Gia Phù lấy chồng, ngoại trừ mang theo mấy nha hoàn cũ Đàn Hương, Mộc Hương, Mạnh thị còn để Lưu ma ma bên cạnh bà cùng theo lại đây. Bùi Hữu An vén khăn voan xong rời đi, không khí vui mừng náo nhiệt, tiếng cười nói vui mừng ban nãy cũng biến mất, phòng tân hôn yên tĩnh lại. Lưu ma ma dẫn theo bọn nha hoàn đi vào cởi bỏ mũ trên trên đầu, tháo trang sức và khăn quàng, cởi hỉ phục dày nặng giúp Gia Phù, trên người nàng chỉ còn ba lớp xiêm y, ngay sau đó thay sang áo choàng dài tay bằng tơ lụa đỏ thẫm đặc chế cho tối hôm nay. Trước ngực áo có họa tiết bốn cụm mây như ý hợp lại. Dưới thân mặc quần bó lụa thêu họa tiết hoa sen quấn quít, eo buộc váy lụa đỏ dệt chỉ vàng. So với lễ phục quá mức long trọng vừa rồi, vui mừng không giảm mà càng thêm vẻ mềm mại dịu dàng.
Từ trưa đến giờ Gia Phù chưa ăn gì, lúc này những người khác đi hết rồi, trước mặt chỉ còn lại mấy người nàng quen thuộc, căng thẳng cả một buổi tối, nàng dần cảm thấy đói bụng, giống như da ngực dán chặt vào da lưng mà nhưng lại không có khẩu vị ăn uống. Qua loa uống mấy ngụm canh gà Lưu ma ma sai người bưng vào, lột vỏ nửa quả cam đường Giang Nam, nàng lại không ăn nữa. Lưu ma ma bèn cho lui nha đầu, tự mình hầu hạ Gia Phù rửa mặt, lấy nước thơm súc miệng. Xong xuôi, bà để Gia Phù ngồi bên mép giường chờ chú rể trở về.
Gia Phù đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, nha đầu, bà mụ ngoài hành lang hô "Đại gia".
Gia Phù không nhịn được trở nên hồi hộp, ngồi thẳng thân mình, hai mắt nhìn ra phía cửa, mười ngón tay giấu dưới tay áo nôn nóng nắm chặt nhau. Lưu ma ma cũng nghe thấy, vội vàng dẫn nha đầu ra đón. Chỉ nghe cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng kẽo kẹt, một bóng người bước vào phòng, chính là Bùi Hữu An đã trở lại.
Thoạt nhìn hắn cũng không uống quá nhiều rượu, bước chân vững vàng. Sau khi đi vào, hắn tự mình cởi bỏ mũ quan trên đầu, cho người lui ra ngoài. Lưu ma ma liếc mắt nhìn Gia Phù, ý bảo nàng đi lên hầu hạ, bản thân bà thì tươi cười dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau hơn một năm xa cách, tối nay lại lần nữa nhìn thấy Bùi Hữu An xuất hiện trước mặt mình, không giống như vừa rồi, xung quanh đều là người, lúc này hai người ở riêng với nhau, tim Gia Phù đập loạn. Nhớ tới lời mẫu thân dặn đi dặn lại, nàng trấn tĩnh lại, đứng lên khỏi mép giường nàng đã ngồi cả buổi tối, nhẹ nhàng đi ra sau lưng hắn, lấy hết can đảm, thấp giọng nói: "Phu quân, ta thay quần áo giúp chàng."
Bùi Hữu An đưa lưng về phía nàng, tự mình cởi áo ngoài. Nghe thấy nàng nói chuyện ở phía sau, động tác của hắn dừng lại, quay đầu, hai người nhìn nhau.
Khoảng cách của hai người rất gần, cuối cùng Gia Phù đã thấy rõ hắn. Hẳn là tối nay hắn cũng không uống nhiều rượu lắm nhưng hai tròng mắt vẫn phủ một tầng cảm giác say nhàn nhạt.
Hắn ừm một tiếng, nói câu "Làm phiền" rồi đưa áo mình vừa cởi đặt vào tay nàng đưa tới, xoay người đi qua bên cạnh nàng, tự mình ngồi xuống cạnh giường.
Gia Phù cố giữ bình tĩnh, trong tay cầm xiêm y của hắn. Nhớ tới tình cảnh lúc trước ở chung với hắn ở Võ Định, khi đó mỗi đêm hắn về, nàng luôn tranh đón y phục hắn cởi ra với thị nữ. Có khi hắn sẽ cười cười, có khi sẽ không biểu cảm gì nhưng nàng cũng chưa từng cảm thấy có chút gì xa cách.
Tối nay hắn thành phu quân của nàng, nàng là vợ của hắn. Hắn lại khách khí như thế.
Gia Phù treo xiêm y của hắn lên, xoay người chậm rãi tới bên cạnh hắn.
Hắn ngồi ở mép giường, nàng đứng bên cạnh nhìn hắn, hai tròng mắt không chớp.
Nến đỏ chiếu sáng, bóng tối lay động. Nhất thời hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Một lát sau, dường như hắn đã say, không thắng nổi cảm giác say, giơ tay xoa trán mình. Hắn cũng không nhìn nàng, chỉ mơ màng nói một câu: "Không còn sớm nữa, nàng cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn tự mình nằm xuống, trên người vẫn mặc ba lớp áo trong ngoài, ngoài cùng là trung y, thoạt nhìn ngay ngắn chỉnh tề không hề có chút nhăn nheo.
Gia Phù nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, xoay người đưa lưng về phía hắn, chậm rãi cởi bỏ xiêm y chỉ để lại áo trong. Nàng nhẹ nhàng tay chân bò lên giường, nằm ở bên cạnh hắn.
Nàng co người, mặt hướng về phía hắn. Cùng hắn ngủ chung trên một chiếc gối gấm dài thêu hoa văn vạn phúc trăm con nhưng hai người lại cách nhau cả thước. Hắn nằm ngửa, mắt vẫn luôn nhắm nghiền, dường như đã ngủ, hô hấp đều đều, lông mi cũng không động đậy.
Ban đầu Gia Phù cũng nhắm mắt, nàng chậm rãi mở ra, chăm chú nhìn đường cong nửa bên sườn mặt của hắn. Nhìn hồi lâu, nhớ lời mẫu thân dặn dò, sau khi do dự một lát, cuối cùng nàng lấy đủ dũng khí, chậm rãi xích lại gần hắn, vươn cánh tay mềm mại, lén lút trườn lên eo hắn.
Lông mi Bùi Hữu An khẽ động.
Gia Phù biết hắn còn thức, có chút xấu hổ không dám nhìn.
"Phu quân..."
Gia Phù nhỏ giọng gọi hắn, tiếng nhỏ như muỗi vo ve, lông mi khẽ run. Nàng nhắm hai mắt lại, trán nhẹ nhàng dán lên bả vai hắn.
Bùi Hữu An không đáp lại cũng không đẩy nàng ra. Một lát sau, hắn nói: "Ta cưới nàng thì sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Từ nay về sau, nàng phải ngoan ngoãn thành thật, đừng nảy sinh ý niệm không nên có." Giọng điệu bình tĩnh.
Gia Phù ngẩn ra, thân mình cứng đờ, chậm rãi mở to mắt nâng mặt lên.
Hắn cũng mở mắt, hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt hai người chạm nhau bên gối.
Hai tròng mắt hắn đen nhánh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không hề thấy chút tình cảm dịu dàng.
Ráng đỏ hồng trên mặt Gia Phù dần rút đi, cánh tay bám vào eo hắn cũng chậm rãi rụt lại.
"Thiếp biết rồi... Là thiếp sai... Thiếp không nên như vậy với chàng."
Nàng không dám nhìn hắn nữa, trong lòng ủ rũ vô cùng, cụp mắt, ngập ngừng nói.
"Ta nhắc trước thôi. Nàng vào cửa nhà ta, ngày sau khó tránh khỏi sớm chiều đối diện người khác. Toàn Nhi ở nơi đó, nếu nàng không thích đứa nhỏ này, về sau cách xa nó một chút là được. Có việc gì thì nói với ta. Nhớ kỹ, ta không cho phép nàng lại dùng thủ đoạn đen tối để đạt được mục đích, cũng không được nói dối trước mặt ta, bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào."
Nếu nói vừa rồi Gia Phù chỉ cảm thấy xấu hổ, hiện tại nghe được lời này từ trong miệng hắn nói ra, dùng từ xấu hổ đã chẳng thể miêu tả tâm tình của nàng giờ phút này.
Nàng vốn đã quên chuyện đông long não, nhưng giờ phút này nàng bị hắn nhắc nhở.
Thì ra hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện nàng từng nói dối hắn, chỉ là trước sau không nhắc đến mà thôi.
Mà đêm nay, sau khi cưới nàng, cuối cùng hắn nói ra để dạy dỗ nàng.
Gia Phù co rúm người, nâng mắt nhìn về phía hắn.
Hắn nói xong đã nhắm mắt lại, thần sắc bình tĩnh tựa như đã ngủ.
"Thiếp... nhớ kỹ..."
Đáp xong một câu ngắn ngủn này dường như nàng đã dùng hết sức lực toàn thân. Gia Phù cuộn tròn người không nhúc nhích.
Trong phòng yên lặng, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp của hắn.
Gia Phù không dựa vào hắn nữa, như lúc trước dịch sát lại, lúc này nàng lại lén lút dời ra từng tấc, cho đến khi nàng không đụng vào góc áo của hắn nữa.
Nàng ngừng thở, chậm rãi trở mình, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống lăn xuống bên tai.
Nàng không dám phát ra tiếng động nhưng nước mắt lại không ngăn được, yên lặng thấm ướt mặt gối.
"Nàng khóc cái gì?"
Một lát sau, nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng nói của hắn, nàng liều mạng lắc đầu, vụng về nói: “Thiếp không khóc.”
“Rõ ràng nàng đang khóc.” Ngừng lại một lát, nàng nghe thấy hắn nói thêm.
Rốt cuộc Gia Phù không nhịn được nữa, nghẹn ngào thành tiếng, nhắm mắt lại, vụng về nói: "Chàng đã chán ghét thiếp, xem thường thiếp như vậy thì còn cưới thiếp làm gì? Lúc trước, thiếp đã nói chuyện đó thiếp không để bụng, càng không ép chàng cưới."
Bùi Hữu An quay đầu lại, nhìn nàng đưa lưng về phía mình, chần chừ nói: "Ta nói chán ghét, xem thường nàng khi nào? Ta chỉ mới vừa dạy dỗ nàng, sau này muốn nàng thành thật, đừng sinh ý nghĩ bậy bạ."
"Rõ ràng là chàng chán ghét thiếp, xem thường thiếp..."
Gia Phù nức nở: "... Chàng yên tâm, thiếp sẽ không quấn lấy chàng... Ngày sau chờ chàng có người vừa ý..."
Nàng nói lời này chỉ cảm thấy buồn bã từ đáy lòng, liều mạng chịu đựng, nước mắt lại như chuỗi trân châu đứt dây rơi xuống không ngừng, khóc càng thương tâm.
"Đừng nói bậy, đừng khóc..."
Bùi Hữu An phía sau lại lên tiếng. Giọng nói nhu hòa hơn trước rất nhiều, lại mang theo chút cẩn thận dỗ dành.
Gia Phù chôn mặt bên gối, cánh tay co vào, giọng nói hàm hồ: "... Thiếp không nhịn được... Chàng đừng động vào thiếp..."
Bùi Hữu An ngồi dậy, nửa thân dựa vào đầu giường, xoay mặt nàng nàng về phía mình. Một lát sau, hắn hơi cúi người, đưa tay về phía nàng, khi sắp chạm đến vai nàng, hắn chợt dừng lại.
"Đừng khóc..."
Gia Phù tiếp tục nức nở.
"Làm thế nào nàng mới không khóc?"
Gia Phù bịt tai không nghe thấy.
Bùi Hữu An yên lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Nàng còn khóc nữa ta sẽ đến thư phòng." Nói xong, hắn làm bộ muốn xuống giường.
Gia Phù dừng lại một chút, theo bản năng quay mặt tới, trợn to đôi mắt đẹp còn đong đầy nước nhìn về phía hắn.
Bùi Hữu An chậm rãi thở ra một hơi, liếc mắt nhìn khuôn mặt dính đầy nước mắt của nàng, xoay người xuống giường.
Gia Phù nhìn bóng dáng hắn xuống giường, tim đập thình thịch, sắc mặt lại lần nữa mất hết màu máu.
Không phải nàng cố ý khóc lóc sướt mướt khiến hắn phiền chán, chỉ là vừa rồi nàng thật sự cảm thấy thẹn với lương tâm, không nhịn được rớt vài giọt nước mắt mà thôi.
Đêm động phòng, nếu hắn thật sự bị nàng khóc đến phiền chán, bỏ lại nàng đi thẳng đến thư phòng, vậy ngày mai nàng cũng không cần gặp ai nữa, trực tiếp đào cái hố tự chôn mình đi cho xong việc.
"Đại biểu ca!"
Gia Phù bò dậy khỏi giường, nhào đến, ôm chặt eo hắn từ phía sau, ôm chặt không buông.
"Ta không khóc, chàng đừng đi..." Giọng nàng còn mang theo tiếng nức nở nhưng lại cố sức kìm nén.
Bùi Hữu An chợt cảm thấy một khối mềm mại áp sát sau lưng, trước bụng bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy. Người còn ngồi trên mép giường, bả vai hơi khựng lại. Ngay sau đó, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ đôi tay của nàng ra, tự mình đứng dậy.
"Đại biểu ca... Thiếp thật sự không khóc..."
Gia Phù ngồi trên chăn gấm, ngửa mặt nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng hốt, giọng nói chứa sự cầu xin, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt trong suốt không rơi xuống, đáng thương vô cùng.
Bùi Hữu An nhìn nàng một lát, xoay người.
Gia Phù nhìn hắn vào phòng tắm. Khi trở lại, trên tay hắn có thêm một chiếc khăn thấm nước. Hắn trở lại giường, cúi người xuống duỗi tay lau mặt cho nàng. Lau mặt xong, hắn thấp giọng nói: "Nàng nghe lời ta, ta sẽ không đi."
Gia Phù lập tức gật đầu, giọt nước ở khóe mắt "tí tách" rơi xuống. Nàng vội vàng lau đi, nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại.
Một lát sau, bên cạnh Gia Phù có thêm một người, Bùi Hữu An cũng nằm xuống. Thật lâu sau, một cánh tay chậm rãi duỗi tới, ôm lấy nàng.
Gia Phù cảm thấy hắn nhẹ nhàng cởi xiêm y của mình ra.
Nàng nhắm chặt mắt lại, thân mình hơi run rẩy.
"Đừng sợ. Nếu đau thì nói với ta."
Hắn cẩn thận cởi quần lót trên người nàng, nâng bờ mông trơn mềm nhẵn mịn của nàng lên, lót một tấm khăn lụa dưới người nàng. Lúc hắn nhẹ nhàng đè xuống, môi hắn chạm vào vành tai nàng, thấp giọng thì thầm.
Vành tai nàng nóng bỏng như lửa đốt, môi hắn lại mang theo hơi lạnh giống như độ ấm thân thể hắn.
Toàn bộ quá trình hắn cực kỳ dịu dàng nhưng cũng không có bất cứ động tác dư thừa nào, càng không hôn môi nàng. Chỉ khi hắn vừa tiến vào, nàng nhăn mày kêu đau, bám chặt lấy vai hắn, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, hắn ngừng lại, hôn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.
Sau khi kết thúc, hắn lau thân mình cho Gia Phù đang nhắm mắt xấu hổ nằm đó, đặt tấm khăn lụa dính máu ở bên cạnh, ngay sau đó hắn mặc lại quần áo của mình, chỉnh tề nằm xuống.
Một đêm này, trái tim Gia Phù lúc ngọt ngào lúc chua xót, lên lên xuống xuống, mơ mơ tỉnh tỉnh. Dường như nam tử bên cạnh lại ngủ rất sâu, không lật người, cũng không hề đụng vào nàng.
Chưa đến canh năm, trời còn tối, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, vú già tới gọi hai vợ chồng dậy bái lạy trưởng bối, tế lễ từ đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận