Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 38: 38

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3699 lượt xem
  • 2608 chữ
  • 2021-12-08 13:25:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngày tháng trôi qua, tiết trời biến đổi, một mùa hạ nữa lại đến, gió thổi hiu hiu, cây cỏ sinh sôi. Ngày hôm đó, ở gần một ấp tên là Cổ Độ ở Nhã Châu, một con đò chở mười mấy người qua sông. Người chèo thuyền lấy sào đẩy thuyền, chậm rãi đưa thuyền rời khỏi bờ đi về phía giữa dòng sông. Bên bờ sông, một giọng nói truyền đến theo gió: "Nhà đò, đợi chút!"

Người chèo đò quay đầu lại, thấy trên đường có bốn năm người đi tới gần. Đoàn người ăn mặc bình thường, quần áo dính gió bụi. Trong đó có một nam tử tuổi thân hình mảnh khảnh, ánh mắt trầm tĩnh mà sáng ngời. Mấy người còn lại bao quanh hắn, có vẻ hắn là người dẫn đầu.

"Nhà đò, quay lại! Cho chúng ta sang bờ bên kia!"

Một nam tử bên cạnh hắn la lớn với người chèo thuyền, tiếng nói sang sảng điếc tai.

Quanh khu vực Cổ Độ chỉ có duy nhất một con đò này, cũng là con đường duy nhất để đi từ phía Tây sang Đông. Nhưng vì vị trí hẻo lánh, khách qua sông không nhiều, mặt sông lại rộng đến mấy chục trượng, nước sông chảy xiết nên qua lại một chuyến cũng mất ít nhất nửa canh giờ. Một ngày người chèo đò cũng không đi được mấy chuyến. Lúc này lại thấy có người tới, mặt hắn ta lộ vẻ vui mừng, cao giọng đáp một câu rồi vội vàng chống đò trở lại. Hắn ta dùng giọng địa phương đặc kịt, khom người nói với mấy người kia: "Khách quan, đò ta nhỏ, lần này nhiều nhất chỉ có thể chở thêm hai người, không thể chứa hết toàn bộ các ngươi. Lòng sông nước chảy xiết, khó chở nhiều người."

Những người còn lại đều nhìn về phía nam tử trẻ tuổi. Hắn hơi nheo mắt, liếc nhìn bờ sông mênh mông bên kia, gật đầu.

Người chèo đò định giá tiền rồi vội thét to bảo khách trên thuyền ngồi xích nhau, nhường một phần chỗ ngồi cho khách mới.

Nam tử kia nói với những người bên cạnh: "Ta và Dương Vân đi qua trước, các ngươi chờ chuyến đò sau." Hắn quay sang nói với người chèo đò "Làm phiền" rồi lên đuôi thuyền.

Nam tử này là Bùi Hữu An. Bảy tám ngày trước, hắn rời khỏi Ô Tư Tàng, dùng con đường gần nhất đi về phía kinh thành. Nhưng lộ trình này địa thế hiểm trở, nhiều sông nhiều núi, đường núi không thông, cả đoạn đường không thuận lợi nên hôm nay mới tới nơi này đi sang phía Đông Cổ Độ.

Người chèo đò vội khom người, nói không dám. Đợi bọn họ lên thuyền rồi, người chèo thuyền lại cắm sào, đẩy thuyền khỏi bờ, sau đó xuôi theo dòng nước, chậm rãi chống đò đi về phía bờ bên kia.

Đò dần tới gần lòng sông, gió lớn, dòng nước cũng ngày càng chảy xiết. Khách đi đò có người nhát gan, bắt đầu lo lắng. Người chèo đò đã qua lại sông này nhiều năm, mặt không đổi sắc, chân trần đứng vững vàng cuối đuôi thuyền, vừa chống đò vừa nói chuyện địa phương với hành khách. Hắn ta là người hay nói, tài ăn nói cũng tốt. Khách trên thuyền bị câu chuyện xưa từ miệng hắn hấp dẫn, dần dần không sợ hãi nữa.

Dương Vân luôn cảnh giác, lúc này đang ở trên sông, hắn che chở bên cạnh Bùi Hữu An. Dương Vân dựa người vào mép đò, đánh giá người trên đò. Đuôi thuyền có một nữ nhân trẻ ăn mặc kiểu người bản xứ, khoảng trên dưới hai mươi, màu da trắng nõn. Nàng ta có vẻ nhát gan, ôm chặt tay nải trong ngực, nhắm mắt không nhúc nhích. Người người còn lại đều là người qua đường bình thường, không nhìn ra điểm khả nghi. Hắn nghĩ tới bờ bên kia, đường núi sẽ thông suốt dễ đi hơn, ngày mai là có thể dùng ngựa thay đi bộ, đến lúc đó hành trình sẽ nhanh hơn. Đúng lúc đang chậm rãi thả lỏng, Dương Vân chợt nghe thấy Bùi Hữu An bên cạnh hỏi người chèo đò: "Đại thúc chèo đò ở nơi này nhiều năm rồi phải không? Sau khi lên bờ, không biết cách Hoa Dương phủ còn xa lắm không? Đường đi thế nào thì thuận tiện?"

Người lái đò cười nói: "Ta chèo đò ở đây hơn nửa đời người, ngươi hỏi ta là đúng người rồi! Sau khi tới bờ bên kia, cứ đi về phía trước, qua mấy chục dặm có một ngã ba, đi về phía Đông hai trăm dặm nữa, phía trước chính là Hoa Dương phủ. Khách quan tới đó buôn bán sao?"

Bùi Hữu An chăm chú nhìn người chèo đò, nhẹ mỉm cười nói: "Đúng vậy. Đa tạ đại thúc."

Đò dần tới giữa sông, thân đò bị dòng nước đẩy hơi lắc lư. Sắc mặt người chèo đò cũng trở nên nghiêm trọng, không nói chuyện với mọi người nữa, chuyên chú chống đò, rẽ nước đi về phía trước. Bỗng nhiên "rắc" một tiếng, cây sào bằng trúc trong tay hắn bị uốn cong quá mức, đột nhiên gãy thành hai đoạn. Sự việc xảy ra bất ngờ, ai cũng không ngờ tới, dường như người chèo đò cũng kinh ngạc đến ngây người, yên lặng đứng ở mũi đò, không nhúc nhích.

Thân đò chợt mất thăng bằng, xoay chuyển giữa dòng nước giữa sông, đò lắc lư trái phải. Hành khách trên đò đều bị kinh hoảng sợ hãi, thiếu phụ kia lại càng la hét chói tai liên tục.

Dương Vân kinh sợ nhưng đã sớm nhìn thấy đáy thuyền còn một chiếc sào trúc dự phòng. Hắn quát: "Đại thúc đừng hoảng! Nhận lấy!" Hắn cầm lấy sào trúc dài đưa cho người chèo thuyền.

Lúc này, người chèo đò mới phản ứng lại, cuống quít nhận lấy sào. Lúc hắn ta đi qua bên cạnh Bùi Hữu An, chuyện bất trắc đột nhiên phát sinh. Chỉ thấy hắn ta bỗng nhiên khom lưng, tay nhanh chóng đưa đến bên hông, lấy ra một thanh đao nhỏ. Vừa lấy ra, thanh đao nhọn liền hướng về phía cổ Bùi Hữu An.

Dương Vân vô cùng kinh hãi nhưng lập tức phản ứng lại, la lên một tiếng: "Đại nhân đừng sợ!" Hốc mắt Dương Vân mở lớn như muốn nứt ra, ném cây trúc xuống, phi người nhào tới muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước. Khoảng cách giữa Bùi Hữu An với người chèo đò kia quá gần, động tác rút đao chỉ trong nháy mắt, động tác lại chuẩn xác tàn nhẫn. Nào có còn dáng vẻ của người chèo đò, rõ ràng là một sát thủ được đào tạo bài bản.

Mắt thấy Bùi Hữu An sắp máu bắn đầu thuyền, không ngờ tình huống lại có biến. Dường như Bùi Hữu An đã có phòng bị, đáy mắt xẹt qua, thân thể ngửa ra sau, đao nhỏ liền khua vào không trung. Người chèo đò kia ngẩn ra, còn chưa phản ứng lại thì tay đã bị năm ngón tay của Bùi Hữu An giữ chặt. Hắn vặn tay một cái, cùng với một tiếng "phụt" của đao sắt cắm vào thịt, đao nhỏ đã đâm vào ngực người chèo đò, cắm lút cán vào ngực hắn ta.

Thân mình người chèo đò bỗng cứng lại, một tay hắn ta vẫn còn nắm chặt đao nhỏ, thoạt nhìn như thể tự hắn cắm vào ngực, chặt đứt tính mạng.

Thân thể người chèo đò khom xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Hữu An, trong mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi và không thể tin nổi.

Một đợt sóng nước đánh tới, thân đò chao đảo. Thân thể người chèo đò ngửa ra sau, "tõm" một tiếng rơi vào trong nước, chớp mắt đã bị dòng nước nuốt chửng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, cho đến khi người chèo đò kia rơi xuống nước, lúc này hành khách trên đò mới phản ứng lại. Tiếng kêu la sợ hãi lại lần nữa nổi lên bốn phía, thậm chí nữ tử trẻ tuổi kia còn khóc thành tiếng.

"Đại nhân! Ngài không sao chứ?"

Dương Vân còn chưa kịp thở ra một hơi thì phát hiện thân tàu nghiêng ngả lợi hại, dường như đứng cũng không vững. Hắn quay đầu lại, thấy mấy hành khách kinh hoảng sợ hãi, đồng loạt đứng lên nên thân đò lập tức mất cân bằng. Đúng lúc này, mặt sông nổi lên dòng lốc xoáy, đánh thân đò lật úp sang một bên. Cùng với một trận thét chói tai, liên tiếp "tõm" vài tiếng, bốn năm người bị rơi xuống nước, giãy giụa kêu cứu.

"Ngươi ổn định thuyền! Ta tới cứu người!"

Bùi Hữu An lập tức hét lớn một tiếng với Dương Vân.

Dương Vân biết mình bơi không bằng Bùi Hữu An,  rùng mình, tỉnh thần, vội đáp vâng. Hắn cầm lấy cây sào trúc ban nãy, tự mình đứng ở đầu thuyền, chống một đầu sào vào khối đá nhô lên trên mặt nước, ra sức kháng cự lại dòng nước. Cuối cùng con đò cũng ổn định lại, không còn chao đảo nữa. Trước đó, Bùi Hữu An đã thả người nhảy xuống sông, rất nhanh đã bơi tới gần mấy người rơi xuống nước, lần lượt cứu từng người rơi xuống nước trở lên thuyền, cuối cùng tự mình bò lên. Lúc này, Bùi Hữu An chợt nghe thấy một tiếng "Cứu mạng" mỏng manh. Quay đầu lại, hắn nhận ra là nữ nhân trẻ ngồi cùng đò, vừa rồi bị dòng nước cuốn tới đuôi đò nên hắn không nhìn thấy. Cũng là nàng ta mạng lớn, bắt được một đoạn dây thừng cuối đuôi đò nên lúc này mới chưa chìm xuống. Hắn lập tức đi về đuôi đò, duỗi tay túm chặt lấy nàng ta.

Khi vừa bắt được tay nữ nhân này, mày Bùi Hữu An hơi nhíu lại, không lập tức kéo nàng ta lên mà nhìn nàng ta một cái rồi đột nhiên buông tay.

Nữ nhân trẻ vốn là dáng vẻ sắp chết đuối yếu ớt không có sức lực. Thấy Bùi Hữu An buông mình ra, nàng ta lộ ra tia hung hãn, tóm lấy dây thừng, linh hoạt dị thường, tung người một cái đã leo lên đuôi thuyền. Giống với người lái đò ban nãy, trong tay nàng ta cũng thình lình xuất hiện một thanh đao nhỏ, đâm về phía Bùi Hữu An.

Tiếng kêu la sợ hãi trên thuyền lại nổi lên.

Cùng với tiếng xương cổ tay bị bẻ gãy "rắc" một tiếng rất nhỏ, nữ nhân trẻ kia đau đớn hét chói tai, người lại rơi xuống sông. Đỉnh đầu hụp lặn trong nước vài cái rồi cuối cùng chậm rãi chìm xuống.

Những khách còn lại trên thuyền đều là người thường, nào đã trải qua chuyện kinh hồn khiếp vía như hôm nay? Bọn họ biết hôm nay xui xẻo, lên đúng thuyền của phường sát nhân, thấy Bùi Hữu An không nói không rằng giết liền hai người, xuống tay không chừa chút đường sống. Lúc này hắn quay đầu, ánh mắt quét về phía bọn họ sắc bén như điện. Bọn họ sớm đã bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Mấy người lanh lợi vội bò dậy dập đầu xin tha, miệng gọi anh hùng, không ngừng biện giải cho bản thân.

Bùi Hữu An biết những người còn lại đúng là người bình thường, sắc mặt dần thả lỏng. Hắn trở lại mũi thuyền, chậm rãi ngồi xuống vắt quần áo ẩm ướt trên người.

Dương Vân trấn định tinh thần, thuận theo dòng nước, ra sức chống đò đi về phía trước, cuối cùng cũng cập bờ.

Vừa cập bờ, hành khách cầm đồ đạc của mình, trốn đi không dám ngoảnh lại. Dương Vân lại chèo quay lại đón những tùy tùng còn lại. Sau khi trở về, hắn thấy Bùi Hữu An đứng bên bờ sông, nhìn ra mặt nước phía xa xa như đang suy tư gì. Nhớ tới một màn nguy hiểm vừa rồi, lòng hắn hãy còn sợ hãi, bước tới.

"Đại nhân, trên đường đi nô tài đã sớm cảm giác có người theo dõi. Hôm nay quả nhiên đã xảy ra chuyện! May mà đại nhân người hiền gặp lành, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm. Đáng tiếc hai người kia đều đã chết, không tra được khẩu cung. Đại nhân nghĩ ra ai muốn gây bất lợi với đại nhân không?"

Bùi Hữu An thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Ta không nhiều kẻ thù lắm nhưng cũng không tính là ít, nhất thời cũng không dám chắc. Đúng là đáng tiếc, vừa rồi ta xuống tay hơi nặng, nếu không còn có thể tra hỏi một chút."

Dương Vân nghe giọng điệu Bùi Hữu An vẫn như thường, dường như cũng không để màn ám sát vừa rồi vào trong lòng. Tâm tình Dương Vân cũng thả lỏng theo, không nhịn được lại hỏi: "Vừa rồi lúc người lái đò hành thích, nô tài cảm thấy dường như đại nhân đã sớm có phòng bị. Sao đại nhân nhìn ra được hắn ta bất thường? Nô tài cũng nhìn ra hắn đi đứng vững vàng nhưng chỉ thấy vững vừng giống chèo thuyền lâu năm luyện ra, không thấy có gì bất thường nên không cảnh giác. May mà đại nhân cảnh giác, nếu không đại nhân có gì bất trắc, nô tài chết cũng không đủ đền tội."

Bùi Hữu An nói: "Người lái đò này đúng là dân bản xứ, làn da cháy nắng, cách thức chèo đò cũng không sai, nhìn qua đúng là không có gì bất thường. Nhưng ngươi có để ý không, màu da ở hai chân và cẳng chân hắn lại trắng hơn da mặt và tay không ít, chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải đi chân trần, mặc quần đùi quanh năm. Ngươi nghĩ một người chèo đò như thế mà đi giày với mặc quần dài quanh năm? Lúc trước ta hỏi hắn chèo đò ở đây nhiều năm đúng không, hắn nói với ta là phải, tất nhiên là nói dối."

Dương Vân lộ ra vẻ khâm phục, nói: "Nô tài không bằng đại nhân! Sau này xin đại nhân chỉ bảo nhiều hơn! Nhưng còn nữ nhân trẻ tuổi kia, vì sao đại nhân nhìn ra nàng ta không đúng?"

Bùi Hữu An nói: "Rất đơn giản. Nữ nhân trẻ này da thịt trắng nõn, hiển nhiên không phải nữ nhân nông thôn thô tục, lại ra ngoài một mình. Đó là điểm bất thường nhất nhưng cũng không loại trừ khả năng nàng ta có tình huống đặc thù. Vừa rồi khi ta nắm tay nàng ta định kéo nàng ta lên, ta phát hiện mu bàn tay nàng ta trơn nhẵn nhưng lòng bàn tay lại có vết chai, vị trí tương đương với người thường ngày luyện kiếm. Lúc đó ta kết luận chắc hẳn nàng ta cũng một phe với người lái đò."

Dương Vân bừng tỉnh cơn mê: "Vừa rồi nô tài cũng quan sát hành khách nhưng lại không để ý nữ nhân này. Lần này được một bài học, sau này nô tài nhất định phải phòng bị nhiều hơn."

Bùi Hữu An nói: "Ngươi nhớ kỹ, khác thường tất vì lòng gian. Đặc biệt là nữ tử. Sau này ngươi sẽ biết, đề phòng nữ tử một chút luôn là không sai."

Dương Vân bội phục sát đất, chân thành nói: "Đại nhân anh minh, thuộc hạ nhớ kỹ."

Bùi Hữu An nhẹ mỉm cười, quay đầu nhìn phương hướng trước mặt, nói: "Nếu ta đoán không sai, giờ này chắc hẳn Vương gia đã vào kinh thành rồi. Đừng nên trì hoãn ở nơi này nữa, phía trước có trạm dịch, tới đó mượn mấy con ngựa, trên đường xốc lại tinh thần, sớm ngày tới nơi."

Dương Vân đáp vâng. Đoàn người bước nhanh dọc theo đường núi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top