Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 34: 34

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3931 lượt xem
  • 2615 chữ
  • 2021-12-08 13:21:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Canh năm, gà gáy rạng sáng, ngoài cửa sổ, trời vừa tờ mờ sáng.

Bùi Hữu An chưa dậy.

Sau khi trưởng thành, hắn chưa bao giờ ngủ ngon như thế. Mặc dù ban đầu hắn mơ thấy những cảnh không vui nhưng sau khi giấc mơ đó tan đi, giấc này hắn ngủ vừa sâu vừa dài. Hơn nữa, cảm giác mềm mại... thơm ngát...

Hắn siết chặt cánh tay, giữa lúc mơ màng tay cảm nhận được mềm mại làm hắn chợt thấy khác thường, hai hàng lông mày nhíu lại. Ý thức hỗn độn như lạc trong mây mù dần tỉnh táo lại.

Hắn nheo mắt rỗi bỗng giật mình tỉnh lại. Nhờ vào tia nắng ban mai mờ nhạt, hắn thấy biểu muội hắn - Gia Phù lúc này đang ngủ cùng giường, cùng chung chăn với hắn, cả người cuộn tròn trong lòng hắn, một tay ôm eo hắn. Thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn và làn tóc lộ ra khỏi chăn, đang gối lên cánh tay hắn, giờ này nàng còn chưa tỉnh, hãy còn nhắm mắt ngủ say, không nhúc nhích, gương mặt đỏ bừng. Hắn cũng ôm lấy nàng, một tay vòng qua eo mảnh khảnh của nàng, lòng bàn tay dán sát trên da thịt nàng. Dường như hai người đã ngủ như vậy thật lâu.

Bùi Hữu An sợ ngây người, ban đầu cho rằng mình vẫn đang chìm sâu trong giấc mơ, cuối cùng phục hồi tinh thần, hắn như bị kim đâm, đột ngột rụt cánh tay, ngồi dậy, theo bản năng cúi đầu, nhanh chóng nhìn bản thân mình một lượt.

Tuy trên người hắn vẫn mặc quần áo như cũ nhưng quần áo đã nhàu nhĩ đầy nếp nhăn, dưới bụng xuất hiện điểm khác thường, lúc này còn đang hơi hơi trướng đau (hí hí, các nàng biết gì rồi đó ;)))))...

Đầu Bùi Hữu An ầm một tiếng, nhanh chóng xốc chăn nhảy xuống giường, cầm lấy áo ngoài hôm qua bị nàng cởi ra treo trên giá. Lúc đang vội vàng mặc lên thì hắn nghe được âm thanh truyền đến từ phía sau: "Đại biểu ca..."

Bùi Hữu An dừng tay, chậm rãi quay đầu, thấy nàng đã bị mình đánh thức, ngồi dậy. Một tay nàng kéo chăn áp trước ngực, tay khác dụi đôi mắt nửa khép nửa mở, khuôn mặt như bông hoa ban sớm, giọng nói mơ mơ màng màng mang theo biếng nhác và mềm mại vừa tỉnh ngủ.

Có vẻ toàn thân nàng không mặc gì, vừa ngồi dậy, tuy đã lấy góc chăn che ngực nhưng bờ vai ngọc ngà và cánh tay tuyết trắng đã lộ ra ngoài. Dù trong phòng mới chỉ le lói ánh ban mai tối tăm nhưng cũng không che giấu được là da trắng như tuyết của nàng. Cảnh xuân biếng nhác đột ngột đập vào mắt khiến mắt người rối loạn. Trái tim Bùi Hữu An đập loạn, khóe mắt phiếm hồng, vội vàng nhắm mắt xoay người đi, lại nghe âm thanh phía sau vang lên. Nàng nói thêm: "Đại biểu ca, muội là người của huynh rồi. Đêm qua, tuy muội và huynh chưa có thân mật nam nữ nhưng thân thể này của muội cũng không thể gả cho người khác."

Nàng hẳn là đã tỉnh hoàn toàn, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng.

Không khí như đông cứng lại.

Hồi lâu sau, Bùi Hữu An giật giật bả vai, chậm rãi khép vạt áo.

"Muội mặc xiêm y vào đi."

Hắn nói, giọng nói khàn khàn.

Phía sau truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt rất nhỏ, một lát sau, nàng nói: "Xong rồi."

Bùi Hữu An vẫn chưa lập tức xoay người, đứng tại chỗ. Lúc lâu sau, hắn chợt hỏi: "Đêm qua muội đã về phòng, tại sao lúc sau lại ngủ cùng giường với ta?"

Phía sau đáp lại chỉ là im lặng.

Bùi Hữu An chậm rãi quay người, ánh mắt dừng lại trên người Gia Phù.

Tia nắng ban mai nhợt nhạt, nàng khoác áo bao lấy thân mình, tóc đen xõa trên vai. Ban đầu nàng không nhúc nhích, sau đó chậm rãi ngửa mặt lên, đón nhận ánh mắt của Bùi Hữu An.

"Là muội tự quay lại." Nàng nhẹ giọng nói.

"Một nữ tử như muội, là ai dạy dùng thủ đoạn không đứng đắn như vậy?" Giọng nói của hắn nghiêm khắc, ánh mắt nặng nề.

"Cũng là muội tự nghĩ ra..." Lông mi Gia Phù khẽ run, đầu cúi xuống.

Không khí lại lần nữa ngưng đọng.

Trái tim Gia Phù đập ngày càng nhanh, chóp mũi chậm rãi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng có chút hận mình vô dụng, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, nói với hắn là đêm qua hắn tỉnh dậy nói khát, nàng nghe thấy nên lại đây hầu hạ, hắn nửa tỉnh nửa mê kéo nàng lên giường, nàng không đủ sức phản kháng.

Chỉ cần một mực quả quyết như vậy, dù hắn không tin cũng không cách nào phủi sạch liên quan đến mình.

Nàng có lá gan bò lên giường hắn, chuyện tới trước mắt, thật sự bị hắn chất vấn, không biết vì sao, nàng lại không muốn lấy cớ này nọ đáng khinh nữa. Kể cả nói ra sự thật sẽ bị hắn coi thường, thậm chí chán ghét. Bởi vì lý do này, nàng nghe còn cảm thấy buồn nôn.

Hắn sao có thể là loại người đó?

Chỉ cần nàng có thể ở lại bên cạnh hắn là đủ rồi. Với trực giác của nàng về hắn, chỉ cần hắn giữ nàng lại bên cạnh, hắn nhất định sẽ che chở nàng. Về những chuyện khác, nàng cũng không để ý.

Nàng tự nhủ với bản thân như vậy, đè nén cảm giác khổ sở và lo lắng không yên trào ra trong lòng, huy động toàn bộ dũng khí, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn.

"Đại biểu ca, muội đã cùng huynh chung chăn gối, nếu huynh không cần muội, ngày sau lại may mắn thoát khỏi bàn tay thế tử, nửa đời còn lại, muội sẽ cắt tóc làm ni cô!"

Nàng nói xong, ngừng thở, đôi mắt nhìn hắn không chớp.

Bùi Hữu An và nàng nhìn nhau một lát, mặt không biểu cảm, không tỏ ý kiến, đột nhiên nói: "Trở về phòng muội đi, không có ta cho phép không được ra ngoài!"

"Đại biểu ca..." Gia Phù cầu xin.

"Về phòng đi."

Hắn lập lại lần nữa, nghiêng người đi.

Máu huyết toàn thân Gia Phù dần nguội lạnh, ngơ ngác ngồi một lát rồi yên lặng xuống giường, cúi đầu chậm rãi đi qua bên người hắn.

Bậc cửa không cao, chỉ chưa đến nửa thước, lúc nàng bước qua, cảm giác chân như đeo chì, nặng nề dị thường, gần như lê từng bước trở về phòng mình. Về đến nơi, Gia Phù nhào vào gối, nước mắt chậm rãi chảy ra.

Nàng có cảm giác, trận này cuối cùng nàng vẫn thất bại.

Tối qua nàng đã lấy hết toàn bộ dũng khí quay lại phòng hắn, cởi xiêm y, chui vào lòng hắn. Do do dự dự, còn chưa kịp làm gì, cuối cùng lại ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến lúc hắn thức dậy phát ra động tĩnh, nàng mới bừng tỉnh.

Trên đời có đồ ngốc như nàng sao?

Nước mắt Gia Phù càng chảy càng nhiều, lại sợ bị người khác nghe được, nàng liều mạng bịt miệng không phát ra tiếng nức nở. Khóc một lát, nhớ tới hôm nay còn phải lên đường, sợ khóc sưng mắt bị người thấy, nàng lại cố hết sức nín khóc. Tới giữa trưa, một thị vệ tới gõ cửa, nói Bùi đại nhân lệnh cho hắn tới gọi nàng, bảo nàng có thể ra ngoài chuẩn bị lên đường.

Gia Phù không dám chậm trễ, cầm đồ vật, một đường cúi đầu đi theo thị vệ ra khỏi phủ thổ ty. Đến trước cửa, xa xa nàng trông thấy Bùi Hữu An đứng đó chào tạm biệt mấy thổ ty đưa tiễn hắn, bên cạnh là rất nhiều người.

Đầu nàng cúi càng thấp, bước nhanh đến trước xe ngựa dừng phía sau để lại cho mình. Lúc đến gần, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói: "Chân biểu muội!"

Gia Phù nghe ra là giọng của An Thương Châu, làm bộ không nghe được, vội vàng cất bước nhanh hơn. An Thương Châu lại nhanh chóng đuổi theo, đứng yên trước mặt nàng, chặn đường nàng, nói: "Chân buổi muội, khi nào nàng trở lại Tuyền Châu? Chờ thêm chút thời gian khi nào bên này ta rảnh rỗi, ta cũng muốn đi Tuyền Châu một chuyến..."

Hắn chợt ơ một tiếng, lại gần hơn: "Chân biểu muội, nàng sao vậy? Mắt có hơi sưng. Khóc sao?"

Gia Phù vừa xấu hổ lại vừa bực mình, lắc đầu: "Ta không sao. Ta lên xe trước..." Nàng vòng qua An Thương Châu, bước nhanh về phía xe ngựa.

"Chẳng lẽ biểu muội ta lại làm phiền nàng? Nàng cứ nói với ta..."

An Thương Châu đuổi theo, trước mặt Gia Phù bỗng xuất hiện một bóng người. Dương Vân phi tới, cầm lấy tay nải trong tay nàng, người che trước mặt An Thương Châu, cười nói: "Chân cô nương tất cả đều ổn, xin An thiếu chủ dừng bước, không cần tiễn nữa."

Gia Phù trèo lên xe ngựa, đóng cửa, ngồi xuống. Một lát sau, xe ngựa lắc lư chuyển động, cuối cùng cũng lên đường.

Ban đêm, Gia Phù phát hiện một chuyện.

Phương hướng nàng đi không phải về hướng Võ Định phủ khi xuất phát, mà là hướng Đông đi thẳng về Tuyền Châu.

Người hộ tống nàng chính là Dương Vân và thủ hạ của hắn, còn Bùi Hữu An thì không xuất hiện.

Nàng đã dùng hết cách mình có thể nghĩ ra, làm ra, cuối cùng vẫn không thể thành công ở lại bên cạnh hắn, càng không nói đến khiến hắn cưới mình.

Tuy rằng buổi sáng hôm đó, lúc nàng bước ra khỏi bậc cửa, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý như vậy nhưng đến khi ý thức được tất cả đều là sự thật, nàng vẫn rơi vào buồn bã, hối hận và xấu hổ.

Rất kỳ quái, thời điểm này, đáng ra nàng nên nghĩ mất đi sự che chở của Bùi Hữu An mà nàng muốn nắm lấy, nếu sau này Tiêu Dận Đường lại xuống tay với nàng, nàng nên làm gì mới tốt. Thế nhưng một đường đi về hướng Đông nàng lại không nghĩ nhiều về chuyện này.

Nếu cuối cùng thật sự không tránh khỏi, lại lần nữa rơi vào tay Tiêu Dận Đường, cùng lắm là chết mà thôi, bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Ngược lại, mỗi khi nghĩ đến chuyện mình làm ra ngày ấy, cảm xúc của nàng chợt chùng xuống, khó có thể tự kiềm chế. Một đường cứ như vậy mà trở về nhà ở Tuyền Châu. Mạnh phu nhân nhìn thấy nữ nhi thất lạc đã trở về, vội ôm lấy Gia Phù vừa khóc vừa cười. Ca ca Chân Diệu Đình vui sướng vạn phần. Ngay cả tổ mẫu Hồ lão phu nhân, trên mặt cũng lộ ra tươi cười. Nói chuyện xong, đêm đó, cả nhà mở tiệc đón gió tẩy trần cho Gia Phù, vui mừng không nói sao cho hết.

Ngày đó về đến nhà, cách ngày Gia Phù bị bắt đi mới qua mấy tháng mà thôi nhưng đối với Gia Phù, cảnh còn mà người mất, tâm trạng thê lương, giống như đã trải qua một giấc mộng dài.

Nửa tháng sau, hôm đó Hồ lão phu nhân gọi một mình cháu gái vào phòng, cho hạ nhân lui ra, nói: "Ta nghe vị Dương ân nhân đưa ngươi về nói, ngươi là bị người ta bắt đi Vân Nam, trên được may mắn được chủ nhân nhà hắn cứu giúp nên mới có thể thoát thân, hiện giờ hắn nhận lệnh chủ nhân đưa ngươi về nhà. Đây tất nhiên là chuyện tốt, đến ngày nào đó có thể gặp được ân nhân, chắn chắn ta sẽ hết sức cảm tạ hắn. Nhưng A Phù, ngươi thành thật với tổ mẫu, hiện giờ ngươi còn trong sạch không?"

Hội Mẫu Tổ ngày ấy, sau khi không thấy Gia Phù, Hồ lão phu nhân vừa phái người tìm kiếm khắp nơi vừa giữ kín chuyện, chỉ nói với bên ngoài là cháu gái đến nhà họ hàng xa. Sở dĩ như vậy là bởi vì lúc ấy lão phu nhân đang tìm kiếm hôn sự cho cháu gái. Châu phủ có hộ nhà quan, trong nhà có một nhi tử vợ lẽ cố ý muốn liên hôn với Chân gia. Lão thái thái sợ để lộ tin tức, hỏng danh tiết Gia Phù nên nửa câu cũng không cho truyền ra ngoài. Sau đó trước sau không có tin tức của Gia Phù, lúc đang vạn phần nôn nóng bỗng nhiên vui như lên trời, có người báo tin tức về tung tích của Gia Phù, lúc này bà ta mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc, hiện giờ cháu gái đã về, lão thái thái lại tính toán xếp đặt chuyện hôn sự, hỏi Gia Phù xong lại sốt ruột nhìn chằm chằm nàng.

Gia Phù yên lặng, Hồ lão phu nhân hiểu ngay lập tức, sắc mặt trầm trọng, mắt lộ vẻ thất vọng. Sau một lúc lâu, bà mới thở dài một tiếng: "Thôi, ngươi cũng không dễ dàng gì, người đã trở về thì tốt. Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Gia Phù dập đầu với lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, con biết người vẫn luôn muốn mượn hôn sự của con để đổi lấy trợ giúp cho nhà mình. Lúc trước là hôn sự với phủ Quốc công như thế, lúc này cũng là như vậy. Cháu gái đã không còn trong sạch, còn người trong sạch nào đồng ý cưới nữa? Dù trước khi kết hôn lừa gạt để gả đi nhưng chung quy giấy không thể gói được lửa, lỡ như lộ ra, không những không thể trợ giúp Chân gia, ngược lại mất mặt, không chừng còn kết oán. Cháu gái cả gan, xin tổ mẫu sau này không cần sắp xếp hôn sự cho con nữa. Con cũng không muốn gả chồng, xin tổ mẫu chớ bức ép."

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nói ra như vậy với Hồ lão phu nhân. Lão phu nhân giật mình, lại có chút không vui, nhìn chằm chằm nàng, nhíu mày nói: "Nói chuyện với tổ mẫu kiểu đó sao? Ta để ý hôn sự thay ngươi, tất nhiên cũng suy xét có lợi cho Chân gia, nhưng mối nào cũng đều là người trong sạch. Ngươi cũng là cháu gái ta, sao ta nỡ nhận lời lung tung gả ra ngoài? Hiện giờ không may, dù mất trong sạch, gả qua cũng không phải không có cách che giấu, việc gì ngươi phải ủ rũ như thế? Nữ nhi không gả chồng, chẳng lẽ ở nhà chết già cả đời? Nào có đạo lý như vậy?"

Gia Phù rưng rưng nói: "Tha thứ cho cháu gái bất hiếu. Nếu tổ mẫu lại sắp xếp kết hôn, con sẽ cắt tóc đi làm ni cô!"

Hồ lão phu nhân giận dữ, đang định răn dạy thì bỗng ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Một hạ nhân bên ngoài nói: "Lão phu nhân, phu nhân bảo nô tỳ chạy tới chuyển lời, nhà mình có khách quý tới!"

Hồ lão phu nhân nén giận, quay đầu nói: "Khách quý nhà ai?"

Hạ nhân nói: "Trưởng công tử Bùi gia phủ Quốc công trong kinh thành tới!"

Hồ lão phu nhân ngẩn ra, chần chừ, đứng dậy nói: "Hắn tới làm gì? Mau đón vào." Nói xong, Hồ lão phu nhân bỏ lại Gia Phù, tự mình vội vàng chạy ra ngoài.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top