Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 41: 41

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4208 lượt xem
  • 4296 chữ
  • 2021-12-08 13:28:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đêm khuya, cuối cùng Bùi Hữu An cũng xong việc, bước chân vào cửa lớn phủ Vệ Quốc công.

Tới giờ phút này, phủ Vệ Quốc công vẫn đèn đuốc sáng trưng, không ai ngủ, tất cả trên dưới cả nhà đều đang chờ hắn trở về.

Đã hơn một năm không gặp, Bùi Thuyên và Mạnh nhị phu nhân dẫn theo nhi tử Bùi Tu Lạc nghênh đón hắn, hai vợ chồng tươi cười hỏi thăm ân cần. Bùi Tu Lạc cung kính hành lễ của đệ đệ, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Tân phu nhân cũng không ngủ, lúc lộ mặt bà cũng lộ vẻ tươi cười nhưng son phấn cũng không che giấu được sắc thái lộ ra từ sâu thẳm trên mặt bà.

Bùi Hữu An hành lễ của con với mẫu thân, xong xuôi, bà miễn cưỡng nói: "Người một nhà đều mong con trở về. Nhưng gần đây Nhị đệ của con nhiễm bệnh nhẹ, buổi tối đã uống thuốc, không chống đỡ được, chắc là ngủ rồi, hay là ta sai người gọi hắn tới..."

Bùi Hữu An nói: "Nhị đệ dưỡng bệnh cho tốt mới phải, đừng nên kinh động đệ ấy." Nói xong, hắn chuyển hướng sang Ngọc Châu nghe tiếng mà chạy ra: "Tổ mẫu ngủ chưa?"

Ngọc Châu tới gần, tươi cười chào hỏi Bùi Hữu An: "Lão phu nhân còn chưa ngủ ạ."

"Đã không còn sớm mà lại phiền mẫu thân, thúc phụ và thím chờ con tới tận giờ này, tất cả đều là lỗi của Hữu An. Xin mọi người về sớm cho kịp giờ nghỉ ngơi."

Vợ chồng Bùi Thuyên biết hắn muốn đi gặp lão phu nhân, cười gật đầu.

Tân phu nhân nhìn bóng dáng kia rời đi, ý cười dần đông cứng.

"Tẩu tử thật may mắn. Hiện giờ Hữu An là người được trọng dụng bên cạnh Hoàng thượng, lấy lại tước hàm của Tu Chỉ cũng chỉ cần một câu mà thôi. Sau này tẩu chờ hưởng phúc đi!"

Mạnh nhị phu nhân cười tủm tỉm nhìn Tân phu nhân.

Tân phu nhân cảm nhận được tâm tư chân thật ẩn giấu dưới vẻ tươi cười của người em dâu.

Bà ta giống như một con rắn độc ẩn mình trong một góc âm u, nhất định đã sớm biết chút gì đó nên mới châm biếm bà, khinh thường bà, vui sướng khi người gặp họa. Chỉ là nữ nhân này gian xảo, ngày thường giỏi giả bộ ngoài mặt mà thôi.

Nghĩ đến nhi tử mình bị sỉ nhục, cả người Tân phu nhân phát run hận không thể nhào lên xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa của nữ nhân này.

Nhưng bà không thể làm gì.

Móng tay bà cắm thật sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt máy móc chớp động, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, thật tốt..."

...

Bùi Hữu An quỳ gối trước mặt lão phu nhân, dập đầu với bà.

Lần trước hai bà cháu gặp mặt là lần đại thọ của lão phu nhân. Chỉ chớp mắt, thời thế đổi thay, long trời lở đất. Vận mệnh tòa phủ đệ này lại càng là lên xuống như nước, trước như cọng bèo chìm nổi trong mưa, ngày sau lại vinh quang rực rỡ. Đời người như kịch, có lẽ đại khái cũng chỉ vậy mà thôi.

Lại nhìn cháu trai cả quỳ dưới gối, bà lão chắc hẳn vui sướng kích động, nhưng rất nhanh bà đã ổn định lại cảm xúc, tầm mắt xẹt qua quan phục hoa lệ, quý giá trên người hắn còn chưa thay.

Bùi Hữu An ngẩng mặt nói: "Chuyện cháu cầu xin tổ mẫu, bên trong dính dáng rất nhiều người, cháu cũng biết chắn hẳn sẽ khiến tổ mẫu khó xử. Dù như vậy, tổ mẫu vẫn giúp cháu đạt thành tâm nguyện. Cháu vô cùng áy náy, vạn phần cảm kích người."

Nay đã hơn một năm trôi qua, tuy Bùi Hữu An cách xa Tuyền Châu vạn dặm nhưng trước sau vẫn giữ trọn lời hứa với Gia Phù, âm thầm để người của hắn lại Chân gia. Tuần phủ Phúc Kiến mang theo thánh chỉ vào Chân gia, sau đó dẫn Gia Phù vào kinh. Lúc đoàn người còn ở trên đường, hắn đã báo tin cho Bùi lão phu nhân.

Đó là một phong thư Bùi Hữu An dự tính trước để lại cho tổ mẫu mình. Trong thư nói hắn muốn cưới nữ nhi Chân gia làm vợ, chỉ là bản thân không thể theo ý mình, bôn ba bên ngoài. Nếu tổ mẫu đọc được phong thư này thì tức là hắn không thể bảo vệ nàng ấy chu toàn, khẩn cầu tổ mẫu ra tay giúp đỡ.

Lão phu nhân chăm chú nhìn Bùi Hữu An, ban đầu bà không mở miệng, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Hữu An, việc này đúng là khiến tổ mẫu khó xử. Chân gia và Nhị đệ ngươi từng bàn tính hôn sự, hiện giờ đổi thành cưới ngươi, tuy có chút không tiện nhưng cũng không phải việc gì quá lớn. Không hay nhất chính là nàng ấy liên quan tới Thái tử. Ngươi muốn cướp người của Thái tử, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Ban đầu, tổ mẫu còn không định đồng ý ngươi..."

Giọng nói của bà thấp dần, ngây người một lát, ánh mắt tiêu điều, dường như rơi vào chuyện cũ.

"Tổ mẫu sống đến hôm nay đã gặp qua không ít chuyện. Phúc không phải phúc, họa đến chưa chắc đã là họa. Từ nhỏ ngươi đã hiểu chuyện, không phải người không biết nặng nhẹ. Từ nhỏ đến lớn, đây lại là lần đầu tiên ngươi nhờ cậy tổ mẫu, lại là việc hôn nhân của ngươi. Ngươi đã mở miệng nhờ, sao tổ mẫu có thể nhẫn tâm không tác thành cho ngươi?"

Bà than thở một tiếng, vài phần bất đắc dĩ, vài phần thoải mái.

Đáy mắt Bùi Hữu An chan chứa ánh nước, dập đầu nói: "Cháu tùy hứng, may mà tổ mẫu yêu thương, ra tay tác thành."

Bên môi Bùi lão phu nhân nở ra nụ cười, duỗi tay sờ đầu cháu trai trờ tới, yêu thương vuốt tóc một lát rồi bảo hắn đứng dậy.

Bùi Hữu An đứng lên, đỡ bà vào phòng trong, tới xuống mép giường. Hắn ngồi xổm xuống cởi giày cho bà giống như trước đây.

Bùi lão phu nhân rồi, chợt như lơ đãng nói: "Hữu An, ta nhớ rõ lần trước lúc mừng thọ ta, ngươi và biểu muội còn rất xa lạ, vì sao hiện giờ không phải nàng không cưới?"

Bùi Hữu An hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục cởi giày, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất rồi đỡ lão phu nhân nằm xuống. Hắn nói: "Tổ mẫu, có điều người không biết, khi đó con vừa gặp đã thương biểu muội, chỉ là lúc ấy không tiện, sao có thể để tổ mẫu biết được?"

Lão phu nhân chăm chú nhìn hắn, nhất thời không biết đây là lời từ đáy lòng hắn hay chỉ là qua loa lấy lệ. Bà lắc đầu: "Bỏ đi, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là tử nhỏ đến lớn, vui buồn đều giấu trong lòng..."

Bà nói được nửa câu thì ngừng lại, nhìn cháu trai, ánh mắt càng thêm hiền hòa.

"Tổ mẫu vốn cùng thích đứa nhỏ Gia Phù kia. Lúc trước Hoàng thượng lập nàng ấy làm Trắc phi của Thái tử, nàng ấy cũng không muốn. Sau này ngươi cưới nàng về thì chung sống hòa thuận với nàng ấy, tổ mẫu cũng yên lòng về ngươi."

Bùi Hữu An nhẹ cười đồng ý, đắp chăn cho lão phu nhân rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

...

Tân đế đăng cơ, ban thưởng rất hậu với thần tử cũ ở Võ Định.

Với công trạng của mình, Bùi Hữu An được ban giữ chức Hữu Thượng thư, gia phong cấp bậc cực cao Trụ quốc, kiêm Đại học sĩ Đông các, sớm chiều hầu hạ trái phải bên cạnh Đế vương. Vốn vinh quang rực rỡ, khiến người ta đỏ mắt không thôi, hiện giờ hắn chẳng những được tứ hôn, còn đặc biệt được tổ chức hôn lễ cùng ngày đại hôn của Thái tử. Vinh quang như vậy, từ triều đại lập quốc tới nay, thật sự chưa từng có tiền lệ. Địa vị của hắn trong mắt Hoàng đế không cần nói cũng biết. Chỉ là đối với chuyện sắp xếp hôn lễ của hắn cùng ngày với đại hôn của Thái tử, Lễ bộ cho rằng không ổn, đặc biệt mở lời với Hoàng thượng. Bùi Thuyên cũng tạ ơn thay cháu trai nhưng cầu xin đổi ngày khác để tránh vượt quá giới hạn.

Hoàng đế nói khi còn nhỏ trẫm và Vệ Quốc công tình như chân tay, khi thiếu niên, chiến đấu mặc chung chiếc áo. Vệ Quốc công hy sinh thân mình nơi sa trường vì Đại Ngụy, chết sớm lúc tuổi xuân, đây là nỗi đau đáu khôn nguôi trong lòng trẫm. Trong trận chiến Võ Định, biết bao lần chiến sự nguy ngập, trẫm cũng rơi vào hiểm cảnh, Bùi Hữu An dẫn quân tập kích bất ngờ cứu trẫm khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Hôm nay, trẫm đặc biệt ban thưởng hôn lễ cùng ngày với Thái tử, không có nguyên nhân gì khác, một là vì nhớ tình xưa nghĩa cũ, hai là vì vinh danh công lao to lớn của hắn, ba là mong Thái tử và Bùi Hữu An có thể kéo dài tĩnh nghĩa năm xưa của trẫm và Vệ Quốc công. Cứ làm theo chiếu là được.

Quần thần nghe thế mới biết Hoàng đế có dụng ý riêng, bừng tỉnh, cảm động vô cùng, sôi nổi dâng tấu tán đồng.

Ngày đó, trước đại sảnh phủ Vệ Quốc công, Bùi lão phu nhân dẫn theo Tân phu nhân và Mạnh Nhị phu nhân quỳ gối nghênh đón quan viên Phong tư đưa đến chỉ dụ phong thưởng. Ngoại trừ danh hiệu vốn có, nhờ công lao của trưởng tôn, Bùi lão phu nhân được gia phong cáo mệnh Ý Đức Khang Di thái lão phu nhân, ban cho địch y, địch quan [1]. Tân phu nhân được phong tước Thái phu nhân nhất phẩm, Mạnh thị cũng được phong làm Cung nhân tứ phẩm. Trước đây, Bùi Thuyên giữ chức nho nhỏ ở Lục bộ nhiều năm. Khi Lại bộ tuyển chọn khảo sát quan lại, hắn ưu ái được đánh giá tốt nhất "Cần cù chăm chỉ, cẩn trọng bao năm, chưa được trọng dụng", rất nhanh đã được thăng lên làm Doanh thiện Lang trung Công bộ, không những xếp vào hàng tứ phẩm, hơn nữa đây còn là chức quan béo bở người người thèm muốn.

[1] Địch y, địch quan: quần áo cấp bậc cao nhất ban cho nữ nhân.

Vinh quang của toàn thể Bùi gia như đổ thêm dầu vào lửa, như dệt hoa trên gấm. Trong một đêm, chẳng những Bùi gia khôi phục vinh quang phú quý thời Thiên Hi triều, mà thậm chí còn càng hơn trước. Người đương thời đều cảm khái, quả nhiên hưng thịnh suy vong của gia tộc đều liên quan đến triển vọng của con cháu. Bùi gia là một ví dụ, trong kinh, người nào không ao ước?

Bùi gia vinh quang vô hạn, ngoài mặt Chân gia cũng nhờ đó mà thuận nước đẩy thuyền. Hoàng đế hạ chỉ phong tổ mẫu Gia Phù - Hồ thị cáo mệnh Nhũ nhân thất phẩm, ban thưởng mũ đội đầu, địch y, vàng bạc tơ lụa, cấp tốc đưa đến Tuyền Châu. Trong nhà, khách khứa nối liền không dứt. Quan viên địa phương sôi nổi tới cửa thăm viếng ôn chuyện cũ, quen biết không nói, đến cả người không liên quan bắc tám cây sào không tới cũng tìm đến làm như quen biết, tới chúc mừng, sau khi ngồi xuống, nói chuyện thân như người một nhà. Lễ vật nhận được gần như chất đầy nhà, không chỗ nào đặt chân.

Vì là tứ hôn nên nhiều chuyện sẽ do Lễ bộ và Tông Nhân phủ xử lý, Mạnh thị cũng bớt việc. Điều bà quan tâm nhất chính là chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi. Tuy thời gian gấp gáp nhưng cũng may lần trước tính chuyện hôn sự nên của hồi môn đã chuẩn bị tàm tạm, đều được chuyển vào kinh rồi, hiện giờ đều ở đó. Thời gian này, bà chỉ cần kiểm kê, bổ sung thiếu sót, phải gả Gia Phù đi một cách thật vinh quang.

Thấm thoát ngày thành hôn đã tới gần, trước đại hôn một ngày, Chân gia muốn đưa của hồi môn bày vào phòng tân hôn. Hôm nay, Mạnh Nhị phu nhân dẫn theo Vinh Phương, Bùi lão phu nhân cũng sai Ngọc Châu, mấy người cùng nhau tới Chân gia, giúp Mạnh thị chuẩn bị. Không khí vui mừng dào dạt, bận rộn một hồi, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi bày xong phòng tân hôn. Ngày hôm sau là ngày đại hôn. Đêm đó, hai mẹ con ngủ chung giường. Mạnh thị nằm bên cạnh nữ nhi, thầm thì to nhỏ, dạy nàng rất nhiều việc tân hôn khuê mật mà trước này bà chưa từng nhắc tới, cùng nàng trải qua một đêm cuối cùng trước khi nàng gả ra ngoài.

Đã là tang tảng sáng, Mạnh thị vẫn không buồn ngủ. Nhớ lại hôn sự trắc trở của nữ nhi, thật sự không dễ dàng, may mà cuối cùng cũng được như ý nguyện, gả cho lang quân như ý, trong lòng bà vui mừng không thôi. Bỗng nhiên bà cảm thấy một cánh tay đặt bên hông, đầu nữ nhi tựa vào lòng mình, thế mới biết nàng cũng còn thức. Nghĩ đến chuyện bà nói với nữ nhi lúc buổi tối, dường như nàng không tập trung, cũng không hề có thái độ thẹn thùng mà cô nương sắp xuất giá nên có, càng gần tới ngày cưới nàng càng yên lặng. Trong lòng bà có chút khó hiểu, lại suy nghĩ một chút, dường như hiểu ra. Bà ôm con vào lòng, thấp giọng an ủi: "A Phù, mẹ biết tâm sự của con. Không phải mẹ chưa từng nghĩ tới giúp con tìm cách che giấu vào đêm động phòng. Nhưng mẹ nghĩ đại biểu ca con biết con từng bị người ta bắt đi, chúng ta nhiều chuyện, trái lại càng khiến hắn không vui. Hắn đã chịu tới nhà chúng ta hỏi cưới, chứng tỏ hắn cũng không so đo chuyện đó."

Gia Phù ngủ không yên giấc. Trong đêm tối, nghe bên tai truyền đến tiếng mẫu thân an ủi, lòng nàng lại càng thêm chua xót.

Những chuyện xảy ra vào khoảng thời gian bị bắt, hiện giờ nghĩ đến, ngoại trừ không dám nghĩ tiếp thì chính là hổ thẹn không thôi. Với mẫu thân nàng thương yêu nhất, nàng cũng không dám nói ra miệng. Mấy ngày nay, nhìn bà bận rộn chuẩn bị việc cưới gả cho mình, nàng lại không nhịn được nhớ tới ngày đó Bùi Hữu An đến nhà cầu hôn, lúc hai người ở riêng, ánh mắt lạnh lùng hắn nhìn nàng và một câu nói cuối cùng.

Hắn nói: "Ngày sau nếu ta còn có thể may mắn trở về, ta sẽ tuân thủ lời hứa, cưới muội là được."

Quả nhiên hắn muốn cưới nàng nhưng giọng điệu mất kiên nhẫn và qua loa cho có lệ đó, mỗi lần nghĩ đến là một lần khiến Gia Phù khổ sở và hổ thẹn.

"Con biết, mẹ yên tâm..." Gia Phù chôn mặt vào lòng mẫu thân, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

Mạnh thì xoa lưng nàng, ý bảo Gia Phù nằm xuống, bản thân bà thì xuống giường đốt đèn lưu ly, lấy chìa khóa, mở cửa tủ, lại mở một chiếc két ra, cầm chiếc hộp nhỏ trở lại giường. Cuối cùng, bà lại mở một chiếc khóa nhỏ, lúc này mới cẩn thận lấy ngọc bội cất trong hộp kia ra, đưa cho Gia Phù: "Lúc trước ta vẫn chưa nói với con, lần trước Đại biểu ca tới nhà hỏi cưới con, trước khi đi, hắn để lại ngọc bội này làm tín vật, nói là vật Quốc công để lại trước lúc lâm chung. Ngày mai con gả vào nhà họ, tín vật này con cầm lấy mang qua đi."

Gia Phù kinh ngạc, ngồi dậy, cẩn thận nhận lấy. Nhờ vào ánh đèn, nàng thấy trên ngọc bội khắc hoa văn phức tạp, cành lá triền miên, ở giữa khắc một đóa u, dáng vẻ tươi tốt tỏa hương, nhìn có vẻ là vật của nữ nhân, các góc cạnh cũng vô cùng sáng loáng, dường như do thường xuyên vuốt ve. Lúc tiếp xúc với lòng bàn tay mình, cảm giác mịn màng trơn bóng như thể chạm vào da thịt ấm áp tinh khiết của một nữ tử.

"...Con nghĩ xem, đã là đồ Quốc công để lại cho đại biểu ca ngươi trước lúc lâm chung, nhất định hắn sẽ coi như vật báu. Ngày đó hắn lại để lại cho nhà chúng ta làm tín vật, chứng tỏ hắn thật lòng với con."

Có lẽ là lời của mẫu thân cho Gia Phù chút lòng tin, lại có lẽ là vật trong tay này cho nàng chút an ủi. Gia Phù cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm qua ngọc bội, tâm tình vốn trùng xuống bỗng nhiên tốt lên không ít.

Mạnh thị bảo nữ nhi nằm lại, bản thân cũng nằm xuống.

"...nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy, nam nhân nào mà không thích? Chờ đến khi gả qua, hầu hạ đại biểu ca của con cho tốt, chuyện có lớn mấy cũng từ từ qua thôi..."

"A Phù, tin lời mẹ, đại biểu ca nhất định sẽ yêu thương con."

Gia Phù nắm chặt ngọc bội kia trong tay, trong tiếng thì thầm của mẫu thân văng vẳng bên tai, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

...

Ngày hôm sau là đại hôn.

Cả ngày hôm đó, vui mừng náo nhiệt ngoài tiền sảnh Chân gia dường như không liên quan gì tới tân nương là nàng. Phòng phía sau, Gia Phù được mười mấy vú già, nha đầu hầu hạ tắm rửa, chải đầu, thay áo cưới đỏ thắm, đội mũ châu. Quần áo trang điểm xong xuôi, đầu đội khăn cưới, chờ đến hoàng hôn. Giờ lành đã điểm, tán quan Lễ bộ dẫn đường. Sau một loạt lễ tiết rườm rà, nàng được đưa lên kiệu tám người khiêng. Dưới sự vui mừng và vô số ánh mắt chăm chú xung quanh, nàng được khiêng khỏi Chân gia, đi đến phủ Vệ Quốc công.

Cùng lúc đó, hôn lễ bên phía Đông cung cũng đồng thời tiến hành đâu vào đấy. Sau khi kết thúc buổi lễ, bóng đêm tối tăm, cung điện trùng điệp, một mình Tiêu Liệt đứng trước bậc thềm Thừa Quang điện, nhìn bầu trời đen nhánh phía thành Bắc xa xa, bóng người được ánh trăng chiếu tạo thành một vùng bóng tối thật dài trên mặt đất.

Tối nay cha nuôi đến phủ Vệ Quốc công uống rượu mừng, Thôi Ngân Thủy đứng ở một góc xa xa, nhìn bóng dáng không nhúc nhích trước điện, không dám hít thở mạnh.

Đêm khuya đó, An Định môn Bắc hoàng thành chợt phát ra một tiếng mở ra nặng nề, một người ngồi trên lưng ngựa, trước sau có tùy tùng hộ tống, ra khỏi cửa thành, đi về hướng Bắc. Rất mau bóng người đã biến mất vào trong bóng đêm mờ mịt.

Hôm nay Thái tử đại hôn, Từ Ân Tự của hoàng gia cũng cử hành tế lễ cầu chúc thuận lợi. Lúc này, hòa thượng gác cửa bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn nam nhân thần bí toàn thân choàng áo choàng đen một mình tiến vào thiền viện nơi năm xưa Thiên Hi Hoàng hậu ở lại những năm cuối đời.

Cửa viện khép kín, bóng dáng nam nhân kia dần biến mất phía sau cánh cửa, đứng giữa thiền viện tối tăm, thật lâu sau bóng dáng vẫn không nhúc nhích.

Bỏ lại âm thanh náo nhiệt mừng vui nơi hoàng thành, nơi này bên tai chỉ có tiếng xào xạc gió đêm thổi lay cỏ đầu tường.

Đêm càng về khuya, đêm đen mờ mịt, cuối cùng bóng dáng hắn cũng cử động một chút. Hắn bước từng bước vào gian phòng yên tĩnh phía trước, vươn tay, chậm rãi đẩy cửa ra.

Một năm nay, Bùi gia cũng không có ai đến.

Cùng với một tiếng "kẽo kẹt" nho nhỏ, một mùi khói bụi nhàn nhạt xộc vào hơi thở của hắn, chui vào phế phủ hắn.

"A Cảnh, ta đã trở về."

"Điều duy nhất ta có thể làm cho nàng cũng chỉ có vậy. Nàng hận ta không?"

Trong bóng đêm, hắn đứng lặng, lẩm bẩm, hốc mắt hơi nóng lên. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Người đã đi, hương cũng mất.

Rốt cuộc, trong không khí chẳng thể ngửi thấy hương lan thanh nhã từng khiến hắn ngày nhớ đêm mong kia nữa.

...

Phủ Vệ Quốc công.

Bùi Hữu An đại hôn, phòng tân hôn đặt tại một viện liên thông với Bắc viện nơi Bùi lão phu nhân ở, ba gian phòng chính, hai gian phụ hai bên, ngoại trừ phòng ngủ còn có phòng ăn phòng bếp, thư phòng... Viện này tọa ở hướng Bắc nhìn về hướng nam, bố cục ngay ngắn, do chính lão phu nhân lựa chọn và bố trí.

Đêm nay, Gia Phù vẫn luôn đội khăn voan, tựa như con rối gỗ bị người ta giật dây xuống kiệu, hành lễ, bái đường. Cuối cùng đã xong xuôi, lúc này trong tay nàng bị nhét một dải lụa đỏ, biết đầu kia là Bùi Hữu An, nàng không nhịn được tim đập như hươu chạy loạn. Giống như nằm mơ, Gia Phù mơ mơ màng màng được người ta đưa vào động phòng. Nàng ngồi bên mép giường, cúi đầu chờ Bùi Hữu An vén khăn voan trên đầu mình.

Khắp phòng đều là tiếng cười của đám phu nhân náo động tân phòng. Ngoại trừ thân thích Bùi gia còn có hai vị phu nhân Công gia, năm sáu phu nhân Hầu Bá, không phải người quen thường xuyên qua lại thì chính là họ hàng. Có lẽ do mũ châu trên đầu và lễ phục trên người quá nặng, mười mấy cân đè xuống suốt cả buổi tối đến giờ, cổ và bả vai Gia Phù mỏi nhừ. Có lẽ là hồi hộp lo lắng, nàng nghe được hỉ nương nói mấy câu tốt lành, những nữ nhân ồn ào, thúc giục Bùi Hữu An mau mở khăn voan, nóng lòng muốn xem cô dâu. Toàn thân Gia Phù hồi hộp như sắp ngất đi nhưng tấm khăn voan kia vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

Lúc đầu óc nàng đang choáng váng đến xây xẩm, hô hấp không thông, bỗng nhiên, một làn gió nhẹ sượt qua khuôn mặt, trước mắt sáng ngời. Hô hấp của Gia Phù ngừng lại, nàng giương mắt nhìn theo bản năng, tầm mắt đụng phải một đôi mắt của nam nhân đang nhìn xuống mình.

Tối nay trong phòng này chỉ có một nam nhân là hắn.

Bùi Hữu An mặc lễ phục đỏ thắm, eo thắt đai ngọc.

Đã hơn một năm Gia Phù không gặp hắn, trong ấn tượng của nàng luôn tưởng tượng hắn như trời quang trăng sáng, chưa từng nghĩ tới dáng vẻ hắn tối nay như vậy. Sắc đỏ may mắn, lễ phục trang trọng tô đậm dáng vẻ anh tuấn của hắn. Nàng trợn to đôi mắt ngước mắt lên nhìn nam nhân đẹp đến mức khiến nàng ngây người. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng cảm thán của đám nữ nhân, nàng mới phục hồi tinh thần, mặt ửng đỏ, vội vàng cụp mắt xuống, hơi cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.

Tuy gò má bôi phấn dày nhưng vành tai bạch ngọc và một đoạn cần cổ lộ ra ngoài cổ áo cũng đã hơi nhuộm màu đỏ gay. Vừa vặn dáng vẻ cô dâu mới thẹn thùng lại nhận được tán dương của đám nữ nhân vây xem bên cạnh.

Đúng là cô dâu rất xinh đẹp, bọn họ lại tiếp tục khen ngợi.

Ánh mắt Bùi Hữu An khẽ dao động, liếc nhìn dáng vẻ rũ mi bất động của nàng. Theo hướng dẫn của hỉ nương, hắn tươi cười ngồi xuống sóng vai với nàng, trải màn, ăn bánh trôi, uống rượu hợp cẩn.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú và tiếng cười nói hân hoan, nàng thật cẩn thận, cho dù một cọng mi sợi tóc cũng không dám sai sót, dựa theo các bước đã được chỉ dạy, lần lượt hoàn thành toàn bộ quá trình.

Uống rượu hợp cẩn xong, hôn lễ tối nay coi như sắp hoàn thành, chỉ còn một bước cuối, động phòng.

Lúc này còn sớm, khách khứa bên ngoài vẫn đông đảo. Bùi Hữu An uống rượu hợp cẩn xong, liếc nhìn Gia Phù trước sau vẫn cúi đầu, buông ly, đứng dậy khỏi mép giường, cười nói với đám nữ nhân chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục trêu ghẹo cô dâu: "Hôm nay nàng ấy mệt mỏi rồi. Các vị thím bá mẫu nể mặt ta rời phòng đi. Nếu còn chưa thỏa mãn, ta kính các vị mấy chén, được không?"

An Viễn Hầu phu nhân cười tủm tỉm nói: "Đi thôi đi thôi, còn làm loạn nữa, Hữu An sẽ đau lòng cho cô dâu đó. Hôm nay hắn là chú rể, cũng không thể làm bẽ mặt hắn, đám yêu tinh già chúng ta vẫn nên thức thời thì hơn, nếu không lần sau người ta đóng cửa không cho vào nữa đâu!"

Trong tiếng cười hi hi ha ha, cuối cùng đám nữ nhân nối đuôi nhau rời khỏi phòng tân hôn.

Bùi Hữu An quay đầu, thấp giọng nói với Gia Phù: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ ta. Ta còn phải tiếp khách." Nói xong, hắn cũng ra khỏi phòng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top