Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 49: 49

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4632 lượt xem
  • 2676 chữ
  • 2021-12-13 21:19:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Đại biểu ca..."

Gia Phù gọi phu quân, thấy hắn đứng dưới bậc nhìn mình, không đáp. Nàng thấy hơi bất an, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng Đại biểu ca.

Gió đêm mùa hạ từ chỗ lan can thổi tới lay động tà váy nàng. Nàng nâng cổ tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc bị gió thổi dính lên mặt, trên cổ tay còn có một chiếc vòng bạc đong đưa, lọt vào tròng mắt hắn.

Bùi Hữu An gật đầu, ừ một tiếng rồi sải bước lên bậc thang, đi vào phòng.

Gia Phù vội theo vào.

Dường như ngày hôm nay dài khác thường. Lúc này nhìn thấy hắn đã trở lại, ngoài vui mừng ra, nhớ tới chuyện hắn làm với mình đêm qua lúc tối lửa tắt đèn, trong lòng Gia Phù lại có chút thẹn thùng. Nàng đứng bên cạnh, thấy hắn không nói lời nào. Nàng trộm ngắm hắn một cái, thấy hắn tháo mũ cởi áo, thần sắc nghiêm trang. Nàng trộm cắn môi, đi tới đón lấy áo của hắn.

Đã vào hạ, tuy quan phục đổi thành vải lụa nhưng trong ngoài ba lớp bọc kín mít, sau khi cởi ra lớp áo ngoài không chút cẩu thả, nàng đã thấy một tầng mồ hôi mỏng dính sau lưng hắn. Trong phòng im ắng, hai người đều im lặng. Đến khi bà vú gì đưa nước vào, có vẻ Bùi Hữu An có chút không tự nhiên, thoáng quay mặt đi. Thấy quyển sách kia vừa rồi bị nàng bỏ xuống, rốt cuộc hắn đánh vỡ yên lặng: "Nàng vẫn còn đọc quyển này?"

Gia Phù gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chờ chàng, lấy nó ra giết thời gian. Chỉ là có chút tối nghĩa, cũng không hiểu lắm, như nuốt cả quá táo vậy."

Bùi Hữu An nói: "Nếu có chỗ không hiểu thì cứ hỏi ta."

Gia Phù nói: "Vâng."

Nói xong, hai người lại lần nữa rơi vào im lặng.

Các bà mụ đưa nước vào, dường như Bùi Hữu An nhẹ nhàng thở phào. Ánh mắt xẹt qua một đoạn cổ ngọc lộ ra ngoài của nàng, hắn ho nhẹ một tiếng: "Có hơi nóng, ta đi tắm gội đã."

Gia Phù nói: "Xiêm y sạch sẽ đã đặt bên trong cho chàng rồi. Nếu có việc gì, chàng cứ gọi thiếp."

Hắn gật đầu, xoay người vào phòng tắm, tất nhiên không gọi nàng. Lúc đi ra, hắn đã thay một thân trung y trắng nhẹ nhàng, lại khoác một chiếc áo dài mặc nhà ra ngoài, vừa mặc vừa nói: "Ta đến thư phòng trước, nếu nàng buồn ngủ rồi thì ngủ trước đi."

Gia Phù ừm một tiếng, nhìn theo hắn đi ra ngoài. Hắn bước tới bên màn che rũ xuống đất ngăn cách bên trong và bên ngoài, bóng dáng hơi chần chừ rồi dừng lại, quay đầu nói: "Nếu nàng còn chưa buồn ngủ thì cùng ta đến thư phòng đọc sách cũng được."

Mặt Gia Phù lộ vẻ vui mừng, vội gật đầu không ngừng. Nàng lập tức cầm lấy cuốn Luận Hành rồi chạy vội tới bên cạnh hắn, nói: "Thiếp sẽ yên lặng đọc sách, bảo đảm không quấy rầy chàng."

Bùi Hữu An nhẹ mỉm cười.

Hai người tới thư phòng. Hắn ngồi xuống, mở công văn sổ sách mang về từ nha môn, vùi đầu làm việc, khi thì lật trang, khi thì nhấc bút.

Rất nhiều công văn, Gia Phù tự lấy một chiếc ghế, ngồi vào góc bàn chếch nghiêng với hắn, mở sách ra, cùng hắn làm việc.

Đèn bạc sáng tỏ, thư phòng im ắng, chỉ có đồng hồ nước phát ra tiếng động có trật tự tí tách rất nhỏ.

Ban đầu Gia Phù còn nghiêm túc đọc sách của mình, mới lật qua một tờ, đầu óc đã chạy đến nơi khác, tầm mắt không nhịn được hướng về phía nam tử ngồi đối diện kia.

Hắn đúng là một nam tử tuấn tú.

Trong đầu Gia Phù bỗng hiện lên hình ảnh vị thủy thần Bạch Thạch Lang được miêu tả trong tập thơ Nhạc phủ nàng từng đọc. Hắn sống dựa vào sông, lúc đi ra ngoài, trước có Giang bá (thần sông) dẫn đường cho hắn, sau có đàn cá theo sát không rời, hắn vô cùng anh tuấn, phong thái nhẹ nhàng. "Tích thạch như ngọc, hàng tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, đời một không hai [1].” 

[1] Dịch nghĩa: "Đá tích tụ như ngọc bích, thông xếp thành hàng như ngọc lục bảo. Vẻ đẹp của chàng độc nhất vô nhị, có một không hai trên đời."

Mỗi khi nàng đọc đến câu này, sau khi gấp sách lại, nàng không ngừng tưởng tượng đến phong thái đạp sóng, đón gió, tay áo tung bay của thủy thần. Một vị thiếu niên như thế nào mới đảm đương nổi lời miêu tả như thế. Giờ phút này nàng bỗng cảm thấy nam tử trầm tĩnh trước mặt này vừa đúng là vị thủy thần Bạch Thạch Lang quân có một không hai đó.

Bùi Hữu An xét duyệt công văn xong, bất kể câu từ tối nghĩa hay rườm rà, trước giờ hắn đọc nhanh như gió, xem xét đoạn, ngắt nghỉ câu, viết nhanh thành chương. Nhưng giờ phút này, hắn lại dần phân tâm. Ngày thường ngồi tới giờ phút này, hắn sớm đã xong việc rồi, hôm nay lại làm chưa được một nửa, vừa rồi còn vô ý viết sai một chữ.

Rốt cuộc hắn ngừng bút, nâng đôi mắt lên nhìn về phương hướng khiến hắn phân tâm.

Nàng đưa tay chống cằm, hai mắt nhìn về phía mình, dường như hơi ngây người, cũng không biết nàng đang nhìn gì, nghĩ gì. Ống tay áo tuột xuống cổ tay, xếp chồng ở gần khuỷu tay. Chiếc vòng bạc khắc họa tiết bồ đào tinh tế cũng không sáng bằng da thịt bóng loáng, tuột xuống giữa tay ngọc tựa ngó sen. Thình lình đụng phải ánh mắt hắn, nàng có vẻ hoảng sợ, ngồi thẳng người, rũ mắt xuống, lật trang sách.

Bùi Hữu An tĩnh tâm thu hơi thở, xua đuổi hình ảnh cánh tay tựa ngó sen đeo vòng bạc ra khỏi đầu, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.

Một lát sau, hắn cảm thấy nàng lại nhìn về phía mình, không nhịn được lại dừng bút, ngẩng đầu, lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn coi như nhắc nhở.

Gia Phù đỏ mặt, nhọ giọng nói: "Thiếp có chút không hiểu..."

Bùi Hữu An cảm thấy hơi hối hận, đáng ra không nên dẫn nàng đến thư phòng. Hắn thầm than một tiếng rồi buông bút xuống, mỉm cười nói: "Chỗ nào không hiểu, ta nói cho nàng nghe."

Gia Phù lập tức gật đầu, nâng sách tới bên cạnh hắn, dịch ghế lại, ngồi kề vai với hắn. Nàng mở sách ra, một ngón tay trắng nõn chỉ trang sách, nói: "Chỗ này không hiểu."

Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh, Bùi Hữu An đã ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ da thịt nàng, âm thầm thấm sâu vào phổi. Hắn lập tức nhớ tới cảnh bên trong màn gấm đêm qua, mình ôm nàng thỏa thích như điên.

Đêm qua, ban đầu, hắn dự tính giống như đêm động phòng vậy, tất cả chỉ là khiến nàng sung sướng mà thôi. Thế nhưng hắn lại không chống đỡ được, nàng chưa đạt được khoái cảm mà không ngờ mình lại thua trước. Lúc nàng nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi hắn, cảm giác mất mát và day dứt trong lòng Bùi Hữu An quả thật không cách nào tả xiết. Sau khi tắt đèn, nàng ôm chặt hắn chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, hắn ôm thân thể mềm mại thơm ngát trong lòng, dần cảm thấy mình có phản ứng. Cuối cùng là không cam lòng, hắn không nhịn được, thực hiện ý đồ xấu xa từng nảy ra đêm động phòng, không màng để ý vẻ nghiêm trang đạo mạo ngày thường, cuối cùng hắn xuống tay, tàn nhẫn khiến nàng hoàn toàn thần phục dưới thân. Cảm giác vừa thỏa mãn vừa sảng khoái một khắc cuối cùng kia, kể cả đánh hạ được thành trì vững chắc cũng chưa chắc có thể khiến hắn nhiệt huyết sôi trào như thế. Cảm giác tiếp xúc da thịt đó, tuy cách một ngày một đêm nhưng giờ này nhớ tới vẫn khiến lông tơ hắn dựng đứng.

Bùi Hữu An cảm giác bụng dưới nóng lên. Chợt nghe tiếng nàng bên tai, nhìn theo ngón tay nàng chỉ, thấy là chương thứ mười ba Luận Hành, hắn lập tức định thần, nói: "Lễ để phòng, nhạc để tiết chế, trước tiên có thể thấy 'Thuyết Thông Đức Bạch Hổ về lễ nhạc' nói tình cảm, tính tình là căn bản của con người, chế độ lễ nhạc lập ra với mục đích là dùng lễ để đề phòng, dùng nhạc để khống chế."

Gia Phù à một tiếng, ngửa mặt nhìn hắn: “Vậy còn phần này nói cái gì?”

Bùi Hữu An nói: "Xuyên suốt cả phần nói về bản tính thiện ác của con người, tên phần là 'bản tính'. Bất kể là tính thiện theo lý luận của Mạnh Tử, tính ác theo lý luận của Tuân Tử, không thiện không ác theo lý luận của Cáo Tử hay vừa thiện vừa ác theo lý luận của Dương Hùng, đều chỉ là phiến diện. Tính khí của con người tạo bởi bản chất trời sinh và ngũ thường khí (ngũ thường: nhân, lễ, nghĩa, chí, tín), thường là thiện ác đan xen. Khổng Từ từng nói chỉ có trí tuệ và ngu dốt, người cực thiện và cực ác là không thể thay đổi, ta rất đồng ý. Nhưng người bình thường, bản tính có thể thay đổi theo thói quen, cái gọi là quen thiện làm thiện, quen ác làm ác..." 

Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, không nhanh không chậm, như suối trong róc rách chảy qua kẽ đá bên tai nàng. Gia Phù lại chống cằm, nhìn hắn với ánh mắt sùng bái. Thấy hắn nói xong cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nàng mới lấy lại tinh thần, vội cúi đầu theo, lật trang giấy: "Phần này thì sao? Hai ngày trước thiếp đã đọc rồi mà đọc không vào, khó hiểu quá..."

Vừa rồi lúc giải thích, Bùi Hữu An đã sớm để ý thấy nàng hơi nghiêng đầu, chống cằm chăm chú nhìn mình, hai mắt không chớp, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc cũng vô cùng hồn nhiên. Còn hắn bị nàng nhìn đến mức tinh thần dao động, miệng nói lễ nhạc nhưng trong lòng, dục niệm mọc um tùm. Trên người rõ ràng mặc quần áo mùa hè mát mẻ mà lại cảm giác từng trận khô nóng, sau lưng đã hơi thấm ra mồ hôi, cảm giác tội ác. Rốt cuộc nghe thấy nàng lật trang, hắn nhẹ nhàng thở phào, nhìn lại.

"Đây là phần hình thế vạn vật."

Hắn phun ra một hơi, dùng hết sức lực ổn định giọng nói.

"Đoạn mở đầu nói 'nhà Nho luận rằng: "Trời đất sinh ra con người. Lời này xằng bậy' ý là từ đầu thời Hán các nhà Nho cho rằng trời đất cố ý sáng tạo ra con người, lời này là hoang đường. Trong sách bác bỏ ý kiến này, nói bởi vì khí của trời đất kết hợp với nhau, nhân tài ngẫu nhiên sinh ra, giống như khi khí của nam và nữ kết hợp sẽ sinh ra con..."

Hắn ngừng một chút, ho khan một tiếng, tầm mắt chăm chú nhìn trang sách, miễn cưỡng tiếp tục giải thích: "Trong sách lấy con người làm ví dụ, rằng khi trai gái kết hợp, lúc ấy không phải họ muốn sinh con mà là vì tình dục thôi thúc, giao hợp sinh ra. Nam nữ không có ý thức sinh ra đứa nhỏ, bởi vậy trời đất cũng không ý thức được việc sáng tạo ra con người. Từ đó suy ra, giữa trời đất và sự sản sinh ra vạn vật cũng giống như nam nữ giao hợp sinh con, đều là trường hợp tương đồng..." 

(Editor: Ơn giời, ngừng giảng triết lý để đi làm việc vui vẻ hơn rồi, hí hí!!!)

 

Hắn đột nhiên gấp sách lại, ném bên cạnh, nói: "Luận Hành khô khan, không hợp để nàng đọc đâu. Nếu rảnh ta sẽ tìm cho nàng quyển khác."

Gia Phù không nhịn được trộm liếc mắt nhìn vị trí dưới bụng hắn, tuy bị công văn che khuất nhưng nàng vẫn mơ hồ nhìn thấy. Nơi đó của hắn đã không thể miêu tả...

Gia Phù nhớ tới việc đêm qua, tim đập như hươu chạy, khẽ ừm một tiếng: "Thiếp nghe lời Đại biểu ca. Vậy Đại biểu ca chàng tiếp tục đi, thiếp đến phòng bếp nhỏ xem có món điểm tâm nào không..."

Nàng đứng lên, lại không ngờ vừa rồi kéo ghế tới đây, một góc váy bị kẹt dưới chân ghế, lúc này nàng đứng dậy kéo theo cả chiếc ghế, chiếc ghế kêu soạt một tiếng. Nàng cũng không đứng vững chân, thân mình nghiêng ngả. Bùi Hữu An nhanh tay lẹ mắt, lập tức duỗi tay đỡ lấy. Ngực bụng Gia Phù áp sát mặt hắn, người cũng theo đó ngồi lên đùi hắn. Cảm nhận rõ ràng dưới hông hắn nhô lên một vật cứng rắn, thân mình nàng cứng đờ, không dám lộn xộn.

Bùi Hữu An cảm thấy trước mặt chật chội, một thân thể thơm ngát mềm mại áp sát, vì thế hô hấp trở nên ngưng trệ, nhắm mắt lại. Đến khi chậm rãi mở mắt ra, hương thơm đã đầy cõi lòng, tuy vật dưới thân kia bị nàng ngồi bên trên nhưng lại bừng bừng ngẩng đầu, ý muốn phô trương, bộc phát càng thêm rõ ràng.

Dường như qua một lúc lâu mới có một tiếng "tí tách", một giọt nước trong đồng hồ nước rơi xuống ấm đồng, đánh vỡ sự yên lặng.

Gia Phù bất an vặn vẹo vòng eo, hấp tấp đứng dậy. Mông mới rời khỏi đùi hắn, nàng đã cảm thấy vòng eo trầm xuống, thì ra bị một đôi tay nam nhân kẹp chặt. Hắn vừa ép xuống, nàng không thể theo ý bản thân, cả người lại ngã ngồi trên đùi hắn.

Mặt nàng như hoa đào, ngửa mặt nhìn hắn, cánh môi khẽ nhếch, không nhịn được mềm mại thở gấp: "Đại biểu ca..."

Hai tròng mắt nam nhân đã không còn tĩnh lặng như nước lúc thường ngày mà như vực sâu không đáy, đáy mắt vô cùng u tối.

"Trở về phòng đi, đi ngủ được rồi."

Hắn thấp giọng nói, thanh âm nặng nề như bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ lúc này.

...

Trong hoàng cung, Tiêu Liệt đã chuếnh choáng say, bước chân lảo đảo, được thái giám đỡ về tẩm điện.

Chu thị đang đợi hắn, thấy vậy vội vàng bước lên đón chào. Sau khi dặn dò một câu, thu xếp xong, Tiêu Liệt nằm ngửa mặt, nhắm mắt tựa như đã ngủ say, không nhúc nhích.

Tối nay, Chu thị cố ý chải chuốt tỉ mỉ. Phía trên long sàng, tuy bà ta trang điểm không đậm, không còn trẻ trung nữa nhưng dưới ánh sáng đèn cung đình chiếu rọi, mặt mày vẫn xinh đẹp quyến rũ, mang một phong thái khác.

Bà nằm bên cạnh Tiêu Liệt, dán sát tới, một tay thò xuống dưới, chậm rãi duỗi về phía nam nhân, thâm nhập vào nội y, nhẹ nhàng nắm lấy chỗ kia, chậm rãi vuốt ve khiêu khích.

Tiêu Liệt không mở mắt, xoay người vào trong, thấp giọng nói: "Lần tới đi, hôm nay trẫm mệt rồi."

Sau khi vào kinh thành, Tiêu Liệt chưa từng chạm vào bà. Chu thị âm thầm để ý, cũng không phát hiện hắn sủng hạnh cung nữ trẻ tuổi khác, không phải xử lý chính vụ suốt đêm thì đó là ngủ gật.

Vẻ mặt Chu thị hơi đông cứng, chăm chú nhìn bóng lưng Tiêu Liệt rồi chậm rãi thu tay.

Nửa đêm, Tiêu Liệt đã ngủ. Chu thị vẫn trằn trọc khó ngủ, lặng lẽ đứng dậy gọi tâm phúc, nói: "Đi điều tra cho ta, đêm Thái tử đại hôn Vạn tuế gia đi nơi nào mà cả đêm không về."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top