Lão phu nhân thay quần áo chỉnh tề, chống gậy dẫn nha đầu, bà mụ đi ra sảnh trước, xa xa thấy con dâu đang chờ ở trước mái hiên.
Mạnh thị thấy mẹ chồng tới, vội vàng tới chào đón, đỡ bà.
"Xưa nay không qua lại, vô duyên vô cớ, sao trưởng công tử lại đột nhiên tới nhà ta?" Lão phu nhân vừa đi vào trong, vừa thấp giọng hỏi.
Mạnh thị cũng là vẻ mặt nghi hoặc: "Con dâu cũng không biết. Vừa rồi nghe Trương Đại nói trưởng công tử mang lễ tới cửa, còn tưởng nghĩ nhầm. Năm trước khi con dẫn Diệu Đình và A Phù tới, đúng lúc hắn cũng về kinh mừng thọ lão phu nhân, chạm mặt hắn một hai lần. Trưởng công tử cũng rất khách khí, chỉ giới hạn trong tiếp đón một hai câu mà thôi. Hôm nay tới cửa như vậy, con cũng chưa nghĩ tới."
Lão phu nhân liền hỏi đãi khách, Mạnh thị nói: "Đã đón người vào phòng khách, Trương Đại và Diệu Đình đang tiếp đón."
Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, rảo bước vào ngạch cửa. Xoay người đi vào, lão phu nhân nâng mắt, thấy một nam tử mặc quần áo màu đồng, eo thắt đai lưng khảm ngọc, dung mạo, lễ nghi phi phàm, vẻ mặt ôn hòa, tuổi không lớn, dáng vẻ khoảng hơn hai mươi nhưng ánh mắt lại cực chín chắn, đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe Chân Diệu Đình nói về con người và cảnh vật Tuyền Châu, thỉnh thoảng hỏi vài câu. Lão phu nhân tươi cười đi tới: "Hôm nay cơn gió nào thổi khách quý tới nhà ta, trưởng công tử đích thân tới nhà, bồng tất sinh huy [1], bà già này chậm trễ, mong rằng trưởng công tử thứ lỗi."
[1] Bồng tất sinh huy: dùng cỏ bồng tất dệt thành cửa, trang trí nhà cửa đón khách, chỉ sự ân cần của gia chủ đón khách quý.
Bùi Hữu An thấy Mạnh thị đi vào, nâng đỡ một bà lão mặc quần áo gấm vóc phú quý, mày rậm trán rộng, ánh mắt khôn khéo, có dáng vẻ của người đứng đầu gia đình. Biết bà ta là tổ mẫu của Gia Phù, hắn đứng dậy đi tới đón, hành lễ hậu bối gặp mặt trưởng bối với lão phu nhân.
Tuy Hồ lão thái thái là phu nhân nhà buôn bán nhưng làm người đứng đầu gia đình hơn nửa đời, bà tự rèn luyện ra một đôi mắt nhìn người. Vì trước đó nghe nói một vài chuyện về trưởng công tử Bùi gia, nói thân thể không tốt từ nhỏ, bà còn cho rằng hắn là dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, không ngờ phong độ như thế, quanh thân tản ra một loại khoe khoang vô ý, cao quý phát ra từ trong xương cốt. Dù hiện giờ hắn đã sớm không còn danh hiệu thế tử, thậm chí không ở chung với gia tộc nhưng nhất định không phải người tầm thường, bà cũng không dám chậm trễ. Hàn huyên mấy câu, thấy người đã từng kề cận thiên tử này rất kính trọng mình, lễ tiết chu toàn, không hề làm cao, trong lòng bà vui vẻ, lại lần nữa nhường chỗ ngồi. Nhìn cháu trai đứng bên cạnh, bà khiêm tốn nói: "Cháu trai này của ta không có kiến thức lại bất tài, nếu có nói sai chỗ nào thì mong trưởng công tử chớ chê cười."
Bùi Hữu An nhìn Chân Diệu Đình, mỉm cười nói: "Công tử của quý phủ là người hiền lành chân thật, vừa đúng là điều ta thiếu, tính cách đáng quý không phải ai cũng có, sao lão phu nhân lại khiêm tốn thế?"
Hồ lão thái thái nghe hắn khen ngợi cháu mình như thế, trong lòng càng vui mừng, lại khiêm tốn vài câu. Tuy trong lòng bà rất tò mò mục đích hắn đến chuyến này nhưng thân là chủ nhà, khách không mở miệng, tất nhiên bà cũng không thể hỏi trước, chỉ đành nói mấy câu chuyện phiếm. Bùi Hữu An nói: "Hôm nay Hữu An tới cửa vốn là đường đột, lại được phu nhân tiếp đón nồng hậu, ta rất cảm kích. Thật không dám giấu diếm, ta có một chuyện mong hai vị đồng ý, không biết có nên nói ra không?"
Hồ lão thái thái và Mạnh thị liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Trưởng công tử cần gì phải khách sáo thế? Có việc cứ nói, Nếu làm được, ta nhất định sẽ không từ chối."
Bùi Hữu An nhìn trái phải. Mạnh thị hiểu ý, lập tức cho người lui ra, bảo Chân Diệu Đình cũng ra ngoài. Đến khi trong phòng chỉ còn lại Mạnh thị và lão phu nhân, hắn nói: "Lão phu nhân, phu nhân, thật không dám giấu diếm, lần trước vị Dương thống lĩnh Dương Vân đưa biểu muội trở về chính là làm theo lệnh của ta. Trước đó biểu muội được ta cứu, tuy lúc ấy bị sợ hãi nhưng may mà hóa nguy thành an, hiện giờ đã thuận lợi trở về nhà."
Hồ lão thái thái nghe vậy thì kinh ngạc vạn phần.
Lúc trước sau khi Gia Phù được đưa về, Mạnh thị biết Dương Vân làm theo lệnh chủ nhân bèn hỏi thăm thân phận của ân nhân. Dương Vân không tiết lộ nên Mạnh thị đành thôi, không ngờ sự việc trùng hợp như thế, ân nhân cứu nữ nhi mình lại là Bùi Hữu An!
Mạnh thị cảm kích vạn phần, nhớ tới thời gian nữ nhi mất tích, bà trải qua không ít khổ sở, không nhịn được trách móc người vô lương tâm bắt nữ nhi mình đi, lại không ngừng cảm tạ Bùi Hữu An.
Hồ lão thái thái khôn khéo hơn, ngửi ra chút hương vị bất thường, biết lời này của trưởng công tử chỉ là mở đầu thôi. Bà ta cũng cười nói vài tiếng cảm tạ, rồi nói tiếp: "Trưởng công tử nhắc đến điều này không biết là vì chuyện gì?"
Bùi Hữu An đứng lên, mặt hướng lão thái thái và Mạnh thị, lại hành lễ trịnh trọng.
Lão thái thái và Mạnh thị đều khó hiểu, vội từ chối nhận lễ.
Bùi Hữu An nói: "Hôm nay ta tới cửa không vì chuyện gì khác, chính là vì biểu muội."
Hắn dừng lại một chút: "Ta đã yêu mến biểu muội từ lâu." Từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Tám chữ ngắn ngủn này vừa nói ra, đừng nói Mạnh thị, đến cả Hồ lão thái thái cũng ngơ ngẩn, nhìn Bùi Hữu An, im lặng không nói thành lời.
Vẻ mặt Bùi Hữu An lại không hề có chút mảy may thay đổi, giọng điệu càng thành khẩn: "Từ nhỏ Hữu An đã quen biết biểu muội. Ngày sinh thần tổ mẫu năm trước, Hữu An may mắn gặp lại biểu muội, lần trước lại tình cờ gặp lại và cứu giúp biểu muội. Biểu muội lời nói lễ độ, cử chỉ đoan trang, phẩm chất đáng quý, làm ta cảm mến không dứt, quyết ý không phải nàng thì không cưới. Tuy biết hành động này vô lễ nhưng hôm nay ta vẫn mạo muội tới cửa bày tỏ nỗi lòng với lão phu nhân và phu nhân. Nếu tâm nguyện này được hoàn thành, Bùi Hữu An cảm thấy vô cùng may mắn, cảm kích không cùng!"
Mạnh thị kinh ngạc vạn phần, nhìn Bùi Hữu An, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Bùi Hữu An vừa gặp đã yêu nữ nhi mình đến mức sẵn lòng cưới nàng, Mạnh thị không hề cảm thấy có chút kỳ quái nào. Tuy nữ nhi do mình sinh ra nhưng dung mạo lại hơn xa bà, nói hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn cũng không quá. Mấy năm nay, trong nhà cản không biết bao nhiêu trai tráng nhòm ngó thay nàng. Hiện tại trưởng công tử phủ Quốc công này cũng vừa gặp đã yêu nàng, đặc biệt tới viếng thăm, có thể thấy được hắn rất để tâm.
Nhưng đó chính là vấn đề.
Những điều khác tạm thời chưa nói, bà chưa từng thấy ai tự tới cửa hỏi vợ cho mình?
Mạnh thị nhìn lão thái thái, thấy bà ta không mở miệng, tự mình hỏi: "Trưởng công tử có tài năng, dung mạo tựa rồng phượng, không chê nữ nhi ta tầm thường, nguyện cưới nàng làm vợ đã là phúc của nàng ấy rồi. Chỉ là... việc này bảo ta phải nói thế nào chứ?"
Bà chần chừ.
Bùi Hữu An hơi mỉm cười, sau khi cười xong, thần sắc hắn càng thêm trịnh trọng: "Ta biết hôn nhân cần dựa vào tam môi lục sính [2], như thế mới hợp lý lễ nghi, biểu hiện thành ý. Ta rất có thành ý hỏi cưới biểu muội, tam môi lục sính càng không thể thiếu. Nhưng hôm nay, sở dĩ một mình tới cửa tùy tiện gặp trưởng bối, một là để bày tỏ tấm lòng, thể hiện thành ý, thứ hai..."
[2] Tam môi lục sính: Ba người mai mối, 6 lễ nghi (nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghênh)
Hắn dừng một chút, nhìn về phía lão thái thái và Mạnh thị.
"Chắc hai vị trưởng bối cũng từng nghe một vài tin tức về Hoàng thượng và Vân Trung vương, kế tiếp ta chỉ sợ không rảnh để tính chuyện hôn sự. Cho nên lần này Hữu An tới cửa để xin hai vị kéo dài, cho ta chút thời gian, chờ tới thời cơ thích hợp chắc chắn Hữu An sẽ nhờ tổ mẫu làm chủ sắp xếp chuyện sính lễ. Nhưng xin hai vị yên tâm, chỉ cần hứa gả biểu muội cho ta, nhất định ta sẽ dùng hết sức bảo vệ nàng cả đời."
Cuối cùng, Mạnh thị đã hiểu rõ hoàn toàn mục đích hôm nay Bùi Hữu An tới đây.
Hắn muốn trước khi hắn tới hỏi cưới, Chân gia tạm giữ nàng lại, đừng hứa gả nàng ra ngoài vội.
Tuyền Châu thông suốt bốn phương tám hướng, mỗi ngày vô số thương nhân ra vào, tin tức cũng lan truyền rất nhanh. Mấy ngày, khắp nơi trên phố đã truyền nhau tin tức Hoàng thượng và Vân Trung vương sắp gây chiến nhưng vì khoảng cách xa xôi, dân chúng cũng chỉ đứng xem náo nhiệt của Hoàng gia mà thôi. Có người nói Hoàng thượng binh nhiều tướng mạnh nhất định sẽ thắng, có người nói Vân Trung vương có Thiếu đế che chở, không chừng có thể làm nên kỳ tích trời long đất lở. Dù sao lời nào cũng có.
Ấn tượng của Mạnh thị về Bùi Hữu An cực kỳ tốt, huống chi hắn còn cứu nữ nhi mình. Nghe xong lời kia của Bùi Hữu An, trong lòng bà đã nhận định bảy tám phần đây là con rể tương lai. Còn lại vài phần, một là băn khoăn về việc của Bùi Hữu An năm đó, hai là sợ nữ nhi không chịu gật đầu. Do dự một lát, bà lại nhìn về phía lão thái thái, thấy bà ấy không hề lên tiếng, có chút khác thường.
"Nương? Người xem..."
"Ngươi đi thăm A Phù, nói với nó một tiếng rằng ân nhân Đại biểu ca tới nhà chúng ta."
Lão thái thái đột nhiên nói.
Mạnh thị nhìn ra hẳn là lão thái thái có chuyện muốn nói riêng với Bùi Hữu An nên mới tách mình ra. Trong lòng bà cũng muốn đi gặp nữ nhi, bà gật đầu cười với Bùi Hữu An rồi đi ra ngoài, vội vàng tới phòng nữ nhi.
Từ sau ngày ấy bị hắn dùng cách thức đó đưa về Tuyền Châu, nói lòng nàng như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng cũng không quá. Gia Phù căn bản không ngờ tới Bùi Hữu An sẽ bất ngờ xuất hiện vào thời điểm này, tới nhà mình.
Hắn tới làm gì?
Lòng Gia Phù tràn đầy lo âu, lại cảm thấy hổ thẹn, đứng ngồi không yên hoang mang lo sợ. Thấy mẫu thân tới, sợ bị bà ấy nhìn ra manh mối, nàng cố gắng bình tĩnh lại. Đến khi Mạnh thị mở miệng nói Bùi Hữu An tới cửa vì hôn sự, nàng sợ ngây người, tim đập thình thịch, một lúc lâu sau cũng không thể bình ổn.
"...Trưởng công tử nói hắn rất yêu mến con, muốn cưới con làm vợ..."
Mạnh thị nhỏ giọng lải nhải với nữ nhi.
"Mẹ cảm thấy trưởng công tử nhìn rất chân thành, nếu con gả cho hắn, ngày sau hắn cũng không xử tệ với con đâu. Chỉ là mẹ nhớ tới những chuyện trước kia của hắn thì lại có chút không yên tâm..."
Gia Phù đỏ mặt, bắt lấy tay Mạnh thị, ra sức lắc đầu: "Mẹ! Huynh ấy sao có thể là người như vậy? Những chuyện trước đó nhất định là có hiểu lầm! Người tuyệt đối đừng nghe những lời đó!"
Mạnh thị thấy nữ nhi nôn nóng như thế, ngẩn ra, ngay sau đó cười, vươn tay cốc đầu nữ nhi: "Nhìn con vội vàng chưa kìa! Ta còn chưa nói gì đâu. Hay là con cũng bằng lòng gả cho hắn?"
Gia Phù chậm rãi cúi đầu không lên tiếng.
Mạnh thị nhìn nữ nhi, lại nghĩ tới việc nàng bị bắt, tuy cuối cùng được cứu nhưng chỉ sợ đã mất trong sạch, chắc hẳn đây là nguyên nhân từ sau khi về nhà nàng cứ hậm hực không vui. Trong lòng bà vừa vui mừng vừa khổ sở, bà ôm nữ nhi vào lòng, thở dài: "Vốn ta còn lo lắng con không muốn gả cho hắn. Như vậy thì tốt. Hắn lại là ân nhân cứu mạng con, duyên phận này cũng coi như trời định. Chờ hắn chính thức tới hỏi cưới, mẹ gả con ra ngoài một cách vẻ vang."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận