Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 36: 36

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3824 lượt xem
  • 2904 chữ
  • 2021-12-08 13:23:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong sảnh chỉ còn lại Bùi Hữu An và Hồ lão thái thái.

Lão thái thái cười nói: "Cháu gái ta không tài đức gì mà được trưởng công tử ưu ái, cớ gì lão thân lại không đồng ý? Chỉ là lão thân có một lời này không biết có nên nói ra hay không?"

Bùi Hữu An cung kính nói: "Lão tổ mẫu có chuyển cứ nói, không sao."

"Lão thân đã hiểu ý của trưởng công tử. Nói vậy sau đây bên ngoài sẽ chiến loạn một thời gian. Việc triều đình lão thân không hiểu nhưng chuyện của trưởng công tử nhất định là chuyện lớn, lão thân cũng không hỏi nhiều. Lão thân cũng thông cảm hiện giờ trưởng công tử không tiện. Chỉ là không giấu gì trưởng công tử, tuy lúc trước hôn sự kia của Gia Phù không thành nhưng trước đây một thời gian trong nhà lại đang sắp xếp một mối khác cho nàng ấy, là châu phủ vùng này, cũng là nhà quan, nhìn trúng cháu gái ta cho nhi tử nhà ấy, thời gian trước đã sai người tới hỏi tin tức. Lão thân đang nghĩ đáp lời thế nào thì trùng hợp hôm nay trưởng công tử tới..."

Lão thái thái ngừng lại.

Ánh mắt Bùi Hữu An khẽ động, chưa mở miệng, chờ lão thái thái nói tiếp.

"Dòng dõi nhà kia tất nhiên không bằng phủ Quốc công, nhưng nhà họ cũng có thể diện số một số hai trong vùng này, mấy người trong tộc đều làm quan..."

Lão thái thái thở dài.

"Loại lời này đáng ra lão thân không nên nói với người ngoài, nhưng trưởng công tử vốn có quan hệ sâu xa với Chân gia, hôm nay tới càng không phải người ngoài. Ta cũng không sợ công tử chê cười, cứ việc nói thẳng. Tình cảnh của Chân gia chắc công tử cũng biết chút ít, buôn bán vốn không dễ dàng, trong nhà lại thiếu trụ cột, cháu trai còn cần mài giũa. Lão thân cân nhắc một lượt, cảm thấy có thể đồng ý mối hôn nhân này. Thứ nhất, đó đúng là một mối hôn nhân tốt với cháu gái ta. Thứ hai, đối phương thành tâm cưới cháu gái ta. Nếu thật sự kết thành thông gia, vốn cũng coi là chuyện tốt với Chân gia. Không ngờ trưởng công tử tới, được công tử coi trọng, mở lời như thế, tất nhiên ta đồng ý công tử, từ chối bên kia. Chỉ là đến lúc đó, bên phía công tử có thể báo cho chúng ta cái tin chính xác không? A Phù chưa tính là lớn nhưng đang tuổi gả chồng, tuổi đẹp để làm mai của nữ nhi cũng chỉ có một hai năm này. Nếu trong lòng có căn cứ thì chuyện gì cũng không thành vấn đề, kể cả chờ dăm ba năm, cứ yên tâm chờ ngày sau Bùi lão phu nhân tới đưa lễ là được. Trưởng công tử ngươi nói có phải không?"

Hồ lão thái thái khôn khéo cả đời, tất nhiên bàn tính hôn sự của cháu gái cũng phải lấy được đảm bảo rõ ràng. Lúc trước hôn sự với phủ Quốc công không thành, hiện giờ chỉ có thể lùi một bước mà tính tiếp. Nhưng hôm nay Bùi Hữu An đột nhiên tới thăm lại khiến lão thái thái nhận thấy chút bất thường.

Hiện tại, Hoàng thượng và Vương gia muốn đánh nhau, tất nhiên là vì tranh đoạt bảo tọa Kim Loan điện. Nhưng vì sao hiện giờ Bùi Hữu An cũng không thể làm hôn sự? Hắn đã tự mình tới cửa, có thể thấy được hắn cũng coi trọng việc hôn nhân này.

Lão thái thái cũng biết vị trước mặt này trước kia từng vinh quang thế nào, đã từng kề cận thiên tử, tuyệt đối không phải loại người tầm thường. Liên hệ hai việc với nhau, bà ta đã mơ hồ đoán được hắn cũng dính líu vào cuộc tranh đoạt quyền lực này.

Vậy thì đơn giản.

Trước âm thầm đồng ý nhưng không tiết lộ tin tức ra ngoài. Ngày sau, nếu hắn có thể nhờ mây nổi dậy, rồng thần bay lên, tất nhiên Chân gia cũng được chuyển biến tốt. Lỡ như việc không thành, vậy cũng không đến mức liên lụy đến nhà mình.

Đây cũng giống như một khoản giao dịch. Nếu thành, một vốn bốn lời. Nếu không thành, cũng chỉ là chậm trễ gả Gia Phù mà thôi, so với khả năng đạt được lợi ích cho toàn bộ Chân gia thì đó không đáng nhắc tới.

Một cọc làm ăn như thế sao lão thái thái có thể từ chối? Huống chi trừ việc đó ra, lão thái thái cũng vô cùng vừa lòng với Bùi Hữu An.

Bà nhìn ra được hẳn là chính Bùi Hữu An cũng băn khoăn về vấn đế này cho nên mới không lập tức chính thức tới cửa cầu hôn.

Hắn chịu suy xét chu toàn cho cháu gái và Chân gia như thế, một nam tử tốt như vậy đáng để gửi gắm cả đời.

Hiện tại yêu cầu của bà chỉ là hắn cho viên thuốc an thần mà thôi.

Lão thái thái nói xong, mặt đầy tươi cười nhìn về phía Bùi Hữu An.

Bùi Hữu An là người thông minh, lời này của bà lão chưa nói xong hắn đã hiểu ý của bà ta. Hắn nhẹ mỉm cười, nói: "Hữu An cảm tạ lão tổ mẫu. Xin lão tổ mẫu yên tâm, ngày sau nếu Hữu An rơi vào hiểm cảnh, chắc chắn sẽ báo sớm để xin tổ mẫu chọn người xứng đôi cho biểu muội. Nếu may mắn cưới được biểu muội, ta sẽ coi Chân gia như nhà mình."

Hắn lấy ra một chiếc túi nhỏ màu đen cất trong người, mở ra, lấy một khối ngọc bội bên trong ra, hai tay dâng lên, cung kính nói: "Nói miệng không bằng chứng, đây là di vật lúc hấp hối tiên phụ để lại cho ta, nhiều năm qua ta vẫn luôn cất giữ, hôm nay để lại coi như tín vật tới nhà, xin lão tổ mẫu nhận lấy."

Lão thái thái nhận lấy đặt vào lòng bàn tay, thấy bên ngoài ngọc bội khắc cây mây liền cành, ở giữa khắc hoa lan, sáng bóng trơn mượt, vừa nhìn đã biết là ngọc quý cao cấp. Bà ta cẩn thận cất đi, cười nói: "Trưởng công tử có lòng, vậy lão thân tạm giữ thay ngươi."

...

Mạnh thị ôm nữ nhi, thấp giọng an ủi vài câu, chợt nghĩ tới: "Có vẻ ý của trưởng công tử là hiện giờ hắn có điểm không tiện, muốn chúng ta giữ con ở nhà, chờ ngày sau hắn tới cầu hôn chính thức. Vừa rồi đang nói chuyện này thì tổ mẫu con tách ta ra, không biết bà ấy muốn nói gì, lỡ đâu nói gì bất lợi. Mẹ vẫn nên đi về trước nhìn một cái."

Gia Phù nắm lấy ống tay áo bà, lắc đầu nói: "Mẹ, tổ mẫu từ chối thì từ chối, mẹ không cần tới nói gì đâu."

Mạnh thị nghi ngờ nhìn thoáng nữ nhi: "Chẳng lẽ con lại không muốn gả cho hắn?"

Gia Phù thấp giọng nói: "Con không xứng với huynh ấy."

Mạnh thị ngẩn ra, sau đó liền hiểu, đè nén khổ sở, lại ôm lấy bả vai nữ nhi, dịu dàng an ủi: "A Phù, Đại biểu ca cứu con, trong lòng hắn cũng rõ cảnh ngộ của con mà vẫn tới cửa hỏi cưới, hẳn là không so đo rồi. Nam nhân như vậy, con tìm đâu ra người thứ hai? Đừng để tâm chuyện vụn vặt, mẹ đi trước nhìn xem."

Bà đứng dậy, đúng lúc này nghe thấy giọng nói của nhi tử truyền vào: "Mẹ, trưởng công tử phải đi, tổ mẫu bảo con tới gọi người."

Mạnh thị kinh ngạc, lập tức mở cửa: "Vừa mới tới đây, đến một chén trà cũng chưa uống xong, chớp mắt đã muốn đi rồi?"

Chân Diệu Đình gãi đầu: "Con cũng không biết."

Mạnh thị vội vàng đi ra ngoài, một lát sau đã trở lại, đuổi hạ nhân ra, giữ chặt cửa. Mặt bà lộ vẻ vui mừng, thấp giọng nói: "Chuyện tốt! Tổ mẫu con đồng ý trưởng công tử rồi! Nói chờ ngày sau hắn đến cầu thân, bà ấy lại dặn dò ta việc này không thể truyền ra ngoài, trừ con ra, không được để người thứ hai biết!"

Mạnh phu nhân cực kỳ vừa lòng với Bùi Hữu An, chỉ là hắn muốn nhà mình giữ nữ nhi lại, chờ ngày sau hắn tới hỏi cưới chính thức, điều này có chút không bình thường. Bà vốn nghĩ phải tốn công sức thuyết phục lão phu nhân, không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Bà rất ngạc nhiên, vui mừng vô hạn, vừa trở lại đã vội vàng báo tin cho Gia Phù để nàng yên tâm rồi lại nói: "Ta giữ trưởng công tử mãi nhưng hắn lại nói còn chuyện khác quan trọng phải đi ngay. Mẹ đi tiễn hắn trước. Con yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều!"

Mạnh phu nhân lại vội vàng rời đi, để lại một mình Gia Phù lòng dạ rối bời. Nàng đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cuối cùng hạ quyết tâm, vội vàng đi ra ngoài sảnh, đứng trước cửa.

Bùi Hữu An đưa lưng về phía nàng, tổ mẫu đang được mẫu thân nâng dậy từ chỗ ngồi, mặt mũi tươi cười nói với hắn: "Trưởng công tử đã có chuyện quan trọng, lão thân không giữ nữa. Trưởng công tử đi cẩn thận, lão thân mong sớm nhận được tin lành của công tử."

Bùi Hữu An hành lễ từ biệt với lão thái thái. Lão thái thái muốn đích thân đưa hắn ra cửa nhưng Bùi Hữu An từ chối. Gia Phù vội cất bước đi vào, nói: "Tổ mẫu, mẹ, con muốn nói riêng mấy câu với Đại biểu ca."

Phòng khách trừ lão thái thái, Mạnh thị còn có Chân Diệu Đình, Trương Đại và một vài vú già. Nàng thình lình nói một câu như vậy, toàn bộ mọi người đến nhìn lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Bốn phía lặng thinh.

Bùi Hữu An quay đầu, liếc mắt Gia Phù ở phía sau, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Từ sau khi được đón vào cửa lớn, trên mặt hắn vẫn luôn mỉm cười, giờ phút này cũng là như thế.

Nhưng Gia Phù tinh tường nhìn ra ánh mắt hắn nhìn mình không còn ấm áp như trước nữa.

Hắn đang mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn nàng lại mang vẻ lạnh nhạt thêm chút kinh ngạc, dường như hắn không ngờ nàng sẽ xuất hiện.

Gia Phù thu vào trong mắt, trong lòng như sóng cuộn biển gầm.

Lúc trước, đoạn thời gian ở lại tiểu viện trong Võ Định phủ, tuy thời gian ngắn ngủi, mình cũng bao lần làm trò ngốc nghếch trước mặt Bùi Hữu An nhưng hiện giờ nhớ lại vẫn khiến nàng ấm lòng như thế.

Hắn bảo vệ và bao dung nàng, khiến nàng không ngừng biến chất trước mặt hắn, biến chất trở thành một đứa nhỏ lớn mật không biết kiêng nể gì.

Hắn cũng khiến nàng sinh ra một loại trực giác rằng hắn sẽ bao dung nàng như vậy, bất kể nàng làm cái gì.

Chính trực giác đó đã cho nàng thêm can đảm, nên buổi tối hôm đó chợt biết mình sẽ bị đưa đi, không có cách nào, nàng mới làm ra sự tình như vậy.

Hôm nay hắn tới cửa, lại lần nữa chứng minh trực giác của nàng.

Quả nhiên nàng vẫn thực hiện được, tuy rằng ở giữa phải mất chút thời gian.

Cuối cùng nàng vẫn thắng, đạt được mục đích.

Nhưng sao nàng lại đau khổ thế này.

Nàng cũng không ngờ tới mình thắng mà lại đau khổ như thế.

Gia Phù không nhìn người khác, cũng không tránh ánh mắt hắn, nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng nói: "Đại biểu ca, muội có lời muốn nói với huynh, rất quan trọng."

Hồ lão thái thái hơi nhíu mày.

Sao bà lại không đoán ra chứ, khoảng thời gian cháu gái mất tích được Bùi Hữu An cứu giúp, hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên Bùi Hữu An mới nhớ mãi không quên nàng ấy, đến mức hôm nay tới cửa hỏi cưới.

Mặc kệ cháu gái mình có bằng lòng hay không, lão thái thái đã đồng ý, hơn nữa cũng nói cho con dâu, chắc hẳn lúc này cháu gái cũng đã biết.

Nàng đột nhiên chạy tới, bất chấp lễ nghi, nhìn dáng vẻ này như là có biến.

Lão thái thái nhìn con dâu.

Mạnh thị vội tiến lên, nhỏ giọng nói: "A Phù, con làm sao vậy? Ra đây với mẹ trước..."

Gia Phù bất động, vẫn nhìn Bùi Hữu An.

Bùi Hữu An quay đầu, nói với lão thái thái: "Nếu lão tổ mẫu tin ta, vậy trước hết có thể cho phép ta nghe xem biểu muội nói gì không?"

Lão thái thái ngập ngừng một chút, cười nói: "Đó là tất nhiên. Các ngươi nói ở đây là được rồi. Chỉ là A Phù được chúng ta nuông chiều quen, nếu có lời nói sai thì mong công tử tha thứ."

Bùi Hữu An cười: "Biểu muội dịu dàng lễ độ, hiền lành tốt bụng, lão tổ mẫu lo lắng quá rồi. Hữu An cảm tạ lão tổ mẫu cho phép."

Hồ lão thái thái nhìn chằm chằm cháu gái, dẫn con dâu ra ngoài. Mọi người lục tục lui ra, cuối cùng đi hết.

Người xung quanh vừa đi, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Bùi Hữu An và Gia Phù, không gian thoáng yên tĩnh.

Gia Phù không biết hôm nay hắn sẽ đến, cũng không chuẩn bị để gặp khách, trên người chỉ mặt một bộ váy áo ở nhà, trên là áo cánh ve màu trắng, dưới là một chiếc váy dài xếp ly bằng lụa, gấu váy thêu một vòng hải đường liền cành làm đường viền, toàn thân không có trang sức. Giờ phút này, nàng đứng ở ngạch cửa. Một trận gió thổi tới từ cửa sổ làm lay động váy áo, sắc mặt nàng tái nhợt, thân mình nhỏ nhắn như một bông hoa sen dao động theo sóng nước, thật sự nhìn thấy mà thương.

Nàng cất bước, dưới ánh mắt lạnh nhạt của hắn, chậm rãi đi về phía hắn, cuối cùng ngừng lại ở chỗ tấm bình phong cách hắn mấy bước. Nàng im lặng một lát rồi nói: "Đại biểu ca, vừa rồi muội nghe mẫu thân nói mục đích hôm nay huynh tới. Muội rất cảm kích nhưng vẫn là thôi đi, muội sẽ tự nói lại với tổ mẫu. Huynh không cần để chuyện này trong lòng đâu."

Bùi Hữu An hơi nhíu mày, không mở miệng, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng.

Gia Phù cụp mắt.

"Việc này vốn là muội tính kế. Khi đó muội quá sợ hãi, cũng chỉ muốn dựa dẫm vào huynh, không tính đến chuyện khác, càng không biết suy xét cho biểu ca huynh. Thời gian này, sau khi về nhà, muội từ từ suy nghĩ kỹ, thật ra cũng không có gì đáng sợ. Muội rất hối hận. Dù sao tất cả đều là muội sai. Đại biểu ca cũng chưa làm gì, nếu cứ cưới muội như vậy thì thật vô lý..."

Nam tử đối diện trước mặt không lên tiếng, mặc cho nàng rì rầm nói không ngừng. Gia Phù chỉ cảm thấy không khí giữa hai người càng đông cứng, không khỏi hụt hơi, nâng mắt nhìn hắn một lần nữa. Thấy hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt nhìn mình càng thêm u ám, nàng ngượng ngùng nói: "Đại biểu ca, lần này muội không lừa huynh, lời vừa rồi đều là sự thật... Huynh hãy tin muội..."

Giọng nói của nàng khẽ trầm xuống.

"Đây là lời muội muốn nói với ta?"

Một lát sau, nàng nghe hắn hỏi.

Gia Phù "Ừm" một tiếng.

Bùi Hữu An gật đầu, giọng nói chậm rãi: "Ta hỏi muội nếu thế tử lại lần nữa ra tay với muội, muội tính thế nào?"

Gia Phù yên lặng một lát, giọng điệu thoải mái nói: "Trời không tuyệt đường người, đến lúc đó tới đâu hay tới đấy. Huống hồ những chuyện đó cũng chỉ là muội phán đoán thôi. Lần trước đó không thành, không chừng hiện giờ hắn đã sớm quên mất muội rồi, sẽ không tìm muội nữa..."

Nàng không muốn tiếp tục đề tài này, nghiêng mặt, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

"...Tón lại muội rất hối hận vì việc đã làm. Chuyện đó bản thân muội cũng không để ý, lúc ấy nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn ăn vạ huynh thôi. Hiện giờ, muội đổi ý rồi, không muốn ăn vạ huynh nữa... Vốn Đại biểu ca cũng chưa làm gì, càng không cần lo lắng..."

Bùi Hữu An nhìn theo ánh mắt của nàng ra ngoài cửa sổ, thấy nàng nhìn chăm chú một bụi chuối tây ngoài đó, nhíu mày nói: "Phải làm thế nào ta đều đã có tính toán. Cứ như vậy đi! Về phía tổ mẫu muội, ta cũng đã nói chuyện xong rồi, nếu ngày sau ta còn có thể may mắn trở về, ta sẽ giữ lời hứa cưới muội. Ta còn việc khác, đi trước."

Hắn nói xong, đi lướt qua Gia Phù, bước ra khỏi cửa.

Gia Phù quay đầu nhìn bóng hình hắn dần biến mất ở cuối lối đi của đình viện, bước đi không quay đầu lại. Mũi nàng chua xót, “tí tách” một tiếng, nước mắt lại rơi xuống.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top