Gia Phù đỡ Bùi Hữu An ngồi xuống giường, định gọi người đưa trà nước vào hầu hạ. Vừa xoay người, khóe mắt nàng thoáng thấy ống tay áo bên trái của hắn có dấu máu thấm ra, tầm mắt dừng lại, hoảng hốt nói: "Biểu ca, huynh bị thương à?"
Xưa nay Bùi Hữu An không uống rượu nhưng tối nay trước tiền sảnh, thổ ty lớn nhỏ ở Tây Nam đều có mặt, mọi người sóng vai uống rượu, hào khí tận trời. Bọn họ tranh nhau kính rượu hắn. Thịnh tình không thể chối từ, hắn cũng phá lệ uống với mỗi người một ly. Lúc này hắn đã say, cúi đầu thoáng nhìn cánh tay mình theo hướng nàng chỉ, lại ngước mắt lên, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, hai mắt mở to tròn xoe, vẻ mặt sợ hãi. Lòng hắn bỗng ấm áp, hắn an ủi nàng: "Chỉ cắt qua chút da mà thôi, không phải bị thương, không sao."
Gia Phù vội la lên: "Chảy cả máu rồi, huynh còn nói không sao!" Nàng quay đi lấy bình thuốc trị thương lúc trước hắn bôi cho nàng, rửa sạch tay rồi vội vàng cầm trở lại.
Vết cắt trên cánh tay đã được xử lý sơ qua, vốn đã ngừng chảy máu nhưng uống rượu vào khiến máu huyết cuồn cuộn nên lúc này vết thương mới chậm rãi rỉ máu, cũng không nghiêm trọng. Dù vậy, thấy nàng nôn nóng lo lắng nhất định phải bôi thuốc trị thương cho mình lần nữa, hắn cũng không ngăn cản, ngồi yên, im lặng nhìn nàng loay hoay.
Ngoại trừ cởi bớt áo ngoài, Gia Phù còn vén cao ống tay áo hắn, cuối cùng cẩn thận cởi bỏ lớp băng cầm máu lúc trước thị vệ quấn cho hắn, để lộ ra miệng vết thương dài chừng mấy tấc trên cánh tay, máu từ từ thấm ra bên ngoài.
Nàng vốn sợ nhìn vết thương chảy máu đầm đìa nhưng lúc này, nàng cảm giác như miệng vết thương cắt trên người mình, không hề cảm thấy đáng sợ, chỉ vô cùng đau lòng. Nàng nhẹ nhàng bôi thuốc cầm máu lên cánh tay hắn. Lại nhớ đến ngày ấy hắn bôi thuốc cho mình, lúc bôi lên cảm giác hơi đau, nàng bèn chu miệng, lại gần, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương.
Miệng vết thương được nàng thổi man mát, còn có chút ngưa ngứa như lông vũ nhẹ lướt qua. Bùi Hữu An cố gắng chịu đựng lắm mới không rút cánh tay về. Gương mặt nàng ghé rất gần vào hắn, Bùi Hữu An ngửi thấy rõ mùi hương tỏa ra từ da thịt nàng - hoàn toàn khác biệt với mùi hương cố tình xông mà hắn ngửi được vào lần đầu gặp nàng ở phủ Quốc công trong kinh thành. Mùi hương của nàng ngòn ngọt ấm áp. Dường như hắn cũng bắt đầu quen với loại mùi hương này, mỗi lần ngửi được đều khiến hắn cảm thấy tâm tình vui sướng.
"Biểu ca huynh chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa. Lần trước muội cũng như vậy."
Nghe nàng ở bên cạnh dỗ dành mình, dường như hơi rượu trong bụng Bùi Hữu An lại xộc lên, ngà ngà say, chậm rãi nhắm mắt.
Gia Phù bôi thuốc xong, cẩn thận quấn băng vải, lại buông tay áo xuống cho hắn. Ngẩng đầu lên thấy hắn nhắm mắt, có vẻ không chống lại được hơi rượu, nàng vội muốn dìu hắn nằm xuống. Một giây khi đầu ngón tay nàng chạm đến bả vai hắn, Bùi Hữu An chợt mở mắt, giơ tay ngăn cản, nói: "Biểu muội, ta có một chuyện phải nói với muội."
Giọng nói của hắn bỗng có chút trịnh trọng.
Gia Phù dừng tay, khó hiểu nâng mắt.
"Ngày mai chúng ta sẽ trở về, sau khi về tới, ta sẽ thu xếp người đưa muội về Tuyền Châu." Hắn nói với giọng ôn hòa.
Ngực Gia Phù như đột ngột bị giáng một cú mà không kịp đề phòng, lòng chùng xuống, yên lặng nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
Bùi Hữu An mỉm cười: "Yên tâm đi, chuyện lúc trước đồng ý với muội chắc chắn ta sẽ không quên."
Tuy rằng biết sớm muộn hắn cũng sẽ đưa mình đi nhưng lúc này nghe được từ miệng hắn, nàng vẫn cảm thấy quá mức đột ngột.
Gia Phù thật sự không chuẩn bị trước, nhất thời lòng dạ rối bời, trấn tĩnh, cố gắng nở ra nụ cười: "Cảm ơn Đại biểu ca... Chỉ là... Bây giờ nhất định phải đưa muội về sao?"
Bùi Hữu An không nhìn tới ánh mắt cầu xin thương xót của nàng, lấy im lặng thay câu trả lời.
Lòng Gia Phù càng nặng trĩu.
"...Nhất định phải đi luôn sao? Không thể đợi thêm chút thời gian sao? Muội đảm bảo sẽ nghe lời biểu ca, không cãi cọ với người ta, không đánh nhau với người ta, cũng không khiến huynh tức giận..."
Giọng nói của Gia Phù đã mang theo tiếng nức nở.
Lại là cảm giác say túy lúy. Cửa sổ đã mở ra nhưng Bùi Hữu An vẫn cảm thấy bức bí, cổ họng bó nghẹt, hô hấp khó khăn. Men say trong ngực hắn ngày càng nồng đậm.
Nàng đang tức giận hắn...
Hắn lấy lại bình tĩnh.
Nói cho nàng nguyên nhân đưa nàng đi cũng không sao. Sự việc đã xảy ra, không đường nào cứu vãn. Không bao lâu nữa, không đợi nàng trở về Tuyền Châu, thiên hạ đều sẽ biết.
Đây cũng là nguyên nhân cuộc dàn xếp hôm nay hắn chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
"Không liên quan đến muội, là phía vương phủ xảy ra chuyện. Hôm qua ta nhận được tin tức, Kim thượng lấy lý do tế tổ gọi thế tử vào kinh cúng tế, thế tử giết sứ giả, Vân Trung vương không thể không phát động chiến tranh."
Giọng nói của Bùi Hữu An ôn hòa mà bình tĩnh đến mức khiến nàng sợ hãi, dường như hắn đã sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là trước giờ không biết thời cơ nào dẫn đến ngày này mà thôi.
Hiện tại, tất cả đều có đáp án.
Mấy ngày trước, trong kinh lại phái sứ giả tới lần nữa, Hoàng đế triệu thế tử của Vân Trung vương - Tiêu Dận Đường lập tức vào kinh. Mục đính vào kinh tất nhiên là bắt hắn làm con tin. Lúc ấy Vân Trung tiếp chỉ, sau khi trì hoãn một thời gian, Tiêu Dận Đường phái người giết sứ giả, dùng phương thức này đưa ra quyết định thay phụ thân mình.
Gia Phù ngây người.
Nàng chỉ biết cũng vào khoảng thời gian này Hoàng đế sẽ làm khó dễ Vân Trung vương, chiến sự bùng nổ, sau đó Vân Trung vương vào kinh, đăng cơ xưng đế.
Nàng lại không biết nguyên nhân thực sự phía sau.
Thì ra đó là mở màn cho ác mộng kiếp trước của nàng.
Bùi Hữu An nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, giọng nói càng thêm mềm dịu: "Nếu ta đoán không sai, không bao lâu chiến sự sẽ nổ ra, ta không thể dẫn muội theo. Nơi này cũng không an toàn. Nhưng Tuyền Châu lại không phải nơi người cầm binh hướng đến, cách xa phân tranh, không đến mức chịu ảnh hưởng lớn, chắn hẳn sẽ yên bình. Sau khi muội trở về, ta cũng sẽ phái người bảo vệ muội và người nhà, muội cứ yên tâm."
Gia Phù không rõ hắn sẽ phái người nào đi bảo vệ mình nhưng nếu hắn đã sắp xếp, nàng tin tưởng từ nay đến một thời gian sau khi trở về, người đó thật sự có thể bảo vệ nàng.
Nhưng tương lai đó được bao lâu? Đến khi Vân Trung vương làm Hoàng đế, Tiêu Dận Đường thành Thái tử, trong tay hắn nắm quyền lực có thể hô mưa gọi gió. Tới lúc đó, nếu hắn vẫn không định tha cho mình, đối mặt với lực lượng của Thái tử, người Bùi Hữu An phái tới thật sự còn có thể bảo vệ nàng không? Mà khi đó Bùi Hữu An ở tận nơi nào?
Có lẽ khả năng lớn nhất đó là sau lần từ biệt này, nàng chẳng còn cơ hội gặp lại Bùi Hữu An nữa.
Nàng nhớ lại lần gặp được ở dịch xá, nàng bổ nhào vào lòng nam tử này, ôm chặt lấy hắn, một mực khẩn cầu hắn cho mình nép dưới sự che chở của hắn, đừng đẩy nàng ra khỏi thế giới của hắn.
Nhưng nàng biết đây là quyết định cuối cùng của hắn, sẽ không thay đổi.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
Hắm im lặng. Một lát sau, dường như cơn say ập đến, hắn mặc nguyên y phục nằm xuống, nhắm mắt, dùng giọng nói bình tĩnh, bảo nàng trở về phòng, nơi này không cần nàng ở lại nữa.
Gia Phù mất hồn mất vía trở về gian phòng cách vách với phòng hắn, toàn thân cảm giác như bị một loại đại nạn ngập đầu vồ chặt lấy.
Biết tương lai sẽ xảy ra chuyện đáng sợ nhưng không cách nào thoát khỏi, trơ mắt nhìn nó đi từng bước về phía mình, đây mới là nỗi sợ lớn nhất.
Đêm đã khuya, phủ thổ ty dần yên tĩnh. Gia Phù ngừng thở, ghé sát lỗ tai vào vách tường, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ phòng cách vách.
Hắn say rượu nên ngủ rất sâu. Gia Phù nghe ngóng hồi lâu cũng không thấy có tiếng động gì.
Nàng ôm đầu gối cuộn tròn ở góc giường, thân mình không nhúc nhích giữa bóng đêm u ám. Ngồi vậy một lúc lâu, cuối cùng nàng bò dậy khỏi giường, yên lặng đi ra ngoài.
...
Tối nay Bùi Hữu An say.
Lúc mới trở về, có lẽ men say chưa ngấm nhưng từ sau khi hắn đuổi nàng đi, lòng hắn cũng ủ dột theo, men say từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, che trời lấp đất bao phủ lấy hắn.
Cuối cùng, thậm chí hắn bắt đầu năm mơ, mơ thấy mấy chuyện cũ vụn vặt năm xưa của một thiếu niên mười sáu tuổi.
Năm đó, thiếu niên mang hài cốt của phụ thân từ chiến trường về kinh. Đêm khuya khi lễ tang vừa kết thúc, lòng mang bi thương, hắn đi thăm mẫu thân Tân phu nhân đang bệnh.
Hạ nhân nói Tân phu nhân còn đang ở linh đường, hắn tới tìm thì thấy bóng dàng bà.
Một mình bà ngồi trước bài vị của phụ thân, bóng dáng đọng lại.
Thiếu niên đứng ngoài cửa linh đường, đang định vào thì Tân phu nhân bỗng nhiên thấp giọng trách móc trước bài vị, giọng nói tràn đầy oán hận.
"Mười sáu năm!"
"Nam nhân không lương tâm này!"
"Ta nhận đứa con hoang ông bế bên ngoài về làm con, nhìn hắn cướp đi mọi thứ vốn thuộc về nhi tử ta! Hiện tại ông cư thế mà chết đi?"
"Người đáng chết là hắn! Vì sao hắn không chết đi? Không phải nói hắn sống không quá mười tuổi sao? Hiện giờ đã bao nhiêu năm rồi?"
Quả phụ đáng thương đắm chìm vào nỗi oán hận và đau khổ vô tận của mình, không để ý đến thiếu niên đã tới, lại lén lút rời đi.
Thiếu niên trong mộng có địa vị cao quý, tài năng xuất chúng, trong mắt người khác, hắn là con cưng của trời, điều tiếc nuối duy nhất có lẽ chính là thân thể ốm yếu. Nhưng chỉ thiếu niên kia biết nỗi niềm không thể nói ra, nỗi đau khôn kể của hắn xuất phát từ đối xử của chính mẫu thân với hắn.
Trời sinh hắn sớm thông tuệ, khi mà bạn bè cùng tuổi còn ngây thơ mờ mịt, hắn đã có ấn tượng Tân phu nhân không thích hắn, không những không thích, thậm chí còn mang lòng chán ghét hắn một cách mãnh liệt. Lúc không có ai, bà từng nhìn chằm chằm hắn bằng một loại ánh mắt mà sau đó một thời gian rất dài, nó đã tạo thành bóng ma tâm lý không thể tiêu trừ của hắn mãi đến tận sau này. Bất kể hắn xuất sắc cỡ nào, thậm chí hắn càng xuất sắc, hắn cảm thấy bà càng căm ghét hắn. Nhưng trời sinh tính khép kín, hắn nhất định sẽ không phô bày bóng ma trong lòng cho người thứ hai biết. Cho dù là trước mặt phụ thân hay tổ mẫu hắn cũng im bặt, không nhắc tới nửa câu, tự bản thân biết là được.
Nhưng dù vậy, điều đó cũng không thể ngăn cản ý muốn cải thiện quan hệ với mẫu thân của hắn, đặc biệt là khi phụ thân mới vừa qua đời.
Trước kia hắn cũng từng phỏng đoán, nguyên nhân Tân phu nhân không thích hắn có lẽ là bởi vì thân thể hắn không tốt. Vì thế, hắn học y, tập võ, hy vọng một ngày bản thân có thể khỏe mạnh giống người khác.
Hắn đâu biết nguyên nhân Tân phu nhân không thích hắn là vì lai lịch xấu xa của hắn.
Hắn không phải đích trưởng tử đường đường chính chính của Bùi gia.
Hắn chỉ là một đứa con riêng phụ thân bế từ bên ngoài về.
Bí mật vô tình biết được này khiến thiếu niên mười sáu tuổi rơi vào mặc cảm và tự chán ghét bản thân, tất cả nhận thức vốn có trước giờ của hắn ầm ầm sụp đổ trong một đêm.
Ba tháng sau, một đêm khuya khi mà đại tang của phụ thân hắn còn chưa đầy, một việc xảy ra ảnh hưởng đến cả đời hắn.
Một người thiếp của phụ thân đêm khuya treo cổ ở một gốc cây trước sân viện của hắn, buổi sáng hôm sau, thi thể bị phát hiện, lời đồn bắt đầu tràn lan. Có người nhìn thấy hắn làm nhục vị tiểu thiếp kia, nàng ta không chấp nhận được nên mới phẫn nộ treo cổ trước chỗ ở của hắn.
Hắn dùng cách rời kinh để kết thúc quãng đời thiếu niên của mình.
Một cuộc sống vốn không thuộc về hắn, trả lại cũng là đạo lý hiển nhiên.
...
Sau khi trưởng thành, Bùi Hữu An luôn ngủ không sâu, cũng chưa từng nằm mơ.
Nhưng tối nay hắn rơi vào giấc mộng mà bản thân hắn cũng không mong muốn. Trong mộng, hắn trở lại thời thiếu niên mà trong mắt người ngoài là vẻ vang nhưng với hắn lại chỉ có áp lực và u ám. Bất chợt, dường như thiếu niên kia ngã vào một vùng băng tuyết ngập trời, xung quanh đầy xương khô chân tay bị cụt, quang cảnh như địa ngục, người hắn lúc nóng lúc lạnh. Đang lúc nằm mơ vô cùng khó chịu, cổ họng hít vào một hương thơm ấm áp ngòn ngọt quen thuộc, trong lồng ngực là cảm giác mềm mại, toàn bộ u ám trong mộng dần bị xua tan. Hắn lưu luyến cảm giác mềm mại ấm áp này, mơ màng lưu luyến, truy đuổi theo bản năng.
Khi bị Bùi Hữu An ôm vào lòng, Gia Phù lắp bắp kinh hãi, thân thể cứng đờ. Từ từ cảm giác được hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu của hắn phả vào gương mặt mình, nàng ý thức được hắn chưa tỉnh lại, rốt cuộc thân thể không khống chế được mà hơi run rẩy, tim đập thình thịch, da thịt toàn thân nóng rực.
Cứ như vậy, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, nàng ôm lấy hắn không buông, chờ hắn tỉnh rượu.
Gia Phù lấy hết can đảm lại gần hắn, rúc hẳn vào trong lòng hắn, lông mi run rẩy, chậm rãi nhắm hai mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận