỉ có thể nhẫn nhịn, giả dối đáp lời bà ta.
Lực chú ý của Tống phu nhân vẫn luôn đặt trên người Gia Phù, chưa nói được mấy câu đã vẫy tay với Gia Phù, ý bảo nàng tiến lên. Gia Phù cụp mi rũ mắt đi tới, gọi bà ta một tiếng mẹ nuôi. Tống phu nhân hỏi tuổi nàng, ngày thường ở nhà thường làm gì. Gia Phù trả lời lần lượt từng câu, hết sức ngoan ngoãn.
Sáng sớm, lòng Diệp ma ma nóng như lửa đốt chạy về Tống gia, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện kìm nén suốt đường đi cho Tống phu nhân. Lúc ấy, Tống phu nhân rất không vui.
Lẽ ra người ta gả nữ nhi, đi ngang qua chùa miếu, thuận đường đi đến xin cái bùa cầu con, dù là vợ kế thì cũng là chuyện hết sức bình thường, không đến lượt bà ta quản.
Nhưng bà ta không thoải mái. Theo ý của bà ta, nữ nhi Chân gia được mình nhận làm con nuôi gả cho Bùi Tu Chỉ, thay thế nữ nhi mệnh khổ đã khuất của bà, đó là sự nâng đỡ vô cùng to lớn. Chim sẻ bay lên đầu cành, hẳn phải cảm động rơi nước mắt, mọi việc đều phải nói cho bà một tiếng trước. Ngày sau, không phải bà không cho phép nữ nhi Chân gia sinh con nhưng hiện tại lại giấu diếm bà, sớm đã có ý này. Hiển nhiên đây là nhằm vào đứa cháu ngoại kia của mình, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Với tính cách của bà ta thì sao có thể nhịn được. Lại nghe bà tử nói nữ nhi Chân gia mang dáng vẻ hồ ly tinh mê hoặc người, sợ là nam nhân không chống cự được mấy câu thổi gió bên gối của nàng ta, lòng bà càng như bị mèo cào, hận không thể lập tức gọi người tới xem thực hư. Vừa rồi thật ra cũng không có phu nhân hầu phủ nào tới làm khách, chỉ là bà biết mẫu tử Chân gia tới, cố ý chèn ép dạy dỗ, lạnh nhạt thờ ơ với bọn họ nên mới cố tình tới chậm. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy dung mạo của nữ nhi Chân gia, lòng bà ta giật thót. Biết Diệp ma ma không phóng đại, so với nữ nhi đã qua đời của mình thì đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, trong lòng bà ta sinh ra chán ghét. Lúc này hỏi thăm việc nhà, bà ta âm thầm để ý lời nói cử chỉ của nàng, đến một ánh mắt cũng không bỏ sót. Gia Phù càng dịu dàng ngoan ngoãn, bà ta càng sinh ra nghi ngờ, càng cảm thấy nàng đang giả bộ giả tịch, sự chán ghét càng tăng gấp bội. Cuối cùng, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm túi tiền nàng đeo bên hông như ẩn như hiện dưới váy áo rồi chợt lộ ra nụ cười, nói: "Hình thêu trên túi tiền này nhìn thật độc đáo, là chính ngươi thêu sao? Lấy tới cho ta xem đi."
Mạnh phu nhân lập tức nhớ tới lá bùa xin ở chùa Quan Âm trên đường đi ngày ấy, lúc ấy bà dặn nữ nhi giữ lấy, sau đó bản thân cũng quên mất.
Trên lá bùa cần con này có hình vẽ thạch lựu, liếc mắt một cái là có thể nhận ra, lỡ như nữ nhi còn đặt trong túi tiền, lọt vào mắt Tống phu nhân, chỉ sợ có chút khó coi. Bà lập tức cảm thấy bất an, đang định mở miệng bỏ qua đề tài này thì Gia Phù đã tháo túi tiền xuống, tay dâng lên, ngượng ngùng nói: "Đúng là nữ nhi tự thêu, chỉ là đường kim mũi chỉ không tốt lắm, mẹ nuôi quá khen rồi."
Tống phu nhân nhận lấy, lật qua lật lại trong lòng bàn tay, giả dối khen ngợi vài câu. Bà ta lấy cớ muốn xem cách đi đường chỉ bên trong. Ngón tay vừa kéo, miệng túi đã mở ra. Bà ta liếc mắt nhìn, thấy bên trong túi tiền chỉ có hai chiếc bánh thơm, ngoài ra quả nhiên có một lá bùa. Bà ta lại lấy cớ nhìn kỹ, lột ngược toàn bộ túi tiền, đảo mặt trong ra ngoài nhưng lại phát hiện đó chỉ là một lá bùa bình an bình thường thôi. Vì thế, bà ta lườm Diệp ma ma một cái.
Diệp ma ma vốn đang vô cùng kích động, mở to hai mắt chờ xem nữ nhi Chân gia bị xấu mặt. Nên biết rằng một hoàng hoa khuê nữ chưa gả chồng, bị người thấy mang theo bên mình một lá bùa cầu con thì chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nào ngờ lại nhảy ra một lá bùa bình an. Thấy Tống phu nhân nhìn lại đây, bà ta bèn không phát ra tiếng, liều mạng dựng mi nháy mắt về phía Tống phu nhân, ám chỉ nữ nhi Chân gia đã cất đi rồi, không mang theo mà thôi.
Tống phu nhân không bắt được nhược điểm, đành phải tán thưởng vài câu, buộc túi tiền lại đưa trả Gia Phù.
Gia Phù nhận lấy, như không có việc gì mà đeo lại. Ở bên cạnh, Mạnh phu nhân nhẹ nhàng thở ra, thầm kêu may mắn rồi rút ra một phong thư, cười nói: “Nữ nhi của ta ngu muội, cũng may được phu nhân cất nhắc, muốn nhận nàng ấy làm con nuôi. Lão thái thái nhà ta vô cùng cảm kích, trước khi ta ra cửa, đặc biệt dặn dò phải mang chút sản vật địa phương tới đây. Cũng không đáng bao nhiêu tiền nhưng xem như là chút lòng thành của chúng ta, vừa rồi đã bảo hạ nhân mang vào đồ. Đây là danh sách, mời phu nhân xem qua."
Mạnh phu nhân nghe được Tống phu nhân tham tiền tham lợi nên gãi đúng chỗ ngứa chuẩn bị phần lễ vật này. Ngoài miệng nói là sản vật địa phương, thật ra danh sách liệt kê đều là đồ vật đáng giá, trong đó có mấy món là hàng cao cấp nhất.
Tống phu nhân nhận lấy, nhìn thoáng qua, lúc này mới hơi vừa lòng, nghĩ thầm cuối cùng Chân gia cũng có chút khôn ngoan, được đấy. Sắc mặt cũng theo đó mà tốt hơn chút.
Mạnh phu nhân ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý, âm thầm thở ra một hơi. Nhớ tới Toàn Nhi, bản thân đã tới đây, không hỏi một tiếng thì hơi kỳ cục, bà cười nói: "Vừa rồi đi thăm Bùi gia, vốn tưởng có thể gặp Toàn Nhi, Tân phu nhân lại nói đã tới chỗ ngài. Hiện giờ Toàn Nhi cũng tròn bốn tuổi rồi nhỉ? Lão thái thái nhà chúng ta đặc biệt đánh chiếc khóa vàng bách phúc cho Toàn Nhi, nhờ cao tăng làm phép, phù hộ đứa nhỏ giàu sang phú quý, sống lâu trăm tuổi." Dứt lời, bà lấy nó ra.
Tống phu nhân cũng biết hôn sự của hai nhà đã quyết định đến mức này, lúc trước mình còn mở miệng nhận con nuôi, bây giờ dù bà ta có bất mãn với nữ nhi Chân gia thì cũng không có cớ gì để ngang nhiên ngăn cản. Không bằng gọi Toàn Nhi tới, mượn cơ hội để dạy dỗ để nữ nhi Chân gia biết nặng nhẹ, đến khi nàng qua cửa, lại tìm cớ phái ma ma tin cậy tới giám sát, chắc chắn nàng ta cũng không gây ra được sóng gió gì.
Ý Tống phu nhân đã quyết, lại nói tiếp: "Lão thái thái có lòng. Ta sẽ sai người dẫn đứa nhỏ tới để các ngươi gặp một lần."
Tất nhiên Mạnh phu nhân nói được. Tống phu nhân căn dặn người dưới. Một lát sau, bọn họ nghe thấy bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bé trai vui cười, chỉ thấy một nha đầu thanh tú 16-17 tuổi tứ chi chạm đất, một bé trai tầm năm tuổi ngồi trên lưng, đang bò vào phòng.
Đứa nhỏ kia là Toàn Nhi, vốn dáng vẻ cũng coi như thanh tú nhưng vì tham ăn nên dáng người biến thành tròn vo, có chút nặng nề. Nó ngồi trên lưng nha đầu kia, bên cạnh có mấy nha đầu đi theo, đỡ hờ lấy để đề phòng nó ngã xuống đất. Nha đầu bò trên mặt đất thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu. Trong tay Toàn Nhi cầm cành liễu, múa may co quất lung tung, trong miệng phát ra tiếng "Giá" giống như cưỡi ngựa, "Giá" một tiếng, cứ như vậy cưỡi trên lưng nha đầu tiến vào phòng.
Gia Phù nhìn nó, bên môi mang theo nụ cười, ánh mắt lại rất lạnh nhạt.
Từ sau khi nàng gả vào Bùi gia, Bùi Tu Chỉ vô cùng thích nàng, không lâu sau thì nàng có thai. Khi thai được năm tháng, có một ngày, nàng không may dẫm phải đậu xanh nên trượt chân ngã xuống đất. Lúc ấy, cái thai bị sảy, máu chảy không ngừng, phải dưỡng bệnh một thời gian dài mới có thể xuống giường nhưng thân thể lại mang bệnh không dứt. Từ đó về sau, bất luận là cùng Bùi Tu Chỉ hay với Tiêu Dận Đường, nàng cũng không mang thai nữa.
Những hạt đậu xanh đó là do đứa nhỏ này rải dưới chân nàng. Gia Phù nhớ rõ lúc ấy Bùi Tu Chỉ vô cùng phẫn nộ, tóm lấy muốn treo lên đánh nó nhưng lại bị Tân phu nhân ngăn cản. Ngày hôm sau, Tống phu nhân biết tin, còn tới của náo loạn một hồi, nói thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, không chừng là bị người khác vu oan. Sau đó việc này không đi tới đâu, cũng đành cho qua.
Hiện giờ nghĩ lại, đời trước nàng không có con cái ràng buộc, với nàng mà nói cũng là trong họa được phúc. Nhưng đối diện với đứa trẻ này, bất luận thế nào, Gia Phù cũng không thể sinh ra tình cảm thân thiết.
Mạnh phu nhân thấy vậy thì trợn mắt há mồm. Dường như người Tống gia tập mãi thành quen, Tống phu nhân nở nụ cười, ánh mắt đầy yêu chiều, mắng một câu bướng bỉnh rồi cho người ôm thằng bé lại.
Toàn Nhi thích cưỡi trên lưng người khác, còn hay chọn nha đầu xinh đẹp để cưỡi. Nhưng khi ở Bùi gia, nó không dám chơi như vậy. Vì có lần bị người bẩm báo với lão phu nhân, lão phu nhân bảo Tân phu nhân tới xem. Từ đó về sau, Tân phu nhân không cho phép Toàn Nhi cưỡi người nữa. Nhưng ở Tống gia không bị cấm cản nên nó càng thích sang bên này chơi.
Diệp ma ma vội vàng tới bế Toàn Nhi lại đây. Tống phu nhân đón lấy thằng bé, để nó ngồi trên đùi mình. Thằng nhỏ giãy giụa muốn xuống, bà ta ôm lấy, giương mắt nhìn chằm chằm Gia Phù: "Nữ nhi như khúc thịt trong lòng ta, nay nữ nhi không còn, Toàn Nhi không khác gì cháu nội ruột thịt của ta. Con người ta để ý nhất là ân oán rõ ràng. Ai đối tốt với Toàn Nhi, chính là đối tốt với ta..."
Bà ta hơi dừng lại, híp mắt, lên giọng: "Nếu ai tính kế với nó, dù tổn hại một sợi lông tơ thôi, nếu ta biết được, đừng mơ ta sẽ buông tha."
Mạnh phu nhân nghe xong hít sâu một hơi. Gia Phù lại mở to hai mắt, dùng sức gật đầu: "Mẹ nuôi nói rất đúng, Toàn Nhi quý giá, ai dám chạm vào?"
Tống phu nhân không chắc nàng có nghe hiểu hay không, nhìn chằm chằm Gia Phù. Đứa nhỏ trên đùi bà ta cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Gia Phù. Bỗng nhiên "oạch" một tiếng, nó trượt khỏi cánh tay bà ta, chạy tới trước mặt Gia Phù, ngẩng đầu, chống nạnh chỉ vào nàng, nói: "Ngươi nằm xuống! Ta muốn cưỡi ngươi!"
Gia Phù đi tới chỗ thằng nhỏ, dừng lại trước mặt nó, tủm tỉm cười, khom lưng nói: "Cưỡi ngựa thì không được, nhưng ta có thể bế con chơi."
Toàn Nhi lập tức giãy giụa trên mặt đất, hai chân quẫy đạp lung tung, vừa gào khan: "Không cần bế! Ta muốn cưỡi ngựa! Ta muốn cưỡi ngựa!"
Sắc mặt Mạnh phu nhân khó coi. Tống phu nhân vội ra hiệu bằng ánh mắt với Diệp ma ma. Diệp ma ma tiến lên bế Toàn Nhi, dỗ dành: "Chúng ta ra ngoài, đi ra ngoài rồi cưỡi ngựa tiếp."
Toàn Nhi phun nước miếng vào bà ta, nắm tay đấm thình thịch vào người bà ta: "Nàng ta xinh đẹp! Ta muốn cưỡi!"
Gia Phù đứng đó, lạnh lùng nhìn đứa nhỏ la lối om sòm trên mặt đất, bên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Da mặt của Tống phu nhân cũng có chút không nhịn được, ho khan vài tiếng. Mấy nha đầu đồng loạt tiến lên, cùng Diệp ma ma ba chân bốn cẳng nâng Toàn Nhi đang khóc nháo ra ngoài. Tiếng khóc dần dần biến mất, rốt cuộc phòng khách cũng yên tĩnh lại.
Tống phu nhân cười gượng: "Ngày thường đứa nhỏ này cũng không như vậy đâu, hôm nay hơi quấy nhiễu chút."
Mạnh phu nhân miễn cưỡng cười một cái, ngồi chơi một lát rồi đứng dậy cáo từ. Diệp ma ma dỗ Toàn Nhi xong đã trở lại, nói: "Phu nhân, người tận mắt thấy rồi chứ? Người nhìn dáng vẻ nàng ta quyến rũ mị hoặc như vậy, nam nhân nào có thể làm ngơ? Hôm nay nàng ta còn chưa tới, thế tử đã tự mình chạy tới bến tàu đón. Phu nhân người không biết đâu, lúc ấy thế tử nhìn nàng ta chằm chằm, mắt cũng không chớp lấy một cái, nào còn nhớ đến mẫu thân của Toàn Nhi nữa? Tục ngữ có câu có mẹ kế sẽ có cha kế. Đến khi nàng ta tự mình sinh con, sợ là Toàn Nhi đến phụ thân cũng không còn nữa! Phu nhân tuyệt đối đừng để nàng ta lừa. Nha đầu này hai mặt, mấy tháng nay nô tỳ đồng hành cùng nàng ta, đã nhìn rõ ràng."
Tống phu nhân nhớ tới nữ nhi đã mất, lòng thương cảm lại bất đắc dĩ, nhíu mày nói: "Ta đâu thể vừa lòng với nữ nhi Chân gia. Nhưng lúc trước đã đồng ý, còn nghe lời ngươi nhận nàng ta làm con nuôi, chuyện này là ván đã đóng thuyền, hiện giờ bảo ta mở miệng thế nào?"
Diệp ma ma đánh mạnh miệng mình. Một tiểu nha đầu vừa rồi đi ra ngoài, lúc này rối rít chạy vào. Diệp ma ma trầm mặt xuống: "Lỗ mãng hấp tấp kinh động đến phu nhân, coi chừng ta lấy kim đâm nát miệng ngươi!"
Nha đầu không ngừng xua tay, hô lên: "Là Toàn thiếu gia, thiếu gia không ổn!"
Tống phu nhân kinh hãi: "Sao?"
Nha đầu kia nói: "Vừa rồi chúng nô tỳ chơi với thiếu gia ở trong sân, bỗng nhiên thiếu gia hét lên trên người có sâu, cào cấu khắp nơi. Nô tỳ nhìn thiếu gia, thiếu gia đang yên lành, mặt hắn, mặt hắn phù ra, sưng lên..."
Mặt Tống phu nhân biến sắc, cuống quít bước nhanh ra ngoài. Toàn Nhi đã được bế về phòng, nằm trên giường, không ngừng khóc nháo. Tống phu nhân đi tới, thấy mặt nó đầy mẩn đỏ, mặt sưng phù như bơm hơi. Bà ta bị dọa không nhẹ, đi tới ôm lấy nó, yêu thương gọi mấy câu rồi cuống quýt sai người đi mời thái y. Thái y tới, mặt Toàn Nhi đã sưng vù như bị ong chích, toàn thân cũng sưng lên, lấm tấm mẩn đỏ khắp người. Bởi vì ngứa ngáy, có nốt đã bị nó gãi vỡ. Nó nằm đó rên rỉ nức nở, khóc lóc không ngừng.
Thái y cũng không nhìn ra nguyên nhân, chỉ kê mấy loại thuốc bôi giảm sưng. Vết sưng này lại sống chết không chịu xẹp, giằng co một đêm, đến ngày hôm sau mới có chút chuyển biến tốt.
Tống phu nhân vốn không muốn để Tân phu nhân biết được nhưng không may, ngày hôm sau người Bùi gia tới đón Toàn Nhi, Tống phu nhân không giấu được, đành phải kể ngọn nguồn, bản thân cũng rất oan ức. Tân phu nhân nghe được tin tức, khẩn cấp chạy tới, sầm mặt đón Toàn Nhi về.
Tống phu nhân rất mất mặt nhưng lại không yên tâm Toàn Nhi nên phái người đến Bùi gia thăm dò bệnh tình của Toàn Nhi. Biết được Tân phu nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe trước mặt bà mụ nhà mình, bà ta tức giận vô cùng. Chỉ là lúc này, thằng nhỏ xảy ra chuyện tại nhà mình, bà ta có giận cũng không thể phát tác, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn. Rốt cuộc tối hôm sau, biết được thằng nhỏ đã giảm sưng, bà ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Diệp ma ma thầm nghĩ mấy tháng nay ở Tuyền Châu vất vả vạn phần, chịu khổ không ít, cuối cùng Chân gia lại chỉ lấy ra hai mươi lạng bạc để đuổi bà ta. Trong lòng thật sự khó chịu, bà ta liền coi việc chia rẽ nhân duyên này làm nhiệm vụ của mình. Diệp ma ma xúi giục bên tai Tống phu nhân, nói xưa nay thiếu gia vốn khỏe mạnh, chưa từng có bệnh lạ, nữ nhi Chân gia vừa đến, thiếu gia đã phải chịu khổ sở như vậy. Điều này cho thấy bát tự không hợp, số mệnh xung khắc.
Chuyện Tống phu nhân am hiểu nhất đó là giận chó đánh mèo, được Diệp ma ma xúi bẩy như thế, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ. Qua một đêm, tới ngày thứ ba, người quản lý nhà kho tới báo rằng hắn kiểm tra lễ vật Chân gia dâng tặng, khi nhập kho, phát hiện chất lượng mấy món hẳn là quý giá như phỉ thúy, châu ngọc hơi kém, tuy cũng là đồ quý nhưng lại không phải loại cao cấp, như vậy giá tiền giảm bớt nhiều, hắn hỏi nên xử lý thế nào.
Tống phu nhân nhớ lại dáng vẻ cung kính của Mạnh phu nhân đối với mình hôm trước, đoán Chân gia cũng không có lá gan lấy hàng kém thay thế hàng tốt tới lừa gạt mình, chắc hẳn đây là tất cả những gì nhà họ có thể chi ra. Bà ta khinh bỉ không thôi, xì một tiếng: "Ta còn tưởng Chân gia nhiều tiền, thì ra chỉ có vậy. Ngay cả cửa hôn sự như vậy mà Bùi gia cũng đồng ý, có thể thấy được hiện giờ Bùi gia đã nghèo túng lắm rồi!"
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, hôm đó là đại thọ 60 của Bùi lão phu nhân phủ Vệ Quốc công.
Tuy phủ Vệ Quốc công đã lụn bại nhưng dòng dõi vẫn còn đó, chiến công của lão Vệ Quốc công vẫn rõ rành rành. Bùi lão phu nhân có cáo mệnh nhất phẩm. Nữ nhi từng là Hoàng hậu của triều Thiên Hi, vì nhiễm bệnh mất sớm, ngày đó Thiên Hi đến chết vẫn luôn một mực nhớ thương nàng ấy, địa vị của lão phu nhân không tầm thường. Đến đại thọ 60 tuổi, sáng sớm, trong cung cử thái giám Hoàng Môn tới, ban thưởng lễ vật theo quy định, thể hiện ơn vua. Trong kinh, những thế tộc quyền quý có qua lại với phủ Vệ Quốc công cũng sôi nổi tới cửa mừng thọ. Một ngày này, cửa lớn phủ Vệ Quốc công mở rộng, người ra vào náo nhiệt đông đúc, thoạt nhìn dường như khôi phục được chút vinh quang của ngày xưa.
Sau hôm trở về từ Tống gia, mấy ngày nay Gia Phù không ra khỏi nhà. Mạnh phu nhân nghe nói Toàn Nhi đau bệnh, được đón trở lại Bùi gia, tuy trong lòng chán ghét đứa nhỏ này nhưng vẫn tới thăm một chuyến. Lúc trở về, bà nói với Gia Phù: "Đã khá hơn nhiều rồi. Nhưng nó thường cào cấu da trên người mình và vẫn còn khóc nháo."
Lúc ấy, Gia Phù chép miệng, không nói lời nào. Mạnh phu nhân suy nghĩ ngổn ngang, cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Tới ngày mừng thọ hôm nay, vì có quá nhiều việc, Tân phu nhân không lo liệu hết được nên mời Mạnh phu nhân tới sớm hỗ trợ. Tất nhiên Mạnh phu nhân đồng ý, lại gọi nhi tử tới, không cho hắn ra ngoài vui chơi, thay vào quần áo chuẩn bị sẵn cho hôm nay. Qua buổi trưa, bà dẫn theo nhi tử và nữ nhi tới phủ Quốc công.
Hai mẹ con ngồi trên xe ngựa, Mạnh phu nhân im lặng suốt cả đường đi. Gia Phù ghé lại gần, cọ cọ cánh tay mẫu thân: "Mẹ, người suy nghĩ gì vậy? Hai ngày nay, con thấy mẹ chẳng nói gì cả."
Mạnh phu nhân ngẩn ngơ một lát, thấp giọng nói: "Lúc trước mẹ chỉ nghe nói đứa trẻ kia có chút bướng bỉnh, không ngờ quấy nhiễu đến mức độ như vậy. Ngày sau con qua cửa, mẹ sợ con phải khó xử..."
Gia Phù ôm bà, cười hì hì: "Mẹ, lỡ đâu mấy ngày nữa bọn họ không nhìn trúng con, con không gả được cho biểu ca, người sẽ không mắng con vô dụng chứ?"
Mạnh phu nhân ngẩn ra, có hơi kinh ngạc vì đột nhiên nàng nói như vậy, nhìn Gia Phù: "Chỉ cần chính con không đau lòng là được rồi, chứ ta mắng con làm gì? Nếu không phải vì tổ mẫu con, mẹ ước gì.."
Bà ngừng lại, thở dài, yêu thương ôm nữ nhi vào lòng.
Gia Phù thu lại nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé vào trong ngực mẫu thân, hai mắt nhắm lại.
Tất cả đều rất thuận lợi. Mọi chuyện đều đang phát triển theo dự tính của nàng.
Ngày ấy, Toàn Nhi đột nhiên bị bệnh lạ cũng nằm trong dự tính của nàng.
Đứa nhỏ này chính là nhân vật mấu chốt trong kế hoạch từ hôn của nàng.
Kiếp trước có lần, một khắc trước Toàn Nhi còn đang khỏe mạnh, chạy chơi ở phòng Tân phu nhân, rời khỏi không lâu thì mặt sưng đỏ, người nổi mẩn, đau không chịu nổi, bôi thuốc cũng không ăn thua. Mất mấy ngày bệnh mới tự đỡ nhưng không ngờ không lâu sau lại tái phát, lặp đi lặp lại nhiều lần. Thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân. Lòng Tân phu nhân lo lắng như lửa đốt. Sau đó lại có một bà mụ cẩn thận phát hiện mỗi lần đến phòng Tân phu nhân về, nó đều mắc bệnh như vậy.
Ban đầu, Tân phu nhân cho rằng phòng mình không sạch sẽ, vội mời người tới làm phép trừ tà nhưng vẫn không hiệu quả.
Sau đó, chính Gia Phù đã tìm ra nguyên nhân căn bệnh.
Nguyên nhân là do long tiên hương trong phòng Tân phu nhân xông.
Long tiên hương chân chính có mùi thơm mềm nhẹ mà sâu lắng, sinh động mà ấm áp, vốn là hương thơm thuần khiết, không hề có lẫn tạp. Còn đông long não ngửi xong lại mang theo một loại mùi rêu gỗ nhàn nhạt, hai loại hương này người thường rất khó phân biệt.
Gia Phù vô cùng quen thuộc với hương liệu, phát hiện được mùi hương liệu trong phòng Tân phu nhân không phải long tiên hương bà thường dùng mà là đông long não. Tính thời gian, đúng là từ sau khi đổi dùng hộp hương liệu này thì Toàn Nhi bắt đầu mắc bệnh lạ. Vì thế Tân phu nhân bỏ xông hương, quả nhiên, sau đó Toàn Nhi không còn phát bệnh nữa. Sau đó thái y nói chắc là Toàn Nhi dị ứng với hương liệu kia, bệnh này cực kỳ hiếm gặp, dặn dò về sau đừng xông hương này ở gần hắn.
Long tiên có tiếng là hương trời, long tiên cao cấp nhất, lưu hương dài đến mấy tháng. Nhà phú quý trong kinh hễ xông hương thì đều dùng long tiên, đây cũng là một trong những dấu hiệu chứng tỏ thân phận.
Tân phu nhân xông long tiên hương đã thành thói quen, hiện giờ eo hẹp nhưng không chịu đổi dùng loại khác. Hộp đông long não này là lúc trước được một người đứng đầu thôn trang dâng biếu, nói là long tiên hương mua được với giá cao. Tân phu nhân không biết thật giả, vốn đã dùng hết long tiên hương nên lấy hộp này ra dùng, không ngờ rằng hương liệu giả, còn làm Toàn Nhi chịu nhiều khổ sở. Sau khi biết được chân tướng, bà ta đã vô cùng tức giận.
Lúc ấy, việc này khiến toàn bộ phủ Vệ Quốc công gà bay chó sủa, Gia Phù khắc sâu ấn tượng. Thế nên đời này nàng mới nghĩ đến dùng đông long não giúp bản thân thoát khỏi tình cảnh khó khăn. Đây cũng là nguyên nhân giải thích vì sao sau khi trở về từ chùa Tây Sơn, nàng luôn dùng đông long não.
Người bình thường ngửi thấy chỉ nghĩ nàng dùng long tiên hương, sao biết loại hương nàng dùng lại không phải?
Chậm rãi khiến Tống phu nhân bất mãn với mình, đây là chất dẫn.
Bà ta thiếu một cái cớ để phát tác, vậy để nàng ra tay. Lấy lý do mệnh nàng và Toàn Nhi xung khắc, ra mặt phá đám cuộc hôn nhân này, đây chính là điều mà Gia Phù muốn.
Biện pháp ra tay với một đứa trẻ đúng là không tốt đẹp gì nhưng khi đó Gia Phù chỉ do dự một chút rồi đưa ra quyết định.
Kiếp trước, nàng luôn làm việc tốt, nhún nhường khắp nơi, chịu đựng mọi chuyện, cuối cùng cũng không nhận được cái gọi là kết quả tốt đẹp.
Đời người vốn nhiều gian nan. Kiếp này, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ tốt với người đó, nếu có thể, nàng sẽ báo đáp gấp bội.
Vậy là quá đủ rồi, không cần nghĩ nhiều nữa.
"Mẹ, muội muội, tới rồi!"
Xe ngựa dần chậm lại, ngoài cửa xe truyền đến tiếng nói của ca ca Chân Diệu Đình.
"A Phù, tới rồi. Hôm nay nơi này nhiều người, mẹ bận rộn, chỉ sợ không trông chừng được con. Con đừng chen chúc ở phía trước, tránh va chạm, đến gian phòng phía sau yên tĩnh mà ngồi chờ, muộn chút mẹ sẽ phái người đi gọi con."
Mạnh phu nhân nhẹ nhàng vỗ vai nữ nhi.
Gia Phù mở to mắt, ngọt ngào cười một tiếng, đáp vâng với mẫu thân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận