Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 37: 37

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3916 lượt xem
  • 3703 chữ
  • 2021-12-08 13:24:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vĩnh Hi năm thứ tư, cuối mùa xuân bắt đầu sang hạ, Vĩnh Hi đế triệu thế tử Vân Trung vương vào kinh tế tổ, Vân Trung vương không tuân theo, giết sứ giả ở đất phong. Tin tức truyền đến kinh thành, Hoàng đế tức giận, lấy tội danh mưu nghịch phế tước vương của Tiêu Liệt, lệnh Đô đốc hai tỉnh Xuyên Quý tập trung binh mã, chia làm hai đường đến Vân Nam bắt kẻ phản nghịch. Tiêu Liệt lấy danh nghĩa của bản thân ban bố một phong thư thông báo với thiên hạ.

Thư nói, năm đó xuất phát từ lòng tin, trước lúc lâm chung Hoàng trưởng huynh Thiên Hi đế giao phó Thiếu đế cho Nhị vương. Nhị vương được tin tin tưởng giao phò tá Thiếu đế, không ngờ Thiếu đế đăng cơ chưa đầy ba năm đã gặp bất trắc, trong đó có rất nhiều điểm đáng nghi cần xem xét. Mà chính hắn nhớ kỹ lời răn dạy của Tiên phụ hoàng, nhiều năm qua trấn thủ biên cương, an lòng dân chúng, tuân theo khuôn phép chưa từng vượt rào nửa bước. Nhưng vì lòng luôn vương vấn Thiếu đế, không thể tha thứ cho Nhị vương nên Tiêu Liệt hắn mới phải nhận tội danh hôm nay. Hắn vốn định nhẫn nhục mang tội nhưng người bên cạnh đều khuyên hắn, dù vì Thiếu đế đã chết oan uổng, hôm nay cũng không thể tùy ý phường lang sói tàn sát bừa bãi. Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, hắn không thể không hành động, ý muốn ban đầu tuyệt đối không phải mưu nghịch, ngoài tự bảo vệ bản thân, còn hy vọng nhỏ nhoi bảo vệ ngôi vị của Thiếu đế. Mong người trong thiên hạ hiểu, sóng vai với hắn, giúp đỡ chính nghĩa, diệt trừ gian nịnh.

Phong thư chiêu cáo thiên hạ này của Tiêu Liệt lay động ruột gan, kích động nhiệt huyết sôi trào. Lời kêu gọi vừa ban ra liền lan truyền rộng rãi khắp thiên hạ, bá tính bàn tán khắp đầu đường cuối ngõ, lúc rảnh rỗi.

Cuối tháng năm, quân triều đình và quân Võ Định lần đầu chạm trán, mở màn cho cuộc nội chiến giữa huynh đệ hoàng gia. Chiến sự bắt đầu, triều đình dồn lực vây hãm, thế tới ào ạt. Tuy binh mã của Tiêu Liệt ít hơn triều đình nhưng bên dưới không thiếu tướng tài. Ban đầu hai bên có thắng có bại, không lâu sau, bên Tiêu Liệt liên tiếp thất bại, tình thế nguy ngập. Lần nguy hiểm nhất, cũng là bước ngoặt của cuộc chiến là vào tháng mười một, trận lần ấy, quân Võ Định đóng tại Hội An biên giới Vân Quý, người triều đình cử tới thảo phạt là Bình Tây Đại tướng quân Lưu Cửu Thiều.

Trong mấy năm sau khi Thuận An vương đăng cơ, cùng với sự sa sút và ra đi của một đám võ tướng tiền triều như Đổng Thừa Mão, Lưu Cửu Thiều giành được nhiều công trạng, trở thành tướng quân dũng mãnh được tin dùng nhất bên cạnh Thuận An vương. Trước đó quân đội của Tiêu Liệt vốn đã mở ra ngoài Vân Nam, chiếm được một số thành trì Xuyên Quý nhưng lại bị Lưu Cửu Thiếu đánh cho không ngừng rút lui về sau. Lần này hắn dẫn binh đánh một mạch tới Hội An.

Nếu như lần này Hội An cũng thất thủ, quân Võ Định sẽ bị cắt đứt cứ điểm cuối cùng bên ngoài Vân Nam, trận này có thể nói là đại chiến sinh tử. Tiêu Liệt cực kỳ coi trọng, dẫn theo thế tử Tiêu Dận Đường, tự mình ra trận chỉ huy đôn đốc.

Chiến sự ở Hội An kéo dài dai dẳng, đánh nửa tháng, Tiêu Liệt dốc hết toàn lực, bên Lưu Cửu Thiều cũng thương vong tương đương. Thế nhưng Lưu Cửu Thiếu giỏi thuật dùng binh, thuộc cấp dưới trướng kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa lại có quân tới chi viện, cuối cùng Tiêu Liệt rơi vào vây hãm. Đúng trong lúc nguy khốn, một cánh quân nhờ vào địa hình, đột kích vào từ bên cạnh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chia cắt quân Lưu Cửu Thiều thành ba phần, nhanh chóng cắt đứt liên lạc ban lệnh giữa cánh quân Lưu Cửu Thiều khiến quân Lưu rối loạn trận địa. Tiêu Liệt lập tức phối hợp phản công, cuối cùng chuyển bại thành thắng, bắt sống Lưu Cửu Thiều và vô số tù binh.

Dẫn đầu cánh quân đó là Bùi Hữu An. Trước đó hắn không trực tiếp tham gia tác chiến giữa quân Võ Định và quân triều đình mà ở lại Vân Nam điều hành quản lý chung mọi việc. Thời điểm nguy ngập lần này, chẳng những giúp Tiêu Liệt thoát khỏi nguy nan, hắn còn là công thần số một cứu thoát vận mệnh sống chết của cả đoàn quân Võ Định.

Sau khi Lưu Cửu Thiều bị bắt, xuất phát từ lòng ngưỡng mộ nhân tài, Tiêu Liệt phái người thuyết phục hắn đầu hàng mình. Lưu Cửu Thiều không những không chịu, ngược lại còn cao giọng mắng chửi Tiêu Liệt. Thuộc hạ dưới trướng Tiêu Liệt đều tức giận, sôi nổi yêu cầu xử tử Lưu Cửu Thiều để tăng sĩ khí, đe dọa những tướng lĩnh triều đình còn đang tiếp tay cho kẻ ác. Chỉ có thế tử Tiêu Dận Đường biết phụ vương cần người tài như khát, đề nghị giữ mạng hắn lại, lan truyền tin tức hắn dẫn quân đầu hàng, như vậy triều đình sẽ giận chó đánh mèo với người nhà họ Lưu. Một khi người nhà bị giết, chặt đứt đường lui của hắn, lại hứa cho hắn chức quan to và ban thưởng hậu hĩnh, Lưu Cửu Thiều chỉ có thể đi theo Tiêu Liệt.

Tiêu Liệt do dự, lén hỏi Bùi Hữu An.

Bùi Hữu An nói với ông ta trước giờ Thuận An vương có danh hiền vương, hiện giờ sở dĩ vương gia được rất nhiều thần tử triều đình ủng hộ là bởi vì Vương gia lấy danh Thiếu đế để khởi chiến, chiếm trước tiên cơ. Hắn tự biết thua thiệt nên để lung lạc lòng người, chắc hắn sẽ ban ân với người hữu dụng và nhiều gia tộc lớn trong kinh thành. Ví dụ như nhà mẹ đẻ Chu vương phi Chu gia, sau khi dâng tấu lên án Vương gia mưu nghịch, Chu gia được Thuận An vương hết mực khen ngợi. Lại ví dụ như Bùi gia, thúc phụ ta - Thượng thư Bùi Xuyên đã xóa tên ta khỏi gia phả, Bùi Tu Chỉ chờ lệnh ra trận dẹp loạn để thể hiện lòng trung thành như một của Bùi gia. Thuận An vương không những không trách, ngược lại ban chiếu thư sắc phong cho phép Bùi Tu Chỉ kế thừa tước vị Vệ Quốc công của phụ thân, thay triều đình ra trận dẹp loạn.

Bùi Hữu An lại nói, từ khi bắt đầu khởi chiến hắn đã lưu ý tới Lưu Cửu Thiếu, ngày sau rất có khả năng sẽ trở thành kình địch của Vương gia. Người này nổi lên sau khi Thuận An vương xưng đế mấy năm, tất nhiên trung thành như một với Thuận An vương. Hơn nữa tính hắn ta cứng rắn, kế của thế tử tuy có thể chặt đường lui của hắn nhưng rất có khả năng sẽ không đạt được mong muốn, ngược lại đưa hắn và Vương gia vào tình thế không đội trời chung. Những thuộc hạ của hắn rất trung thành với hắn, chắc chắn cũng sẽ dốc hết sức đối địch với Vương gia, như thế vô cùng tai hại. Hay là Vương gia tự mình đi gặp Lưu Cửu Thiều, không cần khuyên đầu hàng, chỉ cần nói rõ nỗi khổ với hắn, thể hiện rằng mình không muốn khó xử trung thần tướng giỏi của Đại Ngụy, thả hắn về, chờ đợi hiệu quả về sau.

Tiêu Liệt tiếp thu lời khuyên của Bùi Hữu An, khách sáo thả Lưu Cửu Thiều về. Lưu Cửu Thiều một mình về kinh nhận tội với Vĩnh Hi đế, Vĩnh Hi đế lệnh cho hắn dẫn quân đi lấy công chuộc tội. Lưu Cửu Thiều bại trận bị bắt lại được Tiêu Liệt đối xử nhân nghĩa, hắn xấu hổ không muốn ra trận lần nữa, bèn lấy cớ bị thương để thoái thác. Vĩnh Hi nghi ngờ và bất mãn, lấy tội danh cấu kết phản nghịch, dao động lòng quân, bắt hắn vào Đại Lý tự hỏi tội. Mấy chục người trong nhà không ai may mắn thoát khỏi.

Lưu Cửu Thiếu vốn xuất thân từ binh lính cấp thấp, sau khi giành được công trạng trở thành tướng quân, mấy năm nay hắn trấn thủ ở phương Bắc, rất được lòng quân. Tin tức hắn bị tống vào ngục truyền ra, rất nhiều cấp dưới của hắn vô cùng bất mãn, lòng quân tan rã, chiến đấu với quân Võ Định cũng chỉ qua loa lấy lệ. Bắt được cơ hội này, tình hình chiến sự thay đổi. Từ cuối năm nay, Tiêu Liệt giành được vùng Xuyên Quý, ổn định thủ phủ hậu phương, đại quân liền đánh về hướng kinh thành.

Lúc này Vĩnh Hi đế mới ý thức được không ổn, thả Lưu Cửu Thiều đã bị giam non nửa năm ra, lấy tính mạng cả nhà hắn ra uy hiếp, lệnh cho hắn dẫn binh đi chống đỡ phản quân. Lúc đó, mẫu thân của Lưu Cửu Thiều đã bệnh chết trong ngục, Tiêu Liệt không tiếc bại lộ tay trong ông âm thầm sắp xếp trong kinh thành từ trước để cứu vợ con Lưu Cửu Thiều ra, trước trận đưa tới trước mặt hắn. Lưu Cửu Thiều rưng rưng nước mắt, cởi chiến bào tại chỗ, quỳ gối trước Tiêu Liệt, dẫn binh xin hàng. Từ đây, quân Võ Định một đường thế như chẻ tre. Tới đầu mùa hè năm sau, kinh thành đã bị công phá. Trên đường lẩn trốn về Dương Châu, Vĩnh Hi đế bị Tiêu Liệt truy đuổi vây bắt, cuối cùng bị vây tại biệt cung ở Dương Châu. Dưới sự bức bách của đứa cháu Tiêu Dận Đường, Vĩnh Hi đế đốt cung tự sát.

Ngày hôm đó cách khi Tiêu Liệt phát động chiến tranh khoảng gần một năm.

Trong kinh thành, đường phố vẩy nước quét nhà hốt bụi, cửa thành bốn phía mở rộng. Văn võ bá quan, thế gia đại tộc, ngoại trừ thân tín của Thuận An vương chưa kịp đào tẩu bị khống chế, còn lại gần ngàn người mênh mông cuồn cuộn xếp hàng theo thứ tự, quỳ đầu sát đất hai bên đường ngoài cửa thành, nghênh đón Tiêu Liệt vào kinh.

Ngày hôm sau, quần thần ủng hộ Tiêu Liệt đăng cơ xưng đế. Tiêu Liệt từ chối, nói lúc trước bản thân phát động cuộc chiến chỉ là hành động bất đắc dĩ, vô tình khoác hoàng bào, mà Thiếu đế sống chết chưa rõ, một khi có tin tức xác thực, bảo tọa trong cung vẫn là của Thiếu đế.

Quần thần đều bị cảm động, nước mắt nước mũi đan xen. Dưới sự thôi thúc của Tĩnh Quốc công Trần Đình Kiệt, Lại bộ Thượng thư Hà Công Phác, Lễ bộ Thượng thư Trương Thời Ung, phụ thân Chu vương phi Chu Hưng dẫn đầu quần thần, văn võ bá quan dâng thư thỉnh cầu, nói rằng Lễ Ký có câu "Đại đạo chi hành, thiên hạ vi công [1]", tung tích của Thiếu đế cứ từ từ tìm kiếm nhưng nước không thể một ngày không Quân vương, dân càng không thể một ngày vua cha, sôi nổi khóc xin Tiêu Liệt đăng cơ, ổn định triều đình Đại Ngụy. Tiêu Liệt từ chối không được, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý. Cả triều ăn mừng, mỗi hộ gia đình trong kinh thành, bất kể giàu nghèo đều giăng đèn kết hoa. Đám người Trương Thời Ưng, Chu Hưng phụ trách lo liệu đại lễ đăng cơ, đêm khuya không ngủ, chưa đầy mấy ngày đã trình lên quy chế cho nghi lễ đăng cơ của Tân đế.

[1] Thiên hạ một lòng, chọn ra người tài giỏi, đức độ là lý tưởng đồng thuận chung của người trong thiên hạ.

Trong ba huynh đệ hoàng gia, Tiêu Liệt là tài năng xuất chúng nhất, khi còn nhỏ cũng được lão Hoàng đế yêu thích nhất. Chỉ là hắn đứng hàng thứ ba, nhà mẹ đẻ có địa vị cao, sau khi suy xét kỹ càng, lão Hoàng đế ban đất phong cho hắn ở biên thùy. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm, tuổi đã quá trung niên, cuối cùng cũng được ngồi lên ngai vàng Kim Loan điện mà hắn từng thấy phụ hoàng hắn và hai hoàng huynh của hắn từng ngồi. Truy bắt gian thần, ổn định lòng người, tính toán thưởng phạt, có thể nói là trăm công ngàn việc. Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Liệt thức khuya dậy sớm, buổi tối cũng không về hậu cung, khi nào không chịu nổi thì ngủ luôn tại cung điện dùng để làm việc này. Hiện giờ hắn nhận được quy chế nghi thức đăng cơ, lật vài cái rồi ném ở bên cạnh, trầm ngâm không nói.

Trương Thời Ung nhìn mặt đoán ý, cho rằng Tiêu Liệt chê ngày ấn định xa quá, vội giải thích: "Hoàng thượng, Khâm Thiên giám đã chọn được hai ngày trong tháng này, một ngày là 18, một ngày là 26. Theo tử vi thì đây vừa đúng là ngày Thanh Long Ngọc Đường, là ngày cực tốt. Ngày hai mươi sáu muộn hơn nên chúng thần chọn ngày 18 làm ngày Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng thượng thấy sao ạ?"

Tiêu Liệt hơi ngẩn người, dường như nghĩ đến điều gì đó. Trương Thời Ung, Chu Hưng nín thở. Một lát sau, Tiêu Liệt nói; "Đổi thành ngày 26 đi."

Sau khi Tiêu Liệt làm đại lễ đăng cơ thì một loạt lễ sắc phong Hoàng hậu và Thái tử mới có thể tiến hành.

Chư Hưng sửng sốt, vội khuyên nhủ: "Hôm nay mới mùng 9, 9 ngày nữa mới đến ngày 18. Tuy còn nhiều việc phải làm nhưng chúng thần đảm bảo tới ngày 18, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Hoàng thượng sớm ngày đăng cơ chính là điều chúng thần hy vọng, là phúc của vạn dân."

Tiêu Liệt nói: "Cứ đổi thành ngày 26 đi, chậm mấy ngày cũng không sao."

Tuy Trương Thời Ung và Chu Hưng nghi ngờ khó hiểu nhưng bọn họ cũng nhận ra có vẻ tân Hoàng đế không vội cử hành lễ đăng cơ. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là đáp vâng rồi lui ra ngoài.

Người bên cạnh đi rồi, Tiêu Liệt quay sang thái giám khoảng 50 tuổi bên người, hỏi: "Hôm nay có tin tức của Bùi Hữu An không? Hắn nói ngày nào về đến kinh thành?"

Thái giám này tên là Lý Nguyên Quý, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tiêu Liệt. Có vài chuyện Chu Vương phi chưa chắc đã biết nhưng hắn thì để trong lòng.

Vừa rồi Tiêu Liệt dời lễ đăng cơ đến ngày 26, Trương Thời Ung và Chu Hưng nghi ngờ khó hiểu nhưng hắn đoán được nguyên nhân.

Hai tháng trước, khi quân  Vũ Định một đường hướng về kinh thành, phía Tây Nam Ô Tư Tàng lưu truyền lời đồn rằng trước giờ Vân Trung vương đã rất bất mãn với việc vương gia cai quản địa phương này ủng hộ Vĩnh Hi đế, nếu đoạt vị thành công, nhất định Vân Trung vương sẽ phái quan viên người Hán đến tiếp quản địa phương, thu hồi đất phong Bát vương cha truyền con nối. Bát vương nổi lên xôn xao.

Ô Tư Tàng tiếp giáp với Vân Nam, toàn dân đồng lòng, một khi sinh loạn thì hậu quả khó mà dự liệu được. Tiêu Liệt biết được tin tức này, lập tức phái Bùi Hữu An tới Ô Tư Tàng bác bỏ tin đồn. Hôm nay đã hai tháng trôi qua, kinh thành đã thay thời đổi thế. Gần nửa tháng trước, Bùi Hữu An đưa tới tin tức nói đã hóa giải nguy cơ, ít hôm nữa sẽ lên đường trở về.

Theo Lý Nguyên Quý suy đoán, sở dĩ Hoàng đế lùi lại vài ngày là vì muốn chờ sau khi Bùi Hữu An trở về mới làm lễ đăng cơ.

Quả nhiên, các đại thần vừa đi Hoàng đế đã mở miệng hỏi chuyện này.

Lý Nguyên Quý khom người nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài nhớ kỹ dặn dò của Hoàng thượng, hễ có tin tức của Bùi đại nhân thì sẽ lập tức trình lên. Hôm qua không có, hôm nay cũng không có..."

Hắn nheo mắt nhìn Hoàng đế, thấy chân mày Hoàng đế nhíu lại, vội nói: "Hoàng thượng chớ nóng ruột, không chừng ngày mai sẽ có tin tức."

Tiêu Liệt không nói, tiếp tục lật xem tấu chương chất cao như núi trước mắt. Lý Nguyên Quý biết Hoàng đế làm việc đã lâu, rón rén ra ngoài định gọi người vào đưa trà bánh thì thấy Chương Phượng Đồng đi tới, dẫn hai cung nữ theo sau, tự tay cầm một hộp đồ ăn tinh xảo. Hắn đi tới nghênh đón: "Chương tiểu thư tới ạ?"

Chương Phượng Đồng đã sớm hết kỳ giữ đạo hiếu nhưng suốt một năm ngoái gần như đánh trận mỗi ngày. Tuy Chương Phượng Đồng thường xuyên hầu hạ bên cạnh Chu Vương phi nhưng tất nhiên hôn sự với Tiêu Dận Đường vẫn bị trì hoãn đến giờ. Hôm qua tuy nàng và Chu vương phi cùng vào cung một lượt nhưng đến nay Lý Nguyên Quý vẫn lấy danh xưng nữ nhi chưa chồng để gọi nàng.

Nhưng hôn sự của nàng và thế tử cũng tới gần rồi.

Chương Phương Đồng cực kỳ khách sáo với Lý Nguyên Quý, tươi cười gọi hắn là Lý công công, sau đó nói: "Vương phi biết thời gian này Hoàng thượng vất vả, vừa rồi tự tay làm điểm tâm bảo ta đưa tới. Hoàng thượng có bên trong không?"

Lý Nguyên Quý bảo nàng ta chờ một lát, bản thân vội vàng đi vào. Một lát sau, hắn đi ra, cười nói: "Hoàng thượng bảo người vào trong."

Chương Phượng Đồng nói tiếng cảm tạ. Lý Nguyên Quý vội nói: "Không dám. Lão nô tổn thọ mất."

Chương Phượng Đồng cười nói: "Lý công công vất vả cần cù hầu hạ Hoàng thượng suốt mấy chục năm qua, thay chúng ta làm bao nhiêu chuyện đáng ra chúng ta phải làm. Ta còn nhỏ tuổi, công công nhận một tiếng cảm ơn của ta thì có là gì?"

Lý Nguyên Quý cười tủm tỉm dẫn nàng ta đi vào, bản thân đứng ở cửa chờ gọi.

Chương Phượng Đồng bày biện trà bánh xong quỳ xuống dập đầu với Tiêu Liệt: "Phượng Đồng dập đầu với Hoàng thượng. Điểm tâm này là Vương phi tự tay làm, Vương phi dặn thần nữ chuyển lời rằng tất nhiên vạn dân rất quan trọng nhưng Hoàng thượng cũng không thể quá sức lao lực. Phượng Đồng cả gan xin Hoàng thượng đi nghỉ ngơi, dù chỉ một lát cũng được. Đây cũng là lời xuất phát từ lòng hiếu thảo."

Tiêu Liệt luôn có ấn tượng rất tốt với Chương Phượng Đồng, hơn nữa thương tiếc nàng thời vận không tốt, đến nay còn chưa thể thành hôn với nhi tử mình, trước giờ hắn đều đối xử với nàng như nhi nữ. Lúc này, hắn hiền hòa gật đầu, bảo nàng ta đứng lên rồi nói. Chương Phượng Đồng lại quỳ mãi không dậy. Tiêu Liệt nói: "Ngươi có việc gì sao? Nếu có thì cứ nói."

Chương Phượng Đồng lại dập đầu lần nữa: "Đa tạ Hoàng thượng, vậy Phượng Đồng đành cả gan mở miệng. Lúc trước có một lần thế tử gặp nạn, là lúc đi Tuyền Châu. Thế tử bị nhốt trong thành, sau đó được người nhà họ Chân cứu giúp nên mới có thể thoát khỏi thành, không biết Hoàng thượng có biết việc này không?"

Tiêu Liệt gõ bàn: "Ngươi nói ra trẫm mới nhớ tới đúng là trước kia Dận Đường có nhắc đến trước mặt trẫm. Sao?"

"Lúc trước khi biết tin này trong lòng Phượng Đồng đã sinh ra một ý niệm, một ngày nào đó nhất định phải báo đáp ơn cứu giúp thế tử của Chân gia. Lúc trước không tiện, hiện giờ thì khác. Thần nữ nghe nói Chân gia có một nữ nhi nhỏ hơn thần nữ vài tuổi, hiện giờ còn ở tại khuê phòng. Phượng Đồng có ý muốn xin nữ nhi Chân gia thay thế tử, lập nàng ấy là Trắc phi. Thứ nhất, đây coi như là tạ ơn ngày đó Chân gia cứu giúp thế tử. Thứ hai, ngày sau thần nữ cũng có thêm một tỷ muội san sẻ với thần nữ, cùng hầu hạ thế tử. Hôm nay thần nữ lớn mật thỉnh cầu Hoàng thượng đồng ý. Nếu lời Phượng Đồng có chỗ nào sai sót, mong Hoàng thượng thứ tội."

Tiêu Liệt sửng sốt, nhìn nàng ta một cái: "Đây là ý của bản thân ngươi hay là ý của Dận Đường?"

Chương Phượng Đồng nói: "Không dám lừa gạt Hoàng thượng, thế tử vốn có vài phần hảo cảm với nữ nhi Chân gia nhưng lúc trước cũng chỉ nhắc đến một câu, không hề nhắc lại. Đây là tâm nguyện của chính thần nữ. Phượng Đồng nghĩ xin Hoàng thượng đồng ý trước rồi nói cho thế tử biết sau cũng không muộn."

Tiêu Liệt chần chừ, chậm rãi nói: "Phượng Đồng, một thời gian nữa trẫm sẽ tổ chức đại hôn cho ngươi và Dận Đường. Ý tưởng này của ngươi cũng không tồi. Gia đình ở Tuyền Châu kia chắc hẳn cũng bằng lòng. Nhưng ngươi thành thật nói với ta đi, ngươi thật sự mong muốn thế sao? Nếu trong lòng không muốn, thật ra cũng không cần làm lớn như thế, có rất nhiều cách khác để đáp tạ Chân gia."

Chương Phượng Đồng lại lần nữa cung kính dập đầu, nói: "Cam tâm tình nguyện. Nghĩ đến sắp có một tỷ muội tới san sẻ với thần nữ, thần nữ cực kỳ chờ mong."

Tiêu Liệt mỉm cười, gật đầu nói: "Được. Nếu vậy trẫm sẽ đồng ý. Dận Đường có được người vợ hiền có ân tất báo, khoan dung độ lượng như ngươi đúng là may mắn của hắn."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top