Đến giờ cơm, Gia Phù nghe thấy ngoài cửa một loạt tiếng bước chân truyền đến. Nhận ra là Ngân Hoàn, nàng vội để nguyên quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại.
Ngân Hoàn đi vào, nói: "Tiểu thư, đừng ngủ, đại nhân bảo nô tỳ tới gọi người xuống dùng cơm."
Gia Phù nói: "Ta không đói bụng, cũng không muốn ăn, bảo huynh ấy đừng chờ ta, tự ăn trước đi."
Ngân Hoàn đi rồi, Gia Phù trèo lại lên giường, nằm xuống, chờ Bùi Hữu An tới thăm nàng. Ai ngờ chờ tới chờ lui, chờ đến mức bụng đói dẹp lép, trời đã tối rồi vẫn không thấy bóng hắn, cũng không thấy Ngân Hoàn tới gọi lần nữa. Cuối cùng thật sự không nhịn được, nàng đành phải tự mình bò dậy, đi đến cửa sổ nhìn xuống, thấy thư phòng hắn đã sáng đèn.
Thì ra hắn đã sớm ăn cơm xong vào thư phòng rồi.
Gia Phù ngây người ngẩn ngơ, hiểu ra.
Chắc chắn hắn đã nhìn thấu ý đồ của nàng, cũng không thèm để ý tới.
Gia Phù vô cùng ảo não, đè nén cảm giác thất bại, nhìn chằm chằm thư phòng phát ra ánh sáng kia, ngẩn người hồi lâu.
...
Giờ Tuất, trời đã tối om.
Gia Phù đi đến trước thư phòng, gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Tới trước bàn, nàng nhẹ nhàng đặt một chén sứ trắng trong tầm tay Bùi Hữu An, nhẹ giọng nói: "Biểu ca, muội mang đồ ăn khuya tới cho huynh."
Tầm mắt Bùi Hữu An vẫn dừng lại trên cuốn sách trong tay, nhàn nhạt nói: "Tự muội ăn đi, ta không đói bụng."
Gia Phù nói: "Vừa rồi ta đến phòng bếp tìm đồ ăn, đúng lúc thấy đầu bếp rửa xong tuyết nhĩ nên tự tay muội làm canh tuyết nhĩ khoai môn truyền thống quê muội, từ nhỏ muội đã rất thích ăn. Đầu bếp nói huynh không thích ăn ngọt, muội cũng chỉ nêm một muỗng mật ong. Vừa rồi muội thử thấy cũng hợp miệng nên mới đưa cho biểu ca ăn. Biểu ca huynh nếm thử đi."
Bùi Hữu An giương mắt, liếc nhìn Gia Phù một cái.
Mái tóc đen nhánh của nàng búi kiểu Thùy Hoàn kế của thiếu nữ khuê phòng, búi tóc kết trên đỉnh đầu, đuôi tóc đen như mun buông xõa xuống hai bên vai. Nàng mặc một thân váy áo phấn nhạt, xinh đẹp như đóa hoa hải đường mới nở. Nàng đứng bên cạnh, hai mắt chăm chú nhìn hắn, ánh mắt hơi nôn nóng như thể chờ mong.
Mày Bùi Hữu An khẽ động, giọng nói lại vẫn bình thường: "Biết xuống ăn cơm à?"
Gia Phù "Ừm" một tiếng, cúi đầu: "Lúc trước đúng là muội giận Đại biểu ca không chịu dẫn muội theo nên mới không xuống... Vừa rồi muội đói bụng không chịu được nên tự mình xuống phòng bếp... Đầu bếp nói biểu ca dặn dò nàng ta để lại thức ăn nóng cho muội... Biểu ca tốt với muội như vậy, muội lại hết lần này đến lần khác giở trò, muội biết muội sai rồi..."
Giọng nói của Gia Phù ngày càng thấp.
Bùi Hữu An yên lặng cầm lấy thìa, ăn một miếng rồi ngừng lại.
"Khó ăn ạ?"
Gia Phù bất an nhìn hắn.
Bùi Hữu An lại ăn một miếng, nói: "Đây là chè, lần sau có thể cho thêm một muỗng mật ong nữa thì sẽ càng ngon hơn."
Gia Phù nhẹ nhàng thở ra, tròng mắt lập tức phát sáng lấp lánh, ra sức gật đầu: "Muội nhớ kỹ rồi! Ngoài món này ra, muội còn biết làm canh thịt bò, bánh gạo, canh khoai môn... Đều là mẹ muốn muội học, ngày sau xuất giá..."
Nàng vội cã che miệng, mở to hai mắt nhìn Bùi Hữu An, mặt lộ vẻ xấu hổ, vụng về nói: "Tóm lại là nếu biểu ca muốn ăn, mỗi ngày muội đều nấu cho biểu ca..."
Vẻ mặt Bùi Hữu An vô thức thả lỏng, hơi mỉm cười: "Ta không thường ăn khuya, không cần muội làm mỗi ngày. Muội ăn cơm chưa?"
Khuôn mặt Gia Phù hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi muội tự ăn rồi."
Đáy mắt Bùi Hữu An xẹt qua một tia ý cười nhàn nhạt mà chính hắn cũng không nhận ra, hơi gật đầu, sau đó hắn ra hiệu nàng ngồi vào ghế bên cạnh.
Gia Phù sửng sốt, lại nghe hắn bảo mình duỗi tay đặt lên bàn, lúc này nàng mới hiểu ra. Trong lòng nàng có chút không tình nguyện nhưng lại không dám làm trái, đành phải vươn tay.
Bùi Hữu An nhẹ nhàng vén ống tay áo nàng, ngón tay không hề đụng chạm vào da thịt, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc. Hai ngón tay hắn đặt nhẹ lên thăm mạch rồi thu tay lại, viết mấy chữ trên giấy, nói: "Cũng không đáng ngại. Để ta gọi người sắc thuốc theo phương thuốc này, đêm nay dùng trước khi ngủ hai khắc sẽ giúp muội an thần dễ ngủ.
“Thuốc cũng không quá đắng, khí vị của thuốc hòa hợp với mật ong, để hơi nguội thì thêm vào một chút, bổ máu dưỡng âm.”
Hắn suy nghĩ một chút, nói xong nhấc bút viết thêm mấy chữ.
Gia Phù yên lặng nhìn Bùi Hữu An, hai tròng mắt dần hiện ánh nước long lanh. Thấy hắn nghiêng mặt nhìn về phía mình, nàng cuống quít quay đầu, giơ tay lau mắt.
"Sao vậy? Ngoại trừ ban đêm mộng mị, còn chỗ nào không thoải mái không? Cứ nói với ta."
Bùi Hữu An nhìn nàng, giọng nói nghe đặc biệt hiền hòa.
Gia Phù lắc đầu, thấp giọng nói: "Muội nghĩ biểu ca tốt với muội như vậy, dù uống thuốc huynh kê rồi vẫn gặp ác mộng thì muội cũng không thể phiền nhiễu huynh nữa..."
Tay Bùi Hữu An cầm bút nâng cổ tay trên giấy hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn nàng.
Gia Phù không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, hít vào một hơi rồi nói: "Sáng sớm mai biểu ca phải ra ngoài, buổi tối ngủ sớm chút, muội không quấy rầy huynh nữa. Huynh yên tâm đi, không cần lo cho muội, muội ở nhà một mình, nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Nàng nâng mặt lên, cố gắng tỏ ra vui vẻ, nở nụ cười đáng thương với Bùi Hữu An đang nhìn mình. Nàng đứng lên, bưng khay, ra khỏi thư phòng. Cùng với tiếng bước chân khe khẽ, bóng dáng dần biến mất ở sau cửa.
...
Ngân Hoàn đưa tới thuốc đã sắc và một hũ mật ong đã nấu qua, ở bên cạnh chờ thuốc nguội sau đó thêm mật ong. Gia Phù nói tự mình sẽ thêm, bảo nàng đi xuống.
Khi Ngân Hoàn ra ngoài rồi, nàng bưng thuốc, đổ vào bồn cây đỗ quyên ở góc phòng.
Rất rõ ràng, nhận thức của Bùi Hữu An đối với Chu vương phi và Tiêu Dận Đường còn lâu mới bằng nàng.
Nhưng có vài lời nàng không cách nào giải thích rõ ràng với hắn.
Bất kể Tiêu Dận Đường có xuống tay với nàng không hay khi nào xuống tay, nàng đều muốn đi theo Bùi Hữu An, hắn đi đâu thì nàng theo đó.
Sáng mai hắn đi rồi, buổi tối nay, nàng quyết định thức trắng một đêm, nắm lấy cơ hội cuối cùng, đánh cược một phen.
Nàng thật sự rất muốn hắn ở bên cạnh mình. Chỉ khi lúc nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng hắn thì nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Đêm đã khuya, Gia Phù bò dậy khỏi giường, lại đứng sau cửa sổ nhìn về phía thư phòng, trái tim đập nhanh hơn.
Ánh đèn vốn vẫn luôn sáng trong thư phòng chợt tắt, dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy một bóng hình đi ra từ thư phòng. Bùi Hữu An đi về phòng ngủ của hắn, đi được vài bước, bóng dáng dừng lại, hắn quay đầu.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, nàng nhìn rõ ràng, mặt hắn hướng về phía này, chính là đang nhìn về ô cửa sổ nơi này của mình.
Nàng vội vàng rụt đầu, chờ trái tim đập thình thịch dần ổn định lại, một lát sau nàng mới lặng lẽ thò đầu ra thăm dò.
Nơi đó đã không thấy người. Đình viện trống không, chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc trong sáng.
...
Hôm sau, trời chưa sáng Bùi Hữu An đã tỉnh dậy. Thị vệ và tùy tùng lên đường cùng hắn cũng đã sớm đến, một đội người ngựa chờ bên ngoài, đợi lên đường.
Lúc ăn sáng không thấy Gia Phù, Bùi Hữu An phải đi rồi, cũng không thấy nàng xuất hiện đưa tiễn. Hắn quay đầu nhìn mấy lần, bước chân hơi chần chừ.
Không biết nàng uống thuốc mình kê rồi hôm qua ngủ thế nào?
Bùi Hữu An vừa định kêu Ngân Hoàn đi hỏi thăm, bỗng nghĩ tới lúc này mới sáng sớm, không phải nàng muộn mà là mình dậy sớm hơn bình thường, chắc hẳn nàng còn đang ngủ, liền bỏ ý định đó.
Hắn được đám người quản sự đưa đến cửa trước phòng khách. Lại nghĩ tới ngày ấy nàng giãi bày hết nỗi lo sợ với mình, bị Tiêu Dận Đường bức bách tới nỗi ác mộng quấn thân, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại về phía tòa lầu tròn phía sau. Tuy lúc trước đã dặn dò nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại gọi đội trưởng đội thị vệ - Dương Vân nhận lệnh ở lại bảo vệ nàng tới, dặn dò một lần nữa.
Dương Vân cam kết hoàn thành nhiệm vụ.
Bùi Hữu An biết hắn võ nghệ cao cường, xưa nay làm việc cẩn thận, thoáng yên tâm, tiếp tục đi ra ngoài. Đến cổng lớn, quản sự dẫn hạ nhân cung kính đưa tiễn.
Bùi Hữu An bảo mọi người tản đi, nhận lấy roi ngựa từ trong tay một thị về. Sắp ra khỏi cửa, trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng đêm qua nàng bất đắc dĩ tìm đến thư phòng sau khi bị mình lạnh nhạt.
Thật ra đêm qua hắn ngủ cũng không ngon. Vừa chợp mắt ngủ chưa sâu, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, dường như trong mơ đều là dáng vẻ nàng sợ hắn buồn, cố gắng gượng cười xin tha thứ.
Bỗng nhiên Bùi Hữu An có chút hối hận vì bản thân lạnh nhạt nàng.
Nàng giận dỗi, không muốn xuống ăn cơm, muốn mình dỗ nàng, đây cũng là chuyện thường tình, chút tâm tư nho nhỏ của nữ nhi mà thôi, tuy rằng trẻ con nhưng cũng không thành vấn đề gì lớn.
Hắn không nhịn được lại quay đầu lần nữa, nhìn về tòa lầu phía sau.
Canh giờ còn sớm, mặt trời chưa lên cao, căn lầu kia phủ dưới tia nắng ban mai mông lung. Bên tai im ắng, chỉ có tiếng vó ngựa từ ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến như đang thúc giục hắn xuất phát lên đường.
Bùi Hữu An thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt, xoay người đi, tầm mắt đột nhiên khựng lại.
Dưới mái hiên cạnh cửa lớn, phía sau một thân cây có một bóng người đang đứng.
Gia Phù ở đó, cũng không biết đã tới từ khi nào, thân mình nhỏ xinh, nấp sau thân cây chỉ hơi lộ váy áo. Nàng thò ra nửa gương mặt, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Ánh mắt giao nhau, nàng như con thỏ bị kinh sợ, lập tức rụt đầu lại, bị thân cây ngăn cách không nhìn thấy mặt đâu.
Lòng bàn tay Bùi Hữu An bỗng nóng lên, đưa roi ngựa cho thị vệ bên cạnh, dặn dò hắn đi ra ngoài cửa chờ trước, bản thân hắn thì nhấc chân bước nhanh đi về phía nàng.
Gia Phù hoảng hốt rối loạn, xoay người vội vàng muốn chạy. Bùi Hữu An đã sải bước lên bậc thang, gọi một tiếng "Biểu muội".
Gia Phù dừng bước, chậm rãi quay đầu, thấp giọng gọi một tiếng "Biểu ca" rồi cúi mặt xuống.
Giống như hôm qua, dưới mắt nàng nổi quầng thâm nhàn nhạt, mặt mày mệt mỏi.
"Tối hôm qua vẫn không ngủ ngon sao?" Bùi Hữu An nhìn thẳng nàng, hỏi.
Đôi tay Gia Phù để sau lưng, lắc đầu: "Uống thuốc vào ngủ ngon hơn bình thường nhiều, cũng không gặp ác mộng, biểu ca huynh yên tâm."
Bùi Hữu An biết nàng nói dối, chần chừ, đổi sang hỏi: "Sao sáng sớm đã chạy tới đây? Tới từ khi nào?"
Gia Phù chậm rãi ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh, răng cắn chặt môi đến mức trắng bệch, đôi mắt mong chờ nhìn hắn, không lên tiếng.
Tia nắng ban mai trắng nhạt mang theo chút gió lạnh, nhẹ nhàng lay động làn tóc mai rũ bên tai nàng. Bùi Hữu An nhìn nàng, lòng hơi hoảng hốt, trước mắt chợt hiện ra dáng vẻ chật vật nước mắt nước mũi tèm lem của nàng sau khi màn nhảy lầu bị mình nhìn thấu, nơi ngực trái của hắn chậm rãi mềm xuống.
"Nhanh nhẹn chút, đi thay xiêm y..."
Đôi mắt Gia Phù như phát sáng, chưa đợi hắn căn dặn xong, nàng lập tức xoay người, vội vàng nói: "Ta thu dọn xong hết rồi, biểu ca đợi chút, ta lập tức ra ngay!"
Lời còn chưa dứt, người đã chạy như bay đi.
Bùi Hữu An quay đầu nhìn bóng dáng nàng, có chút kinh ngạc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận