Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 50: 50

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 5121 lượt xem
  • 3767 chữ
  • 2021-12-13 21:20:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày hôm sau, toàn bộ Bùi gia bận rộn chuẩn bị cho chuyến khởi hành đến Bạch Hạc quan của lão phu nhân. Vì phải ra khỏi thành, đường đi khá xa nên sử dụng xe thay kiệu. Lão phu nhân bảo Gia Phù ngồi cùng mình một chiếc, bên cạnh là Ngọc Châu đi theo. Tân phu nhân và Nhị phu nhân ngồi chung một xe. Các xe còn lại do nha đầu và vú già các viện đi theo chia nhau ngồi, một hàng tổng cộng mấy chục chiếc xe. Một dãy xe ngựa với mui xe, bánh xe màu đỏ nối thành hàng đi trên đường. Dưới sự chú ý của người qua đường, đoàn người đi ra vài dặm ngoài cửa thành phía Nam, kênh đào bảo vệ thành chảy từ nơi ồn ào náo nhiệt đến nơi tĩnh lặng rợp bóng cây vây quanh, đó là Bạch Hạc quan.

Bùi Hữu An biết hôm nay lão phu nhân ra ngoài, còn có đông đảo nữ quyến đi theo. Tuy Bùi Tu Chỉ đã đến đó thu xếp trước, trên đường còn có Bùi Tu Lạc và các quản sự hộ tống nhưng rốt cuộc hắn vẫn không yên tâm, sợ lỡ xảy ra va chạm, nên sáng sớm hắn cố ý xin phép nghỉ ở nhà, tự mình đưa tới nơi.

Đạo cô ở nơi này tuổi trung niên, tên hiệu là Hư Trần. Hôm qua bà ta biết hôm nay Bùi lão phu nhân muốn dẫn nữ quyến trong nhà tới đây làm phép, đạo quan đã sớm vẩy nước quét sân. Lúc này bà ta dẫn đám đệ tử mở cửa, chào đón từ xa, bên cạnh là Bùi Tu Chỉ đã tới từ sáng sớm.

Bùi Hữu An đưa lão phu nhân tới trước cửa đạo quan thì bị lão phu nhân thúc giục trở về: "Con xin nghỉ với Vạn tuế gia, tuy xuất phát từ lòng hiếu thuận nhưng bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm con, đừng để vì ta mà phải mang tiếng xấu. Ta tới rồi, không còn chuyện của con nữa đâu, con mau về đi. Hôm nay cũng không cần con tới đón, Nhị thúc con sẽ tới đón chúng ta."

Hư Trần cười nói: "Thái lão phu nhân tới nơi này của lão đạo cô giống như Ông Trời hạ phàm, lão đạo cô nào dám chậm trễ? Bùi đại nhân cứ yên tâm."

Bùi Hữu An nói với Hư Trần tiếng "Cảm phiền.", lại dặn dò Bùi Tu Chỉ và Bùi Tu Lạc cẩn thận trông nom, bảo quản sự dẫn người đi bảo vệ các cửa, không để người ngoài tùy ý tiến vào. Căn dặn xong, trước khi xoay người, hắn nhìn Gia Phù đứng bên cạnh Bùi lão phu nhân.

Vừa rồi Gia Phù vẫn luôn nhìn hắn, thấy tầm mắt của hắn chiếu tới, nàng không khỏi nhớ đến một màn đêm qua sau khi trở về từ thư phòng. Sau khi xong việc, hắn tự mình lau thân thể giúp nàng, vô cùng thương tiếc nàng, khiến nàng nhớ tới mà cảm giác như rơi vào giấc mơ, không giống như sự thật. Lòng nàng ngọt ngào, thỏa mãn không sao tả xiết.

Gia Phù biết hắn cười với mình nhưng lúc này đứng trước mặt mọi người, tất nhiên nàng không dám cười lại với hắn. Nàng chỉ hơi nhếch miệng, bên môi lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ rất đáng yêu.

Bùi Hữu An không biểu cảm gì nhiều, chỉ nhìn nàng thêm một cái, sau đó lập tức thu ánh mắt, lên ngựa rời đi. Bóng dáng hắn dần biến mất cuối tầm mắt.

Lão phu nhân được Gia Phù và Ngọc Châu đỡ hai bên, cùng Hư Trần đi vào cửa quan. Phía sau, Tân phu nhân, Nhị phu nhân và một đám nha đầu, vú già cũng nối đuôi nhau mà vào. Tuy đông người nhưng lại không có tạp âm. Bùi lão phu nhân tới trước đại điện, thành kính thắp hương lễ bái ba vị thánh Thanh Hư, yên lặng cầu khấn, quyên tiền công đức xong thì được dẫn tham quan khắp nơi.

Bạch Hạc quan rất lớn, trước sau ba viện bao lấy nhau, nhìn cửa có ba đường, trong đó không ít nơi thăm thú. Lão phu nhân thoáng nhìn mấy chỗ rồi dừng bước chân. Hư Trần cho rằng bà mệt mỏi, muốn nữ nhân tới nơi tu của mình nghỉ ngơi một lát. Lão phu nhân xua tay: "Sao không thấy nữ đạo cô Hàm Chân?"

Hư Trần vội nói: "Lúc này, nàng ấy đang ở trong quan. Chỉ là có điều lão phu nhân không biết, nàng ấy không giống người khác, tuy trên danh nghĩa là đệ tử của ta nhưng ta lại không dám tự cho mình là sư phụ. Nàng ấy lại luôn thanh cao, ngày thường không thích bị quấy rầy. Ta bố trí cho nàng ấy một mình một chỗ tu hành yên tĩnh ở phía sau, ngày thường đóng cửa hay mở cửa cũng được, tùy nàng ấy. Mấy tháng nay, nàng ấy đưa một đứa nhỏ bệnh nặng tới chỗ mình, nói là đệ đệ nàng ấy, lúc trước phải trốn tránh để không ai nhận ra nên người bị mang bệnh. Hiện giờ, hắn được nàng ấy đón tới ở chỗ nàng. Ta sợ lỡ có điều không hay nên càng không dám tùy tiện đi tới, chỉ xem nàng ấy thiếu gì thì ta đưa tới cho nàng ấy."

Giọng điệu của Hư Trần mơ hồ chứa sự bất mãn. Bùi lão phu nhân nghe xong lại càng không đành lòng, thở dài một tiếng: "Vốn là nữ nhi thế gia sống trong nhung lụa. Ta nhớ rõ nàng ấy từng đến nhà ta làm khách, tuy tính tình lạnh nhạt không dính người như những cô bé khác nhưng lại cực kỳ hiểu chuyện. Đáng tiếc số mệnh không tốt, hiện giờ rơi vào tình cảnh này mà còn giữ được phần khí tiết kia, đấng mày râu tầm thường đến trước mặt nàng, chỉ sợ cũng không sánh bằng."

Hư Trần cười phụ họa: "Thái lão phu nhân tới tất nhiên không giống ngày thường. Ta sẽ sai người gọi nàng ấy tới gặp thái lão phu nhân."

Lão phu nhân nói: "Nàng ấy không còn như trước, hiện giờ đã là người xuất gia, bước cách xa năm trượng, không còn ở hồng trần, sao có thể bảo nàng ấy tới gặp người phàm tục như ta? Vẫn là ta tự mình đi thăm thì hơn." Nói xong, bà nắm tay Gia Phù, tiếp tục đi về phía trước.

Hư Trần nói: "Thái phu nhân tâm địa Bồ Tát, lại nhất là có lòng thương người hoạn nạn. Trước đó ta đã từng nghe nói, hiện giờ tận mắt thấy, đúng là lời đồn không sai." Vừa dẫn đường cho lão phu nhân, bà ta vừa đưa mắt ra hiệu với tiểu đồ đệ bên cạnh. Tiểu đồ đệ hiểu ý, chạy đi nhanh như bay.

Gia Phù đỡ Bùi lão phu nhân, phía sau là đám người Tân phu nhân và Nhị phu nhân, một đường đi theo phương của Hư Trần. Một không gian thanh tịnh dần lọt vào tầm mắt bọn họ, cuối con đường phía trước chặn bởi một bức tường xanh, hai cánh cửa đen. Phía sau tường lộ ra mấy thân trúc xanh.

"Thái phu nhân, ở phía trước." Hư Trần chỉ về phía trước.

Gia Phù nhìn theo, cửa nhà tĩnh lặng, bên trên treo biển hiệu đề ba chữ "Thái Tố quán".

Chữ viết của Gia Phù cũng không tồi nhưng thiên về mềm mại, duyên dáng. Ba chữ này đẹp đẽ nhưng lại cứng cáp, rất có hiệu quả, Gia Phù hổ thẹn không bằng. Nàng biết nếu không dốc lòng luyện tập nhiều năm tuyệt đối không viết ra được chữ đẹp như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại cách đưa từng nét bút lông, Gia Phù lại mơ hồ cảm thấy quen mắt, dường như đã thấy ở chỗ nào rồi mà nhất thời lại không nghĩ ra. Đang suy nghĩ thì cánh cửa đen kia "kẽo kẹt" mở ra. Bên trong có một nữ quan xinh đẹp, bóng dáng vàng nhạt đi ra, phía sau có hai tiểu đạo cô hầu hạ đi theo, vội vàng ra nghênh đón.

Đúng là nữ quan Trì Hàm Chân.

Trì Hàm Chân bước nhanh tới trước mặt Bùi lão phu nhân, hành lễ của người tu đạo: "Vừa rồi mới biết lão phu nhân tự mình tới đây thăm ta, kẻ hèn như ta làm sao đảm đương nổi?"

Giọng của nàng ta cực kỳ cung kính nhưng trên mặt mày lại không hề có chút nịnh nọt, giống như thái độ ngày ấy ở trong cung đối diện với Thái hậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ có phong độ.

Lúc trước, người băng thanh ngọc khiết như thế bị mình lầm tưởng thành người tâm tư kín đáo, Gia Phù không khỏi tự hổ thẹn.

Lão phu nhân cười nói: "Không sao. Ta cũng tùy tiện đi thăm quan thì tới nơi này của ngươi thôi, thật ra lại quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngươi."

Trì Hàm Chân nói: "Lão phu nhân đã tới nơi này của ta, nếu không chê chỗ ta trà thô nước lậu thì cứ việc tự nhiên."

Lão phu nhân quay đầu lại bảo đám nha đầu, vú già dừng ở ngoài, bản thân thì để Gia Phù đỡ, cùng với hai vị phu nhân, đi vào cánh cửa sơn đen bong tróc từng mảng kia. Vào trong phòng, Gia Phù thấy một kệ sách dựa vào tường chất đầy kinh sách xây kín một bên tường, bàn sách bên cửa sổ, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo. Bút là bút lông Hồ Châu, mực là mực Huy Châu, giấy là giấy Tuyên Thành, nghiên là nghiên Hấp (tên huyện). Những bài trí còn lại đều rất thanh nhã. Trên bàn còn trải ra một tờ giấy đang viết dở, bút gác trên giá hãy còn ngậm mực. Bùi lão phu nhân nói: "Là ta quấy rầy ngươi rồi."

Trì Hàm Chân khẽ cười nói: "Mấy ngày nay, bệnh tình của em trai ta ổn định hơn, ta hơi rảnh rỗi nên viết lung tung mấy chữ mà thôi, khiến lão phu nhân chê cười rồi." Nói rồi nàng ta lệnh tiểu đạo cô dâng trà xanh lên, hành lễ giản lược với Tân phu nhân, Nhị phu nhân và Gia Phù.

Tân phu nhân không thích vẻ cao ngạo của nàng ta, thái độ cũng nhàn nhạt. Nhị phu nhân lại tươi cười, đi đến cạnh bàn nhìn chữ trên giấy, khen: "Chữ đẹp lắm."

Gia Phù liếc mắt một cái.

Thật trùng hợp, chữ trên giấy lại đúng là chữ ngày đó nàng tình cờ nhìn thấy trên cuốn Luận Hành mới đọc gần đây. Tuy chưa viết xong hoàn toàn nhưng nàng vẫn có thể luận ra là 'lý lẽ về phúc họa của con người'. Chữ trên giấy và ba chữ "Thái Tố quán" trên cửa ban nãy giống nhau như đúc.

Rốt cuộc Gia Phù đã nghĩ ra, sở dĩ vừa rồi nhìn thấy ba chữ này, nàng chợt cảm thấy quen thuộc như đã từng nhìn thấy là bởi vì chữ này có vài phần tương tự với chữ của Bùi Hữu An.

Gia Phù hơi ngẩn người. Bên kia, lão phu nhân và Trì Hàm Chân còn đang nói chuyện. Lão phu nhân hỏi thăm tình hình bệnh tật của em trai Trì Hàm Chân. Nhắc đến đệ đệ, nói vài câu, Trì Hàm Chân dần dần không còn lạnh nhạt như lúc thường, ánh mắt nàng ta long lanh ánh nước, nói: "Mấy ngày trước nương nương triệu ta vào cung hỏi chuyện hoàn tục. Ta đang buồn phiền vì chuyện của em trai, tất nhiên không muốn. Khi đi ra, tình cờ gặp Bùi đại nhân, ta nhớ Hồ thái y từng nói y thuật của Bùi đại nhân có điểm độc đáo, đến hắn cũng tự thấy không bằng nên ta bèn mở miệng cầu cứu hắn. May mắn Bùi đại nhân tài giỏi lại tốt bụng, ngay hôm đó đã tới xem bệnh cho em trai ta. Sau đó, hắn lại bàn bạc với thái y, thái y lại khám thêm lần nữa. Mấy ngày nay, cuối cùng bệnh tình của em trai ta cũng ổn định, ta thật sự rất biết ơn. Ta là người xuất gia, vật để ngoài thân, đúng lúc lão phu nhân tới, xin ngài nhận của ta một lạy coi như thay em trai cảm tạ." Nói xong, nàng ta trịnh trọng bái lạy.

Bùi lão phu nhân vội bảo Nhị phu nhân đỡ nàng ta dậy, an ủi: "Cần gì phải thế. Năm đó Hữu An cũng coi như là môn sinh của tổ phụ ngươi, hiện giờ chữa được, tất nhiên hắn sẽ cố gắng hết sức."

Trì Hàm Chân lại nói lời cảm tạ thêm lần nữa. Bùi lão phu nhân đứng dậy đi thăm đứa nhỏ kia. Lúc này nó đang ngủ, Bùi lão phu nhân không đi vào mà chỉ đứng nhìn từ cửa. Gia Phù thoáng nhìn qua thấy đứa nhỏ kia nằm trên giường, xanh xao vàng vọt, vừa rồi nghe Trì Hàm Chân nói nó đã 10 tuổi mà thoạt nhìn chỉ nhỏ như 7-8 tuổi, gầy yếu dị thường.

Có lẽ Bùi lão phu nhân liên tưởng đến tình trạng của trưởng tôn khi còn nhỏ nên càng thêm thương tiếc. Sau đó, bà ngồi thêm một lát rồi đứng dậy rời đi. Sau khi được Trì Hàm Chân đưa ra ngoài, lão phu nhân nói với Hư Trần: "Nàng ấy thanh cao như vậy, nếu ta cho nàng ấy vật gì khác, không chừng sẽ khiến nàng ấy bị tổn thương, cũng chưa chắc chịu nhận. Vì thế, lúc tới ta chỉ bảo người chuẩn bị chút dược liệu quý hiếm, sau này ngươi đưa qua cho nàng ấy."

Hư Trần đồng ý, miệng lại nói mấy câu nịnh hót. Về đến trước điện, tế đài đã dựng xong, Hư Trần tự mình mặc áo cà sa, làm nửa hiệp tế lễ. Đến giờ Ngọ, Bùi lão phu nhân và đám Gia Phù dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, sau giờ Ngọc lại làm nốt nửa phần lễ sau. Đến khi làm lễ xong, Hư Trần cầm một hộp thẻ tre tới, lão phu nhân lấy ra một cây. Hư Trần nhận lấy, liếc mắt một cái, vui vẻ ra mặt: "Quẻ thứ sáu mươi tư, gặp người thấu hiểu, đồng sức đồng lòng, ắt được như ý, tốt lành không chút bất lợi, là quẻ cực tốt!" Hư Trần vừa nói, hai tay vừa trình cho lão phu nhân.

Tất nhiên Bùi lão phu nhân rất vui mừng, không thể thiếu quyên góp công đức thêm lần nữa. Cuối cùng, gần chạng vạng, đoàn người đều lộ vẻ mệt mỏi, được Hư Trần tiễn ra ngoài. Bùi Thuyên đã tới, đang đứng chờ ngoài điện với Bù Tu Chỉ, Bùi Tu Lạc. Thấy người ra, ông ta vội chỉ huy đám quản sự sắp xếp lộ trình trở về. Sau một hồi rối ren ngắn ngủi, đoàn người lần lượt lên xe ngựa như lúc ban sáng tới đây. Xe ngựa bon bon đi vào trong thành.

Trên đường về, Gia Phù mang tâm sự, lão phu nhân thì có chút mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hình như Ngọc Châu cũng có tâm sự, càng không chủ động nói chuyện. Trong xe ngựa im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo. Khi tới một ngã rẽ gần cổng thành, một hàng hơn mười người phóng ngựa tới, thải bội [1], yên ngọc, tốc độ ngựa cực nhanh, đảo mắt đã tới gần. Nhất thời người đánh xe điều khiển chiếc xe đi đầu tiên của Bùi gia không kịp tránh, đột ngột dừng ngựa. Vì quá vội vàng, chẳng những hai cánh cửa xe bị mở ra, lão phu nhân trong xe cũng nghiêng ngả về phía trước, may mà được Gia Phù và Ngọc Châu đồng thời đỡ lấy nên mới không bị ngã về phía trước. Còn Gia Phù và Ngọc Châu lại bị đụng vào hai bên vách buồng xe ngựa, tuy không ngã nhưng bả vai bị đụng hơi đau. Theo bản năng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

[1] Thải bội: đồ trang sức đeo ở đai áo làm bằng lụa màu.

Vừa rồi cánh cửa xe hé mở sau đó tự đóng lại nhưng trong một chốc ngắn ngủi như vậy, Gia Phù đã thấy, ở ven ngã ba giao lộ phía mặt, người khiến người đánh xe Bùi gia sơ xuất lại là Tiêu Dận Đường và một đám tùy tùng phía sau hắn.

Hai mắt hắn cũng nhìn lại đây, không nghiêng không lệch, chiếu thẳng mặt nàng, cơ môi khẽ động, lập tức ánh mắt trở nên kỳ dị.

Cửa xe ngựa đóng lại, nháy mắt che giấu đi người trong xe.

Bùi lão phu nhân mở mắt.

Gia Phù lấy lại bình tĩnh, nghiêng tai lắng nghe. Bên ngoài, Bùi Thuyên lập tức xuống ngựa, dẫn Bùi Tu Chỉ, Bùi Tu Lạc và đám hạ nhân hành lễ với Tiêu Dận Đường phóng ngựa đến từ bên đường, đúng lúc cũng muốn về thành. Chưa nói được mấy câu đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Rất nhanh bước chân kia đã dừng lại trước xe ngựa, sau đó là tiếng Tiêu Dận Đường truyền đến, nghe rất cung kính: "Không biết xe ngựa của Bùi lão phu nhân đi tới, vừa rồi là ta lỗ mãng, nếu có va chạm, mong lão phu nhân chớ trách."

Triều đình có quy định cho phép một vài phẩm vị quan viên và cáo mệnh phu nhân được miễn hành lễ quỳ lạy với Thái tử. Cách cánh cửa, lão phu nhân cất cao giọng nói: "Sao ta nhận nổi lễ như thế của Thái tử? Cản đường của Thái tử, là chúng ta va chạm mới đúng. Ta đây sẽ bảo người nhường đường, mời Thái tử vào thành trước."

Tiêu Dận Đường nói: "Lão phu nhân đức cao vọng trọng, đến phụ hoàng còn tôn kính có thừa, huống chi là ta? Mời lão phu nhân vào trước mới phải, ta vào sau cũng không sao." Giọng điệu của hắn cực kỳ thành khẩn, cùng với lời nói, một trận tạp âm truyền đến, dường như một đoàn người ngựa kia xôn xao tránh sang ven đường.

Bùi lão phu nhân nói: "Được Thái tử nhún nhường, lão thân vô cùng cảm kích, vậy ta chỉ có thể thất lễ."

Thấy ánh mắt của Tiêu Dận Đường dừng ở hai cánh cửa xe ngựa, mặt mang ý cười làm như thật tình muốn nhường đường, Bùi Thuyên đành dẫn người khởi hành, thúc giục đoàn xe đi qua.

Tiêu Dận Đường dừng ở ven đường, nhìn theo chiếc xe ngựa chở nàng dần biến mất, ánh mắt lóe sáng, mơ hồ ẩn hiện vẻ khác thường.

...

Ban đêm, Tiêu Dận Đường trở về từ bữa tiệc đưa tiễn Hoàng đế tổ chức cho cậu hắn Chu Tiến, người say chuếnh choáng, bước chân cũng lảo đảo. Vào tẩm cung Đông cung, nhớ tới nữ tử trên xe ngựa tình cờ gặp trên đường lúc ban ngày, tuy chỉ thoáng nhìn ngắn ngủi nhưng gương mặt kiều diễm kia lại càng khắc thật sâu vào tâm trí hắn, vứt không được. Một trận khô nóng nổi lên, còn chưa vào đến tẩm cung hắn đã tùy tiện túm một vị Trắc phi họ Tào vừa tấn phong đứng trong tầm tay đó lên giường La Hán. Trong lúc phát tiết, mắt hắn mơ màng như say, nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân má đào mặt ngọc hoảng hốt. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chân thị! Ngươi cho rằng ngươi gả cho Bùi Hữu An là có thể trốn tránh ta cả đời sao? Nằm mơ đi!"

Vốn Tào thị bị hắn làm cho thở hổn hển không thôi, chợt nghe hắn nói lời này, hai mắt lại nhìn chằm chằm mình, mắt đầy tơ máu, nửa say nửa tỉnh, nàng ta sợ hãi, cuống quít nói: "Thái tử gia, người nhận nhầm rồi, thiếp thân là Tào thị, không phải Chân thị!"

Hơi rượu tan đi, Tiêu Dận Đường chậm rãi dừng lại, nhìn chằm chằm nữ tử dưới thân, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Hắn vươn một tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn cần cổ trắng bóng của nàng ta.

Tào thị cho rằng hắn đang tiếp tục, hơi nhắm mắt, yêu kiều rên rỉ thành tiếng. Bất chợt cổ họng tắc nghẹn, một bàn tày tóm chặt lấy cổ nàng ta, càng ngày càng chặt. Mặt nàng ta đỏ lên, liều mạng giãy giụa nhưng nào có thể tránh thoát. Cuối cùng nàng ta dùng sức đạp một cái, đá đổ tấm bình phong cuối đuôi giường ngã lăn xuống đất, phát ra một tiếng "Rầm" rồi cổ họng ư ử vài tiếng, mắt trở nên trắng dã, thân mình dần mềm xuống.

Vừa rồi Chương Phượng Đồng nghe thấy tiếng động bên trong, biết Thái tử đang sủng hạnh Tào thị. Nàng ta nín nhịn nỗi ghen tuông, đuổi cung nhân đi, tự mình đứng trông bên ngoài. Mơ hồ nghe thấy lời nói vừa rồi của Thái tử, sau đó là một loạt tiếng động bất thường, nàng ta vội đi vào thì thấy Tào thị hai mắt trắng dã, trên cổ là năm dấu ngón tay thật sâu, thì ra đang sống sờ sờ bị hắn bóp chết.

Chương Phượng Đồng lắp bắp kinh hãi, nhìn chằm chằm Tào thị trên giường.

Tuy Tào thị xuất thân hơi thấp một chút, trước đó phụ thân chỉ là một tiểu quan Võ Định, nhưng tướng mạo, dáng người xuất sắc, cũng am hiểu thuật quyến rũ nam nhân, luôn luôn được Tiêu Dận Đường sủng ái. Mới tân hôn mà Thái tử ngủ cùng phòng Chương Phượng Đồng chẳng được mấy lần. Tào thị âm thầm đắc ý. Chương Phượng Đồng vốn phải nhẫn nhịn, không ngờ nàng ta bất chợt bị Tiêu Dận Đường bóp chết.

Người chết cũng không sao nhưng Tào thị vừa mới được sắc phong không lâu, vừa vào hoàng gia, phụ thân cũng được thăng lên hàng quan to tứ phẩm, chết đột ngột như vậy cũng phải có lời bàn giao.

Chương Phượng Đồng nhìn về phía Tiêu Dận Đường. Hắn xoay người ngồi dậy khỏi giường, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi nổi danh hiền huệ sao? Nơi này giao cho ngươi là được rồi." Nói xong hắn xoay người đi vào phía trong.

Chương Phượng Đồng nhìn bóng dáng Tiêu Dận Đường biến mất, chuyển sang Tào thị đã chết. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng ta chậm rãi nói: "Chớ trách ta, muốn trách thì hãy trách nữ tử kia hại ngươi."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top