Lúc ăn cơm, hai người ngồi ở vị trí quen thuộc. Bùi Hữu An không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ban đầu, nàng còn cho rằng hắn tức giận vì trò vừa rồi của nàng nên bản thân nàng có chút ngượng ngùng, không dám khoe tài lấy lòng như ngày thường, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu và cơm. Đồ ăn cũng không gắp nhiều lắm. Nha đầu đứng chờ hầu hạ không hiểu rõ sự tình, mắt to trừng mắt nhỏ hầu hạ, không khí có chút kỳ lạ.
Nhưng không lâu sau Gia Phù đã nhận ra, hiển nhiên là Bùi Hữu An đang mang tâm sự khác. Hắn buông đũa rất nhanh, không nói gì, xoay người đi đến thư phòng.
Gia Phù buồn bã ỉu xìu ăn cơm, trở về phòng, tắm rửa rồi lên giường. Trong đầu miên man đầy chuyện đã xảy ra hôm nay, trong chốc lát là Chương Phượng Đồng tươi cười, trong chốc lát là Tiêu Dận Đường nhìn chằm chằm mình, trong chốc lát lại là Bùi Hữu An tức giận. Lòng nàng ngổn ngang, căn bản là ngủ không yên.
Thư phòng của Bùi Hữu An chếch nghiêng với tòa lầu với Gia Phù ở, từ cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy.
Gia Phù trộm nhìn qua cửa sổ. Thư phòng vẫn sáng đèn cho đến tận đêm khuya.
Buổi tối hôm nay, nàng bò dậy, trốn sau cửa sổ, lén nhìn không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng mệt mỏi, xem một lần cuối cùng, nàng ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau thức dậy, Bùi Hữu An đã đi rồi. Ngân Hoàn nói trước khi rời đi đại nhân để lại lời bảo nàng buổi tối không cần chờ hắn về dùng cơm.
Buổi tối, quả nhiên hắn về rất muộn, liên tiếp mấy ngày đều là như thế, có vẻ vô cùng bận rộn.
Dường như chuyện xảy ra tối đó cứ vậy mà trôi qua. Cuối cùng hôm nay, hắn trở về sớm hơn chút. Hắn nói với Gia Phù rằng mấy hôm nữa hắn phải tới Mạnh Mộc phủ khoảng nửa tháng, mấy ngày này hắn sẽ để người lại bảo vệ nàng, bảo nàng ở nhà đợi, trước khi hắn về thì đừng đi đâu.
Mạnh Mộc thổ ty và Mạnh Định thổ ty là hai thổ ty thế lực lớn nhất Tây Nam. Bởi vì năm xưa xích mích chuyện phân chia địa bàn nên bai bên xung đột không ngừng. Hai năm trước, trong một lần xung đột, nhi tử độc nhất của Mạnh Mộc thổ ty bị thương, tính mạng nguy cấp, được Bùi Hữu An dùng y thuật cứu chữa nên Mạnh Mộc thổ ty vô cùng cảm kích hắn. Mạnh Mộc thổ ty tiếp nhận lời khuyên của Bùi Hữu An, bằng lòng đàm phán với Mạnh Định thổ ty. Nhờ sự dàn xếp của Bùi Hữu An, cuối cùng hai bên kết thúc xung đột nhiều năm, bắt tay giảng hòa. Không ngờ lần trước khi Mã đại nhân Tuyên Úy Sử tới, mượn cớ lệnh vua, hắn ta cố ý nặng bên này nhẹ bên kia, châm ngòi ly gián. Mã đại nhân vừa đi, hai phủ liền xảy ra xung đột, hai bên tụ tập binh mã, tình hình hết sức căng thẳng. Tin tức lập tức được đưa đến phía Tiêu Liệt.
Một khi hai thổ ty lớn là Mạnh Mộc và Mạnh Định lại nổ ra tranh chấp, chắc chắn chiến sự sẽ lan đến các phủ khác ở Tây Nam. Thời điểm nhạy cảm như lúc này, nếu Vân Nam loạn, đó là bất lợi cực kỳ lớn cho Tiêu Liệt. Tất nhiên Bùi Hữu An phải ra mặt hòa giải. Mấy hôm trước truyền tin đến, hai bên đều nể mặt hắn, đồng ý tạm thời ngừng chiến. Trong hai ngày này, hắn phải đích thân tới một chuyến.
Gia Phù vừa nghe hắn nói phải đi, trong lòng lập tức luống cuống. Ý nghĩ đầu tiên đó là muốn đi cùng hắn nhưng thấy hắn đã sắp xếp mọi chuyện sau khi rời đi, nàng biết hắn sẽ không dễ dàng dẫn mình theo.
Nếu lần trước không tìm đường chết, may ra nàng còn có cơ hội làm nũng chơi xấu trước mặt hắn hoặc khóc lóc sướt mướt khiến hắn mềm lòng, nói không chừng hắn sẽ gật đầu. Nhưng hiện tại nàng không dám lỗ mãng, uể oải ỉu xìu cúi đầu, không ho he.
Bùi Hữu An liếc mắt nhìn nàng, xoay người đi.
Ngày hôm sau Bùi Hữu An ra ngoài, Ngân Hoàn thu xếp hành trang cho hắn. Lòng Gia Phù trống vắng, khi đang ngẩn người thì hạ nhân dẫn một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ tiến vào, nói Vân Trung vương phi cho mời, xe ngựa đã dừng ở cửa.
Gia Phù nhận ra nữ nhân này, bà ta họ Lâm, là hạ nhân thân tín bên cạnh Vân Trung vương phi. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là không đi.
Đầu tiên là Chương Phượng Đồng, hiện tại là Vân Trung vương phi, Gia Phù biết nhất định là có liên quan đến Tiêu Dận Đường.
Nếu nàng ở trong phòng, không bị Lâm ma ma nhìn thấy thì còn có thể giả bệnh để từ chối, chờ Bùi Hữu An về là được. Hiện giờ mặt đối mặt, thật sự không cách nào từ chối, chỉ chỉ có thể đồng ý. Mượn cớ về phòng chải đầu thay quần áo, nàng sai Ngân Hoàn gọi người báo cho Bùi Hữu An một tiếng rồi mới đi ra, cắn răng theo nữ nhân kia ra cửa, lên xe ngựa, đi tới Vân Trung vương phủ.
Vân Trung vương phi họ Chu, năm nay gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất kỹ, trang điểm cực kỳ tinh xảo nên thoạt nhìn dáng vẻ mới chỉ ngoài 30. Bà ta mặc một thân quần áo hoa lệ, phú quý bức người.
Thật ra dung mạo Tiêu Dận Đường vẫn di truyền từ phụ thân Tiêu Liệt nhiều hơn.
Với địa vị thân phận như Tiêu Liệt mà nhiều năm nay trong vương phủ chỉ có một vợ cả Chu thị, không có trắc phi, cũng không có thị thiếp. Không phải Chu thị không cho phép mà là chính Tiêu Liệt không nạp. Lúc trước khi còn ở kinh thành, mọi người đều nói Tam vương gia một lòng, Chu thị rất được thể diện với đám phu nhân hoàng thất.
Tất nhiên Gia Phù nhận ra Chu thị, nàng cũng biết một chút về tính tình của bà ta.
Theo lý thuyết, Tiêu Liệt không háo sắc, mấy chục năm chỉ có một mình bà ta, chắc hẳn tình cảm vợ chồng phải rất thắm thiết. Nhưng trong ấn tượng của Gia Phù, có vẻ vợ chồng Vân Trung vương không thân mật như người ngoài lưu truyền. Phần lớn lực chú ý của Chu thị đặt vào nhi tử Tiêu Dận Đường. Bà ta cực kỳ yêu chiều Tiêu Dận Đường, gần như không việc gì không đồng ý. Đầu năm Tiêu Dận Đường bắt nàng tới Vân Nam, Chu ma ma phụ trách trông giữ nàng trên đường chính là người bên cạnh bà ta. Có thể thấy hẳn là bà ta đã biết hành động của nhi tử. Có vẻ trong mắt bà ta, một nữ nhi nhà buôn ở Tuyền Châu mà thôi, nhi tử coi trọng, muốn bắt thì cứ bắt, cũng không phải chuyện gì to tát.
Điều khiến Gia Phù bất an là vì sao hiện tại bà ta gọi mình đến, rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ cũng giống Chương Phượng Đồng, bảo mình theo nhi tử bà ta?
Gia Phù mang theo tâm tình thấp thỏm, được người ta đưa tới trước mặt Vân Trung vương phi. Vân Trung vương phi tươi cười, vẫy tay bảo Gia Phù tới gần mình, đầu tiên là khen ngợi một hồi rồi nói tiếp: "Ta biết chuyện nhi tử ta làm ra với ngươi rồi, ta cực kỳ giận, chẳng những khiển trách bà mụ kia mà còn nghiêm khắc dạy dỗ hắn một trận, hắn cũng biết sai rồi. Về phía biểu ca ngươi, ta cũng chào hỏi qua, bảo hắn yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Vương phi vừa mở miệng lại đã trách cứ nhi tử mình. Gia Phù có hơi khó hiểu nhưng dù gì cũng tốt hơn ép mình khuất phục, nàng cúi đầu không nói.
Vẻ mặt vương phi hiền hòa, lại tán gẫu vài câu với Gia Phù, như là ngày thường đọc sách gì, nữ công thế nào, trong nhà có mấy người, quan hệ với phủ Quốc công, mọi việc thế nào. Gia Phù cẩn thận trả lời, người đứng trên phiến kính mài trên mặt đất, dưới chân, toàn thân và lưng lại như bị kim đâm, chỉ muốn mau chóng rời đi. Cuối cùng, Vương phi gọi Lâm ma ma tới. Trong tay bà ta bưng một chiếc khay khắc hoa văn mạ vàng, mở tấm nhung đỏ phủ bên trên, lộ ra một thanh ngọc như ý, một đôi vòng ngọc, một hộp trâm cài hoa cung đình, mỗi chiếc trâm cài hoa đều nạm châu ngọc rực rỡ lấp lánh.
Vương phi cười nói: "Gọi ngươi tới cũng không có việc gì, chỉ sợ dọa đến ngươi. Thấy ngươi vẫn ổn, ta cũng an tâm rồi. Ngươi là biểu muội Hữu An, lúc trước nhi tử ta đắc tội ngươi, ngươi lại lần đầu tới trước mặt ta, sao ta có thể để ngươi quỳ lạy vô ích? Mấy thứ này thưởng cho ngươi, ngươi nhận lấy đi."
Cuối cùng cũng nghe được tiễn khách, Gia Phù nhẹ nhàng thở ra, nào có muốn những thứ này, nhẹ nhàng nói xin miễn. Vương phi đâu chịu thu hồi, Gia Phù đành tạ ơn, nhận lấy rồi lại lần nữa dập đầu cảm tạ.
Vương phi mỉm cười gọi Lâm ma ma đưa Gia Phù ra ngoài. Vừa bước ra khỏi ngạch cửa, bước chân Gia Phù hơi loạng choạng.
Quả nhiên vẫn không tránh khỏi người nàng không muốn gặp nhất.
Tiêu Dận Đường đứng bên đường phía xa xa. Hắn đứng đó, tuy khoảng cách không tính là gần nhưng Gia Phù vẫn cảm giác được ánh mắt âm u của hắn hướng về phía mình. Hắn nheo mắt, cũng không đi tới.
Ánh mặt trời chiếu trên kim quan [1] vấn tóc trên đỉnh đầu hắn, kim quan phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
[1] Kim quan:
Lông tơ cả người Gia Phù dựng đứng, lại cố hết sức ổn định tinh thần, hai mắt nhìn về phía trước, mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.
Đi ra ngoài rất xa rồi mà dường như Gia Phù vẫn còn có thể cảm giác rõ ràng được ánh mắt của Tiêu Dận Đường dính chặt sau lưng mình.
Ra khỏi vương phủ, một lần nữa bước lên xe ngựa, sau khi ngồi ổn, lòng bàn tay Gia Phù đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Càng bị nhục, Tiêu Dận Đường sẽ càng không bỏ qua cho nàng. Nàng biết, hiện tại Tiêu Dận Đường chỉ đang nhẫn nhịn, chờ đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.
...
Tiên Dận Đường nhìn chằm chằm hình bóng phía trước rẽ vào chỗ ngoặt, hoàn toàn bị hoa mộc che lấp, một bên khóe môi như có như không nhếch lên. Hắn quay đầu, vào phòng vương phi, nói: "Mẫu phi là thân phận gì, cần gì phải sợ Bùi Hữu An? Bùi gia chỉ còn chút hơi tàn mà thôi, có được vực dậy lần nữa thì cũng là nhờ phụ vương ra roi mà thôi."
Vương phi nói: "Con cho rằng ta sợ Bùi Hữu An? Con làm ra chuyện như vậy, ta là sợ phụ vương con biết! Ta luôn cảm thấy phụ vương con đối xử với hắn có chút khác biệt, thậm chí coi trọng hắn hơn đứa nhi tử ruột là con, chẳng lẽ con không nhìn ra? Nếu ngày nào đó hắn có ý khó dễ con, hắn nói vài lời không tốt trước mặt phụ thân con, con không có trái ngọt mà ăn đâu! Ta là đang giúp con bớt chuyện đấy!"
Tiêu Dận Đường cười: "Mẫu phi, đúng là lần này con tính sai, nhưng người cũng biết, trước giờ con có từng làm ra chuyện như vậy vì một nữ tử đâu? nữ tử này giúp con ra thành, con vừa gặp đã mến nàng nên mới nhất thời không nhịn được bắt nàng tới đây. Nếu không phải Bùi Hữu An xen vào việc của người khác thì đã xong việc rồi, đâu có nhiều chuyện như vậy? Cái gì mà biểu muội giống như muội ruột, chẳng qua chỉ là họ hàng của Nhị phòng mà thôi, biểu muội gì với hắn? Rõ ràng là hắn đang đối nghịch với con!"
Vương phi thở dài: "Ta biết con có lòng với nữ nhi Chân gia kia, chỉ là hiện giờ không phải lúc, con có để bụng thế nào cũng phải nhịn xuống. Hiện tại chưa thể đắc tội Bùi Hữu An, phụ thân con tín nhiệm hắn, lại còn nhiều chỗ phải dùng người. Hắn làm việc cho phụ vương con cũng chính là làm việc cho con, coi như nhìn vào điểm này, hiện giờ con phải nhịn xuống."
Tiêu Dận Đường cười như không cười: "Điều này còn cần mẫu phi nhắc nhở sao? Nếu không phải vì nhịn hắn, sao con có thể để hắn xen vào chuyện của mình?"
Vương phi nói: "Con biết thì tốt. Dù sao hiện tại con không nên động vào nàng ta. Nếu thật sự thích, chờ có cơ hội, mẫu phi lại nghĩ cách giúp con."
Tiêu Dận Đường nở nụ cười, sáp lại gần bóp vai cho mẫu thân: "Vẫn là mẫu phi thương con nhất."
Vương phi cười nói: "Ta chỉ có một mình con, ta không đối tốt với con thì đối tốt với ai?"
...
Gia Phù trở về, không bao lâu thì Bùi Hữu An cũng vội vã trở về. Gia Phù đang ở trong phòng mình thì hắn sai người gọi nàng tới, dò hỏi chuyện vừa rồi.
Gia Phù đơn giản kể lại chuyện trải qua. Bùi Hữu An gật đầu: "Không khác lắm với dự đoán của ta. Hôm nay vương phi đã tìm ta nói chuyện này. Yên tâm đi, có điều phải kiêng dè, chắc chắn thế tử sẽ kiềm chế."
Gia Phù không nói. Bùi Hữu An nhìn nàng, thấy mặt nàng trắng bệch, vành mắt hiện màu xanh nhàn nhạt, sắc mặt có chút tiều tụy. Hắn dừng lại, hỏi: "Muội sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
Gia Phù thấp giọng nói: "Biểu ca, gần đây mỗi buổi tối, muội đều mơ thấy ác mộng, luôn mơ thấy phía sau có hổ dữ đuổi theo ăn thịt muội, muội luôn ngủ không yên... Huynh lại phải đi, muội rất sợ hãi, huynh dẫn muội đi cùng được không? Muội giả dạng thành gã sai vặt của huynh, bảo đảm người khác không nhận ra."
Bùi Hữu An phản đối: "Ta đi có việc nghiêm chỉnh, không thích hợp mang muội theo. Muội trở về phòng đi, lát nữa ta tới bắt mạch cho muội, kê một số thuốc an khí định thần, muội uống xong sẽ khá hơn."
Gia Phù lắc đầu như trống bỏi: "Thuốc của huynh đắng lắm, muội không muốn uống đâu. Biểu ca, xin huynh đó, dẫn muội đi cùng đi, muội bảo đảm sẽ không gây chuyện cho huynh."
Bùi Hữu An chần chừ, dịu dàng nói: "Nghe lời ta, ở nhà chờ ta về, cùng lắm nửa tháng..."
Gia Phù cắn môi, ai oán nhìn chằm chằm hắn, không chờ hắn nói xong đã bỏ lại hắn, quay đầu đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận