Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 30: 30

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3977 lượt xem
  • 2740 chữ
  • 2021-11-19 07:59:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gia Phù cũng không biết vì sao bản thân phải chạy như vậy, sợ muộn một chút Bùi Hữu An sẽ thay đổi ý định, chạy vội về tới lầu không tính, nàng lại chạy một mạch không nghỉ lên tầng ba, vội vàng thay bộ quần áo gã sai vặt hôm qua nàng bảo Ngân Hoàn lấy tới, tóc dài búi trên đỉnh đầu, thành dáng vẻ nam nhân rồi cố định trên đỉnh đầu bằng khăn vuông, chân xỏ giày da. Mặc xong, vội vàng soi mình trước gương, thấy mình trong gương nghiễm nhiên trở thành một người hầu thanh tú, nàng cầm lấy tay nải, chạy ra cửa. Khi dừng lại, nàng thở hổn hển, bộ ngực không ngừng phập phồng.

Bộ ngực của nàng không tới mức đầy đặn nhưng cũng không tính là cằn cỗi. Để đi cho kịp thời gian, trong lòng nàng nôn nóng như lửa đốt, ban nãy không kịp buộc ngực, chỉ tạm sửa soạn qua loa rồi xuống dưới. Giờ phút này đứng trước mặt Bùi Hữu An, thấy hắn đánh giá mình từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng một chút trước ngực nàng, nàng cúi đầu xuống theo bản năng mới phát hiện ăn mặc kiểu này mà ngực lồi lên có vẻ hơi kỳ quái, vội vàng nâng tay nải lên che lại. Bùi Hữu An đã nhàn nhạt quay đầu, chỉ vào chiếc xe ngựa nhỏ vừa rồi chạy tới ngừng ở kia: "Lên xe đi."

Khuôn mặt Gia Phù nóng lên, nói tiếng "Vâng" nho nhỏ rồi vội vàng đi qua, đặt tay nải lên xe trước, không cần ai đỡ, tự mình dùng cả tay và chân thuận lợi trèo lên xe. Dưới mấy chục ánh mắt nhìn chăm chú phía sau, nàng ôm tay nải chui vào xe ngựa, ngồi xuống rồi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bùi Hữu An nhìn quanh một vòng, nhìn xe ngựa, lại nhìn tùy tùng và thị vệ của mình, mặt không biểu cảm nói: "Lên đường."

...

Tối hôm qua thao thức một đêm rất mệt mỏi, lúc này rốt cuộc tâm sự đã đặt xuống, Gia Phù vừa lên xe ngựa liền nằm xuống, xe ngựa xóc nảy cũng không thể ngăn nàng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm đó, nàng ngủ mơ mơ màng màng, ngủ ngủ tỉnh tỉnh hoặc là bò dậy vén rèm cửa sổ, lén nhìn bóng dáng Bùi Hữu An ngồi trên xe ngựa, nhìn thế nào cũng không thấy đủ thậm chí cảm thấy một loại vui sướng phát ra từ đáy lòng mà lâu rồi chưa thấy. Đêm đó, nàng theo Bùi Hữu An vào dịch xá, phòng ở cũng sát cạnh hắn. Nghĩ đến hắn ở cách vách, khoảng cách gần đến mức nghe được tiếng bước chân của hắn, đêm đó nàng ngủ yên giấc.

Chạng vạng ngày thứ ba, đoàn người đã tới Mạnh Mộc.

Thổ y Mạnh Mộc họ An, tên là Kế Quý, là đại thổ ty đời thứ mười ba của phủ Mạnh Mộc. Vì Bùi Hữu An từng cứu đứa con độc nhất của hắn nên hắn vô cùng kính trọng Bùi Hữu An. Biết hôm nay Bùi Hữu An sẽ tới, hắn tự mình đi ra mấy chục dặm nghênh đón, dẫn đoàn người vào thổ ty phủ.

Gia Phù và hắn ở cùng một viện, phòng ở liền kề nhau. Liên tiếp mấy ngày không ngừng có tiểu thổ ty vùng lân cận tới, Bùi Hữu An rất bận rộn, cùng An Kế Quý ra ra vào vào, dự tiệc hàng đêm. Ban ngày Gia Phù ăn không ngồi rồi, chỉ có buổi tối đôi khi nàng chờ được hắn trở về, bưng trà đưa nước cho hắn, nói mấy câu. Đây là thời khắc duy nhất nàng chờ mong trong ngày.

Vài ngày sau, nàng lưu ý thấy một chuyện khác thường.

Thổ ty có một nữ nhi, tên là An Long Na, tuổi tác không hơn kém Gia Phù nhiều lắm, ước chừng mười lăm mười sáu. Chạng vạng ngày hôm qua, Gia Phù kiễng chân chờ ngoài sân, cuối cùng đã thấy bóng dáng Bùi Hữu An trở về, trong lòng vui vẻ. Đang định chạy ra đón thì nàng nhìn thấy An Long Na đã nhanh hơn mình một bước, chạy tới trước mặt hắn, cản đường hắn.

Lúc ấy khoảng cách hơi xa, Gia Phù không nghe được An Long Na nói gì với hắn nhưng liếc mắt một cái nàng đã nhận ra cái gọi là thiếu nữ hoài xuân.

Biểu cảm nàng ta nhìn Bùi Hữu An, Gia Phù quá quen thuộc, còn không phải phiên bản của chính mình sao?

Lúc ấy, trong lòng Gia Phù giật thót, trốn đến sau cửa, nhìn lén qua khe cửa, lòng có chút nôn nóng. May mà dáng vẻ của Bùi Hữu An thoạt nhìn cũng giống như khi lần đầu gặp gỡ nàng, lễ phép mà xa cách, chưa được mấy câu đã đuổi An Long Na, sau đó đi vào viện.

Gia Phù nhẹ nhàng thở phào, tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt hắn. Đêm đó trôi qua, chạng vạng ngày hôm sau, khi Gia Phù đang chờ hắn như hôm trước, bỗng nhiên nàng nghe được tiếng ngọc bội leng keng theo từng bước chân, tiếp theo, tiếng nữ tử lanh lảnh vang lên: "Ê! Ngươi là thế nào với Bùi đại nhân?" Giọng điệu nàng ra rất không khách khí.

Lại là An Long Na tới. Lúc này Gia Phù mới thấy rõ dáng vẻ của tiểu thư phủ thổ ty này ở khoảng cách gần, tóc dài kết bím đeo đầy phụ kiện, người mặc áo khoác dài màu xanh nước biển, eo buộc thắt lưng thêu, chân đi ủng nhỏ bằng da trâu, ăn mặc hoa lệ, dung mạo xinh xắn nhưng ánh mắt nhìn về phía mình lại mang theo ý thù địch.

Thân đang ở phủ thổ y, huống chi người khác nhìn mình chỉ là gã sai vặt bên cạnh Bùi Hữu An, tất nhiên Gia Phù không định gây chuyện. Gia Phù gọi nàng ta một tiếng "Ô triết", ở địa phương, đây là tôn xưng đối với nữ nhi thổ ty. Sau đó nàng đang định rời đi thì An Long Na lại đuổi theo vài bước, cản đường nàng. Nàng ta nhìn Gia Phù từ trên xuống dưới, cười khẩy nói: "Nhìn dáng vẻ ngươi nam không ra nam nữ không ra nữ! Ta nghe nói người Hán có một loại nam tử gọi là luyến đồng, là loại bẩn thỉu thấp hèn nhất, chuyên để nam chủ nhân dùng dâm loạn, hay ngươi chính là luyến đồng?"

Gia Phù hiểu ra.

Hẳn là lúc trước nàng ta bị Bùi Hữu An từ chối, lại thấy mình ở chung một viện với hắn nên nàng ta tìm tới tra hỏi cho giận. Nhịn buồn bực trong lòng, nàng nói: "Kiến thức của ô triết rộng rãi, đến cả điều này cũng biết, thế nhưng lại nhận sai người. Bùi đại nhân sắp trở về rồi, ta còn có việc, xin phép đi trước."

Nàng xoay người muốn đi, vạt áo phía sau lại bị An Long Na túm lấy, "Roẹt" một tiếng, cổ áo bị xé rách, theo sau đó là cảm giác đau rát, có vẻ làn da cũng bị móng tay cào qua. Nàng ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy An Long Na nhào tới phía mình, mười móng tay nhòn nhọn chộp thẳng tới mặt nàng.

Đời trước, thật ra khi còn nhỏ bản tính Gia Phù cũng hoạt bát, trước mặt phụ thân nàng cũng là một đứa nhỏ thích khóc lóc làm nũng. Nhưng năm mười ba tuổi sau khi phụ thân qua đời, tất cả hồn nhiên và sung sướng đều rời nàng mà đi. Sau đó theo sự sắp xếp của tổ mẫu, đầu tiên nàng được gả cho Bùi Tu Chỉ, không bao lâu sau lại vòng vèo đến bên cạnh Tiêu Dận Đường. Đến ngày ấy chết đi, nàng đã trở thành một nữ nhân dịu dàng yên tĩnh. Nhưng đó không phải bản tính chân thật của nàng, chỉ là thói quen thuận theo áp bức và dần chết lặng. Cho đến giờ khắc này, bởi vì tiểu cô nương kia tới khiêu khích gây rối vô cớ, dường như bao nhiêu tức giận và ấm ức tích tụ hai đời đều bị Gia Phù phát tiết ra. Thấy nàng ta đã cào được rồi mà vẫn không thuận theo, không buông tha, dáng vẻ không cào nát mặt nàng không bỏ qua, trong lòng nàng tức giận. Tại thời khắc đó, nàng đã quên mình từng sống hai đời, quên nơi này là phủ thổ ty, căn bản không khống chế được cảm xúc, giơ tay giật tóc nàng ta, hung hăng túm lấy. An Long Na hét lên một tiếng. Hai người đánh lộn, ban đầu khó phân thắng bại, sau đó, rốt cuộc An Long Na khỏe hơn chút, đè được Gia Phù dưới người, nắm tay đấm thình thịch vào Gia Phù. Gia Phù giãy giụa nhưng không được bèn ra đòn sát thủ, nắm chặt lấy tóc nàng ta không buông. Hai người đều chật vật vô cùng. Khi nắm tay An Long Na lại chuẩn bị đấm xuống Gia Phù  lần nữa, cùng với tiếng quát khẽ, Gia Phù được một đôi tay trực tiếp bế ra. Lúc này, nàng mới thấy rõ là Bùi Hữu An. Bên kia An Long Na cũng được một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm tóm lấy. An Long Na gào khóc, chỉ vào Gia Phù, không ngừng nói: "Ca ca! Hắn ức hiếp muội, hắn túm tóc muội không buông, muội bị hắn giật trọc cả đầu, đau muốn chết!"

Giữa các kẽ ngón tay Gia Phù đúng là còn đang nắm một nhúm tóc túm xuống từ trên đầu An Long Na, thấy Bùi Hữu An nhìn về phía mình, nàng vội vàng giấu tay sau lưng, lặng lẽ buông ngón tay ra. Nàng đang định há mồm giải thích, tiếng khóc của An Long Na đã biến thành tiếng hét chói tai: "Hắn là nữ? Hắn thế mà lại là nữ?"

Nàng ta mở to hai mắt, yên lặng nhìn làn tóc xõa xuống của Gia Phù, lại nhìn thoáng qua Bùi Hữu An ôm Gia Phù vào ngực, oa một tiếng, lại lần nữa khóc lớn, dậm chân, quay đầu chạy đi.

"Đau không?"

Tầm mắt Bùi Hữu An xẹt qua sau cổ Gia Phù, nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhíu mày hỏi.

Hơi thở dồn dập của Gia Phù dần ổn định, buộc lại tóc tán loạn do đánh nhau với tiểu cô nương kia. Lúc này, nàng mới cảm thấy vô cùng xấu hổ, nén đau, lắc đầu nói: "Muội không sao. Biểu ca, thật không phải, muội..."

Bùi Hữu An đã chuyển hướng sang nam thanh niên ăn mặc đẹp đẽ đang nhìn chằm chằm Gia Phù, nói: "Thương Châu, nàng ấy là biểu muội của ta, để thuận tiện ra ngoài nên mới cải trang thành nam nhân. Vừa rồi nếu có đắc tội lệnh muội, ta thay nàng ấy nhận lỗi với ngươi."

Lúc này, An Thương Châu mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không sao, ta hiểu muội muội ta, chắc chắn là nàng ấy sinh sự trước, mong biểu muội thứ lỗi."

Bùi Hữu An hơi mỉm cười: "Được rồi. Ta đã đến nơi, Thương Châu không cần đưa nữa, xin dừng bước."

Hắn gật đầu với An Thương Châu, ngay sau đó dẫn Gia Phù đi vào. Hắn nói: "Sao lại đánh nhau với người ta?"

Giọng nói của hắn không thể hiện buồn vui. Gia Phù vẫn cảm thấy hổ thẹn, lại sợ hắn lưu lại ấn tượng xấu về mình, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, ngập ngừng: "Nàng ta cho rằng muội là nam, tới đây chặn đường muội, dùng lời khó nghe nhục mạ, nói muội là ... của biểu ca huynh... Còn ra tay xé rách quần áo muội trước..."

Hai chữ kia nàng thật sự không nói nên lời, bỏ qua, mặt đỏ lên.

Dường như Bùi Hữu An đã hiểu ra, nhíu mày, rửa sạch tay, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ, bảo Gia Phù xoay người.

Gia Phù biết hắn muốn bôi thuốc cho mình nên nàng ngoan ngoãn xoay người, yên lặng vén tóc, cúi đầu để lộ cổ ra.

Một vùng da thịt tuyết trắng, bên trên để lại vài vết móng tay cào không nông sâu không đồng nhất. Vết sâu nhất ở giữa đã rỉ ra mấy giọt máu, nhìn mà ghê người.

Bùi Hữu An lấy khăn sạch thấm máu, động tác vô cùng mềm nhẹ, sau đó ngón tay dính thuốc nhẹ nhàng bôi lên chỗ vết thương cho nàng.

Gia Phù cảm thấy đau đớn nhè nhẹ, không nhịn được hít hà một hơi.

"Nhẫn nhịn một chút, xong rồi sẽ không đau nữa."

Hắn dịu dàng an ủi.

"Sức muội không bằng người ta, lao đầu vào đánh nhau chỉ có thiệt muội thôi. Lần tới có chuyện như vậy, nếu ta không có ở đó, bên cạnh không có người thì hô lớn lên hoặc là chạy về hướng nhiều người, nhớ chưa?"

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ thấm thía, tiếc rèn sắt không thành thép.

Rốt cuộc Gia Phù nhẹ nhàng thở phào, trong lòng ngọt ngào, thấp giọng nói: "Cảm ơn biểu ca."

Bùi Hữu An: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"

Gia Phù lắc đầu, quay mặt nhìn hắn, lá gan bỗng lớn hơn.

"Biểu ca, nữ nhi thổ ty, nàng ấy thích huynh phải không? Muội từng thấy nàng ấy... chặn huynh lại...?"

Dường như Bùi Hữu An hơi ngẩn ra, liếc nhìn nàng, cất thuốc, xoay người rời đi.

Gia Phù nhắm mắt theo đuôi, mặt dày mặt dạn hỏi: "Có phải không, biểu ca?"

Bùi Hữu An có vẻ bất đắc dĩ nói: "Tiểu nữ nhi không hiểu chuyện mà thôi. Muội đừng nói hươu nói vượn."

"Biểu ca, vậy vì sao huynh vẫn chưa lấy vợ?"

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng bỗng hỏi ra vấn đề nàng vẫn luôn băn khoăn.

Gia Phù biết, mặc dù ở kiếp trước, tới tận khi chết ở thành Tố Diệp, hắn vẫn lẻ bóng một mình.

Mà kiếp trước, trong mấy năm Tiêu Liệt làm Hoàng đế, có thể nói là Bùi Hữu An đã đạt tới đỉnh cao phú quý, vị trí chỉ dưới một người trên vạn người. Hắn không cưới vợ, lý do duy nhất chắc hẳn là lựa chọn của chính hắn.

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Ngay khi hỏi ra câu kia, thật sự Gia Phù có chút hối hận nhưng lại cứng đầu không trốn tránh ánh mắt hắn, ngược lại càng mở to mắt nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau một lát, dường như Bùi Hữu An chịu thua trước ánh mắt xinh đẹp mềm mại lại bất khuất của nàng. Hắn giơ tay xoa mày, cười nói: "Thân thể ta yếu ớt bẩm sinh, tuy đã được điều trị nhưng trước sau khí huyết vẫn thiếu, lúc trước lại từng bị thương nặng, không phải người sống thọ. Cớ gì lấy vợ để làm lỡ dở thanh xuân của nữ tử?"

Hắn nói xong, bỏ lại nàng, lập tức đi rửa tay.

Gia Phù nhìn bóng dáng hắn, trong nháy mắt, ngực như bị vật gì chặn lại cực kỳ khó chịu, từ từ, máu huyết toàn thân sôi trào, nàng lại thốt ra: "Biểu ca, nếu huynh không chê, muội sẵn lòng hầu hạ huynh, chăm sóc huynh. Huynh nhất định sẽ khỏe lên, sống lâu trăm tuổi!"

Bùi Hữu An hơi cúi người, vốc nước rửa tay ở lu nước ngoài cửa, thân thể đột nhiên khựng lại, sau đó lại tiếp tục không nhanh không chậm rửa tay. Xong xuôi, hắn ngồi dậy quay lại, hơi mỉm cười, nói với giọng an ủi: "Ta biết lòng muội nhiều lo sợ. Ta đã hứa bảo vệ muội thì sẽ không nuốt lời, tạm thời như vậy. Đến ngày sau muội gả cho người ta, nếu nhà chồng không đủ che chở, ta cũng sẽ để ý. Nếu ta có bất trắc, trước đó ta cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho muội. Như vậy muội yên tâm chưa?"

Gia Phù sửng sốt, sau đó hiểu ra.

Hắn đang cho rằng nàng lại giở trò bỡn cợt ăn vạ hắn.

Trong lồng ngực tựa như có gì kích động, mặt nàng nóng bỏng: "Biểu ca, muội..."

"Cứ vậy đi, sau này đừng nghĩ đến việc vô vị này nữa, không có chuyện ta đồng ý muội đâu."

Sắc mặt hắn chuyển thành nghiêm túc, không để ý tới nàng, đi qua bên cạnh nàng.

Gia Phù như quả bóng bị đâm thủng, nhìn bóng dáng hắn, tức khắc xì hơi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top