Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 27: 27

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3546 lượt xem
  • 1358 chữ
  • 2021-11-19 07:57:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gia Phù cúi đầu, sợi tóc cũng không dám động, trong lòng vừa cảm thấy hổ thẹn, vừa nghĩ mà sợ vừa vô cùng buồn nản.

Gia Phù rất chắc chắn Bùi Hữu An sẵn lòng giúp đỡ nàng, cũng có năng lực giúp nàng. Sỡ dĩ chắc chắn như vậy, ngoài việc hắn từng hứa giúp nàng, phần lớn xuất phát từ trực giác của nàng, trực giác nhạy bén trời sinh của nữ tử đối với nam nhân.

Lấy hết dũng khí lấy cái chết để tạo áp lực với hắn. Vừa rồi khi nàng đưa ra quyết định này, chính Gia Phù cũng khinh bỉ bản thân mình nhưng khinh bỉ cũng không thể nào ngăn cản nàng quyết định làm ra một hồi đáng xấu hổ này.

Nàng quá cần cảm giác an toàn. Chỉ có Bùi Hữu An mới có thể cho nàng cảm giác an toàn, mà cái gì mới có thể gắn kết chặt chẽ nam và nữ ở bên nhau, thậm chí không rời xa nhau?

Không phải quan hệ biểu huynh muội, cũng không phải lời hứa hẹn ngoài miệng mà là quan hệ nam nữ, vượt xa quan hệ biểu huynh muội.

Nếu đã quyết định không biết xấu hổ, vậy thì phải kiên trì đến cùng, chết cũng không buông. Hiện giờ ngẫm lại, vừa rồi lúc mình ngã xuống, dù không kêu tiếng "Cứu mạng" khiến nàng hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi kia thì nhất định Bùi Hữu An cũng sẽ kịp thời cứu nàng.

Bất hạnh là trong thời khắc sống chết kia phản ứng theo bản năng hoàn toàn bán đứng nàng.

Hắn đã biết nàng đang giở trò, lợi dụng sự đồng tình và ý tốt của hắn đối với nàng.

Không khí đông đặc đến đáng sợ, cơn tức giận của Bùi Hữu An lại càng đáng sợ.

"Ban nãy, nếu ta chậm một bước thì giờ phút này muội đã mất mạng rồi. Tự thu xếp ổn thỏa đi. Ta đi đây."

Lúc trong lòng Gia Phù đang run sợ chuẩn bị chờ đón cơn thịnh nộ của hắn, bên tai chợt truyền đến một câu như vậy.

Không tức giận, giọng nói có phần lạnh nhạt.

Trong lòng Gia Phù bỗng trầm xuống. Nàng lấy hết dũng khí ngước mắt lên, thấy hắn lạnh lùng nhìn mình một cái rồi xoay người đi ra cửa.

Thời gian này, vốn hai người đã dần thân thiết hơn. Bởi vì nàng cố tình, cũng là xuất nội tâm muốn lấy lòng, mười ngày thì có đến bảy tám buổi tối nàng chờ hắn về cùng ăn cơm. Hắn cũng sẽ cười với nàng, mặt mày ôn hòa. Thậm chí có đôi khi, nàng cố ý hay vô tình nửa giả nửa thật làm ra hành động nũng nịu, si mê trước mặt hắn, thật ra là để thăm dò, Gia Phù có thể cảm giác được sự dung túng của hắn, dường như hắn cũng thích nhìn nàng như vậy.

Chính bởi vì như thế nên mới cho nàng tự tin làm trò đòi sống đòi chết trước mặt hắn.

Nhưng tại một khắc này, Bùi Hữu An dần trở nên dịu dàng và khoan dung với nàng đã biến mất, hắn hoàn toàn trở lại dáng vẻ khi bọn họ mới gặp, thậm chí còn lạnh nhạt hơn lúc đó.

Gia Phù mở to đôi mắt, nhìn bóng dáng rời đi phía trước mà ngây người.

"Đại biểu ca..."

Nàng mềm mại kêu một tiếng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi tí tách.

"Muội sai rồi... Huynh đừng giận dữ."

Nàng nói với giọng nghẹn ngào, cúi đầu, nửa ngồi nửa quỳ ở góc giường. Nàng giơ tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, thế nào cũng không dừng được. Cuối cùng nước mũi cũng chảy ra.

Trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay, trong tay có một chiếc khăn trắng tinh.

Gia Phù khụt khịt, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn về người phía trước mặt.

Bùi Hữu An đã quay lại, đứng nơi đó, nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của nàng.

Gia Phù vội vàng nhận lấy, cúi đầu lau nước mắt, lại lau mũi rồi dần nín. Trong lòng nàng cảm thấy rất xấu hổ, nắm chặt góc khăn, quấn vài vòng vào ngón tay theo bản năng, cúi đầu không nói một tiếng.

Hắn đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, tầm mắt từ ngón tay xoắn khăn chuyển sang mặt nàng: "Khóc xong rồi?"

Gia Phù "Ừm" một tiếng nhẹ như tiếng ruồi vo ve, mấy sợi tóc tán loạn trên trán cũng run rẩy theo.

"Biết bản thân sai ở đâu chưa?" Giọng hắn rất cứng rắn.

"Đại biểu ca đối tốt với muội như vậy mà muội lại làm bộ đòi sống đòi chết để uy hiếp huynh..."

Hàm răng trắng tinh cắn cánh môi hồng hào do vừa khóc nên hơi ướt át. Gia Phù gục đầu xuống, yếu ớt nói.

Bởi vì bị hắn nhìn thấy nên nàng hết sức hổ thẹn, nói xong, lỗ tai liền ửng đỏ.

"Đâu chỉ có vậy. Muội tự lấy chuyện chung thân của mình ra làm trò đùa! Làm tiểu thiếp không sao, thậm chí danh nghĩa thôi cũng được? Hoang đường!"

Trái tim Gia Phù giật thót, không dám hé răng, cúi đầu càng thấp hơn.

Hiển nhiên thái độ của nàng cũng không làm hắn nguôi giận, giọng nói hết sức kiềm chế tức giận.

"Muội biết không, chuyện này với nam tử mà nói, có cũng được, không cũng không sao. Nhưng với muội lại là chuyện lớn bậc nhất đó. Muội là cô nương, sao có thể nghĩ bậy nghĩ bạ, tùy tiện lấy chuyện chung thân ra đùa cợt? Hôm nay muội nói lời này trước mặt ta, ta coi như muội nhất thời nói lỡ, nếu đổi thành người khác, muội có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không? Muội có chắc người đó sẽ đối xử tử tế với muội không? Quá mức hoang đường!"

Gia Phù ngẩn ngơ, không ngờ điều này cũng chọc giận hắn.

Với nàng mà nói, nàng căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ mở miệng nói ra chuyện như vậy với nam nhân khác ngoài Bùi Hữu An.

Bùi Hữu An khác biệt.

Nàng tin tưởng hắn.

Nàng lén lút giương mắt, thấy hắn cau mày, ánh mắt quét về phía mình. Nàng lấy hết can đảm đối mắt với hắn, nhẹ giọng nói: "Đại biểu ca dạy dỗ rất phải... A Phù biết sai rồi... Nhưng A Phù chỉ cầu xin một mình biểu ca, sẽ không nói vậy với người khác..."

Bùi Hữu An im lặng, trong phòng cũng theo đó mà trở nên im ắng, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của Gia Phù.

"Muội yên tâm, ta đã nhận lời sẽ bảo vệ muội. Muội không nên lấy chuyện chung thân ra đánh đổi, kể cả với ta."

Một lát sau, hắn nói, cuối cùng sắc mặt đã hòa hoãn hơn.

Gia Phù âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu: "A Phù biết rồi, sau này không dám nhắc lại đề tài này với Đại biểu ca nữa..."

Lời còn chưa dứt thì trong bụng đã phát ra một tiếng ọc ọc rất nhỏ. Tiếng động tuy nhỏ nhưng lại không thoát được lỗ tai Bùi Hữu An.

Hắn liếc mắt nhìn bụng nàng.

Tuy Chân gia là nhà buôn nhưng Mạnh thị rất nghiêm khắc dạy dỗ quy củ cho nữ nhi. Thất lễ như vậy, trước giờ Gia Phù chưa từng tưởng tượng đến. Có vẻ từ sau khi bắt đầu nảy ra biện pháp nhảy lầu uy hiếp, tất cả mọi thứ đều không còn ra hình ra dáng gì nữa.

Gia Phù thẹn thùng ngậm miệng.

Để giả bộ suy yếu đến mức ngất xỉu trước mặt hắn, thời tiết như vậy, chẳng những nàng cố ý chỉ mặc một bộ y phục mùa xuân mỏng manh ngồi hứng gió lạnh trên đài, mà ban ngày từ sau khi Chương Phượng Đồng rời đi, nàng cũng không ăn uống chút gì.

Bùi Hữu An nhàn nhạt nói: "Đi dùng cơm đi!"

Hắn nói xong, xoay người đi ra ngoài. Gia Phù như được tha tội chết, vội vàng đi đến trước gương, nhanh chóng sửa soạn tóc tai và quần áo rồi vội vàng đi theo.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top