Từ nửa đêm về sáng, Bùi Hữu An vẫn luôn thức.
Tuy hắn thường xuyên thiếu ngủ nhưng hắn đã rèn cho mình khả năng tự quản lý bản thân vượt xa người thường, hắn cũng dưỡng thành thói quen, dù trong đầu còn nhiều trăn trở nhưng tới thời điểm thân thể cảm thấy cần nghỉ ngơi, nằm xuống là rất nhanh hắn sẽ loại bỏ suy nghĩ linh tinh, đi vào giấc ngủ. Bời vì hắn biết giấc ngủ nuôi dưỡng tinh thần. Mà đêm qua, từ nửa đêm cho tới sáng hắn vẫn thức thao láo, không có một lát chợp mắt, thật sự hiếm thấy.
Đêm qua hắn cưới nàng, hơn nữa còn có quan hệ thân cận da thịt nam nữ với nàng.
Bên gối có thêm một người, lại còn là nữ tử, điều này với hắn mà nói thật sự là cảm giác xưa nay chưa từng có. So với lần trước ở Mạnh Mộc phủ nàng nhân cơ hội hắn ngủ say bò lên giường hắn, hắn mơ màng hồ đồ ngủ cùng nàng một đêm, lần này hoàn toàn khác biệt.
Đêm qua, khi hắn thực hiện bổn phận đêm động phòng của trượng phu tân hôn với nàng, thật ra hắn vẫn luôn để ý phản ứng của nàng.
Nàng ở dưới thân hắn không nhúc nhích, mí mắt nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, từ đầu đến cuối, hắn chắc rằng thậm chí nàng còn không mở mắt nhìn hắn lấy một lần. Dường như nàng đang phải chịu đựng một chuyện khiến nàng rất không vui nhưng lại không thể không trải qua.
Vì thế ở trên người nàng, hắn càng thêm cẩn thận, cố hết sức không chạm vào những nơi có lẽ nàng không muốn hắn chạm vào.
Điều này cũng làm Bùi Hữu An một lần nữa xác định ý niệm nảy sinh từ lâu. Từ khi bắt đầu, tiểu biểu muội này ở lại bên cạnh hắn, tìm mọi cách khiến hắn vui vẻ, thậm chí dùng trăm phương nghìn kế làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi, tiện đà muốn hắn cưới nàng, tất cả chỉ xuất phát từ nguyên nhân muốn tránh họa. Đêm động phòng này, nàng lại chủ động lấy lòng mình, chắc hẳn chỉ là muốn dùng cách này để củng cố quan hệ vợ chồng vừa kết thành của nàng và hắn.
Tối nay hắn vốn có thể làm lơ nàng nhưng nghĩ đến sáng mai nàng có thể bị xấu hổ và sự đau lòng thất vọng của nàng do bị hắn từ chối lúc đó, rốt cuộc hắn vẫn không đành lòng.
Nàng có lòng thương người, cứu một người sắp chết không hề liên quan gì đến mình, chứng tỏ nàng vẫn có thể dạy dỗ được. Nếu đã cưới nàng, hắn nên khiến nàng hoàn toàn yên tâm. Lúc ấy, hắn duỗi tay về phía nàng, hắn tự nói với chính mình như vậy.
Vì tránh họa nên nàng mới phụ thuộc vào hắn, ý nghĩ này không phải đêm nay mới có. Hắn đã biết từ trước. Nhưng trước đó, hắn cũng không hề cảm thấy chán ghét. Chỉ có giờ phút này, thời khắc đặc biệt này, khi hắn đè nàng dưới thân, ý nghĩ này lại lần nửa nảy ra, hắn mới cảm nhận được một cảm giác không vui hoàn toàn khác thường mà xưa nay chưa từng có.
Suy cho cùng hắn không phải thánh nhân. Thân thể ăn cơm gạo hoa màu, có ai lại là thánh nhân. Hắn đồng ý cưới nàng, cũng thật sự cưới nàng. Đối với chuyện phát sinh ngoài ý muốn đêm đó, hắn đã làm trọn tình trọn nghĩa. Tối nay hắn vốn cũng cảm thấy mình hoàn toàn không có tâm tình làm loại chuyện này với nàng.
Tuổi nhỏ bởi vì cơ thể suy nhược, hắn từng gặp qua đủ loại y sĩ điều trị thân thể cho hắn, trong đó có thần y tài giỏi, tất nhiên cũng có đạo sĩ kỳ dị. Lúc hắn mười tuổi, từng có một đạo sĩ nổi tiếng vì nhịn ăn tu khí, người ta truyền rằng hắn ta hai trăm tuổi mà da biến thành màu đen bóng, thoạt nhìn giống như trung niên. Vệ Quốc công nghe danh, mời đạo sĩ đến, dạy Bùi Hữu An cách hô hấp nạp khí, cường kiện thân thể. Một thời gian sau, có một ngày, đạo sĩ lấy ra một quyển tâm kinh. Ông ta nói theo tâm kinh này, dùng âm của gái trinh để tinh luyện khí, ngày sau nhất định tiêu trừ bách bệnh, cần phải tìm thiếu nữ có điều kiện phù hợp để tu luyện. Sau đó Vệ Quốc công biết được thì ra đạo sĩ này còn chưa tới sáu mươi, chỉ là bảo dưỡng tốt hơn người bình thường chút thôi, căn bản không phải hai trăm tuổi, vì thế sai người đuổi ông ta đi. Cái gọi là tâm kinh luyện khí tất nhiên cũng chỉ dừng lại ở mặt lý luận.
Phương pháp hô hấp nạp khí của đạo sĩ kia truyền lại đúng là có tác dụng. Nhiều năm tới này, Bùi Hữu An vẫn luôn kiên trì, hơn nửa cảm thấy có lợi. Mà cái gọi là tâm kinh kia là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng kể từ khi chào đời Bùi Hữu An tiếp nhận sự dạy dỗ mờ mịt về chuyện nam nữ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, việc này hắn vốn không nhớ lại, nhưng giờ phút này, ma xui quỷ khiến thế nào mà trong đầu hắn hiện lên ấn tượng không nên có.
Tư chất hắn hơn người, từ nhỏ đọc sách gặp một lần là sẽ không quên. Lúc ấy đạo sĩ kia lấy ra, tuy hắn chỉ đọc lướt nhanh như gió qua một lần nhưng lúc này nhớ tới, nội dung quyển tâm kinh kia lập tức hiện lên trong óc, hình ảnh sinh động như thật.
Nhìn dáng vẻ chịu đựng của nàng ở dưới thân, trong lòng Bùi Hữu An chợt sinh ra một ý niệm tà ác.
Nếu hắn lấy phương pháp trên tâm kinh kia đi đối phó nàng, lúc này nàng sẽ thế nào?
Chỉ là ý niệm kia chợt lướt qua mà thôi, hắn còn chưa kịp nghĩ lại. Dường như thân mình nàng khó chịu, khẽ vặn vẹo vài cái dưới thân hắn, lúc ấy hắn liền mất khống chế, làm qua loa xong việc. Một trận mất hồn qua đi, mồ hôi nóng sau lưng hắn còn chưa tan. Thấy nàng nhắm mắt cuộn tròn bên cạnh mình, quần áo trên người xộc xệch, tay chân che giấu ngọc thể, dáng vẻ vô cùng đáng thương, trong lòng hắn lập tức bị cảm giác tự trách và áy náy nồng đậm xâm chiếm. Hắn đè nén tâm tư, thu xếp ổn thỏa cho nàng, cũng tự mình thu dọn một chút, cuối cùng nằm xuống nghỉ ngơi.
Bùi Hữu An biết nàng nằm bên cạnh, ban đầu nàng ngủ mơ màng, ở giữa còn tỉnh giấc mấy lần, cho đến khuya, vì thân thể quá mệt mỏi mà nàng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng suốt một đêm, hắn lại không ngủ được.
Trước kia, thân thể yếu đuối mà sinh ra chứng khí huyết không đủ. Sau khi trưởng thành, tuy ngày thường không hiện ra nhưng xem đêm qua, thật sự chứng này vẫn để lại ảnh hưởng xấu tới hắn.
Ban đầu tự trách, áy náy, sau đó là băn khoăn cùng với cảm giác uể oải mơ hồ không thể tránh khỏi.
Đêm nay, Bùi Hữu An cứ như vậy mà thức trắng một đêm.
Sau khi ngủ không lâu, nàng trở mình, lăn đến bên cạnh hắn, đầu nhỏ bù xù gác trên bờ vai hắn, dựa vào hắn.
Trong lúc mơ màng ngủ, dường như nàng thích dựa sát vào hắn, sau khi dựa vào, nàng không động đậy nữa, nặng nề ngủ.
Bên tai Bùi Hữu An chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng. Một làn hương lan ấm áp theo hô hấp của nàng mà dần lan tràn ra.
Hắn nhắm mắt, tĩnh tâm thở đều nhưng bất kể thế nào cũng không thể điều chỉnh hô hấp, cũng không thể bình yên đi vào giấc ngủ như nàng, cho đến lúc nghe được tiếng gõ cửa truyền đến.
Hắn chậm rãi mở mắt, đáy mắt hiện lên một tầng tơ máu nhàn nhạt.
Ngoài cửa còn tối tăm, nến hỉ long phượng đốt một đêm. Nhờ ánh nến mông lung, Bùi Hữu An nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo ngái ngủ của nàng dán sát vào mình, nhẹ nhàng đứng lên.
...
Đêm qua Gia Phù ngủ mơ mơ màng màng, mộng mị không yên, lúc này đang ngủ say lại bị người mạnh mẽ đánh thức. Nàng cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thình lình thấy gương mặt phóng đại của Lưu ma ma tiến đến trước mặt mình. Lưu ma ma thấp giọng nói: "Đại thiếu phu nhân, nên dậy rồi! Canh năm đã qua một khắc, Đại gia đã sớm dậy rồi, đang chờ người đó!"
Ban đầu Gia Phù còn mờ mịt, chợt nhận ra tiếng "Đại thiếu phu nhân" này là đang gọi mình, nàng lập tức tỉnh táo, nhanh nhẹn quay đầu thấy bên gối quả nhiên đã trống không. Không biết Bùi Hữu An đã dậy từ khi nào, sớm đã không thấy người.
Thức dậy mà không gọi nàng một tiếng, hại nàng ngủ quên!
Gia Phù cuống quít bò dậy.
Bên cạnh Tân phu nhân có một ma ma họ Vương, bà ta dẫn theo nha hoàn tiến vào. Lưu ma ma biết mục đích của bà ta, đi qua, tự mình bưng mâm đựng chiếc nguyên khăn*
(khăn chứng tỏ nữ tử còn nguyên vẹn).
Vương ma ma thoáng nhìn, thu lại, cười nịnh nọt với Gia Phù, khom người chào buổi sáng rồi lui đi.
Lưu ma ma và Đàn Hương hầu hạ Gia Phù thay quần áo. Rất mau mặc xong, Mộc Hương dẫn mấy nha đầu Bùi gia bê chậu rửa mặt đi vào. Sửa soạn xong, Gia Phù không kịp ăn lấy một miếng, vội vàng đi ra ngoài.
"Đại thiếu phu nhân, vừa rồi Đại gia cũng nói canh giờ còn chưa tới. Sáng nay nhiều việc, người ăn vài miếng đi..."
Lưu ma ma biết hôm qua Gia Phù không ăn được bao nhiêu, sợ nàng đói, đuổi theo nói.
"Ta ăn không vào..."
Gia Phù vén tấm màn che dài rủ xuống đất, vội vã bước vào trong phòng sinh hoạt thường ngày. Liếc mắt một cái nàng đã thấy Bùi Hữu An ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, tay cầm một quyển sách, dường như vừa đọc sách vừa đợi nàng, xiêm y chỉnh tề, dáng vẻ khoan khoái. Nghe thấy tiếng nàng, hắn ngẩng đầu lên.
Gia Phù đột nhiên dừng bước, bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên, thấp giọng giải thích: "Sáng nay là thiếp không tốt, ngủ quên mất, để chàng phải chờ thiếp. Thiếp chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi được rồi."
Bùi Hữu An nói: "Cũng chưa tính là muộn. Nàng ăn chút gì đi cũng không sao." Hắn tiện tay đặt quyển sách lên bàn, xoay người ra cửa phòng.
Lưu ma ma vội nhắc nhà bếp vừa đưa hộp đồ ăn tới, mở hộp ra, đặt trên bàn của giường sưởi. Một đĩa măng tươi, một đĩa rau mầm mộc lan, một đĩa củ cải, tôm tươi xào, thịt gà ướp khô, một chén cháo gạo tẻ, ngửi mùi hương xông vào mũi, thoạt nhìn thanh đạm ngon miệng. Lúc này, nàng mới cảm thấy bụng kêu vang, cũng mặc kệ Bùi Hữu An, vội ngồi xuống ăn hơn nửa chén. Cảm thấy no rồi, lúc này nàng mới đứng dậy ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài sắc trời đã gần sáng. Trong đình viện trồng hoa hải đường, hoa mộc, không biết chim chóc trốn ở phiến lá nào, vui sướng kêu rinh rích. Bùi Hữu An đưa lưng về phía cửa, đứng lặng dưới hành lang, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Gia Phù tới sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Phu quân, thiếp xong rồi."
Hắn quay đầu, ánh mắt lướt qua nàng từ đầu đến chân, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm mà Gia Phù quen thuộc. Hắn gật đầu với nàng, không nhanh không chậm nói: "Đi theo ta."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận