Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 55: 55

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 6513 lượt xem
  • 2403 chữ
  • 2022-01-07 22:05:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mỹ nhân bị giày vò, ngọc nhũn hoa mềm, khóe mắt treo hai giọt nước mắt như ngôi sao tàn, thân thể mềm như bông không chút sức lực rúc trong lòng Bùi Hữu An, không nhúc nhích.

"Vừa rồi làm nàng đau sao?"

Bùi Hữu An thấp giọng hỏi.

Gia Phù nhắm chặt hai mắt, ấm ức sụt sịt một tiếng rồi lại lắc đầu.

Bùi Hữu An có chút áy náy, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của nàng, ôm lấy nàng.

Một lát sau, Gia Phù chậm rãi mở mắt, vệt đỏ ửng trên mặt hãy còn chưa tan. Nàng lại vùi đầu vào ngực hắn, ôm lấy cánh tay hắn, mềm giọng: "Đại biểu ca, chàng nghĩ gì thế?"

"Sao Thái tử phi lại đột nhiên nổi điên, sự việc thế nào, cẩn thận kể lại mọi chuyện nàng nhìn thấy cho ta nghe, một hành động nhỏ cũng đừng bỏ qua."

Gia Phù hơi ngửa mặt, thấy hắn nhìn mình, nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: "Thiếp và nàng ấy ngồi ăn cùng bàn. Ban đầu nàng ấy vẫn bình thường, uống hai ly rượu vào thì đột nhiên nổi điên, đầu tiên là mắng đào kép nói hươu nói vượn, sau đó lại tự mình nói bậy nói bạ, cản cũng không cản được..."

Bùi Hữu An khẽ cau mày: "Sao nàng lại ngồi cùng bàn với nàng ta?"

"Nàng ấy nhất định muốn thiếp ngồi cùng bàn, không từ chối được nên..."

"Tại sao? Lúc ấy nàng ta nói thế nào?"

Gia Phù có chút chột dạ, rũ mắt.

Bùi Hữu An đưa tay nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn về phía hắn: "Có việc gì cũng đừng giấu ta."

"Đại biểu ca, nếu thiếp làm chuyện không tốt, chàng có thể đừng tức giận mắng thiếp như lần trước không?" Rốt cuộc Gia Phù hỏi.

Bùi Hữu An ngẩn ra, có lẽ là bị nàng nhắc nhớ tới chuyện lần trước, hắn cười, mặt mày giãn ra.

"Ta sẽ không tức giận, cũng sẽ không mắng nàng. Nếu nàng thật sự không tốt, ta sẽ dạy dỗ nàng để lần sau đừng tái phạm nữa."

Rốt cuộc Gia Phù đã thoáng yên tâm. Nàng nói: "Vậy thiếp sẽ nói, chàng nói lời phải giữ lời. Thái tử phi nổi điên là bởi vì uống phải rượu thuốc..."

Nàng nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn lộ vẻ kinh ngạc, vội cướp lời: "Là nàng ta tự bỏ thuốc vào rượu! Không liên quan đến thiếp!"

Bùi Hữu An ngồi dậy từ trên gối.

"Rốt cuộc sao lại thế?"

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc dị thường.

Lời đã nói đến nước này, Gia Phù cũng không dám giấu diếm nữa, ngồi dậy theo. Nàng kể lại một lượt từ đầu tới cuối, chỉ là đến đoạn cung nhân rót rượu cho mình, nàng sửa lại một chút.

"... Cung nhân kia rót rượu cho thiếp, bị thiếp vô tình phát hiện tay nàng cầm bình rượu có chút khác thường, ngón cái ấn vào quai bình, thế rồi chỗ dưới ngón tay đó có thể chuyện động, thoáng hạ xuống. Thiếp bèn nghĩ đến khi ở Võ Định, rõ ràng từng đắc tội Thái tử phi, vậy mà nàng ta vẫn nhiệt tình một mực mời thiếp ngồi chung bàn như thế nên thiếp cũng hơi đề phòng, lặng lẽ đổ ly rượu kia đi. Có vẻ nàng ta thấy thiếp không sao, lại muốn rót cho thiếp ly nữa nhưng thiếp lấy cớ từ chối. Sau đó, thừa dịp thánh chỉ của Vạn tuế tới, thiếp bèn... thiếp bèn..."

Gia Phù ấp a ấp úng.

"Nàng bèn đổi rượu cho nàng ta?"

Hai hàng lông mày của Bùi Hữu An khẽ nhếch lên, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.

"Đại biểu ca, chàng đồng ý với thiếp không tức giận mà. Nàng ta khinh người quá đáng, một mực muốn thiếp xấu mặt trước mọi người, thiếp xấu mặt không phải là Đại biểu ca chàng xấu mặt sao? Thiếp nhất thời giận quá, nhân lúc không ai để ý, thuận tay đổi rượu..."

Gia Phù hoảng hốt nói, cũng bất chấp tất cả ôm lấy hắn, toàn thân dùng sức cọ cọ vào lòng hắn.

Yết hầu Bùi Hữu An chuyển động lên xuống, đỡ lấy bả vai và eo nàng, ngăn nàng cọ sát vào ngực mình.

"Ta không tức giận. Nàng đừng lộn xộn, nói chuyện tử tế."

Lúc này Gia Phù mới nhẹ nhàng thở ra, ừm một tiếng, buông hắn ra.

"Nàng ta không biết thiếp đổi rượu, uống vào, sau đó thì... nói năng lung tung như phát điên..."

"Đại biểu ca, thiếp thật sự hối hận, nếu biết nàng ta sẽ nói ra những lời kia, dù có ấm ức thế nào thiếp cũng sẽ nhịn xuống. Giờ khiến chàng hổ thẹn, lòng thiếp rất đau khổ..."

Gia Phù cúi đầu, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn không lên tiếng.

Trong lòng Gia Phù dần khổ sở, có chút muốn khóc nhưng lại cố gắng đè nén.

"Lại đây."

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy hắn nói, giọng nói rất dịu dàng.

Gia Phù nâng mắt, thấy hắn dang hai tay ra như muốn ôm. Lúc này nàng mới hoàn toàn thả lỏng.

Hắn thật sự không trách nàng.

"Đại biểu ca!"

Nàng lập tức nhào vào lòng hắn. Bùi Hữu An không phòng bị, bị nàng bổ nhào tới làm cả người ngửa ra sau, ngã xuống gối. Gia Phù ghé sát vào lòng hắn.

"Đại biểu ca, chàng thật tốt." Gia Phù hôn hắn một cái, hai tròng mắt sáng lấp lánh, giọng nói lại mềm mại ngọt ngào.

Trong nháy mắt, trái tim Bùi Bùi Hữu An hoàn toàn mềm nhũn.

Lúc trước ở dịch quán Võ Định, từ giây phút khi cô gái này không màng tất cả chạy tới ôm chặt lấy eo hắn không buông, hắn đã cảm thấy sự tin cậy từ tận đáy lòng của nàng đối với mình, dường như mình là tất cả với nàng.

Thật ra Bùi Hữu An cũng không rõ lắm vì sao nàng lại tin tưởng hắn như thế, khi đó quan hệ giữa hắn và nàng chẳng qua chỉ là vài lần chạm mặt ít ỏi đếm trên đầu ngón tay lúc nhỏ và lần chạm trán vào lễ mừng thọ tổ mẫu năm ngoái, hơn nữa cũng không phải vui vẻ gì.

Nhưng nàng cứ vậy mà quấn lấy hắn, hắn đuổi không đi, cũng không cách nào buông ra.

Tối nay hắn vốn là đến đón nàng, lại vô tình biết được chuyện xảy ra trên sảnh mừng thọ. Lúc ấy, đúng là hắn rất giận. Sau khi đón nàng về nhà, những lời Tân phu nhân nói với hắn làm hắn càng thêm giận.

Nhưng hoàn toàn không phải giận vì mình mà là vì nàng.

Thái tử muốn nàng, hắn vẫn luôn biết. Trước đó, nàng tìm kiếm sự che chở từ hắn, cũng không ngừng nhấn mạnh điểm này trước mặt hắn nhưng hắn vẫn sơ sót, đến nông nỗi hôm nay, sự đố kỵ của người đàn bà kia khiến nàng hổ thẹn.

Người đời chỉ biết chụp cho nàng cái danh họa thủy mà không biết nàng vô cớ mang tội.

Cô gái này quá ỷ lại vào hắn, cho rằng gả cho hắn thì không phải âu lo. Nhưng tối nay, may mà tự nàng nhạy bén, tránh thoát một kiếp, hắn không dám tưởng tượng nếu nàng uống ly rượu thuốc kia thì giờ này đã phải chịu tổn thương đến mức nào!

Trái tim vốn đã mềm xuống của hắn nháy mắt trở nên cứng rắn.

"Nàng có chút nghịch ngợm. Chỉ là người đàn bà kia quá mức ác độc, nàng đổi thì đã đổi rồi, không có gì quan trọng. Đây cũng không tính là chuyện xấu, có lẽ là trong họa được phúc."

Bùi Hữu An nói.

Gia Phù mở to hai mắt.

"Chàng nói Thái tử giết người, Thái tử phi nói năng bừa bãi trước mặt mọi người, bọn họ sẽ gặp xúi quẩy?"

"Xúi quẩy thì chưa chắc, bọn họ sẽ không ngồi yên nhưng chắc chắn sau này sẽ thu mình hơn. Bầu rượu kia đâu hay là bị người ta lấy đi rồi?"

"Khi Thái tử phi phát điên, nàng ta quét bát đĩa trên bàn rơi xuống, bầu rượu kia cũng rơi vỡ rồi."

Bùi Hữu An trầm ngâm.

Gia Phù chợt nghĩ ra.

"À, đúng rồi! Ly rượu đầu tiên cung nhân kia rót cho ta, ta đổ vào tay áo. Ta sợ ta gặp rắc rối, chàng mắng ta, buổi tối sau khi tắm rửa thay quần áo xong, ta cố ý cất riêng bộ đó đi, không để Đàn Hương đem giặt, nghĩ thầm không chừng có thể giữ lại chứng cứ."

Dường như Bùi Hữu An có hơi bất ngờ, nhướng mày, duỗi tay nhéo khuôn mặt nàng: "Đồ láu cá nàng, còn không đưa cho ta xem?"

...

Đông cung.

"Rầm" một tiếng, một thùng chứa nửa khối nước đóng băng hắt vào đầu, vào mặt Chương Phượng Đồng trên mặt đất.

Chương Phượng Đồng run lập cập, ý thức dần rõ ràng, rốt cuộc miễn cưỡng mở được mắt. Nhất thời, nàng ta còn chưa biết đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm, đầu đau vô cùng, toàn thân cực kỳ đau đớn.

Ký ức của nàng còn dừng lại trên tiệc rượu chúc thọ tối qua.

Nàng mơ màng nhớ rằng Chân thị uống rượu thuốc xong, ngoại trừ choáng đầu say rượu ra thì không hề có chút phản ứng nên có mà nàng muốn.

Đã hạ quyết tâm, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Từ nhỏ đến lớn, cũng nhờ tâm tính hơn người này mới đưa nàng từng bước đi tới địa vị ngày hôm nay.

Nếu không như vậy, khi còn nhỏ, nhìn bọn tỷ muội đấu hoa cỏ, chơi đánh đu, cười vui ầm ĩ ngoài cửa sổ, nàng làm sao có thể chịu đựng nỗi khổ đi học, đi làm từng chuyện nàng vốn không hứng thú để đạt được danh tiếng tốt cho bản thân?

Nàng không có dung mạo, lại không cam lòng sống kiếp mờ nhạt, rốt cuộc dựa vào tàn nhẫn với bản thân mới đi được đến ngày hôm nay.

Trước khi quyết định ra tay, nàng từng do dự mãi. Nhưng cái chết của Tào thị như hồi chuông cảnh báo nàng.

Trước đây, nàng luôn cảm thấy bản thân có thể làm ngơ chuyện Tiêu Dận Đường sủng hạnh nữ nhân khác.

Đối với nam tử mà nói, nữ tử trên đời chẳng qua chia thành hai loại công dụng.

Loại thứ nhất, trên thờ phụng tông miếu, dưới sinh người nối dõi, đó là nương tử.

Còn loại thứ hai, tất cả đều chỉ để hầu hạ nam nhân, thỏa mãn dục vọng của nam nhân mà thôi.

Nàng sẽ là loại người thứ nhất của Tiêu Dận Đường, mà Chân thị kia cùng lắm chỉ là nhan sắc, da thịt, Tiêu Dận Đường có được rồi, lâu dần tự nhiên cũng sẽ phai nhạt.

Nhưng hiện tại nàng ta bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Tiêu Dận Đường để bụng đến mức đó, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng ban đầu của nàng ta.

Tào thị theo Tiêu Dận Đường nhiều năm, cũng coi như được hắn sủng ái, lại bởi vì nghe được một câu liên quan đến Chân thị mà bị hắn bóp chết. Xong việc, Tiêu Dận Đường cũng không hề có vẻ hối hận, tiếc thương.

Điều này khiến Chương Phượng Đồng cảm thấy hơi sợ hãi.

Con người phần lớn đều như thế, càng là thứ không chiếm được, trong lòng càng đau đáu nhớ mong.

Nàng và Chân thị đã giao tiếp vài lần. Mấy lần lời qua tiếng lại, nàng cũng không chiếm được lợi thế, chứng tỏ Chân thị tuyệt đối không mềm yếu như bề ngoài.

Điều kỳ quặc hơn là theo nàng biết, từ trước dường như Chân thị này còn liên quan tới Bùi Tu Chỉ, gia thế lại thấp, thế nhưng trong một thời gian ngắn như vậy, nàng ta đã khiến Bùi Hữu An, người được coi trọng số một bên cạnh thiên tử, cưới nàng ta.

Bùi Hữu An là người thế nào, lúc trước ở Võ Định, trong lòng Chương Phượng Đồng đã hiểu rõ.

Chương Phượng Đồng tin tưởng nếu không có thủ đoạn khác hẳn người thường, chuyện này tuyệt đối không thể thành.

Nàng có cảm giác tràn ngập nguy cơ.

Ngày sau, một khi Tiêu Dận Đường có thể làm theo ý bản thân, ai có thể đảm bảo để lấy lòng nữ nhân mưu mô này, hắn tìm mọi cách nâng đỡ nàng ta thượng vị, tiện thể phế mình?

Đưa chính thê của thần tử thượng vị, tuy nghe có vẻ hoang đường nhưng chỉ cần Hoàng đế muốn thì chắc chắn sẽ có biện pháp.

So với ngày sau không thể khống chế, ngồi chờ chết, không bằng thừa dịp hiện giờ Tiêu Dận Đường còn bị ràng buộc, tự mình âm thầm xuống tay hủy hoại Chân thị trước.

Nàng bỏ một loại thuốc bí mật đến từ Ô Tư Tàng Mật Tông, công hiệu kỳ lạ mà mãnh liệt, sau khi uống vào, tâm thần mê loạn như say rượu, hiệu quả tùy người mà khác nhau.

Người bản tính dữ dằn lập tức giết người.

Bản tính hồ ly tinh thì sẽ làm chuyện dâm dật trước mặt mọi người.

Chương Phượng Đồng nhận định Chân thị này là hồ ly tinh xảo trá, chỉ ăn uống thuốc vào, trước mặt mọi người, trò hề ắt lộ ra, hoàn toàn phá hủy thanh danh. Chẳng những Bùi Hữu An hổ thẹn, nàng không tin Tiêu Dận Đường còn để ý nàng ta như thế. Sau đó chỉ cần phá hủy chứng cứ, ai có thể hoài nghi nàng? Mọi người sẽ chỉ nghĩ Chân thị kia tự mình say rượu, thiếu phẩm hạnh, thiếu giáo dục nên mới làm ra trò hề.

Nhưng sau đó, dường như sự tình có chút không đúng...

Nàng nhớ toàn thân mình nóng lên, thêm vào đó đầu óc mê man, căm giận đám đào kép trên đài ồn ào.

Rốt cuộc nàng đã làm gì?

Đầu Chương Phượng Đồng đau như muốn nứt ra, giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất ướt sũng, rên rỉ. Mặt nàng ta chợt đau đớn, "Chát" một tiếng, một bạt tai như trời giáng đánh tới. Toàn thân nàng ta nghiêng ngả, té ngã trên mặt đất. Khuôn mặt như chảy máu, nóng rát, đau đớn.

"Tiện nhân! Dám chửi bới ta trước mặt mọi người! Ngươi chán sống rồi à?"

Một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai nàng ta.

Rốt cuộc, nàng ta đã hoàn toàn tỉnh táo, mở to mắt, quay đầu thấy Tiêu Dận Đường phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt ghét cay ghét đắng như muốn giết người.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top