An Thương Châu căm tức nhìn về phía trước, thấy Y Tang xuống ngựa, nghênh ngang đi tới cười ha ha: "Ta vừa từ Mã Viện vội vàng tới thẳng đây, không ngờ vẫn muộn, để chư vị chờ lâu, thật sự hổ thẹn!" Hắn sải bước tới gần, không coi ai ra gì tùy tiện ngồi xuống. Dường như lúc này hắn mới nhìn thấy Bùi Hữu An, xoay người chắp tay nói: "Để Bùi đại nhân chờ lâu, xin ngài chớ trách.
Bùi Hữu An cười, không tỏ ý kiến. Đối diện, An Kế Long lạnh lùng nói: "Để nhiều người chúng ta chờ cũng thôi đi, nhưng ngươi dẫn những người ngựa đó tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có binh mã à?"
Y Tang hừ lỗ mũi: "Hiện giờ ngươi là Đại thổ ty, chúng ta nhiều người thì sao? Xin lỗi, ta không tin được những người các ngươi. Nếu không phải nể mặt Bùi đại nhân từng chữa trị bệnh dịch cho Mạnh Định phủ ta, sao hôm nay ta lại tới đây dong dài với ngươi?"
An Kế Long nén giận nói: "Vốn ta và ngươi đã lập hiệp định ngừng chiến, rõ ràng là Mã đại nhân kia châm ngòi ly gián, sao ngươi lại mắc mưu tới gây chuyện? Thật sự cho rằng ta sợ ngươi à?"
Y Tang cười lạnh: "Lời hay nói thật dễ nghe! Tất cả chỗ tốt đều cho ngươi, ngay cả đất tổ tiên ta cũng cắt cho ngươi. Các ngươi coi ta là ngươi chết hay sao?"
An Kế Long vỗ bàn: "Buồn cười, rõ ràng là ngươi cố ý gây chuyện! Cắt An Long quan cho ta chẳng qua chỉ là một câu bâng quơ của Mã đại nhân kia, ngươi thấy người Mạnh Mộc phủ ta lướt qua ranh giới nửa bước bao gờ? Nhưng thật ra mấy ngày trước người của ngươi vượt biên sinh sự, còn làm bị thương vài người bên ta! Ta thấy ngươi không hề có chút thành ý hòa giải! An Kế Long ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện! Ngươi muốn đánh, vậy thì đánh!"
Bỗng nhiên Y Tang đứng lên: "Chư vị đều nghe thấy đây là lời của Đại thổ ty. Nếu thế thì còn gì để nói nữa? Ta đi đây, chư vị tự thu xếp ổn thỏa đi!" Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi, mấy trăm võ sĩ hắn mang theo phía sau phát ra tiếng reo hò ầm ầm. Sắc mặt An Kế Long xanh mét, các thổ ty đang ngồi hai mắt nhìn nhau.
"Y Tang, lúc trước ngươi từng uống máu lập thề ước, nhận lời dừng chiến tranh. Rõ ràng ngươi cũng biết hiện giờ Mạnh Mộc phủ không hề có hành vi vi phạm hiệp ước, ngươi lại ngang nhiên gây chuyện là lý lẽ gì?"
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, không nhanh không chậm, rành mạch rõ ràng, dường như đè xuống âm thanh ồn ào náo động của mấy trăm võ sĩ phía sau Y Tang.
Y Tang dừng bước chân, quay đầu lại thấy Bùi Hữu An đứng dậy đi tới phía mình.
Hắn chần chừ, cười nói: "Bùi đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, càng không thể tin lời nói của một phía. Ta tuyệt đối không có ý đối nghịch với ngài. Hôm nay ta tới đây vốn chính là nể mặt ngài. Đã không thống nhất ý kiến với hắn, vậy còn gì để nói nữa? Nên thế nào thì cứ thế ấy đi!"
Hắn nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều nhìn mình, lại lớn tiếng nói: "Dù sao đây cũng là ân oán của ta và An Kế Long, không cần người ngoài nhúng tay. Bùi đại nhân, từ trước đến nay ta đây là người thẳng thắn, nói câu đắc tội, ngài là người Hán, đã là khác tộc thì sao có thể đồng lòng? Mục đích chuyến này của ngài là đến dàn xếp hòa giải, ta lại nghe nói ngài đã sớm đến Mạnh Mộc phủ, thế thì lấy đâu ra trung lập? Ngài đã tới đây chắc hẳn An Kế Long đã cho ngài chỗ tốt, chính ngài cũng có tâm tư không muốn ai biết chứ hả?"
An Kế Long giận giữ, vỗ bàn, trách mắng: "Y Tang, ngươi hắt nước bẩn lên người ta đã đành, ngay cả Bùi đại nhân cũng dám bôi nhọ? Lúc trước trong thành Mã Viện của ngươi bùng phát dịch bệnh, nếu không nhờ Bùi đại nhân ra tay cứu giúp, hôm nay Y Tang ngươi còn có thể đứng đây mở miệng nói lời ngông cuồng được không?"
Bùi Hữu An ra hiệu bảo An Kế Long đừng nóng nảy, chuyển hướng sang Y Tang đang tỏ vẻ khinh thường, cười nói: "Bị Y Tang thổ ty nói trúng rồi, đúng là lần này Bùi Hữu An ta tới đây mang theo chút lòng riêng."
Các thổ ty xung quanh thì thầm với nhau, mặt Y Tang lộ vẻ đắc ý.
Bùi Hữu An nhìn một vòng thổ ty lớn nhỏ bốn phía, nói: "Chư vị đều biết Tam vương gia nhận lệnh Tiên đế trấn thủ nơi này, vỗ yên lòng dân là việc quan trọng nhất của Tam vương gia. Nếu hai phủ Mạnh Mộc, Mạnh Định vì hiểu nhầm mà tái chiến, bên phía Ngự Sử đài triều đình, sợ là lỗi sơ suất của Tam vương gia không thiếu được. Lần này ta nhận lệnh Tam vương gia mà đến, nếu chư hân hạnh bằng lòng nể mặt Bùi Hữu An, lúc sau trở về ta cũng có cái để báo cáo với Tam vương gia."
Đám thổ ty phát ra tiếng cười, một người cao giọng nói: "Bùi đại nhân, chúng ta luôn luôn khâm phục ngài! Việc hôm nay do ngài chủ trì là được!"
Bùi Hữu An chắp tay với bốn phía: "Xét về tuổi tác, Bùi Hữu An thua xa chư vị thổ ty ngồi đây, nhận được coi trọng, Bùi Hữu An cảm tạ chư vị trước. Ta chỉ có một lời muốn nói với các vị: một khi chiến loạn nổ ra, không một ai có thể yên bình. Chuyến này của Mã đại nhân Tuyên Úy sử, nhìn có vẻ không liên quan đến các vị, thật ra nó liên quan đến tất cả mọi người đang ngồi đây. Hai phủ Mạnh Mộc, Mạnh Định hết sức quan trọng ở Tây Nam, nếu chiến tranh nổ ra, các vị nghĩ có thể đứng ngoài cuộc sao? Hoặc bị bức ép, hoặc tự bảo vệ mình, rút một sợi dây mà lay động cả khu rừng. Hơn nữa kẻ địch bên ngoài như hổ rình mồi, đến lúc đó cục diện yên bình của cả Tây Nam cũng chẳng còn nữa!"
Ý cười trên mặt đám thổ ty bị đánh tan, sắc mặt đều nghiêm nghị.
Bùi Hữu An chuyển sang Y Tang: "Y Tang thổ ty, nếu ngươi và Mạnh Mộc thổ ty thật sự khai chiến lần nữa, ngươi để tay lên ngực tự hỏi ngươi có bao nhiêu phần thắng?"
Y Tang cười lạnh: "Dù cho thịt nát xương tan ta cũng không cho phép người ngoài chiếm nửa tấc đất của tổ tiên ta!"
Bùi Hữu An bình thản cười: "Nói rất đúng! Nhưng ta muốn hỏi thổ ty một câu, Mã đại nhân mới bâng quơ một câu cắt An Long quan cho Mạnh Mộc phủ mà ngươi đã oán giận như thế, đến mức làm lơ sự thật, ngang nhiên phản bội hiệp ước, nhân dịp hôm nay đông đảo thổ ty tụ tập ở đây, âm thầm phái người đi chiếm Mộc Bang, đây là lý lẽ gì?"
Lời này vừa nói ra, mặt Y Tang biến sắc, mọi người ồ lên.
Mộc Bang là đất tổ của An Kế Long. An Kế Long kinh hãi, đột nhiên tiến lên, lạnh giọng quát: "Y Tang! Sao ngươi có thể làm ra việc hèn hạ như vậy? Tưởng An Kế Long ta sợ ngươi à?"
An Thương Châu đã rút đao bên eo, dẫn hai mươi thị vệ theo sau vọt lên, giận dữ nói: "Tên tiểu nhân đê tiện ngươi, ta đây sẽ giết ngươi!"
Y Tang hô một tiếng, mấy trăm võ sĩ phía sau lập tức rầm rầm vây quanh bãi đất, giương cung bạt kiếm, tình hình hết sức căng thẳng.
Đám thổ ty đều sợ xanh mặt, rối rít đứng dậy trách mắng: "Y Tang, ngươi muốn làm gì?"
Y Tang nhìn một vòng, cười lạnh: "Đám người các ngươi đều cùng chung ý tưởng xấu xa với An Kế Long. Bùi đại nhân, đã bị ngươi biết rồi thì ta cũng không còn gì để giấu nữa. Ta đã phái lực lượng binh mã lớn tới Mộc Bang, Mộc Bang tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi. Ta đặt lời nói này ở đây, An Long quan vốn thuộc sở hữu nhiều đời Mạnh Định phủ ta, nếu hôm nay An Kế Long không đồng ý giao ra toàn bộ An Long quan, không những không giữ được Mộc Bang, tất cả các ngươi đừng mong rời đi nửa bước!"
Tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía nhưng Y Tang không đổi sắc mặt, dưới sự bảo vệ của một đội thân tín, dáng vẻ vô cùng kiêu căng.
Bùi Hữu An chăm chú nhìn hắn, thần sắc dần trở nên lạnh lùng. Hắn chợt vỗ tay, lập tức một thị vệ phía sau hắn liền bắn ra một quả pháo truyền tin. Pháo truyền tin bay lên không, nổ tung ra. Một lát sau, từ xa, một đội người ngựa chớp mắt đã chạy tới khu vực lân cận. Y Tang quay đầu nhìn lại, mặt hoàn toàn biến sắc.
Dương Vân phóng ngựa đến, rút đao chỉ vào một người đàn ông bị trói gô treo bên bụng ngựa, lạnh giọng quát: "Y Tang, nhìn xem đây là ai? Còn không mau tạ tội với Bui đại nhân, đao trong tay ta không nhận ngươi đâu!"
Nam tử bị trói này đúng là trưởng tử Y Nỗ mà Y Tang yêu thương nhất. Từ trước đến nay Y Nỗ giỏi chinh chiến, là cánh tay phải đắc lực của Y Tang và được hắn coi là người nói nghiệp.
Lần bí mật hành động này, hắn phái Y Nỗ dẫn hai ngàn tinh binh, bất ngờ tập kích Mộc Bang không bố trí phòng vệ. Vốn tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay, hắn hoàn toàn không ngờ sự tình xảy ra biến cố như vậy. Hắn lấy lại bình tĩnh, lập tức quay sang Bùi Hữu An: "Ý ngươi thế nào? Nếu ngươi dám tổn thương con ta dù chỉ một phân, ta thề hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Bùi Hữu An lạnh lùng nói: "Y Tang, nhi tử ngươi mới bị đao chĩa vào, chưa tổn thương nửa cọng lông, ngươi đã lo lắng đến mức phát ngôn bừa bãi, không tiếc lấy mạng đổi mạng với ta. Nếu ta không kịp thời ngăn cản quỷ kế của ngươi, chẳng phải ngươi sẽ cũng sẽ tổn thương đến những dân thường tay không tấc sắt đó? Nhi tử ngươi là máu thịt của ngươi, người thân của những người đó thì không đau xót cho máu mủ của mình à?"
Y Tang nhìn nhi tử bị bịt kín miệng không thể giãy giụa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Còn không cho toàn bộ người của ngươi lui ra?"
Bùi Hữu An lạnh giọng quát.
Cả người Y Tang run lên, không tự chủ lùi về sau một bước, mặt vừa trắng vừa đỏ, ra hiệu cho thủ hạ rút lui.
Rất nhanh, mấy trăm võ sĩ kia như thủy triều rút, xa xa không thấy bóng người.
Cuối cùng không khí căng thẳng ban nãy đã nới lỏng, đám đông thổ ty thở phào một hơi, trợn mặt tức giận nhìn Y Tang.
Bùi Hữu An lệnh Dương Vân giải Y Nỗ lên. Dương Vân đẩy Y Nỗ tiến lên. Thấy hắn ta còn mạnh mẽ giãy giụa không chịu quỳ xuống, Dương Vân đá vào đầu gối hắn ta một cái, Y Nỗ ngã ngào trên mặt đất, trợn mắt tức giận nhìn Bùi Hữu An, miệng ư ư không ngừng.
Y Tang miễn cưỡng ổn định tinh thần nói: "Bùi đại nhân, hôm nay ta thua trong tay ngươi, ta nhận! Ngươi định xử trí con ta thế nào?"
"Y Tang, tuy nhà các ngươi cũng là thổ ty lớn truyền nhiều đời nhưng lúc trước chẳng qua cũng chỉ là một phủ thổ ty nho nhỏ, không có tiếng tăm mà thôi, tới đời ông cố ngươi thì Y gia mới phát triển. Ta nghe nói khi lão thổ ty còn sống, Mạnh Liễn Tư từng tới tấn công thành Mã Viện các ngươi, thành trì tràn ngập nguy cơ, lão thổ ty cũng rơi vào hiểm cảnh. May mà dân chúng thành Mã Viện hỗ trợ hết sức nên mới chuyển bại thành thắng. Từ đó lão thổ ty coi Mã Viện thành là đất lành, dời phủ thổ ty tới đây, cũng từ đó Y gia các ngươi mới bắt đầu có quyền thế. Lúc trước vì sao dân chúng thành Mã Viện phải giúp đỡ lão thổ ty? Ta nghe nói vì ông ấy nhân từ yêu dân, nói lời giữ lời, là anh hùng cái thế. Vì sao Mạnh Liễn Tư không được lòng người? Vì ông ta cực kỳ hiếu chiến, dân chúng khổ không tả nổi. Mà nay Y gia các ngươi đang hưng thịnh, Mạnh Liễn Tư còn lại gì? Sớm đã biến thành một nắm đất vàng."
"Người không giữ chữ tín không thể đứng vững trên đời. Ta biết ngươi một lòng muốn triều đình phong làm Đại thổ ty, nhưng người như ngươi, không đạt được mong muốn thì lòng liền sinh bất mãn, ánh mắt chỉ xa ba tấc, coi rẻ lời hứa, không tuân thủ ước định, nói không giữ lời? Dù ngươi đạt được danh hiệu Đại thổ ty nhưng làm sao đứng thẳng giữa đời? Làm sao khiến kẻ dưới phục tùng?"
Giọng nói của Bùi Hữu An vang lên, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Y Tang mặt đỏ tai hồng. Bùi Hữu An khoanh tay đứng yên như nước sâu núi cao, không giận tự uy. Y Tang không dám mở miệng, trơ mắt nhìn Bùi Hữu An chuyển sang hướng An Thương Châu, muốn lấy đao ở eo.
An Thương Châu lập tức rút đao trên eo ra, hai tay dâng lên.
Bùi Hữu An nhận lấy, một ngón tay khẽ chạm vào lưỡi đao lạnh băng. Ánh đao như sương phát ra hơi lạnh băng tiêu điều dưới mắt hắn.
Bùi Hữu An cất bước đi đến trước mặt Y Nỗ. Tới bên cạnh hắn ta, Bùi Hữu An cúi người xuống, rút ra miếng gỗ chặn miệng Y Nỗ.
Y Nỗ lập tức hô lên: "Phụ thân, đừng để ý đến con! Hắn muốn giết cứ giết! Người Hán này quỷ kế đa đoan, người đừng mắc mưu!"
Bùi Hữu An lấy sống dao chặn một bên mặt hắn ta, tay ấn xuống, đầu Y Nỗ không cách nào nhúc nhích, mắt trợn trừng trừng giận dữ về phía Bùi Hữu An.
Không khí đột nhiên căng thẳng, mọi người đều ngừng thở. Mặt Y Tang như tro tàn, cắn răng nói: "Nếu ngươi giết hắn, ta thề không đội trời chung với ngươi!"
Mặt Bùi Hữu An tĩnh lặng như nước, giơ tay chém xuống, lưỡi đao cắt qua cánh tay Y Nỗ.
Y Tang ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì dao trong tay Bùi Hữu An đã xẹt qua một bên cánh tay của chính hắn. Một vệt máu đỏ tươi lập tức chảy ào ạt xuống dọc theo ống tay áo hắn.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, lại cũng cảm thấy khó hiểu. Trên mặt đất, Y Tang cũng không khỏi giật mình, nhìn Bùi Hữu An, ngừng giãy giụa.
Lòng Y Tang vốn đã căng như dây đàn, chợt thấy Bùi Hữu An hành động như thế, chần chừ nói: "Bùi đại nhân... Ngươi đây là ý gì?"
Bùi Hữu An chăm chú nhìn hắn, nói: "Y Tang, ngươi vừa nói đã là dị tộc, sao có thể đồng lòng? Nhưng ngươi thấy đấy, tuy ta và trưởng tử ngươi không cùng tộc, diện mạo cũng khác nhau nhưng bên dưới lớp da này là máu thịt cùng màu. Tại sao không thể loại bỏ thành kiến, nhất trí một lòng? Ngươi và An Kế Long có thể nói là hai mãnh hổ Tây Nam, bao nhiêu người nhìn chằm chằm muốn thay thế. Ngươi nghe câu này chưa: hai hổ đấu nhau, chó ngựa được lợi. Trước khi ta đi chuyến này Tam vương gia từng có lời rằng ngươi vốn cũng là anh hùng, có điều tâm tính hẹp hòi, chịu kích thích nên mới bị người ta lợi dụng mà không biết, đến mức xảy ra tranh chấp như hôm nay. An thổ ty vốn không muốn đối nghịch với ngươi, Tam vương gia lại càng mong ngươi dừng cương trước bờ vực. Hôm nay chiến hay hòa, ta cũng không nói nhiều, tất cả đều do chính ngươi quyết định!"
Sau khi ngây người một lúc lâu, Y Tang chợt tiến đến, cúi đầu bái lạy Bùi Hữu An: "Bùi đại nhân, cuộc đời Y Tang ta chưa từng nhận thua, hôm nay lại thua tâm phục khẩu phục! Là ta sai! Muốn chém muốn giết đều do Bùi đại nhân định đoạt!"
Bùi Hữu An: "Con người không phải thần thánh, ai mà không có sai lầm. Y Tang thổ ty bằng lòng dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, đó chính là việc thiện lớn rồi. Đứng lên đi." Hắn tiến lên nâng Y Tang dậy, sau đó quay sang An Kế Long: "An thổ ty, Y Tang phái người tấn công Mộc Bang của ngươi, ý ngươi muốn giải quyết thế nào?"
Tất nhiên trong lòng An Kế Long vô cùng phẫn nộ, nghĩ mà sợ không thôi, may mà Y Tang bị Bùi Hữu An chặn đứng giữa đường, diệt trừ một tai họa. Hắn thở phào một hơi. Y Tang đã nhận sai, nể mặt Bùi Hữu An, về phía hắn cũng chỉ có thể bỏ qua, bèn nói: "Y Tang, may mà chuyện hôm nay chưa tạo thành hậu quả xấu. Nể mặt Bùi đại nhân, ta không so đo với ngươi. Nhưng ta nói trước, nếu lần tới ngươi còn dám động đến Mạnh Mộc phủ ta, ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua!"
Y Tang lộ vẻ xấu hổ, nói: "Bùi đại nhân tha chết cho nhi tử ta, ta nợ Bùi đại nhân một mạng. Mạng này ta tạm thời giữ lại, ngày sau bất kể khi nào, ta sẵn lòng cống hiến hết mình cho Bùi đại nhân. Chúng ta khôi phục hiệp ước ban đầu, tất cả như cũ. Ta lấy rượu lập lời thề, theo quy củ từ trước tới nay, ta tạ lỗi trước mặt mọi người, tất cả mọi người ở đây làm chứng cho ta!"
An Kế Long còn tưởng trong cơn hổ thẹn hắn sẽ nói nhường toàn bộ An Long quan cho mình, không ngờ hắn vẫn tính kế khôn khéo, không chịu nhận chút thua thiệt nào, trong lòng thầm mắng một câu cáo già. An Kế Long vốn tính hào sảng trời sinh, nể mặt Bùi Hữu An, hắn cũng bỏ qua, quay đầu cười với mọi người: "Rượu của Y Tang ngày khác ta sẽ uống. Hôm nay chư vị vất vả rồi, mời mọi người đến phủ ta, ta đãi tiệc rượu, mời Bùi đại nhân ngồi ghế trên, chúng ta không say không về!"
...
Gia Phù biết việc hôm nay quan trong, chờ ở phủ thổ ty, trong lòng thấp thỏm. Đến lúc trời tối, bỗng mơ hồ nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tiệc rượu vui vẻ, nàng đoán Bùi Hữu An hẳn đã bình an trở về. Không lâu sau, một thị vệ tới nói đại nhân sai hắn tới truyền lời, tất thảy đều tốt, bảo nàng đừng lo lắng.
Gia Phù hoàn toàn thở phào, bắt đầu nhón chân chờ hắn về. Chờ đến giờ Hợi, nàng đã đi ra ngoài nhìn quanh không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Thấy Bùi Hữu An được một thị vệ đỡ về, bước chân hơi lảo đảo.
Ở cạnh hắn nhiều ngày, đến nay, kể cả khi có tiệc, Gia Phù cũng chưa từng thấy hắn uống rượu, đêm nay lại phá lệ. Nàng vội vàng đi tới đỡ lấy hắn.
Bùi Hữu An cho thị vệ đi nghỉ ngơi, sau đó rút cánh tay Gia Phù đang đỡ, tự mình đi vào.
Gia Phù đuổi theo, lại dìu hắn, miệng nói: "Huynh uống say, đi còn không vững, vẫn nên để muội đỡ đi."
Bước chân hắn ngập ngừng, cúi đầu nhìn nàng. Thấy sắc mặt lo lắng của nàng, hắn cũng không rút tay về nữa, mặc nàng đỡ mình đi vào phòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận