Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 44: 44

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4341 lượt xem
  • 3192 chữ
  • 2021-12-13 21:17:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đến bên ngoài sảnh chính, Gia Phù để ý thấy Bùi Hữu An vừa rồi luôn đi ở bậc trước mình, lúc này bước chân có dần chậm lại, cũng không biết có phải đang đợi mình không.

Hắn đi chậm lại, nàng bước nhanh mấy bước đuổi theo, cùng hắn vào trong.

Trong sảnh còn đốt đuốc soi sáng, vú già các phòng hầu đầy hai bên nhưng lại im ắng không phát ra tiếng động nào. Bùi lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa bên trên, Bùi Thuyên, Tân phu nhân và Mạnh Nhị phu nhân chia nhau ngồi hai bên trái phái, phía dưới là Bùi Tu Lạc, cũng không thấy Bùi Tu Chỉ.

Vừa đi vào, Gia Phù nhận thấy vô số ánh mắt hướng về phía mình, nàng hơi cụp mắt, đi theo Bùi Hữu An đến trước mặt Bùi lão phu nhân, hành lễ bái với lão phu nhân.

Bình thường ở nhà Bùi lão phu nhân mặc thường phục trắng xám, sáng nay bà lại mặc bộ đồ mới thêu hoa văn chữ vạn vàng sậm, thoạt nhìn tinh thần mạnh khỏe hiếm có. Đợi Bùi Hữu An và Gia Phù hành lễ với bà xong, bà cho đứng dậy. Bùi Hữu An đứng lên, Gia Phù vẫn quỳ. Lưu ma ma đi theo bên cạnh lấy ra đồ may vá trước đó cô dâu mới chuẩn bị để dâng lên trưởng bối, cung kính trình lên bằng hai tay. Một chiếc đai buộc trán nhung đen và một đôi ủng nữ đế mềm thêu hoa màu xanh ngọc, tuy kỹ năng thêu thùa tinh xảo nhưng lại mộc mạc, vừa nhìn đã biết là vật cây nhà lá vườn. Bà vú già Bùi gia đứng bên cạnh nhìn chằm chằm về phía Gia Phù, ánh mắt âm thầm lộ ra vẻ khinh thường.

Ngọc Châu định nhận lấy, lại bị lão phu nhân ngăn cản để bà tự mình nhận.

Gia Phù nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, đai buộc trán dùng khi trời lạnh, ủng này hợp dùng mùa này. Con nghĩ tổ mẫu vinh hoa phú quý, kể cả áo tiên trên trời đưa đến trước mặt, chưa chắc tổ mẫu đã hiếm lạ. Bởi vì là chút lòng thành của cháu dâu, tổ mẫu thoải mái mới quan trọng, nên con đơn giản dùng vải dệt thủ công ở quê con làm thành giày, được cái mềm mại thoải mái, đặc biệt thời tiết nóng cũng không bí chân. Chỉ là con tự tay may vá, nếu đường may thêu thùa có chỗ không khéo, mong tổ mẫu đừng chê."

Lão phu nhân sờ đai buộc trán, lại sờ hoa văn thêu trên ủng, gật đầu cười nói: "Những thứ quý giá hoa hòe lòe loẹt đó chẳng qua chỉ nhìn đẹp mà thôi, nhà ai không có. Ta lớn tuổi, khó tìm được người tri kỷ, suy nghĩ chu đáo cho ta như con. Tổ mẫu nhận, trời nóng sẽ mang, nếu tốt, đến lúc đó con lại làm cho ta mấy đôi, ta sai người đưa tặng mấy tỷ muội già."

Gia Phù cười đồng ý, nhận lấy ban thưởng của lão phu nhân rồi khấu tạ bà. Sau khi nàng đứng lên, những bà vú già Bùi gia vừa rồi lộ vẻ khinh thường Gia Phù, giờ đã phải thay đổi ánh mắt.

Bùi Hữu An vẫn không biểu cảm, liếc nhìn Gia Phù, dẫn nàng tới chào hỏi Tân phu nhân.

Tân phu nhân ngồi một ghế, bên còn lại là bài vị của Vệ Quốc công quá cố. Mặt bà tươi cười, cả người ngồi thẳng tắp, uống chén trà Gia Phù kính lên, nhận đồ may vá rối tặng Gia Phù lễ gặp mặt. Tiếp theo là Bùi Thuyên và Mạnh Nhị phu nhân.

Bùi Thuyên luôn nghiêm nghị, ngày thường ở nhà ít khi nói cười, lúc này trong lòng hắn biết mình được thơm lây nhờ cháu nên mới được thăng quan tiến chức. Khi Gia Phù chào hỏi hắn, hắn đặc biệt thân thiện. Mạnh phu nhân lại càng thân thiết hơn, nắm tay Gia Phù, cười nói với Bùi Hữu An: "Tối hôm qua nháo loạn phòng tân hôn, những cô mẫu đó đi ra, không ai không khen A Phù, dung mạo xinh đẹp đã đành, càng hiếm có là hiện huệ thân thiết. Ngươi nhìn xem, lão phu nhân cũng không thể không yêu thích. Trước giờ, ta vẫn thương đứa cháu gái ngoại này như nữ nhi, hiện giờ nàng gả cho Hữu An ngươi, coi như thực sự thành người một nhà rồi. Ngươi và Gia Phù là duyên phận kiếp trước, số trời đã định." Nói xong, bà lại vẫy tay gọi nhi tử mình tới.

Bùi Tu Lạc cung kính gọi Gia Phù là "Đại tẩu".

Tuổi tác Bùi Tu Lạc và Bùi Tu Chỉ không chênh lệch lắm, chỉ nhỏ hơn nửa tuổi nhưng vận mệnh lại hoàn toàn bất đồng. Hắn không có tước vị thừa hưởng từ tổ tiên, công danh chỉ có thể dựa vào bản thân mình giành lấy. Tất nhiên, người mười mấy tuổi đã đỗ tiến sĩ như Bùi Hữu An trăm năm cũng khó được một người, khoa cử không dễ. Bùi Tu Lạc học hành cực kỳ chăm chỉ nhưng hiện giờ cũng chỉ có công danh Tú tài. Cũng may hắn có thể lấy thân phận Cống sinh, vào Quốc Tử giám đọc sách, chờ tham gia kỳ thi sang năm Hoàng đế mở. Việc hôn nhân của hắn cũng đã định rồi, chờ thi xong sẽ thành thân.

Lẽ ra Gia Phù và hắn là biểu huynh muội ruột, quan hệ phải thân thiết hơn mới phải.

Khi còn nhỏ vốn đúng là như thế, Bùi Tu Lạc rất tốt mới Gia Phù, mỗi khi gặp nàng luôn cười tủm tỉm. Nhưng về sau có một lần Gia Phù tới Bùi gia, nàng tình cờ bắt gặp hắn hôn môi sờ ngực một nha đầu vừa phát dục lớn hơn hắn vài tuổi ở sau núi giả. Lúc ấy, nàng bị dọa không nhẹ, lặng lẽ chạy đi.

Khi đó, Gia Phù còn ngây thơ mờ mịt, chưa hiểu chuyện nhưng nàng cũng mơ hồ biết được việc này không thể nói cho người khác, càng không thể để hắn vuốt tóc, xoa mặt mình như trước. Không ai nói với ai nhưng từ đó về sau, nàng không một mình tới gần hắn nữa. Hơn nữa sau khi lớn lên, nàng cũng không thường xuyên tới Bùi gia nên quan hệ dần dần phai nhạt.

Hiện giờ Bùi Tu Lạc tuấn tú lịch sự, ôn hòa nho nhã, Gia Phù nghĩ chuyện vô tình gặp phải khi còn nhỏ đó chắc cũng chỉ là việc làm của thiếu niên nhất thời tò mò mà thôi. Thế nhưng trong lòng nàng luôn để lại một cái nút thắt. Thấy hắn gọi mình là đại tẩu, nàng cười lên tiếng.

Toàn Nhi được nhũ mấu dẫn vào. So với một năm trước, nó đã cao hơn không ít. Dường như nó có chút sợ hãi Bùi Hữu An, nó cũng đứng đó không nhúc nhích, được dạy dỗ gọi Gia Phù là "Đại bá mẫu ". Gia Phù chuẩn bị cho nó một bộ xiêm y, nó lại sợ hãi gọi Bùi Hữu An một tiếng "Đại bá".

Gia Phù để ý thầy hình như Bùi Hữu An khá thích trẻ con, thấy Toàn Nhi gọi mình, hắn chẳng những tươi cười mà còn đưa tay xoa đầu thằng nhỏ.

Bùi lão phu nhân nhìn sắc trời ngoài cửa, nói: "Sáng nay Tu Chỉ vốn muốn tới, chỉ là bệnh còn chưa hết. Sức khỏe quan trọng, ta bảo hắn cứ yên tâm dưỡng bệnh. A Phù vốn không phải người ngoài, cũng không cần câu nệ lễ nghĩa. Hữu An, ngươi cũng nên dẫn A Phù tiến cung tạ ơn đi, trở về rồi tế bái tổ tông."

Bùi Hữu An đáp vâng. Gia Phù cùng hắn hành lễ tạm biệt mọi người. Ra khỏi sảnh, Đàn Hương khoác thêm một chiếc áo choàng satanh lên người nàng. Gia Phù ra khỏi cửa lớn, cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Bùi Hữu An, đi hướng hoàng cung.

Lúc này trời vừa sáng, xe ngựa đi bon bon trên đường, hai bên đường người qua lại thưa thớt. Hình như Bùi Hữu An có thói quen tay không chịu để không, sau khi lên xe, hắn lấy ra một quyển sách từ trong rương ở góc xe, tự mình lật xem.

Gia Phù ngồi bên cạnh hắn, chán chết, không nhịn được duỗi cổ qua: "Đại..."

Nàng ngừng một chút, sửa lời: "Phu quân đang xem sách gì vậy? Lúc trước ở nhà, thiếp cũng thích đọc sách, nói không chừng đã xem qua..."

Bùi Hữu An không ngẩng đầu, chỉ khép sách lại, đưa đến trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: "Luận Hành."

Tất nhiên Gia Phù không phải tài nữ nhưng đúng là từ nhỏ nàng đã thích đọc sách. Phụ thân rất tiến bộ, ông không giới hạn nàng chỉ được phép đọc nữ đức, nữ tắc mà thường dẫn nàng đi hiệu sách. Ngoại trừ những sách kinh, sử, tử, tập như ca ca Chân Diệu Đình, nàng cũng đọc không ít sách các loại như Trúc điển địa chí, bích họa khúc bản, vv... Vừa rồi thấy sách trong tay hắn, bên mép có chút quăn queo, chứng tỏ hắn thường xuyên lật xem, hẳn là rất thích. Nàng vốn muốn tìm đề tài nói chuyện với hắn, lúc này nghe hắn trả lời, một cuốn sách nàng chưa đọc. Nàng đành ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa.

Bùi Hữu An thấy nàng chợt im lặng, giương mắt nhìn nàng.

Gia Phù xấu hổ cười: "Phu quân đọc thật nhiều sách vở."

Bùi Hữu An không đáp lại, quay mặt, tiếp tục mở sách ra đọc.

Gia Phù có chút mất mặt, tự mình ngây người một lát, lại không nhịn được nhớ tới tối hôm qua.

Tối hôm qua xong việc, tuy rằng hắn đối xử với mình rất dịu dàng nhưng nàng cảm thấy rõ ràng hắn chỉ đang miễn cưỡng ở chung phòng với nàng mà thôi.

Nói thật ra Gia Phù vốn khá tin tưởng với thân thể, da thịt mình. Suy cho cùng kiếp trước nàng đã trải qua hai nam nhân. Bất luận là Bùi Tu Chỉ hay Tiêu Dận Đường, ở phương diện này, một khi đã thử qua nàng, cũng không cần nàng phải ấm ức bản thân làm việc gì, bọn họ đều mê mệt nàng.

Nhưng đêm qua, nàng đã nhận được một trận đả kích.

Nàng lặng lẽ nhìn hắn một lần nữa, thầy từ đầu tới cuối tầm mắt hắn vẫn đặt trên quyển sách, lòng nàng bỗng chùng xuống. Nàng dựa đầu vào một góc xe ngựa, nhắm mắt giả ngủ, không nói lời nào.

Bùi gia cách hoàng cung không quá xa, xe ngựa đi một lát đã dần giảm tốc độ rồi ngừng lại.

Đã tới cửa cung.

Gia Phù mở mắt, thấy Bùi Hữu An tự mình đứng dậy xuống xe. Thái giám Thôi Ngân Thủy đứng chờ ở cửa cung, thấy Bùi Hữu An xuống xe, ánh mắt hắn sáng ngời, vội chạy tới đón.

Gia Phù được Lâm ma ma đi theo ở xe ngựa phía sau đỡ xuống, đứng yên.

Thôi Ngân Thủy đã đến gần, gọi một tiếng Bùi đại nhân, lại quay sang Gia Phù, tười cười gọi nàng là "Phu nhân". Gia Phù mỉm cười gật đầu, cùng Bùi Hữu An đi theo Thôi Ngân Thủy vào cửa cung, qua Tây Uyển, cuối cùng đến trước điện Thừa Quang.

Cách giờ Thìn mà Lễ bộ sắp xếp gặp mặt tạ ơn Hoàng thượng khoảng một khắc.

Thôi Ngân Thủy đi vào thông báo. Gia Phù bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, nhìn về phía Bùi Hữu An đứng bên cạnh theo bản năng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một lát, thấy hắn đứng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, sừng sững như núi bên cạnh mình. Đột nhiên, như được tiếp thêm sức mạnh, nàng chậm rãi thở ra một hơi, tâm tư ổn định lại.

Tiêu Liệt ngồi ở sau bàn, hai mắt hơi sưng, dường như đêm qua ngủ không ngon. Đợi khi hai người sóng vai quỳ xuống tạ ơn, Tiêu Liệt cho hai người đứng lên, mắt nhìn thẳng Gia Phù, mặt lộ vẻ hài lòng. Thái giám mang lễ vật ban thưởng tới. Gia Phù lại quỳ xuống, tạ ơn Hoàng đế thưởng hậu cho nhà mẹ đẻ mình.

Vẻ mặt Tiêu Liệt hiền hòa: "Không cần đa lễ. Chân gia các ngươi vốn có công. Sau này ngươi hầu hạ Hữu An cho tốt, đó chính là Chân gia các ngươi tận trung với trẫm rồi."

Gia Phù nhẹ liếc nhìn Bùi Hữu An bên cạnh.

Hắn nhìn Hoàng đế ngồi bên trên mà không nhìn nàng.

Gia Phù cúi đầu, đáp dạ. Sau đó, theo quy củ, nàng phải tới Giới Phúc cung khấu đầu tạ ơn Hoàng hậu.

Lý Nguyên Quý tự mình dẫn Gia Phù đi. Tới Giới Phúc cung, Gia Phù đi vào, thấy Chu Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trong điện, Chương Phượng Đồng ngồi bên cạnh, bên dưới còn một nữ quan người mặc áo vàng, tay cầm phất trần.

Nữ quan kia còn rất trẻ, chỉ khoảng độ hai mươi tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, mắt mày thanh tú, môi đỏ răng trắng, ngồi ở nơi đó, phong thái tựa thần tiên. Một thân quần áo đạo sĩ càng khiến nàng ta trông siêu phàm thoát tục.

Gia Phù không nhận ra nữ quan xinh đẹp này. Sau khi hành lễ bái Chu Hoàng hậu xong, nàng lại chào hỏi Chương Phượng Đồng. Chương Phượng Đồng giới thiệu nữ quan này với Gia Phù, nói nàng ta xuất gia ở Bạch Hạc quan phía Nam thành, tục gia [1] họ Trì, tên Hàm Chân. Lúc này nàng mới có chút ấn tượng, rốt cuộc nghĩ ra, thì ra nữ quan này tiếng tăm lừng lẫy như vậy. 

[1] Tục gia: Cách tăng ni gọi nhà của bố mẹ.

Năm đó, Thuận An vương vừa đăng cơ từng bị một đám trung thần của Thiên Hi đế phản đối, trong đó có một vị học sĩ họ Trì, lúc ấy là Tế tửu Quốc Tử giám, cũng là gia tộc thơ họa lớn lúc bấy giờ, cực kỳ có danh vọng. Ông ta phản đối Thuận An vương, âm thầm liên hợp đại thần, kêu gọi điều tra vụ án Thiếu đế ngã ngựa. Lúc ấy, Thuận An vương âm thầm nhẫn nhịn, sau đó gán cho Trì học sĩ tội danh mưu nghịch. Cả nhà hơn trăm người, toàn bộ nam đinh bị giết sạch, gia quyến nữ bị tước hộ tịch làm nô tỳ.

Vị nữ quan này chính là cháu gái của Trì học sĩ, năm đó mới 14 tuổi đã nổi danh là tài nữ bậc nhất kinh thành. Sau khi bị đầy làm quan kỹ (kỹ nữ), nàng ta không chịu khuất nhục trước khách làng chơi, nhảy lầu tự sát. Cũng may nàng ta mạng lớn, khi nhảy xuống, đúng lúc đè lên một người qua đường nên tự tử không thành. Nhưng rất nhanh sự việc đã lan truyền khắp nơi, ý dân sôi trào. Trên phố, người ta biên soạn xướng khúc ca ngợi khí tiết của nàng ta. Thuận An vương bèn ban đặc xá, cho phép nàng ta xuất gia. Sau đó Tiêu Liệt lên ngôi, sửa lại án oan cho đám người năm đó, trong đó có Trì học sĩ. Từ đó, nữ quan này cũng thường xuyên ra vào hoàng cung, kết thành bạn thân với Thái tử phi Chương Phượng Đồng. Danh tiếng lẫy lừng, cũng được rất nhiều nam nhân yêu mến, trong đó không thiếu quý nhân, quan lớn nhưng nàng ta nhất định không chịu hoàn tục gả chồng, vẫn luôn làm một nữ chân nhân.

Chương Phượng Đồng giới thiệu nữ quan với Gia Phù xong, tủm tỉm cười nói với nữ quan: "Nàng ấy là phu nhân mới cưới của Bùi đại nhân, Chân thị Tuyền Châu."

Hai tròng mắt trong trẻo của Trì Hàm Chân chuyển hướng sang Gia Phù, dừng lại một lát rồi mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thi lễ với Gia Phù, mặt cũng không thấy ý cười, mặt mày chứa vẻ thanh cao.

Gia Phù vừa biết nữ đạo sĩ xinh đẹp không dính khỏi lửa phàm tục trước mắt là cháu gái của Trì học sĩ, ngưỡng mộ khí tiết của nàng ta, nào có so đo nàng ta lạnh lùng, mỉm cười gật đầu.

Trì Hàm Chân lại không nhìn Gia Phù, quay đầu nói với Chu Hoàng hậu: "Đa tạ nương nương yêu mến, chỉ là hiện giờ dân nữ không muốn hoàn tục. Trở về, Hàm Chân sẽ xin sư phụ lập đàn cầu phúc cho nương nương. Nếu không có chuyện gì Hàm Chân xin phép về trước."

Chu Hoàng hậu cười nói: "Hoàng thượng đã giải oan cho tổ phụ ngươi, ta nghĩ đến ngươi tuổi trẻ mà phải làm bạn với ngọn đèn xanh, có chút đáng thương nên hôm nay mới triệu ngươi vào cung. Ngươi đã không muốn hoàn tục, tất nhiên ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Sau này không có việc gì thì thường tới đi lại. Trước kia ngươi đã nổi danh tài nữ, sau này đọc chút kinh thư cho ta nghe cũng tốt."

Trì Hàm Chân đồng ý, lần nữa hành lễ với Hoàng hậu và Chương Phượng Đồng, xoay người, uyển chuyển đi ra.

Chu Hoàng hậu chuyển hướng sang Gia Phù, vẻ mặt hiền hòa, nói vài câu chuyện phiếm. Gia Phù đối đáp, cuối cùng cáo lui. Chương Phượng Đồng tiễn nàng nhưng Gia Phù từ chối. Chương Phượng Đồng vẫn khăng khăng đưa nàng ra ngoài điện, cầm tay nàng, nói: "Chân muội muội, ban đầu ta xuất phát từ lòng muốn báo đáp, không biết ngọn nguồn của muội và Bùi đại nhân nên mới làm ra chuyện nhầm lẫn. Hiện giờ biết rồi, ta cũng bị mẫu hậu mắng cho một trận. Ta rất hối hận, muội chớ trách ta. Cũng may Thái tử và Bùi đại nhân tình như thủ túc, sau này tất nhiên ta và muội cũng như tỷ muội. Nếu muội không bận thì nhớ thường xuyên vào cung, chúng ta qua lại nhiều hơn."

Gia Phù cười đồng ý, một mực khuyên nàng ta dừng bước. Chương Phượng Đồng đành dừng bước chân, mặt mang ý cười, nhìn Gia Phù rời đi.

Gia Phù vẫn được Lý Nguyên Quý dẫn đường trở lại Thừa Quang điện. Đi được nửa đường, trái tim nàng giật thót, bước chân ngừng lại.

Bùi Hữu An đứng trên đường cung nói chuyện với một nữ tử. Bóng hình nữ tử kia lả lướt, áo vàng tung bay, chính là nữ quan Trì Hàm Chân vừa rời đi. Thoạt nhìn có vẻ hai người đã quen biết nhau từ trước. Cũng không biết nói chuyện gì, Trì Hàm Chân hành lễ thật sâu với Bùi Hữu An, có vẻ như cực kỳ cảm kích, rồi lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Nữ quan rời đi, Bùi Hữu An quay đầu lại, thấy Gia Phù dừng ở bên cạnh, mày hơi nhíu. Hắn đi về phía nàng, tới gần nói với Lý Nguyên Quý: "Làm phiền công công, nếu bên Hoàng thượng không còn chuyện gì nữa, ta dẫn nội tử [2] ra cung trước."

[2] Nội tử: cách nói khiêm nhường chồng gọi vợ mình khi nói chuyện với người khác.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top