Trên đường trở về, Gia Phù vẫn ngồi chung xe với Nhị phu nhân.
Gia Phù đã sớm nhận ra tâm trạng Nhị phu nhân lúc này hẳn là rất hưng phấn. Thật ra ngoài bà ấy ra, có lẽ rất nhiều phu nhân có mặt đêm nay đều tương tự: Vốn chỉ thuận theo tình cảnh dệt hoa trên gấm cho sinh thần của mẫu thân Thái tử phi mà thôi, ai ngờ một bữa tiệc mừng thọ đang yên đang lành, nửa đường lại thành ra kết cục kịch tính như thế? Chẳng những có nguyên nhân sâu xa về cái chết của Trắc phi Đông cung thời gian trước, mà còn chứng thực một chuyện từng âm thầm lan truyền trước đây đó chính là Thái tử và Bùi Hữu An từng đồng thời có ý với Chân thị Tuyền Châu, cuối cùng Hoàng đế làm chủ, Bùi Hữu An ôm được mỹ nhân về. Rốt cuộc, lúc ấy người Chân gia tuân chỉ theo Tuần phủ Phúc Kiến vào kinh, sau đó thái giám lại tới Chân gia truyền chỉ, động tĩnh không phải nhỏ, tin tức không có khả năng không ai biết. Huống chi, việc này liên quan đến hai người, một người là Thái tử, một người là thần tử Tân Đế coi trọng nhất, lại liên quan đến chuyện tình cảm trai gái, vốn chính là tin tức người ta thích nghe nhất, lan truyền nhanh nhất. Chỉ là trước đây, tin tức này chỉ âm thầm đồn đại mà thôi, ai ngờ hôm nay bị khui ra giữa thanh thiên bạch nhật. Mấu chốt chính là người nói ra lại là Thái tử phi vốn mang danh hiền huệ.
Nhị phu nhân vẫn luôn để ý sắc mặt Gia Phù, chờ nàng mở miệng khóc lóc kêu oan. Nhưng thấy nàng sau khi lên xe không than một tiếng, chính bà ta nhịn một lát rồi không nhịn nổi nữa, lại gần nói: "Đêm nay thật kỳ lạ, Thái tử phi kia uống say, một màn mượn rượu phát điên kia đúng là quá sức chịu đựng, vậy mà nói bậy nói bạ đến mức ấy, chẳng những cắn Thái tử mà còn kéo theo con và Hữu An vào! Không phải ta bất kính sau lưng, ta thấy nàng ta đúng là phát điên rồi! Lúc trước ta còn tưởng nàng ta đoan trang hiền hậu thế nào, lúc này mới có mấy ngày mà đã lộ ra trò hề như vậy!" Bà vừa nói vừa tấm tắc lắc đầu.
Gia Phù vẫn không mở miệng.
Nàng thật sự không có hứng thú, cũng không có sức lực ứng phó với người dì này.
Vừa rồi phụ thân Chương Phượng Đồng giữ Bùi Hữu An lại nói chuyện, Gia Phù có thể đoán được họ nói chuyện gì. Lúc này sảnh mừng thọ thật sự rất nhiều người, trước mắt bao người, Chương Phượng Đồng làm ra động tĩnh lớn như vậy, muốn đè xuống cũng tuyệt đối không thể.
Lúc Bùi Hữu An trở lại, Gia Phù từng vén một góc rèm xe ngựa lên lén nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị.
Nàng càng thêm chắc chắn là hắn tức giận.
Từ lúc bắt đầu hắn đã biết Tiêu Dận Đường có ý đồ với nàng, nàng dây dưa với hắn cũng là vì chuyện này. Nhưng trước đêm nay, đối với người ngoài, đây vẫn là một bí ẩn, cùng lắm là ngờ vực, cũng sẽ không có ai nói thẳng chuyện này ra.
Sau đêm nay thì khác.
Không cần chờ đến ngày mai, chỉ sợ toàn bộ người trong triều đình đều sẽ biết chuyện này.
Phu nhân của một trọng thần triều đình bị Thái tử đương triều mơ ước. Với Thái tử mà nói, tất nhiên là thất đức nhưng với Bùi Hữu An mà nói, khúc mắc tình cảm bị người ta bàn tán sau lưng này cũng tuyệt đối không phải chuyện vẻ vang gì.
Hắn sẽ hổ thẹn vì nàng.
Gia Phù thật sự hối hận, hối hận khí thế nhất thời của mình, đổi ly rượu thuốc tới trước mặt Chương Phượng Đồng. Nếu biết nàng ta uống xong sẽ nói ra chuyện như vậy, nàng thà rằng nén giận cũng tuyệt đối không làm.
Nhị phu nhân liếc nhìn Gia Phù, thấy nàng vẫn ngây người, bèn nắm lấy tay nàng, đổi sang giọng an ủi: "A Phù, thẩm thẩm (thím) biết con đau khổ, nhưng con là người thế nào, người khác không biết, thẩm thẩm còn không biết sao? Con chớ để bụng, người nào hiểu lý lẽ đều sẽ không tin lời nói bậy bạ của Thái tử phi, con chỉ là bị vạ lây thôi. Nhất định Hữu An cũng sẽ nghĩ như thế, lúc về con giải thích rõ với hắn là được."
Từ lần trước bà ấy tự xưng "Dì" bị Gia Phù gọi là "thẩm thẩm", hiện giờ Nhị phu nhân nói chuyện với Gia Phù không còn tự xưng "dì" nữa.
Gia Phù chỉ cảm thấy Nhị phu nhân bên cạnh thật quá ồn ào. Lòng dạ nàng rối bời, quay đầu, hơi vén rèm ở thùng xe lên thoáng nhìn ra ngoài.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm mà đi bên cạnh xe ngựa.
Đoàn người tới Bùi phủ, xe ngựa lần lượt dừng lại trước cửa. Nha đầu, bà mụ trong xe đi xuống, mang kê chân tới đặt bên cạnh xe ngựa. Nhị phu nhân được bà mụ đỡ xuống trước, Gia Phù theo sau. Lúc Đàn Hương đi tới định đỡ lấy Gia Phù thì Bùi Hữu An duỗi tay tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay nàng. Gia Phù đứng vững chân, hắn mới buông lỏng cánh tay.
Hai người định đưa Tân phu nhân về viện trước. Tân phu nhân nói không cần đưa, nói tiếp: "Hữu An, nếu con rảnh rỗi, ta có mấy câu muốn nói với con."
Bùi Hữu An lên tiếng, quay sang nói với Gia Phù: "Nàng về phòng trước đi, nghỉ ngơi sớm, ta về sau."
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, tiếp đó lại căn dặn Đàn Hương và Lưu ma ma đưa đại thiếu phu nhân về trước.
Gia Phù thoáng nhìn Tân phu nhân, đè nén lo sợ trong lòng, chỉ đành xoay người đi trước.
Bùi Hữu An đưa Tân phu nhân về tới phòng bà, nói: "Mẫu thân có gì muốn căn dặn?"
Tân phu nhân nhìn hắn, mặt lộ vẻ tươi cười: "Hữu An, ta biết con luôn không thân thiết với ta, chắc trong lòng trách ta thiên vị Nhị đệ con. Cũng không phải ta thành kiến với con. Con cũng là nhi tử ta, lại là trưởng tử, hiện giờ không những cả nhà phải dựa vào con chống đỡ, mà mẹ già rồi, cũng phải dựa vào con. Chỉ là từ nhỏ con hiểu chuyện, cũng không khiến ta nhọc lòng, Nhị đệ con lại không được như con nên ta mới phải để ý hắn nhiều hơn. Mong con có thể thông cảm cho khó xử của người làm mẫu thân ta."
Bùi Hữu An nói: "Những điều này mẫu thân không nói con cũng biết. Không biết người có gì căn dặn?"
Lúc này Tân phu nhân mới thở dài: "Chuyện xảy ra ở Chương gia tối nay chắc con biết rồi. Trước mặt mọi người, Thái tử phi nói Thái tử mơ tưởng đến con dâu nhà chúng ta, chỉ tên nói họ, kéo cả con liên lụy vào, chỉ sợ là con sẽ bị xấu hổ trước mặt đồng liêu và Vạn tuế. Dù gì lời này cũng không dễ nghe. Con dâu gả vào ngần ấy ngày, không phải ta nói nàng ấy không tốt chỗ nào. Ta nói với con điều này cũng chẳng có ý gì khác, chỉ nghĩ đến con là nhi tử ta, ta không thể trơ mắt nhìn con bị người ta làm hỏng thanh danh. Về phần nàng ấy, con đi về vẫn nên nhắc nhở nàng ấy cho thỏa đáng, tránh sau này lại làm mất mặt con."
Bùi Hữu An nói: "Mẫu thân cảm thấy con phải nói gì với nàng ấy?"
Tân phu nhân ngẩn ra, chần chừ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ Thái tử phi vô duyên vô cớ bôi nhọ Thái tử? Chắc chắn là thật sự quá giận nên mới nói ra. Cái này gọi là cây ngay không sợ chết đứng, chắc chắn là nàng ấy qua lại với Thái tử..."
"Không còn sớm nữa! Nếu không còn chuyện gì khác thì người nghỉ ngơi đi, con trở về."
Bùi Hữu An hành lễ đơn giản với Tân phu nhân rồi xoay người đi ra.
"Hữu An! Mẹ cũng là vì thanh danh của con..."
Bùi Hữu An chợt dừng bước chân, quay đầu, ánh mắt bắn về phía Tân phu nhân mang theo vẻ nghiêm nghị đanh thép.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng quan hệ giữa Tân phu nhân và "trưởng tử" lạnh nhạt nhưng đối với "mẫu thân" bà, hắn vẫn giữ lễ nghĩa, tuân thủ đúng bổn phận của người làm con.
Lần đầu tiên Tân phu nhân nhìn thấy sắc mặt lúc này của hắn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Nàng ấy là người thế nào, con rõ ràng hơn mẫu thân. Chẳng lẽ mẫu thân người không biết đạo lý không nên đổ oan người tốt? Một nữ tử nổi điên nói năng lung tung cũng đáng để người chất vấn con như thế sao?"
Hắn dùng từ "chất vấn", hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Nói Tân phu nhân chấn động cũng không quá, bà nhìn Bùi Hữu An, sắc mặt dần trở nên khó coi.
"Con... sao con dám nói chuyện với ta như thế..."
Giọng bà hơi run rẩy, có chút bực tức nhưng đối diện với trưởng tử đột nhiên tức giận, bà lại không dám nói gì nữa.
Bùi Hữu An chậm rãi thở ra một hơi, đến khi mở miệng lần nữa, tuy trong giọng nói đã không còn tức giận nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như nước.
"Mẫu thân!" Hắn nói. "Cái người gọi là thanh danh kia, năm 16 tuổi bị mất đi, hôm nay đã đi xa rồi. Khi đó, con chưa từng lên tiếng giải thích cho bản thân, chẳng lẽ người cho rằng hôm nay con còn để ý sao?"
"Lúc trước, người là mẫu thân của con, hiện giờ vẫn thế. Như người vừa nói, nếu người thật sự cần dựa vào con lúc về già, đến lúc đó, nếu con còn sống, chắc chắn con sẽ không từ chối. Nhưng cũng không hơn. Sau này, chuyện của con và Phù Nhi, mong người đừng hỏi đến. Phải làm thế nào, trong lòng con tự hiểu rõ."
"Không còn sớm, người nghỉ ngơi đi."
Tân phu nhân đứng chết trân ở đó, nhìn bóng dáng Bùi Hữu An biến mất, cả người không nhúc nhích, chỉ có hai cánh môi là không ngừng run lên nhè nhẹ.
...
Gia Phù buồn bã ỉu xìu trở về phòng, tắm rửa một cái, mới đổi xiêm y chưa bao lâu, Bùi Hữu An đã trở lại.
Gia Phù có thể đoán được điều Tân phu nhân nói với hắn, lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn. Nàng thấy sắc mặt hắn như thường, không có gì kỳ lạ, tắm rửa thay quần áo xong thì tới thư phòng như mọi ngày.
Hắn có thói quen mỗi tối tới thư phòng.
Gần đây, đôi khi nàng sẽ đi cùng hắn, có khi hắn đi trước rồi nàng qua sau.
Tới thư phòng, có khi Bùi Hữu An sẽ bị nàng làm phân tâm, bỏ lại công việc mà thân thiết với nàng, hai người cùng nhau về phòng ngủ.
Nhưng có đôi khi, đối diện với sắc đẹp của nàng, hắn vẫn im lìm bất động, chỉ chuyên tâm với công việc của mình. Gặp phải tình huống này, Gia Phù cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh đọc sách giết thời gian, cuối cùng úp mặt vào bàn ngủ gật, được hắn bế về phòng, hoặc là bỏ lại hắn, tự mình về ngủ trước.
Tóm lại, theo quan hệ ngày càng thân thiết của hai người, hiện tại nàng ra vào thư phòng của hắn tùy ý như vào phòng ngủ, căn bản không cần hỏi ý hắn.
Nàng vốn có thể tự mình sang thư phòng như tối hôm qua nhưng bởi vì chuyện tối này, nàng lại trở nên hơi cóng tay cóng chân. Ở lại phòng ngủ, nàng chờ tới tận giữa giờ Hợi. Mấy buổi tối trước, tới canh giờ này, hai người đều đã về phòng ngủ, bởi vì đây là giờ đi ngủ muộn nhất mà Gia Phù định ra cho hắn.
Nàng có lý do, hơn nữa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Tổ mẫu từng dặn dò nàng, bảo nàng nhắc nhở hắn không được ngủ quá trễ. Lúc ấy, có vẻ hắn cũng hết cách với nàng, dường như không tình nguyện cho lắm nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Tối nay oi bức, lúc này, tuy toàn bộ lưới cửa sổ đã mở ra nhưng lại không hề có chút gió nào, thật khiến người ta khó chịu trong người.
Gia Phù đi tới thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, bất ngờ phát hiện hắn không ngồi phía sau bàn công văn mà lại đứng bên cửa sổ phía Bắc, tay để sau lưng, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Bóng dáng ngưng đọng, dường như đã đúng đó một lúc rồi.
Bước chân Gia Phù bèn miễn cưỡng dừng lại ở trước cửa.
Bùi Hữu An nghe thấy tiếng động của nàng, quay mặt lại nhìn nàng, ánh mắt hơi u ám.
Gia Phù chần chừ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Không còn sớm, chàng còn chưa ngủ sao?"
Bùi Hữu An cười, xoay người tắt ngọn đèn dầu, nói: "Đi thôi."
Hai người trở về phòng. Đèn tắt. Dường như Bùi Hữu An hơi mệt mỏi, sau khi nằm xuống, lập tức nhắm hai mắt như chìm vào giấc ngủ.
Gia Phù lại cảm thấy trong màn vừa buồn vừa nóng, tuy đã tắm rồi nhưng toàn thân lại đổ mồ hôi, lại trăm mối tâm sự, không tài nào ngủ được. Một lát sau, nàng mở to mắt, nhờ ánh sáng lờ mờ trong màn, nhìn bên sườn mặt trầm tĩnh như màn đêm của hắn. Nàng lấy hết can đảm, nói: "Đại biểu ca, chàng giận thiếp sao? Trách thiếp khiến chàng hổ thẹn..."
"Ta không sao, cũng chưa từng trách nàng. Nàng đừng nghĩ nhiều."
Bên tai truyền đến tiếng hắn trả lời.
Nàng lại ngủ một lát, cảm thấy quần áo dán chặt sau lưng rất khó chịu. Nàng thấp giọng nói: "Thiếp hơi nóng, đi tắm một cái..."
Nàng chậm rãi ngồi dậy, trong bóng đêm, sờ soạng vén màn lên rồi bò xuống giường. Khi nàng đang ngồi bên mép giường, khom lưng tìm giày của mình, bỗng nhiên bên hông căng chặt, bị một đôi tay giữ chặt. Nàng thở nhẹ một tiếng, toàn thân bị hắn kéo trở lại màn, ấn trên gối.
Máu toàn thân Gia Phù sôi trào, tim đập nhanh hơn. Còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bị đè nặng, thân thể hắn ép xuống, cố định nàng chặt chẽ dưới thân hắn. Sau đó hắn cúi đầu, dò tìm miệng nàng.
Gia Phù bị hắn đè dưới người mà hôn, cảm thấy dục vọng trong người hắn nhanh chóng bốc lên. Nàng còn có chút ngây người, không biết vì sao hắn lại đột nhiên như vậy.
Hắn đã hôn nàng không chỉ một lần, mỗi lần đều rất dịu dàng, môi lưỡi giao nhau, khiến nàng cảm thấy sung sướng và ngọt ngào.
Lần này lại khác, hơi thở của hắn phả lên khuôn mặt nàng, nụ hôn như là muốn chiếm hữu, mạnh mẽ gặm nhấm môi lưỡi nàng, khiến nàng không chút thoải mái.
"Đại biểu ca... Chàng làm thiếp đau..."
Gia Phù sắp thở không ra hơi rồi, không ngừng lắc đầu, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Nàng nuốt nước miếng một cái, hàm hồ trách móc.
"Gọi ta là phu quân!"
Giọng điệu của hắn rõ ràng mang theo ý ra lệnh.
"Phu quân..."
Cả người Gia Phù run rẩy, thở gấp, thuận theo lời hắn.
Giữa đêm mùa hè oi bức dài đằng đẵng này, Bùi Hữu An chiếm lấy thân thể nữ nhân ngọt ngào dưới thân, thân thể khiến người mất hồn, thân thể chỉ thuộc về một mình hắn.
Không biết từ khi nào, bên ngoài trời đổ cơn mưa mùa hạ. Nước mưa gột rửa cây cối trong đình viện, đọng lại ở mũi ngói hành lang rồi ào ạt rơi xuống. Cơn gió mang theo hơi nước mưa thấm vào rèm cửa sổ, dần xua đi không khí oi bức trong màn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận