Nghe tiếng bà mụ hô "Đại thiếu phu nhân" ở gian ngoài, Ngọc Châu vội vén rèm cửa, bước nhanh ra đón. Tới gần, nàng ấy cười chào hỏi Gia Phù, vừa dẫn nàng đi vào trong, vừa thấp giọng cười nói: "Đang định đến chỗ Đại thiếu phu nhân chuyển lời, không ngờ người đã tới rồi. Sáng nay Đại gia ra ngoài sớm, khi Đại gia lại đây, lão phu nhân còn chưa dậy. Ngài ấy bảo nô tỳ nói một tiếng với lão phu nhân rằng tối qua ngài ấy vì chuẩn bị việc công để hôm nay diện thánh nên ở lại thư phòng muộn, khiến Đại phu nhân cũng thức đến nửa đêm nên buổi sáng phu nhân sẽ tới muộn chút. Vừa rồi lão phu nhân sai nô tỳ qua đó bảo người ngủ thêm chút, không cần tới thỉnh an."
Tuy Ngọc Châu là hoàng hoa khuê nữ nhưng đã hơn hai mươi tuổi đầu, nàng cũng ít nhiều hiểu được những chuyện này. Tự Gia Phù cảm thấy chột dạ, thấy nàng ấy tươi cười, nghi ngờ nàng ấy đã đoán được gì đó, nàng không nhịn được tưởng tượng đến dáng vẻ Bùi Hữu An nghiêm trang nói bậy nói bạ sáng nay, có chút xấu hổ, lại càng không biết Bùi lão phu nhân nghe xong sẽ nghĩ thế nào. Nhưng nàng muộn cũng đã muộn rồi, hắn nói cũng đã nói, nàng cố nén ngượng đi vào. Ngọc Châu vén rèm lên cho nàng. Đi vào, nàng thấy lão phu nhân ngồi bên cạnh bàn trên giường sưởi, Tân phu nhân và Mạnh Nhị phu nhân đều còn ở trong. Sắc mặt Tân phu nhân không được tốt, dường như đang nói gì đó. Gia Phù vừa vào, bà liền ngậm miệng.
Gia Phù thỉnh an lão phu nhân, hành lễ với Tân phu nhân và cuối cùng là Mạnh Nhị phu nhân. Mạnh Nhị phu nhân thân thiết nói: "Vừa rồi lão phu nhân vừa sai Ngọc Châu đến chỗ ngươi, ngươi đã tới rồi."
Tai Gia Phù nóng lên, nói: "Tất cả đều do con không tốt, dậy muộn thành ra trễ canh giờ. Xin tổ mẫu và mẹ chồng trách phạt. Lần tới con sẽ không tái phạm nữa."
Tân phu nhân liếc nàng một cái.
Lão phu nhân cười nói: "Ta già rồi, có khi cũng lười dậy sớm nói chuyện với các ngươi. Mấy ngày trước hai con vừa thành hôn nên ta mới đành cố gắng dậy sớm. Con cháu hiếu thảo với người bề trên quan trọng nhất là lòng thành, dù ít khi tới thăm cũng còn hơn ngày nào cũng tới nhưng trong lòng miễn cưỡng. Hữu An bận việc, luôn là không đến canh ba không nghỉ ngơi, ta nói nó cũng vô ích. Hiện giờ thành gia lập thất, con chăm sóc tốt cho Hữu An chính là việc hiếu lớn nhất với tổ mẫu và mẹ chồng con rồi. Trước mặt mẹ chồng con, hẳn là bà ấy cũng nghĩ như vậy. Lời này không chỉ nói cho cháu dâu, hai người các ngươi cũng vậy, sau này không cần tới đây mỗi ngày, cách ba ngày tới một lần là được rồi. Cứ lo liệu việc của mình đi."
Tân phu nhân tươi cười phụ họa, cùng Mạnh Nhị phu nhân nói lời cảm tạ với lão phu nhân.
Lão phu nhân nói: "Hôm qua nghe chuyện của Trì nữ quan xong, ta có chút quan tâm. Ta nhớ lúc trước tên đứa nhỏ kia là Mộ Nương đúng không? Người nhà họ Trì cương trực ngay thẳng, đứa nhỏ này cũng vậy, thật khiến người ta kính nể. Ngày mai ta không có việc gì, nếu các ngươi cũng rảnh rỗi thì cùng ta đi Bạch Hạc quan lập đàn làm phép, thuận tiện thăm đứa nhỏ kia."
Tân phu nhân và Mạnh Nhị phu nhân đồng ý, nói: "Trở về con dâu lập tức phái người đi chuẩn bị."
Lão phu nhân gật đầu rồi đuổi Gia Phù và con dâu thứ đi trước, nói với Tân phu nhân: "Ngươi ở lại."
Mạnh Nhị phu nhân và Gia Phù được Ngọc Châu tiễn ra ngoài. Nha đầu và vú già trong viện đều tươi cười cung kính tiễn Gia Phù, tiếng "Đại thiếu phu nhân đi thong thả" hết đợt này đến đợt khác. Ra khỏi viện, Nhị phu nhân thân thiết nắm tay Gia Phù, cùng đi với nàng. Bà tủm tỉm trêu ghẹo: "Nhờ Hữu An xót nương tử ngủ không đủ nên ta mới được thơm lây, sau này không cần dậy sớm đến viện lão phu nhân mỗi ngày nữa. Cháu gái ta thật là có phúc."
Sáng nay, mình dậy muộn mờ ám, Bùi Hữu An không tới nói thì đã đành, còn cố ý nói một tiếng như vậy, khéo quá hóa vụng, trái lại khiến cả nhà đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra. Người dì này của nàng giỏi nhất là gió chiều nào xuôi chiều ấy, lúc tốt thì nói ngọt như mật, đối với người vô dụng thì tuy không đến mức trở mặt nhưng quái đản khó tính khiến người ta chê cười, trước giờ không phải nàng chưa từng gặp. Nửa xấu hổ, nửa cũng là không muốn nói chuyện với bà ta nữa, nàng không trả lời, chỉ thuận thế cúi đầu không nói.
Mạnh Nhị phu nhân trêu ghẹo vào câu rồi thấp giọng nói: "Vừa rồi lão Nhị mới đi ra, ngươi có gặp không? Mẹ chồng ngươi ấy à, không phải ta nói xấu, mà bà ta thật sự quá bất công. Lúc trước đã đành, hiện giờ nếu không nhờ có Hữu An, chỉ bằng hành động chống đối của lão Nhị lúc trước, sợ là cả Công phủ của chúng ta cũng không còn. Ta nghe ý tứ của bà ta, có vẻ còn oán trách Hữu An không nâng đỡ huynh đệ, không tiến cử lão Nhị đi dẹp loạn trước mặt Vạn tuế gia, hiện giờ trơ mắt nhìn công lao bị người khác cướp mất."
Sau khi Tiêu Liệt vào thành, Thái Nguyên vương trong hoàng tộc tập hợp một số thân tín cũ của Thuận An vương, dấy binh ở Thái Nguyên. Phản quân lên đến mấy vạn người, thanh thế to lớn, khiến dân chúng Sơn Tây hoảng sợ. Tiêu Liệt hỏi Bùi Hữu An nên cử người nào đi dẹp loạn. Lúc ấy, Bùi Hữu An tiến cử Trương Chính Đạo - người từng giữ chức Tấn Tây Tổng đốc dưới triều Thiên Hi, nói người này giỏi luyện binh, lại quen thuộc dân tình quân tình địa phương vùng Tấn Thiểm, có thể dùng được. Mấy năm đầu triều đại của Thuận An vương, người này bị giáng làm Tổng binh ở địa phương nên buồn bực, bản lỏng. Lần này hắn dẫn binh đến Sơn Tây, quả nhiên thuận lợi dẹp quân phản loạn. Hôm trước về triều báo cáo kết quả, khi vào kinh, hắn được đặc biệt cho phép không cần xuống ngựa, đi đường của vua đến trước cửa cung, vinh quang vô cùng.
Gia Phù nhớ tới vẻ mặt của Tân phu nhân lúc nàng tiến vào, lúc này mới bừng tỉnh. Trong lòng nàng cũng thấy khó hiểu, đều là nhi tử chính mình sinh ra, vì sao đối xử khác nhau như thế.
Sau khi nàng mất đi phụ thân, mẫu thân lại càng quan tâm, yêu thương nàng hơn. Tuy Bùi Hữu An là nhi tử, nhưng tình cảm tha thiết con cái dành cho phụ mẫu, từ xưa tới nay vẫn vậy. Nàng nghĩ đến tất cả chuyện hắn gặp phải sau khi mất phụ thân năm mười sáu tuổi, cũng không biết lúc ấy khi một mình rời khỏi kinh thành, rốt cuộc hắn mang theo tình cảm gì? Rốt cuộc trong lòng hắn suy nghĩ gì?
Bỗng nhiên, Gia Phù cảm thấy một tia đau lòng nhàn nhạt không tên.
"Chắc ngươi chưa biết, lão Nhị cũng sắp đón dâu!"
Mạnh Nhị phu nhân lại nói.
"Không phải người ngoài, chính là nữ nhi của thân thích nào đó cách vài phòng bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng ngươi, họ Chu, tên Kiều Nga, dường như có chút quan hệ họ hàng với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu. Lúc trước cũng không thấy bà ta nhắc tới, hiện giờ Vạn tuế gia vào kinh, có Hoàng hậu ở trung cung, người bắc tám cây sào không tới cũng vắt óc tìm cách bám vào quan hệ."
Mạnh phu nhân bĩu môi, mặt bày vẻ khinh thường nhưng Gia Phù nghe rõ sự đố kỵ trong giọng nói của bà ta.
"Ta thấy lão phu nhân không muốn kết thành hôn sự này, chỉ mẹ chồng ngươi muốn thôi. Vừa thôi lão phu nhân giữ bà ta lại chắc là để nói chuyện này."
Mạnh Nhị phu nhân cứ nhất quyết tự mình đưa nàng về viện, một đường vừa đi vừa trò chuyện. Về đến cửa viện, bà ta ghé tới, thì thầm nói: "Dì nói với ngươi một câu từ đáy lòng, tất nhiên chúng ta mong hôn sự này thành công, cũng mong điều tốt cho lão Nhị, nhưng nếu trong nhà thật sự có một Nhị thiếu phu nhân là họ hàng với Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ là sự nổi bật của đại tẩu ngươi cũng bị nàng ta lấn át. Dì đau lòng cho ngươi."
Gia Phù nói: "Nếu chuyện tốt của Nhị đệ hoàn thành, không chỉ thẩm thẩm (thím), cả nhà chúng ta đều vui mừng. Nói gì mà nổi bật chứ, con có nổi bật gì đâu, thẩm thẩm người giễu cợt con rồi. Con tới rồi, con đưa thẩm thẩm về phòng."
Nhị phu nhân ngẩn người nhìn Gia Phù một cái, sau đó sửa miệng cười nói: "Cũng phải. Nhìn ta này, vừa rồi chỉ lo tám chuyện, đường về cũng quên mất. Ta tự về là được rồi, ngươi vào đi."
Gia Phù đứng ở cửa, nhìn Nhị phu nhân và nhà đầu, bà vú dần đi xa mới xoay người trở về phòng.
Theo phỏng đoán của nàng, hôn sự này của Bùi Tu Chỉ đến tám chín phần mười là sẽ thành.
Tuy địa vị của lão phu nhân cao nhất Bùi gia nhưng dù có cao, hôn sự của cháu trai, cũng không có lý nào bà lướt qua Tân phu nhân, cưỡng ép làm chủ. Huống hồ với tình trạng của Bùi Tu Chỉ hiện tại, ít nhất ở trong mắt người ngoài, có được một mối hôn nhân như vậy đã là tốt nhất rồi, lão phu nhân dựa vào đâu để ngăn cản chuyện tốt của cháu trai?
Chẳng mấy chốc phỏng đoán của Gia Phù đã được chứng thực. Chạng vạng, Ngọc Châu tới tặng mấy món đồ ăn cho Gia Phù, nhân lúc bên cạnh không có ai, nàng ấy âm thầm nói buổi sáng nàng ở bên ngoài, mơ hồ nghe được tiếng Tân phu nhân khóc lóc kể lể, hình như nói lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt gì đó; sau đó Tân phu nhân đi ra, mặt mang vẻ vui mừng nhiều ngày nay không thấy. Có lẽ không bao lâu nữa hôn sự sẽ thành.
Ngọc Châu dừng nghỉ một chút rồi rời đi.
Khắc cuối giờ Thân, Bùi Hữu An phái một gã sai vặt về báo rằng Vạn tuế gia mở thêm buổi chầu trưa ngay sau đó, cơm chiều hắn cũng dùng ở trong cung, bảo Gia Phù không cần chờ hắn.
Mấy tháng Tiêu Liệt đăng cơ đến nay, chẳng những mỗi ngày lên triều không nghỉ mà còn thường xuyên mở thêm buổi chầu trưa. Gặp Hoàng đế cần mẫn như vậy, tất nhiên làm thần tử cũng chỉ có thể liều mình tuân theo.
Gia Phù ăn cơm một mình. Trời tối, nàng ngâm mình trong nước thơm, chậm rãi hong khô tóc, cầm cuốn "Luận hành", vừa đọc vừa chờ Bùi Hữu An trở về.
...
Ban ngày Tiêu Liệt triệu kiến tướng sĩ lập công dẹp phản loạn, phong thưởng theo công trạng của từng người. Trong đó, Trương Chính Đạo được phong làm Chiêu Dũng tướng quân chính tam phẩm, phụ trách chỉ huy toàn bộ chuyện của Đô đốc phủ, thống lĩnh doanh trại Thần Sách Vệ, nhờ một trận chiến mà xoay người, thăng quan tiến chức. Phong thưởng xong, buổi tối trong cung lại mở tiệc mừng công. Tiêu Liệt ngồi ở vị trí chính giữa, bên dưới là Thái tử Tiêu Dận Đường, Bùi Hữu An và đủ loại quan lại cửu khanh cùng với thần tử có công dẹp loạn lần này.
Yến tiệc đến nửa đêm, một tướng quân vạm vỡ đi vào quỳ bẩm rằng thế tử của An Nhạc vương vào kinh tạ tội thay phụ thân, mong được khoan thứ, lúc này người đang ở ngoài cung, chờ Hoàng đế triệu kiến.
Trước khi Thái Nguyên vương dấy binh, An Nhạc vương cũng âm thầm qua lại nhưng đến khi dấy binh rồi, hắn ta lại sợ hãi rút lui. Hiện giờ Thái Nguyên vương thất bại, tuy Tiêu Liệt không truy cứu An Nhạc vương nhưng hắn ta ở Giang Tây lại hoảng sợ không chịu nổi một ngày, phái thế tử vào kinh tạ tội thay mình.
Tiêu Liệt nhăn mày, sai người dẫn thế tử vào. Không bao lâu, thế tử vào điện, quỳ gối trước mặt Tiêu Liệt, giải thích thay phụ thân, tỏ vẻ vô cùng hối hận, cuối cùng dâng lên danh sách cống phẩm. Bên trên liệt kê năm ngàn lượng hoàng kim, hai xe châu báu, nguyện hiến dâng cho Tiêu Liệt để bày tỏ tấm lòng của mình.
Tiêu Liệt ban rượu cho thế tử, sau đó sai người dẫn hắn tạm bố trí đến dịch quán. Thế tử của An Nhạc vương đi rồi, Tiêu Liệt hỏi quần thần nên xử lý số vàng bạc châu báu này thế nào.
Những người làm quan được tham gia tối hôm nay, có thể cùng ăn cùng uống với Hoàng đế, ngoại trừ một số kẻ mù mờ, còn lại người nào không phải thành tinh. Bọn họ đã sớm nhìn ra Tiêu Liệt không muốn tiếp nhận số cống phẩm này.
Một khi tiếp nhận, chắc chắn đám tôn thất sẽ nghĩ rằng dù phạm tội mưu nghịch, chỉ cần giao nộp vàng bạc châu báu là Hoàng đế sẽ châm chước. Tiêu Liệt lại vừa mới đăng cơ, càng không muốn vì 5000 hoàng kim, hai xe châu báu này mà bị gán cho tiếng tham tài vụ lợi.
Nhưng nếu cứ trực tiếp từ chối thì có thể khiến cho một đám tôn thất bao gồm cả An Nhạc vương bất an và ngờ vực, cho rằng Tiêu Liệt không chịu tha thứ người khác.
Quần thần hiến kế nhưng không có người nào cho Tiêu Liệt được một đáp án vừa lòng.
Tiêu Liệt nhìn về phía Bùi Hữu An: "Bùi khanh cho rằng trẫm nên làm thế nào?"
Ánh mắt cả sảnh đường nhìn về phía Bùi Hữu An.
Bùi Hữu An nói: "Trước tiên Hoàng thượng cứ nhận lấy, lại lấy cớ ban thưởng mà ban cho tướng sĩ dưới trướng của An Nhạc vương là được."
Người khắp sảnh nhỏ giọng bàn tán, ngay sau đó, đám người bên cạnh Chu Quốc công và An Xa hầu sôi nổi gật đầu.
Đây đúng là phương pháp vẹn cả đôi đường, vừa giữ thể diện cho An Nhạc vương lại dùng tiền của An Nhạc vương giúp thu mua lòng người ở chỗ An Nhạc vương cho Hoàng đế.
Tiêu Liệt đã hơi say, lấy đũa gõ vào cái chĩnh vàng trên bàn. Chĩnh vàng phát ra tiếng vanh lanh lảnh, hắn cười to: "Biện pháp này rất hay! Cứ vậy mà làm đi! Quả nhiên Bùi khanh không hổ danh thiếu niên khanh tướng, chưa bao giờ làm trẫm thất vọng!"
Mọi người nhìn về phía Bùi Hữu An, ánh mắt không khỏi mang theo kính phục.
"Phụ hoàng, trăm vạn lưu dân vùng Kinh Tương đã thành giặc, nếu không kịp thời bình định, nhất định ngày nào đó chúng sẽ thành tai họa từ bên trong cho Đại Ngụy ta. Không biết phụ hoàng đã định ra sách lược dẹp loạn chưa?"
Bỗng nhiên, Tiêu Dận Đường đứng dậy, cung kính hỏi.
Dân lưu lạc tạo phản, ngoại trừ giặc cướp, quân phản loạn thì phần lớn là người dân mất ruộng. Từ khi lập triều đại tới nay, tai họa từ dân lưu lạc nhiều lần không dứt. Đặc biệt là vùng Kinh Tương, đất đai phì nhiêu, là chỗ giao nhau của mấy tỉnh, núi cao rừng rậm, ngoài tầm tay với của quan phủ. Một khi gặp năm thiên tai hay chiến loạn, dân chúng mất ruộng sẽ dời quê hương tới nơi này, tụ tập thành một đám. Mà nơi này lại là vùng đất giáp vùng chiến sự với người Hồ, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Bởi vậy, các đời Hoàng đế đều muốn dùng mọi biện pháp để khống chế chặt chẽ đám dân lưu lạc này nhưng thường làm thì nhiều mà công thì ít. Năm cuối cùng Thuận An vương cầm quyền, bởi vì thoát khỏi dồn ép, nơi này đã xảy ra một trận bạo động của dân lưu lạc. Lúc ấy số lượng người tụ tập lên đến trăm vạn người, gần như tương đương với số binh lính trong các đồn trại thuộc Ngũ Quân Đô Đốc phủ của triều đình, triều đình được phen sứt đầu mẻ trán.
Võ Định dấy binh, sở dĩ Tiêu Liệt có thể thắng, lưu dân bạo động cũng coi như là một yếu tố trợ giúp.
Toàn bộ sảnh yến tiệc yên lặng.
Lúc Tiêu Liệt đang trầm ngâm thì Tiêu Dận Đường nói: "Nhi thần tiến cử một người, nhất định có thể dẹp yên Kinh Tương giúp phụ hoàng, nhi thần sẵn sàng lập quân lệnh trạng [1] cho hắn trước mặt phụ hoàng!"
[1] Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh
Tiêu Liệt nói: "Ngươi tiến cử ai?"
"Dùng người không tránh người thân. Người nhi thần tiến cử đó là Binh bộ Thị lang Chu Tiến."
Các đại thần đồng loạt nhìn về phía Chu Tiến.
Chu Tiến là đệ đệ của Chu Hoàng hậu, xuất thân Tiến sĩ, rất có tài, làm việc nghiêm túc. Hắn đóng góp công lao vào trận Võ Định dấy binh, hiện giờ chức quan tam phẩm, giữ chức Tuần lại.
Chu Tiến đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiêu Liệt, nghiêm nghị nói: "Nhận được lời tiến cử của Thái tử, thần xin tự đề cử mình. Tại đây, thần xin lập quân lệnh trạng trước Hoàng thượng, nếu trong vòng ba tháng không thể dẹp yên mối họa, trả lại một Kinh Tương thanh bình cho Đại Ngụy, thần xin từ quan về quê làm nông!"
Tiêu Liệt chần chừ một lát rồi cười nói: "Lòng trung thành của ái khanh rất đáng khen, rất tốt! Thái tử đã tiến cử ngươi, ngươi cũng tỏ thái độ như thế, sao trẫm còn không tin? Trẫm phong ngươi làm Tổng đốc quân vụ, hai ngày sau sẽ lên đường."
Chu Tiến khấu đầu tạ hoàng ân. Tiêu Dận Đường cũng tạ ơn với Hoàng đế. Sau đó, hắn ngồi về chỗ, tự rót tự uống, hai ánh mắt hướng về phía Bùi Hữu An phía chếch đối diện. Bùi Hữu An ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc nghiêm nghị. Tiêu Dận Đường một ngụm uống cạn rượu trong ly, hơi nheo mắt.
Tiệc tàn đã là giữa giờ Tuất. Tiêu Liệt chuếnh choáng say, được Lý Nguyên Quý và Thôi Ngân Thủy đỡ về hậu cung. Các đại thần đứng dậy, sôi nổi chúc mừng Chu Tiến, chúc hắn mã đáo thành công.
Tiêu Dận Đường và Chu Tiến đến trước mặt Bùi Hữu An, cười nói: "Hữu An, phụ hoàng đã đồng ý để cữu phụ (cậu) ta ra ngựa dẹp loạn dân lưu vong Kinh Tương. Cữu phụ ta biết xưa nay ngươi giỏi bày mưu tính kế, ngươi có ý kiến hay gì, xin đừng tiếc chỉ bảo."
Bùi Hữu An đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quay sang Chu Tiến đang tươi cười, nói: "Thái tử nói quá lời, ta làm gì có ý kiến hay ho gì, chỉ có một lời mà thôi. Tiêu diệt và dẹp yên, dân và giặc đều chỉ là khác nhau một chữ mà thôi nhưng lại liên quan đến sống chết của vạn dân. Dân bị quấy nhiễu, tất sẽ khốn đốn, dân khốn đốn, tất sẽ sinh loạn. Ngày sau lúc làm việc, mong Chu đại nhân cân nhắc một chút."
Ánh mắt Tiêu Dận Đường chớp động, cười mà không nói. Hiển nhiên Chu Tiến lại càng không để bụng, miệng chỉ nói: "Đại tạ lời của Bùi đại nhân, Chu mỗ đã giãi bày tâm can với Vạn tuế, được Vạn tuế tin tưởng, tất nhiên sẽ làm việc hết sức. Ba tháng sau, các vị trong sảnh cứ chờ tin chiến thắng của ta là được!"
Các đại thần sôi nổi phụ họa.
Bùi Hữu An không nói, nhìn đồng hồ nước trong góc đại điện. Hắn từ biệt các đồng liêu bên cạnh rồi xoay người rời đi, ra khỏi cung, đánh ngựa lập tức trở về Bùi phủ. Về đến cửa, hắn ném roi ngựa cho tên tôi tớ bên cạnh rồi đi vào trong phủ, càng gần, bước chân hắn càng chậm lại. Vào đến cửa viện, bước đến dưới bậc hành lang, một đám vú già nha đầu ra chào đón hắn, gọi hắn một tiếng Đại gia. Hắn chừ chừ một chút, ngừng bước chân, nói: "Đại thiếu phu nhân đâu?"
"Phu quân chàng về rồi?"
Vừa rồi Gia Phù vẫn luôn ở trong phòng nhưng lại dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Dường như mơ hồ nghe thấy tiếng hắn trở về, nàng bỏ sách xuống, vội chạy ra chào đón.
Có vẻ nàng vừa tắm xong không lâu, tóc nhẹ vấn lên, trâm ngọc cắm nghiêng nghiêng, áo lưới váy xanh, yêu kiều động lòng người. Nàng cứ đứng như vậy nhìn hắn, mặt mang theo tươi cười ngọt ngào, dưới ánh đèn hành lang chiếu rọi, đôi mắt càng lóe lên tia sáng lạn.
"Hương mặt nửa khai kiều y nỉ, ngọc nhân dục xuất tân trang tẩy [2]."
[2] Dịch nghĩa: Khuôn mặt xinh nửa hé mở nhu mì kiều diễm, người ngọc mới tắm xong thân thể sạch sẽ thơm tho.
Trong đầu Bùi Hữu An chợt nảy ra một câu như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận