Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 46: 46

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4342 lượt xem
  • 2649 chữ
  • 2021-12-13 21:18:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trên đường, Bùi Hữu An không nói câu nào, Gia Phù cũng không lên tiếng.

Lúc lên đèn, xe ngựa về đến phủ Quốc công. Vừa rồi Lưu ma ma và Đàn Hương ngồi bên trái, phải người đánh xe, xe dừng lại, bọn họ lập tức nhảy xuống xe ngựa.

Bùi Hữu An đi xuống trước. Lúc Gia Phù xuống, Lưu ma ma và Đàn Hương định tới đỡ thì Bùi Hữu An đã tự mình duỗi tay nắm lấy cánh tay nàng, gần như là kéo bế nàng xuống. Xong hắn buông tay ra, xoay người đi vào trong.

Gia Phù nhìn bóng dáng hắn, vội vàng đi theo.

Hai người đi vào viện của lão phu nhân, Tân phu nhân cũng ở đó, đang hầu hạ lão phu nhân dùng cơm.

Bùi Hữu An tươi cười nói: "Vốn định về sớm nhưng qua giờ Ngọ con lại có chút việc nên bảo Gia Phù ở lại với nhạc mẫu. Giờ này mới về là do con chậm trễ."

Lão phu nhân cười nói: "Chỉ là về muộn chút thôi mà, có gì to tát đâu. Mẹ con nói thêm mấy câu cũng tốt. Dùng cơm chưa?"

"Dùng ở nhà nhạc mẫu rồi ạ."

Lão phu nhân gật đầu: "Vậy là tốt rồi, các con về phòng đi."

Bùi Hữu An cung kính đáp vâng, dẫn theo Gia Phù ra khỏi phòng. Hắn càng đi càng nhanh, Gia Phù gần như phải vội vàng đuổi theo hắn về đến viện của mình.

Vừa vào cửa, hắn lệnh Đàn Hương và mấy nha đầu khác ra ngoài, đóng cửa lại, nói: "Nàng cho rằng ta tới đạo quán? Nàng làm cái gì vậy?"

Hắn đưa lưng về phía nàng, tự cởi xiêm y rồi treo lên.

Giọng nói của hắn kìm nén nhưng Gia Phù cảm nhận được sự tức giận của hắn, giọng nói mang theo sự chất vấn. 

Trên đường về Gia Phù đã biết hắn không vui, hành động này của nàng cũng không ổn nhưng lúc này nghe hắn mở miệng chất vấn, nàng cắn chặt môi, chăm chú nhìn hắn. Trong lòng vốn đã thấp thỏm không yên lập tức bị ấm ức lẫn giận hờn thay thế, nàng không lên tiếng, đi đến, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tự mình cởi búi tóc.

Bùi Hữu An không nghe thấy nàng trả lời, quay đầu lại, thấy nàng đang tháo trang sức, không để ý hắn. Hắn nhíu mày: "Sao nàng không nói gì? Ta thấy nhạc mẫu không nỡ để nàng đi mà ta cũng có chút việc nên mới bảo nàng ở lại với bà ấy, chút nữa sẽ quay lại đón nàng. Nàng lại tự mình chạy tới đạo quán! Nàng vô lý thế?"

"Thiếp vô lý! Chàng thì có lý?"

Cuối cùng Gia Phù không nhịn nổi. Nàng chăm chú nhìn bản thân mình trong gương, vừa tháo búi tóc, vừa nói một mạch: "Thiếp đi đạo quán, còn chàng thì thế nào? Tổ mẫu hỏi ta, ta cũng chưa nhắc đến. Đi một lần thì cũng thôi đi, còn đi tận hai ba lượt! Hôm nay còn lấy cớ nhạc mẫu giữ thiếp để bỏ thiếp lại, một mình chạy tới nơi nào? Vẫn là câu nói lúc kia, lúc trước ép chàng cưới là thiếp sai, sau đó thiếp biết sai rồi, không ép chàng nữa! Chàng đã chướng mắt với thiếp như vậy, mới cưới ba ngày đã đi tìm nữ tử khác, tội gì lúc ấy chàng phải cưới?"

Buổi sáng về nhà mẹ đẻ, Đàn Hương chải cho nàng một búi tóc đẹp đẽ phức tạp, trên đầu cài không ít trang sức. Gia Phù tháo từng món, leng keng leng keng ném lên bàn, cuối cùng còn lại một cây lược đồng để cố định búi tóc. Chân lược sắc nhọn cuốn lấy sợi tóc, nàng làm thế nào cũng không tháo ra được.

Bùi Hữu An nhìn bóng dáng nàng, vẻ mặt kinh ngạc. Một lát sau, hắn nhíu mày nói: "Ta thật sự không biết cả ngày nàng đều nghĩ đến chuyện này..."

Gia Phù vờ như không nghe thấy, tiếp tục hăng hái chiến đấu với cây lược đồng.

Vẻ mặt Bùi Hữu An dần hòa hoãn, chần chừ một lát rồi hắn đi tới đứng phía sau nàng, đưa tay về hướng cây lược đồng. Hắn nhỏ giọng nói, lại còn mang theo chút hài hước: "Không phải nàng thích khóc lắm sao? Vừa rồi ta nói nàng, sao nàng không khóc?"

"Chàng muốn thiếp khóc, thiếp càng không khóc."

Gia Phù hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tránh bàn tay hắn duỗi tới. Nàng sinh ý ác độc, mặc kệ mấy sợi tóc còn quấn trên chân lược, cắn răng kéo lược đồng xuống, lại không ngờ mặt hắn đang cúi xuống, cánh tay giơ tay. Nàng nghe thấy hắn phát ra tiếng "Ây da" rất nhỏ, thật trùng hợp không may chân lược sượt qua trán hắn, lập tức tạo thành mấy hàng vết xước mảnh nhỏ, dài cỡ nửa ngón tay.

Một giọt máu thấm ra từ miệng vết thương.

Không khí chợt đông cứng, hai người như bị làm phép định thân, giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.

Lúc này, Gia Phù mưới ý thức được bản thân gây ra họa, khiếp sợ, tay cầm cây lược, ngơ ngác nhìn nam nhân đứng phía sau mình ở trong gương.

Hai mắt Bùi Hữu An cũng nhìn nàng trong gương, chậm rãi đứng thẳng người.

"Bang" một tiếng, hung khí trong tay Gia Phù rơi xuống. Gia Phù cũng đứng lên theo, xoay người, luống cuống tìm khăn lau vết máu cho hắn.

Bùi Hữu An nghiêng đầu tránh tay nàng, tự mình lấy tay lau. Hắn nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, lại liếc mắt nhìn nàng.

Tất cả hờn giận ban nãy của Gia Phù đều tan biến, nàng chỉ biết nắm chặt lấy khăn, đốt ngón tay trắng bệch, mở to mắt nhìn hắn.

"...Đại biểu ca... Thiếp không cố ý... Chàng có đau không..."

Bùi Hữu An hừ lạnh một tiếng: "Nếu là cố ý, vậy còn đến mức nào?"

Gia Phù cắn môi.

Bùi Hữu An nhìn nàng: "Nàng có biết ta đi đâu không mà chạy tới đạo quán tìm ta? Hử?"

"Không phải đạo quán thì còn nơi nào chứ?"

Gia Phù chăm chú nhìn vạt áo hắn, yếu ớt giải thích một câu.

Bùi Hữu An khựng lại, dường như chán nản vì điều này.

"Hôm trước ta nói với nàng ta đến đạo quán. Hôm qua với hôm nay ta đến Thái Y viện."

Gia Phù chợt mở to mắt.

"Trì nữ quan có một đệ đệ. 5 năm trước khi cả nhà Trì gia bị chém, lúc ấy hắn mới ba tuổi, được một người bạn cũ của Trì Hàn lâm liều mình cứu giúp. Chỉ là lúc ấy nơi ở không tốt thành ra mang bệnh trong người, đến bây giờ tính mạng nguy cấp. Ngày ấy, ta tình cờ gặp lại Trì nữ quan ở trong cung, nàng ấy nhờ ta xem bệnh cho đệ đệ. Năm đó tổ phụ nàng ấy là quan chủ khảo khóa thi của ta, trước đó từng nhiều lần chỉ dạy, ta kính trọng ông ấy như thầy. Hiện giờ đứa trẻ kia nguy ngập cận kề, ta đâu thể làm ngơ? Ngày ấy ta xem bệnh cho hắn, có vài nghi vấn khó hiểu nên mấy ngày này rảnh rỗi là ta tới Thái Y viện tra cứu sách y học và bàn bạc với thái y."

"Trong đầu nàng nghĩ ta thành dạng gì?"

Gia Phù ngây dại, ngẩng đầu nhìn hắn, cánh môi khẽ mở.

"Hôm nay ta nghĩ ra một phương pháp điều trị nhưng có một vị thuốc ta không chắc Thái Y viện có không vì đó là dược liệu ngoại quốc, bảo quản cũng không dễ, ta từng thấy ở chỗ y sư Đại Thực khi còn thiếu niên. Ta thấy mẫu thân lưu luyến không rời nàng nên mới bảo nàng ở lại một lát, ta đến Thái Y viện hỏi thăm. Đầu giờ Mùi ta đến đón nàng, nhạc mẫu nói nàng đã về, ta cũng đi về. Về tới nhà, người gác cổng nói nàng trở về, vừa đứng ở cổng một lát rồi lại lên xe đi ngay, cũng không nói là đi nơi nào. Ban đầu ta cho rằng nàng trở lại nhà mẫu thân nên ta quay lại đó. Sợ lỡ như nàng không ở đó rồi lại khiến nhạc mẫu lo lắng nên ta lấy cớ nàng để quên đồ vật ở đó, sai người vào lấy. Người kia đi ra nói nàng không ở đó, thế mới biết nàng cũng không về nhà! Nàng biết không? Ta gọi mấy huynh đệ thuộc Ngũ quân Đô đốc phủ âm thầm đi tìm các nơi, cuối cùng ta chợt nghĩ ra, chạy tới đạo quán tìm."

Hắn không cao giọng nhưng giọng điệu càng ngày càng nghiêm khắc.

Gia Phù vừa hổ vừa thẹn, mặt đỏ tai hồng, chậm rãi gật đầu, không nhúc nhích.

Trong phòng rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi. Dường như Bùi Hữu An rất cố gắng khắc chế cơn giận, tay để sau lưng, đi qua lại vài vòng trước mặt nàng. Cuối cùng, hắn dừng lại, chậm rãi thở ra một hơi, lại mở miệng. Lần này giọng điệu đã bình tĩnh hơn, hắn nói: "Thôi, nàng không sao là tốt rồi. Lần sau đừng làm việc ngốc nghếch như vậy nữa. Ta đến thư phòng." Nói xong, hắn xoay người ra ngoài.

Đám người Lưu ma ma và Đàn Hương đứng chờ ngoài hành lang, thấy cửa mở ra, một bóng người đi ra. Bọn họ vội nghênh đón, gọi một tiếng "Đại gia".

Bùi Hữu An giơ tay che trán, xoay người đi về thư phòng. Tiếng bước chân dần đi xa.

Gia Phù trơ mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể động đậy. Một lát sau, nghe thấy tiếng Lưu ma ma và Đàn Hương bước vào, nàng cuống quýt xoay người, cố gắng nén lại nước mắt muốn rơi xuống, ngồi vào bàn trang điểm giả vờ sửa lại búi tóc bị rối ban nãy.

Vừa rồi Lưu ma ma và Đàn Hương đứng ngoài hành lang, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện to nhỏ của Đại gia, tất nhiên cũng không nghe được rõ hắn nói gì. Nhưng kết hợp với chuyện buổi trưa, tuy bọn họ chưa hiểu lắm nhưng cũng lờ mờ đoán được là hai người phát sinh tranh cãi. Chờ Đại gia tới thư phòng, bọn họ đi vào, thấy Gia Phù ngồi trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía này, hai tay giơ lên sửa sang đầu tóc. Đàn Hương vội đi tới định giúp Gia Phù, lại nghe nàng nói: "Nơi này không cần các ngươi, đi ra ngoài đi."

Hai người nhìn nhau.

"Ra ngoài đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi." Nàng nâng cao thanh âm, đầu cũng không quay lại.

Lưu ma ma và Đàn Hương đành phải lui ra ngoài.

Gia Phù một tay đỡ trán, một tay nhặt trang sức vừa rồi mình ném trên bàn, bỏ từng cái vào hộp, lại lấy lược chậm rãi chải sơ qua mái tóc dài vừa rồi bị rối. Yên lặng ngồi một lát, cuối cùng nàng đứng dậy gọi Đàn Hương vào, rửa mặt, chải búi tóc đơn giản, buộc mái tóc dài lên cho mát mẻ rồi đổi sang bộ quần áo thường ngày ở nhà.

Lưu ma ma xoay người: "Phu nhân còn chưa ăn cơm chiều, để ta đến phòng bếp nhỏ xem rồi lấy đồ ăn lại đây."

Gia Phù nói: "Để ta tự đi."

...

Cửa thư phòng lộ ra ánh đèn. Gia Phù xách theo hộp đi ăn đến, gõ cánh cửa khép hờ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bùi Hữu An ngồi sau bàn, đang đề bút viết, nâng mắt lên nhìn nàng. Miệng vết thương trên trán đã ngừng chảy máu.

Gia Phù chậm rãi đi vào, dừng lại trước bàn.

"Chuyện gì?"

Gia Phù nhẹ giọng nói: "Chàng còn chưa ăn cơm chiều đúng không? Chắc bị thiếp làm cho một bụng tức giận rồi. Vừa rồi thiếp đến phòng bếp nhỏ nhặt mấy món ăn kèm và cơm lại đây, đều còn nóng hổi. Thiếp thấy có tuyết nhĩ đã hầm sẵn nên làm thêm chè tuyết nhĩ khoai môn. Thiếp nhớ trước kia chàng nói có thể bỏ thêm hai muỗng mật ong, nên cố ý bỏ thêm hai muỗng..."

Bùi Hữu An ngừng bút.

Gia Phù cụp lông mi.

"Là thiếp sai rồi... nghĩ lầm cho chàng, cũng nghĩ lầm cho Trì nữ quan. Chàng dạy dỗ thiếp là đúng nhưng đừng để mình đói lả. Thiếp để hộp đồ ăn ở đây, nếu chàng đói bụng thì ăn một chút..."

Gia Phù đặt hộp đồ ăn ở một góc bàn rồi xoay người cúi đầu rời đi.

"Nàng ăn chưa?"

Khi tới cửa, Gia Phù nghe được tiếng của hắn ở phía sau, bước chân nàng ngừng lại, chậm rãi quay đầu. Thấy hắn nhìn mình, nàng cắn môi, lắc đầu.

"Cùng ăn đi. Nhiều như vậy, ta cũng không ăn hết." Hắn nói

Gia Phù sửng sốt, sau đó hai tròng mặt lập tức sáng ngời, gật đầu: "Được." Nàng xoay người, nhanh nhẹn quay lại, mở nắp hộp đồ ăn ra. Bên trong có ngỗng xào măng, rau diếp ngồng Giang Nam, củ cải trắng, một chén súp gà băm và một tô cơm lớn. Dọn ra xong, Gia Phù lại chạy nhanh ra cửa bảo Đàn Hương lấy một bộ chén đũa.

Rất nhanh chén đũa đã được đưa đến.

Có vẻ Bùi Hữu An thật sự hơi đói bụng nên không nói chuyện nữa, đi tới ăn cơm cùng Gia Phù. Gia Phù thấy hắn ăn rất nhanh đã xong rồi, nói: "Thiếp no rồi. Nếu chàng chưa no, thiếp sai người đưa thêm cơm tới."

Bùi Hữu An nói: "Không phải còn chè sữa tuyết nhĩ khoai môn sao? Ăn xong cũng đủ no rồi."

Gia Phù nở nụ cười, vội bưng bát chè, mở nắp ra, hơi nóng đã tản bớt, vừa vặn để ăn.

Gia Phù đẩy bát đến trước mặt hắn.

Bùi Hữu An nói: "Ta không ăn hết nhiều vậy đâu. Nàng ăn trước đi, còn lại ta ăn."

Giọng điệu của hắn hết sức tự nhiên, Gia Phù nghe xong, mặt lại âm thầm nóng lên, nhẹ giọng nói: "Hay là thiếp đi lấy cái chén nhỏ để chia ra..."

"Không cần. Nàng ăn trước đi, không sao."

Lòng Gia Phù chậm rãi ngọt ngào, khẽ ừ một tiếng, cầm thìa múc đưa đến bên miệng, ăn từng miếng từng miếng.

Cách một màn hơi nước, mỹ nhân dưới đèn đã tẩy đi son phấn, để lộ ra một khuôn mặt như hoa sen trong nước, so với ban ngày lại có một kiểu động lòng người khác.

Bùi Hữu An cũng không phải cố ý, tầm mắt hắn không nhịn được dừng lại trên cánh môi mở ra ăn chè tuyết nhĩ của nàng.

Môi anh đào tươi thắm như được phủ lên một lớp men sáng bóng mê người, giống như nụ hoa nở mở nửa khép chứa đầy mật hoa, khiến người ta muốn nếm thử hương vị trong đó. Mỗi khi ăn vào một muỗng, cánh môi dính một lớp sữa trong suốt, đầu lưỡi non mịn duỗi ra từ trong miệng, liếm cánh môi dưới, còn chưa thấy rõ ràng đã rụt trở lại.

Bùi Hữu An chợt cảm thấy môi miệng khô nóng, dưới thân dường như có phản ứng, lập tức dời tầm mắt đi.

Gia Phù không mảy may phát giác, ăn được vài miếng rồi đẩy bát đến trước mặt hắn, nói: "Đại biểu ca, thiếp ăn no rồi, còn lại cho chàng."

Bùi Hữu An không nhìn nàng nữa, tay bưng bát lên, mấy miếng đã ăn hết sạch. Hắn buông bát, nói: "Ta cũng no rồi. Ta còn có chút việc, sẽ về sau. Nàng ngủ trước đi, đừng chờ ta."

Gia Phù thấy hắn nói xong lập tức quay người ngồi lại sau bàn. Nàng không dám cố chấp ở lại, sợ chọc hắn sinh ghét, vâng một tiếng, thu dọn chén đũa đặt lại vào hộp đồ ăn rồi mang ra ngoài.

"Đại biểu ca, đừng làm muộn quá, sớm trở về phòng ngủ."

Ra đến cửa, nàng quay đầu lại nói với hắn.

Bùi Hữu An đưa mắt nhìn nàng, gật đầu, hơi mỉm cười.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top