Với Bùi Hữu An mà nói, chuyện bất ngờ lúc chạng vạng tựa như chưa xảy ra, qua rồi thì cứ để nó qua. Hắn tĩnh lặng như nước, thái độ vẫn giống như bình thường. Nhưng với Gia Phù, tâm trạng vui vẻ hân hoan vì được hắn dẫn ra ngoài mấy ngày nay như chồi non vừa nhú khỏi đất, còn chưa kịp hưởng thụ gió gió xuân mưa móc thì đã bị trận rét tháng ba làm đông cứng.
Gia Phù có chút hối hận bản thân nhất thời buột miệng thốt ra câu kia nhưng cũng bởi vì lời đáp trả của hắn khiến nàng được nhắc nhở một lần nữa.
Mấy này trước, nàng vui mừng hơi sớm.
Bùi Hữu An đối tốt với nàng, khoan dung nàng, chịu đựng và chấp nhận nàng hờn dỗi, thậm chí nhượng bộ trước mặt nàng, ví dụ như lần này, vào một khắc cuối cùng còn đồng ý dẫn nàng theo nhưng vách tường hắn thiết lập giữa hai người lại kiên cố như thế. Gia Phù gần như không có chút hy vọng phá được vách tường. Nàng càng không có thời gian để từ từ tìm cách khiến hắn thích mình, khiến hắn mê muội vì nàng. Huống hồ nói thật, trước mặt Bùi Hữu An, nàng không hề có chút tin tưởng với bản thân mình. Ngoại hình này ngoại trừ một kiếp trước đưa tới bất hạnh cho mình, đời này có vẻ cũng chạy trời không khỏi nắng, nàng còn có gì nữa? Một nam tử tựa thần tiên trên trời như Bùi Hữu An sao có thể thích nàng, tiếp đó còn đồng ý cưới nàng?
Nhưng từ sau khi nảy ra ý gả cho hắn, ý tưởng này bén rễ nảy mầm trong lòng Gia Phù, nàng không cách nào thoát khỏi mong muốn tới gần hắn, từ đó sinh ra cám dỗ đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc nên làm gì mới khiến hắn đồng ý mình?
Đả kích mới này tới đột ngột không kịp phòng bị, giống như câu nói nàng chưa kịp nghĩ đã buột miệng thốt ra kia. Gia Phù không khỏi xìu xuống, nhưng có bài học giận dỗi không đi ăn cơm lần trước, lần này đã có kinh nghiệm. Ngày hôm sau, tới khi hắn trở lại, nàng lại bày ra gương mặt tươi cười chờ hắn, đợi một lát, xa xa thấy bóng dáng hắn xuất hiện, bên cạnh vẫn là thiếu chủ phủ thổ ty An Thương Châu như ngày hôm qua.
Vừa rồi An Thương Châu đuổi theo đi cùng Bùi Hữu An. Đó là một thanh niên da đen, mày rậm mũi cao, dáng người cường tráng, một tai xỏ khuyên, bên hông đeo đao nhỏ, vỏ đao nạm đầy đá quý các màu. Trước đó từng được Bùi Hữu An cứu mạng nên hắn rất kính trọng Bùi Hữu An.
An Thương Châu nói vài câu về chuyện ngày mai phụ thân mình tới gặp mặt Mạnh Định thổ ty Y Tang, sau đó hỏi: "Bùi đại nhân, biểu muội của ngài gả chồng chưa?"
Ngày mai, hai thổ ty lớn Mạnh Mộc và Mạnh Định gặp mặt ở biên giới An Long quan là do một tay Bùi Hữu An thúc đẩy. Vì sự việc trọng đại, suốt dọc đường đi vừa rồi hắn vẫn luôn nghĩ về việc này, chợt nghe An Thương Châu hỏi, hắn nao nao, xoay mặt nhìn An Thương Châu. Mặt mày người thanh niên này lộ vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn mình tràn ngập mong chờ, vừa suy nghĩ hắn đã hiểu ra.
Bàn về tuổi, vị thiếu chủ phủ thổ ty này nhỏ hơn hắn không bao nhiêu nhưng so sánh với người thanh niên tràn đầy sức sống bên cạnh, trong nháy mắt, đáy lòng Bùi Hữu An chợt sinh ra một cảm giác ủ rũ thê lương nhàn nhạt.
Hắn không muốn bàn luận với người thanh niên bên cạnh về Gia Phù cho lắm nhưng vẫn nói: "Nàng còn là khuê nữ."
Ánh mắt An Thương Châu sáng ngời: "Nhà nàng ở đâu?"
Bùi Hữu An nói: "Người Tuyền Châu."
An Thương Châu lập tức hưng phấn: "Ta biết Tuyền Châu! Khi ta còn nhỏ phụ thân từng mời cho ta một thầy giáo, vừa vặn cũng là người Tuyền Châu. Ta nghe ông ấy nói Tuyền Châu sầm uất phong phú, chỗ nào cũng có thuyền bè, mỗi ngày mấy trăm con thuyền ra vào, kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, mười thì có đến tám là đến từ Tuyền Châu! Tuyền Châu có một nhà giàu họ Chân chuyên nghề đi biển. Biểu muội của ngài cũng họ Chân, hay là có quan hệ với Chân gia?"
Bùi Hữu An úp mở nói: "Đúng là nhà nàng ấy cũng có mấy con thuyền..."
An Thương Châu cướp lời: "Thật tốt quá. Bùi đại nhân có thể cho phép ta nói mấy câu với biểu muội không? Phụ thân ta đang muốn mua một số hương liệu nhưng bị người ta khinh chỗ này là biên thùy, lấy hàng kém thay hàng tốt. Nhà biểu muội có thuyền, nói vậy chắc cũng có bán hương liệu. Để ta trực tiếp bàn bạc với biểu muội, chẳng phải vừa vặn sao?"
Chỗ ở của Bùi Hữu An cách đó không xa, khi hắn còn đang chần chừ, An Thương Châu giương mắt, đúng lúc nhìn thấy Gia Phù đứng ở cửa nhón chân nhìn sang bên này. Mặt An Thương Châu lộ vẻ vui mừng, bỏ lại Bùi Hữu A, tự mình đi nhanh tới, gọi một tiếng "Chân biểu muội".
Gia Phù nhận ra là công tử phủ thổ ty ngày hôm qua, thấy hắn tươi cười đón tiếp mình, còn gọi mình một tiếng "Chân biểu muội", giọng điệu như thể rất quen thuộc. Nàng sửng sốt, nhìn về Bùi Hữu An đã đuổi kịp phía sau, có chút không hiểu. Xuất phát từ lễ tiết, nàng không lên tiếng, hành lễ vạn phúc.
An Thương Châu vội xua tay, mở miệng xin lỗi vì hành động của muội muội mình hôm qua, nói sau đó đã dạy dỗ nàng ấy, nàng ấy sẽ không dám tìm tới gây sự nữa.
Trận đánh nhau ngày hôm qua, lúc ấy đánh nhau thì rất hả hê, sau đó Bùi Hữu An cũng che chở nàng, không trách cứ nàng nửa câu không hiểu chuyện. Nhưng sau khi đánh xong, suy nghĩ bản thân đã sống hai đời, phút cuối cùng còn đánh nhau với một tiểu cô nương như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, càng không phải việc vẻ vang gì. Nàng vốn không muốn nhắc lại, bèn qua loa đáp một câu.
An Thương Châu cũng không phải vì xin lỗi mà chạy tới đây, lời mở đầu đã xong, hắn nói: "Vừa rồi ta nghe Bùi đại nhân nói nhà biểu muội ở Tuyền Châu có thuyền đi biển? Chỗ ta đang muốn mua một số hương liệu, số lượng cũng không nhỏ, ngày sau sẽ còn mua nữa, không biết nhà biểu muội có bằng lòng nhận mối làm ăn này không? Tiền đặt cọc, tất cả đều theo quy định của bên nhà biểu muội. Nếu thuận tiện, ta đây sẽ bàn bạc trực tiếp với muội."
Nhận được lời đề nghị bất ngờ, Gia Phù sửng sốt, nhìn về phía Bùi Hữu An theo bản năng.
Hắn đứng phía sau An Thương Châu, biểu cảm nhàn nhạt như ngày thường. Gia Phù cũng không nhìn ra hắn có ý gì, không chút suy nghĩ lập tức nói: "Đa tạ ý tốt của thiếu chủ. Chỉ là không khéo, tuy nhà ta cũng có mấy chiếc thuyền nhưng mấy năm nay hàng hóa không có nhiều hương liệu. Mối làm ăn này sợ là không làm được."
An Thương Châu cũng không nhụt chí, lại nói: "Biểu muội đã là người Tuyền Châu, chắc hẳn cũng biết một vài chủ thuyền, có thể tiến cử mấy nhà tốt cho ta không?"
Gia Phù lộ vẻ ái ngại: "Thật không phải, ngày thường ta chỉ biết ở nhà thêu hoa viết chữ, hoàn toàn không biết gì về chuyện làm ăn bên ngoài, chỉ sợ không giúp được thiếu chủ."
Mặt An Thương Châu lộ vẻ thất vọng nhưng rất nhanh lại hứng thú bừng bừng: "Không sao. Ta nghĩ mấy ngày Bùi đại nhân nhiều việc quấn thân, chỉ sợ không rảnh bận tâm đến biểu muội. Biểu muội đã tới đây thì chính là khách quý của phủ thổ ty. Chỗ ta có mấy nơi cảnh trí không tệ, nếu biểu muội không chê, ta phái người dẫn muội ra ngoài thăm thú?"
Hắn chuyển hướng sang Bùi Hữu An: "Bùi đại nhân, ta thấy biểu muội ở nhà suốt ngày không ra ngoài nửa bước, chắc hẳn nhàm chán. Chuyến này Bùi đại nhân đường xa đến, giải quyết phân tranh giúp Mạnh Mộc phủ ta, công lao to lớn, ta cũng xin làm hết bổn phận của chủ nhà."
Bùi Hữu An không khỏi nhìn về phía Gia Phù, đúng lúc ánh mắt giao nhau với nàng. Hắn thấy khóe môi nàng cong nhẹ, ý cười như có như không, làn mi mềm mại, ánh mắt long lanh. Tình ý này, dáng vẻ này quyến rũ uyển chuyển, chợt khiến hắn có cảm giác mập mờ, người khác không biết, chỉ có hai người nàng và hắn âm thầm mắt qua mày lại.
Cảm giác này cực kỳ huyền diệu, khó lòng nắm bắt nhưng lại lẩn quẩn ở khắp nơi.
Hắn hoảng hốt, lòng nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhìn lại theo bản năng nhưng Gia Phù đã quay mặt đi, vì thế chớp mắt tất ca tan thành mây khói. Bùi Hữu An thấy nàng mỉm cười với An Thương Châu: "Không dám làm phiền thiếu chủ. Thật không dám giấu, sở dĩ ta theo Đại biểu ca tới đây là vì trước đó ta không khỏe, cần Đại biểu ca chữa trị. Không khéo Đại biểu ca cần tới quý phủ, không thể bỏ dở giữa chừng nên lúc này mới dẫn ta theo. Chờ khi thân thể ta khỏe hơn lại làm phiền thiếu chủ có được không?"
Câu trả lời này kín kẽ không lọt một giọt nước, đã chỉ rõ nguyên nhân Bùi Hữu An dẫn nàng tới đây, cũng uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của An Thương Châu.
Bùi Hữu An phục hồi tinh thần, lại nhìn nàng một cái.
Đôi mắt sáng trong của nàng nhìn về phía nhi tử của thổ ty, biểu cảm chân thành tha thiết.
An Thương Châu lại lần nữa thất vọng, đành phải gật đầu, bảo nàng yên tâm tĩnh dưỡng rồi uể oải rời đi.
Gia Phù theo Bùi Hữu An đi vào, ân cần bưng trà đưa nước, cười nói: "Biểu ca, sao hôm nay trở về sớm thế? Buổi tối còn phải ra ngoài không?"
Từ trước tới nay, mỗi ngày Bùi Hữu An phải gặp đủ loại hạng người. Ngày mai là việc mấu chốt của chuyến đi lần này, tâm trạng hắn vốn đang dồn nén nhưng giờ phút này, nhìn nàng quay qua quay lại trước mặt mình, tâm tình hắn bỗng nhẹ nhàng hơn, mỉm cười nói: "Mọi chuyển đã sắp xếp ổn thỏa, ta cũng đã từ chối buổi tiệc với thổ ty, buổi tối không ra ngoài, nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn có việc quan trọng."
Gia Phù rất vui mừng: "Thật tốt quá, biểu ca ngồi đi, muội đi xem nồi chè muội nấu, xong sẽ múc cho huynh một chén."
Bùi Hữu An vốn không thích ngọt nhưng khẩu vị của nàng ưa ngọt, hắn cũng theo nàng. Nhìn bóng dáng nàng nhẹ nhàng rời đi, hắn ngẩn ra một lát.
...
Sáng sớm hôm sau, Bùi Hữu An và đoàn người An Kế Long rời phủ đến An Long quan - ranh giới với Mạnh Định phủ. Ở đây, dưới sự chủ trì của Bùi Hữu An, An Kế Long và thổ ty Mạnh Định - Y Tang gặp mặt nhau để giải quyết phân tranh nổ ra gần đây.
Trận phân tranh lần này nổ ra không lâu sau khi Tuyên Úy Sử Mã đại nhân rời đi. Thời điểm hắn ở đây, hắn cố ý ban thưởng cho An Kế Long, truyền lệnh Hoàng thượng phong An Kế Long danh hiệu "Đại thổ ty", ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói cấp toàn bộ An Long quan - khu vực từ trước đến nay có tranh chấp giữa Mạnh Mộc và Mạnh Định phủ cho An Kế Long, dẫn tới Y Tang nảy sinh bất mãn. Chờ Mã đại nhân vừa đi, Y Tang liền lấy cớ đất của tổ tiên không thể để mất trong tay mình, hủy hoại hiệp ước đã định mấy năm trước, một lần nữa tấn công Mạnh Mộc phủ.
Sở dĩ hôm nay chọn gặp mặt ở địa điểm này cũng là để hai bên yên tâm lẫn nhau. Nơi này là đất bằng, xung quanh bằng phẳng, không có cây cối núi đá che chắn, không thể giấu người, cũng không thể thiết lập mai phục, có thể nhìn rõ đối phương mang bao nhiêu người.
Dựa theo ước định lúc trước, An Kế Long chỉ dẫn theo hai mươi hộ vệ tinh chọn. Tới nơi, hắn lệnh cho hộ vệ dừng cách mấy trượng ngoài trên khu đất trống, bản thân vào chỗ ngồi cùng Bùi Hữu An.
Cách thời gian ước định khoảng 30 phút, ngoại trừ Y Tang chưa tới, hơn mười vị thổ ty mời tới làm người chứng kiến đều đã tới. Người đang ngồi đều nhận ra Bùi Hữu An, thấy hắn tới, mọi người rối rít chào đón, hàn huyên mấy câu. Bùi Hữu An không quên việc chính, ngồi vào vị trí ở giữa, An Kế Long ngồi bên phải, vị trí bên trái bỏ trống chờ Y Tang đến.
Mặt trời dần lên cao, thời gian ước định đã đến nhưng Y Tang vẫn chưa xuất hiện. An Kế Long lộ vẻ không vui, đám thổ ty thấp giọng bàn tán. Một lát sau, cuối cùng trong tầm mắt cũng xuất hiện một đoàn người ngựa đông nghịt chạy băng băng cuốn theo bụi đường, chạy về hướng bên này. Nhìn dáng vẻ này ít nhất phải có đến mấy trăm người, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, dần tới gần mới thấy rõ đúng là Y Tang đến muộn.
Hai bên ước định mang nhiều nhất hai mươi thị vệ, hiện tại cuộc gặp mặt còn chưa bắt đầu, chưa kể đến muộn, Y Tang còn phá vỡ quy củ, mang đến nhiều người như vậy. An Thương Châu đứng bên cạnh An Kế Long lộ vẻ giận dữ, lập tức nói: "Phụ thân, hắn muốn làm gì? Con sẽ đi gọi thêm người tới!"
Trước khi ra ngoài, để đề phòng bất trắc, An Kế Long cũng mang theo mấy trăm người nhưng những người ngựa còn lại đều ở ngoài vài dặm, không mang tới nơi này.
An Kế Long cũng cảm thấy tức giận, nhìn Bùi Hữu An, thấy hắn vẫn ngồi yên bất động, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, thần sắc bình tĩnh. An Kế Long nén giận nói: "Chắc là hắn muốn ra oai phủ đầu với chúng ta. Có Bùi đại nhân ở đây, chắc hắn cũng không dám xằng bậy. Đợi chút nữa xem."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận