Lúc ra cung, hai người vẫn ngồi chung một chiếc xe ngựa. Bùi Hữu An cũng vẫn tự mình chăm chú đọc quyển sách trên tay.
Gia Phù không khống chế được bản thận, trước mắt luôn hiện ra hình ảnh vừa rồi Bùi Hữu An và nữ quan kia dừng lại nói chuyện trên đường.
Thoạt nhìn dường như hắn đang trên đường đi đón mình thì gặp nữ quan kia đi ra ngoài.
Từ thời gian mà phỏng đoán, lúc nàng đi tới, chắc hẳn hai người họ đã nói chuyện được một lát.
Gia Phù rất chắc chắn khi hắn nhìn về phía nữ quan kia, ánh mắt rất dịu dàng.
Tuy rằng cho tới nay hắn cũng đối xử với nàng rất khách khí nhưng Gia Phù không nghĩ ra có lúc nào hắn từng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.
Lúc đối diện với nàng, hắn hoặc là không biểu cảm hoặc là dạy dỗ nàng, không thì là mỉm cười miễn cưỡng.
Gia Phù không nhịn được lại nhìn Bùi Hữu An bên cạnh.
Lông mi hắn hơi rợp xuống, tầm mắt dừng trên trang sách, tập trung tinh thần.
Trong lòng Gia Phù dần chua chát, có chút khổ sở.
Rất rõ ràng, hai người bọn họ đã quen nhau từ trước. Trong lòng nàng đã suy tính vài lần.
Khi Trì Hàm Chân bị đày làm kỹ nữ, lúc ấy Bùi Hữu An đã rời kinh. Nhưng trước đó Trì học sĩ đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, là gia tộc thư hương lớn, làm Tế tửu ở Quốc Tử Giám rất nhiều năm mà Bùi Hữu An vốn nổi danh có tài, tuổi thiếu niên đã thi đỗ tiến sĩ, nhất định có qua lại với Trì học sĩ.
Đã có qua lại, hắn biết Trì Hàm Chân cũng không kỳ quái.
Một người là tiến sĩ thiếu niên, một người là tài nữ thế gia, Gia Phù càng nghĩ càng cảm thấy hai người xứng đôi.
Trong lòng nàng bỗng nảy ra một ý.
Chẳng lẽ kiếp trước cả đời Bùi Hữu An không cưới vợ là vì ái mộ nữ quan này. Mà nữ quan kia mặc cảm vì thân thế, không muốn hoàn tục nên hắn mới chán nản rời khỏi kinh thành, đến nơi biên cảnh xa xôi để cuối cùng hộc máu mà chết, ra đi lúc tuổi xuân?
Gia Phù cầm lòng không đặng, quay đầu nhìn Bùi Hữu An lần nữa, nhìn chằm chằm đường cong bên sườn mặt tuấn tú của hắn.
Bùi Hữu An tiếp tục đọc sách nhưng đột nhiên nói: "Sao vậy?" Tầm mắt vẫn dừng trên sách.
Gia Phù bị dọa, há hốc miệng, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, thấp giọng nói "Không có gì" rồi uể oải quay mặt đi.
Bùi Hữu An nhìn nàng một cái, sau đó lật trang sách.
Suốt đường đi hai người không nói thêm câu nào. Trở lại Bùi phủ, Bùi Hữu An dẫn Gia Phù đi bái lạy từ đường, lại lục tục gặp mấy trưởng bối trong tộc. Tới chạng vạng, hai người đến chỗ Bùi lão phu nhân dùng cơm. Cuối cùng cũng nhàn rỗi, trở lại phòng, Bùi Hữu An thay sang một thân thường phục rồi đi ra ngoài, cũng không nói với Gia Phù là đi đâu.
Lão phu nhân thông cảm hôm nay nàng vất vả, lúc dùng cơm cũng cố ý dặn dò Bùi Hữu An và nàng đi nghỉ ngơi sớm, không cần nàng hầu hạ bên cạnh bà.
Đúng là nàng có hơi mệt mỏi. Đêm qua động phòng một lời khó nói hết, căn bản không ngủ ngon giấc, hôm nay bận rộn cả một ngày, hiện giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm...
Hắn lại một mình rời đi.
Gia Phù cảm thấy rất mất mát.
Bùi Hữu An mới vừa tuân chỉ thành hôn nên được miễn ba ngày lên triều, huống chi buổi sáng hắn vừa vào cung. Trời đã sắp tối, Gia Phù cảm thấy không có khả năng hắn đi vì công việc.
Hoặc là kết bạn, hoặc là...
Nàng linh cảm có lẽ là liên quan đến nữ quan gặp buổi sáng.
Gia Phù tắm xong, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, ở trong phòng chờ hắn.
Trời đã tối hẳn mà hắn vẫn chưa về.
Gia Phù lên giường, lăn qua lộn lại một lát rồi đứng dậy, mặc quần áo, đến thư phòng hắn.
Lúc trước khi còn ở Võ Định, nàng phát hiện hắn có một thói quen, có những quyển sách hắn chuẩn bị đến mấy bản, đặt ở những chỗ khác nhau để tùy lúc lấy ra đọc.
Nàng cầm đèn soi, tìm tòi ở thư phòng của hắn, rất nhanh đã tìm thấy cuốn "Luận Hành".
Gia Phù lấy sách ra, trở lại phòng mình. Nàng ngồi dựa vào đầu giường, bắt đầu soi đèn đọc sách.
Lật vài trang nàng đã thấy buồn ngủ.
Một quyển sách buồn tẻ. Phần đầu giảng đạo lý, phần giữa giảng đạo lý, phần cuối vẫn giảng đạo lý.
Tóm lại, đây là một quyển sách nói về đạo lý trời, đất, con người.
Gia Phù cưỡng ép bản thân tỉnh táo, chậm rãi đọc từng chữ.
Nếu hắn thích đọc, vậy nhất định là bổ ích, nàng cũng phải đọc.
Đêm càng về khuya, Gia Phù cũng càng ngày càng buồn ngủ. Tay vẫn cầm sách, cứ vậy mà ngủ gật.
Giờ Hợi, Bùi Hữu An mới trở về, đẩy cánh cửa khép hờ, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Gia Phù dựa vào đầu giường, ngủ gật. Một cáy tay mềm mại rũ xuống, tay còn lại cầm một quyển sách.
Bùi Hữu An nhẹ nhàng đến gần, tới trước giường, thoáng nhìn qua.
Là quyển sách hắn đọc lúc ban ngày.
Nàng nghẹo đầu, nghiêng nghiêng dựa trên gối gấm, tóc mây buông xõa, hai cánh môi đỏ hơi hé mở, đôi hàng mi dài nhẹ nhàng rung động. Không biết nàng mơ thấy gì, đến cả ngủ mơ cũng mang theo vài phần ấm ức.
Bùi Hữu An đứng trước giường, yên lặng nhìn nàng một lát, cúi người, duỗi tay lấy sách. Vừa chạm vào, lông mi nàng khẽ động, mở mắt, thấy rõ bóng người trước giường.
"Đại biểu ca! Chàng về rồi!" Một tiếng gọi to vui mừng, yêu kiều. Nàng lập tức vén chăn lên định bò dậy.
Bùi Hữu An cầm sách đi, tùy tiện đặt trên bàn đầu giường, nói: "Nàng ngủ đi, không cần nàng hầu hạ."
Bị hắn nói như vậy, kể cả Gia Phù có muốn hầu hạ cũng không có lá gan theo vào, nàng ngồi quỳ trên giường, nhìn bóng dáng hắn đi vào phòng tắm.
Sau khi hắn đi ra, Gia Phù lấy hết can đảm, làm bộ vô tình hỏi: "Phu quân, tối nay chàng đi đâu vậy?"
"Bạch Hạc quan."
Hắn thuận miệng đáp một câu.
Trái tim Gia Phù rơi lộp bộp.
Linh cảm của nàng thế mà đúng thật!
Cuối cùng nàng không có dũng khí hỏi hắn đến Bạch Hạc quan làm gì. Trước mắt nàng đã hiện ra cảnh tượng hắn và nữ quan kia đối thơ luận tranh, thưởng thức lẫn nhau.
Nàng à một tiếng rồi yên lặng. Dường như Bùi Hữu An cũng có tâm sự, dáng vẻ suy tư, nói: "Nàng ngủ trước đi, ta đến thư phòng, sẽ trở về muộn chút." Nói xong hắn rời đi.
Hắn đi đến tận giờ Tỵ mới quay về. Gia Phù còn thức, lại giả vờ như đã ngủ. Hắn nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống, cách Gia Phù khoảng nửa thân người.
Buổi tối tân hôn thứ hai, hắn không chạm vào Gia Phù. Giờ Ngọ ngày hôm sau, hắn lại ra ngoài.
Sau giờ Ngọ, Chu Quốc công phu nhân, An Viễn hầu phu nhân tới chơi Bùi gia. Tất nhiên lão phu nhân gọi cháu dâu mới vào cửa đến tiếp khách.
Gia Phù lòng dạ rối bời. Trực giác cho nàng biết Bùi Hữu An lại đến Bạch Hạc quan. Nhưng trước mặt lão phu nhân, nàng lại không dám để lộ chút cảm xúc nào.
Khi nàng cười rộ lên, trời sinh hai mắt cong cong, khi không cười, hai bên khóe môi miệng nhỏ đỏ xinh cũng hơi cong lên, vừa yêu kiều vừa ngọt ngào. Lão phu nhân nói trong nhà có một người thích cười như vậy có thể mang may mắn tới. Vì thế khi các phu nhân tụ tập nói chuyện phiếm với lão phu nhân, Gia Phù ngồi ở bên cạnh, duy trì nụ cười ngoan ngoãn, quai hàm dần tê mỏi. Bỗng nhiên, trái tim nàng giật thót.
Mấy người nói đến Trì Hàm Chân - cháu gái Trì gia gần đây rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Chu Quốc công phu nhân nói: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương thương tiếc nàng ấy, hôm qua gọi nàng ấy vào cung hỏi nàng chuyện tục hoàn. Nàng ấy lại từ chối. Thật là một nữ tử có cốt cách."
An Viễn hầu phu nhân thở dài: "Còn không phải sao? Lúc trước khí tiết như vậy, đừng nói nữ nhi, kể cả nam nhân, liệu có mấy người làm được như vậy? Chẳng những dung mạo tốt, trước kia còn nổi danh tài nữ, tiếc là số khổ, vận mệnh trêu ngươi, đố kỵ hồng nhan."
Bùi lão phu nhân gật đầu: "Khoa thi năm mà Hữu An đỗ tiến sĩ do chính Trì học sĩ làm quan chủ khảo, có tình thầy trò. Đáng tiếc đứa nhỏ kia. Trước kia ta có quen với lão chân nhân ở Bạch Hạc quan. Đợi mấy ngày nửa rảnh rỗi, ta đến thăm một chuyến."
Các phu nhân bèn tán dương lão phu nhân nhân hậu, Gia Phù dần ngây người. Cuối cùng cũng tiễn khách.
Bùi Hữu An và Gia Phù vừa mới cưới, trong viện còn chưa bố trí phòng bếp nhỏ, tạm thời ăn cơm cùng với lão phu nhân. Trời tối, Bùi Hữu An còn chưa trở về, Gia Phù hầu hạ lão phu nhân dùng cơm. Vì trước mặt không có người ngoài, lão phu nhân cũng không câu nệ quy củ, bảo nàng cùng ăn, lại hỏi thăm Bùi Hữu An.
Gia Phù cười nói: "Chàng đi thăm bạn."
Bùi lão phu nhân nói: "Ta cũng đoán vậy. Chỉ là mới tân hôn, về cũng hơi muộn chút. Đến khi gặp nó, ta sẽ nói nó."
Gia Phù tỏ vẻ hiền huệ, múc canh cho lão phu nhân, ngọt ngào cười nói: "Không sao ạ. Chàng là nam nhân, ra ngoài xã giao là việc nên làm."
Bùi lão phu nhân gật đầu: "Đứa nhỏ ngoan, thật hiểu chuyện. Chỉ là vừa mới cưới, nó cũng không nên bỏ con một mình. Ta vẫn nên nói nó. Ngày mai con về nhà mẹ đẻ, chờ nó về thì nghỉ ngơi sớm chút, tĩnh dưỡng tinh thần."
Gia Phù thuận theo. Cơm nước xong, Bùi lão phu nhân đuổi nàng về. Tới giờ Tuất, Bùi Hữu An mới trở về.
Có vẻ hắn rất bận rộn, trở về thay xiêm y rồi lại đến thư phòng.
Gia Phù đè nén cảm xúc hỗn loạn, tự mình đến phòng bếp nhỏ của lão phu nhân làm món canh sữa ngọc lan trứng bồ câu. Sữa tươi tuyết trắng, trứng bồ câu xắt ra, thả thêm vài cánh hoa ngọc lan, trắng sữa, vàng tươi, hương thơm nức mũi, vừa đẹp lại vừa ngon. Món này còn có biệt danh là vàng nằm trong tuyết.
Sự cầu kỳ của món điểm tâm ngọt này đều nằm trong canh sữa. Trong thời gian chậm rãi hầm, Gia Phù về phòng trước, vội vàng tắm rửa, thay một chiếc váy ánh trăng. Váy này tạo thành từ mười dải màu sắc không giống nhau, hồng phấn, xanh lục, vàng nhạt, màu mây ngũ sắc, đều là những màu tươi sáng, trong trẻo. Mỗi dải được nhuộm màu nhàn nhạt trông như mực, tạo thành từng nếp thu vào hông. Lúc đi đường, tà váy lay động theo từng nhịp bước, tươi đẹp rực rỡ đẹp không thể tả xiết, như ánh trăng phản chiếu mặt hồ, vì thế nó có tên là váy ánh trăng.
Gia Phù bảo Đàn Hương búi cho mình kiểu vòng hoa xinh đẹp, lại thoa nhẹ một lớp son. Nàng tự soi mình trong gương, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, lúc này mới mới tự mình bưng thức ăn đưa tới thư phòng.
Bùi Hữu An đứng trước kệ sách, đưa lưng về phía nàng. Hắn đang cắm cúi đọc một quyển sách dày, nghe thấy tiếng Gia Phù, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: "Để xuống đi. Phiền nàng rồi."
Gia Phù đặt xuống, không cam lòng, đứng bên cạnh, nói tiếp: "Phu quân, chàng nhớ ăn cho nóng, đừng để lạnh mới ăn."
Cuối cùng Bùi Hữu An cũng quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên người nàng một chút rồi rất nhanh đã thu lại, quay đầu, ừm một tiếng: "Ta biết rồi, chút nữa sẽ ăn. Nàng đi nghỉ ngơi đi, không cần chờ ta, ta còn có việc."
Hắn nói xong, lại quay đầu đi.
Gia Phù không biết làm sao, đành phải yên lặng rời khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ. Nàng thay quần áo, giận dỗi không biết nên đợi hắn hay tự mình lên giường ngủ.
Đêm khuya hắn mới trở lại. Giống như đêm hôm trước, Gia Phù giả bộ ngủ, hắn cũng không động chạm đến nàng.
Gia Phù lòng dạ rối bời, tất nhiên đêm nay ngủ không ngon. Ngày hôm sau thức dậy, quầng mắt nàng hơi thâm, sợ trở về nhà khó coi nên nàng đánh một lớp phần dày. Chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng Bùi Hữu An lên xe ngựa, về nhà mẹ đẻ.
Nữ nhi vừa về nhà chồng, tất nhiên lúc này Mạnh thị còn ở kinh thành, từ sáng đã ngóng trông Bùi Hữu An và Gia Phù. Mặt Bùi Hữu An tươi cười, thái độ cực kỳ cung kính. Mạnh thị thấy nữ nhi được gả cho lang quân như ý, cảm thấy mỹ mãn, đối đãi nồng hậu. Dùng cơm trưa xong, vốn nên đi rồi nhưng Mạnh thị có chút không đành. Bùi Hữu An cười nói: "Nhạc mẫu, A Phù ở lại thêm một lát đi, đúng lúc ta cũng có chút việc khác. Hai mẹ con nói chuyện, ta đi trước, chút nữa ta sẽ quay lại đón nàng về."
Một thời gian nữa Mạnh thị sẽ trở về Tuyền Châu, khó lòng gặp mặt nữ nhi. Nghe vậy bà rất vui mừng, cảm kích sự quan tâm của con rể, tự mình đưa hắn ra cửa lớn. Trở lại, bà cùng Gia Phù vào phòng tâm sự không hết chuyện.
Gia Phù có chút thất thần, câu được câu chăng đáp lời mẫu thân. Tới giờ Thân, Mạnh thị đứng dậy bảo phòng bếp làm điểm tâm cho Gia Phù. Gia Phù nào có tâm trạng ăn uống, cũng đứng dậy theo: "Mẹ, buổi sáng trước khi đi, tổ mẫu cho rằng giờ Ngọ bọn con sẽ về. Tổ mẫu còn cần con hầu hạ, cũng không biết khi nào phu quân mới về, hay là con trở về trước, chờ phu quân trở về, người nói với chàng một tiếng."
Mạnh thị ngẫm thấy cũng đúng, nói: "Hầu hạ lão phu nhân quan trọng. Con về trước cũng được. Ta bảo Trương Đại đưa con về."
Gia Phù mỉm cười đồng ý. Mạnh thị đưa nữ nhi lên xe ngựa, dặn dò Trương Đại đưa nàng về phủ Quốc công. Tới trước cửa thường ra vào, Gia Phù được Lưu ma ma đỡ xuống xe. Vừa vào cửa, nàng lập tức dừng bước chân, chờ Trương Đại vừa đi, nàng lại đi ra ngoài, lên xe ngựa, sai người đánh xe đi đến Bạch Hạc quan.
Lưu ma ma và Đàn Hương cùng đi không thể hiểu nổi nhưng thấy giọng điệu Gia Phù quả quyết, đáng tin, họ chỉ có thể nghe theo. Xe ngựa tới Bạch Hạc quan ở phía Nam thành, nhìn cửa rộng mở, chỉ thấy tốp năm tốp ba nữ đạo quan cầm túi hương, không ngừng ra ra vào vào.
Vừa rồi Gia Phù hùng hổ chạy một mạch tới nơi này nhưng khi thật sự tới rồi, nàng lại không biết nên thế nào cho phải. Tự mình vào tìm người thì mất thân phận thể diện, tất nhiên không thể. Nếu kêu Lưu ma ma vào hỏi thăm thì không tránh được phải nói nguyên do với bà ấy.
Chuyện như này Gia Phù không muốn để người khác biết.
Tiến vào không được, cứ vậy mà về thì lại không cam lòng. Nàng ngồi ngẩn ra trong xe ngựa một lát rồi bảo người đánh xe dừng xe ven đường, ôm cây đợi thỏ, chờ Bùi Hữu An ra rồi nói.
Lưu ma ma và Đàn Hương không rõ nguyên nhân, cũng không tiện hỏi, đành phải ngồi chung trong xe ngựa, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Mặt trời dần ngả về Tây, người ra vào cửa quan dần thưa thớt. Gia Phù nhìn qua một góc cửa sổ, mắt nhìn đến mức hoa cả lên mà vẫn không thấy Bùi Hữu An đi ra. Nàng lại nghĩ hai buổi tối hắn đều tối mịt mới về, chỉ sợ lúc này còn ở bên trong nhưng nàng không đợi được trời tối mới trở về. Lưu ma ma bên cạnh không ngừng thúc giục, lòng nàng như bị mèo cào.
"Tiểu thư của ta ơi! Người nhìn chằm chằm cửa quan kia cả một buổi trưa, mắt cũng sắp hoa lên rồi! Rốt cuộc nhìn cái gì vậy? Trời sắp tối rồi, còn không về, sợ là sẽ bị hỏi đó!"
Lưu ma ma rất nôn nóng.
Gia Phù khóc không ra nước mắt, tức mà không thể làm gì, nói: "Về thôi."
Lưu ma ma niệm Phật một tiếng, nhanh chóng đứng dậy. Bà đang định thúc giục người đánh xe trở về, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người đánh xe: "Đại gia?"
Trái tim Gia Phù giật thót, còn chưa kịp ngồi thẳng người thì cửa xe đã bị đẩy ra. Nàng quay đầu, thấy Bùi Hữu An xuất hiện ở cửa xe, ánh mắt nhìn Gia Phù chăm chú.
Gia Phù cứng đờ. Lưu ma ma và Đàn Hương nhìn nhau, phản ứng lại, vội đứng dậy gọi hắn.
"Các ngươi đi xuống."
Lời này tất nhiên là nói với Lưu ma ma và Đàn Hương, giọng điệu bình tĩnh lại ẩn chứa ý ra lệnh.
Hai người không dám cãi lời, lên tiếng rồi cuống quýt ra khỏi thùng xe.
Bùi Hữu An đi lên, đóng cửa thùng xe lại. Xe ngựa lập tức đi về phía trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận