Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 20: 20

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3655 lượt xem
  • 2743 chữ
  • 2021-11-19 07:53:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phụ thân Tiêu Dận Đường là Vân Trung vương Tiêu Liệt, đất phong ở Vân Nam.

Là thế tử của vương phủ, theo luật lệ, khi chưa có chiếu thư hoặc sự cho phép của Hoàng đế, hắn cũng không được tự tiện rời khỏi Vân Nam. Nếu không, nhẹ thì bị coi là khinh thường pháp luật triều đình, nặng thì xem như mưu nghịch. Hơn nữa, chuyến này hắn rời Vân Nam là lén lút làm việc, trước đó vẫn chưa được sự cho phép của phụ thân hắn Vân Trung vương.

Ba năm trước, sau khi Thiếu đế bất ngờ băng hà lúc đi săn thú, tin đồn rằng thật ra hắn vẫn chưa chết mà trước đó đã có phòng bị nên lúc ấy thoát chết, lưu lạc ngoài dân gian không ngừng nổi lên. Vì sự tình quan trọng, mấy năm nay, Tiêu Dận Đường vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của Thiếu đế nhưng trước sau vẫn không có kết quả. Mấy tháng trước, hắn lại thu được tin tức của thám tử, gần đây Cẩm Y Vệ của triều đình liên tiếp xuất hiện ở vùng Phúc Kiến Tuyền Châu, khả năng là có liên quan đến tung tích của Thiếu đế. Lúc ấy Vân Trung vương đang cùng Tuyên Úy sử Mã đại nhân triều đình phái tới đi đến Điền Tây Mạnh Định phủ, gặp gỡ Mạnh Mật vương, Mộc Bang vương và thủ lĩnh người dị tộc ở phía Tây Nam, cảm hóa bốn bộ tộc, phô bày uy quyền của Hoàng đế. Vân Trung vương cũng không ở trong vương phủ. Tiêu Dận Đường sợ rằng sẽ chậm trễ thời cơ, phái người bí mất đi đưa tin tức cho Vân Trung vương, bản thân thì mang theo mấy thân tín đắc lực, suốt đêm cải trang rời khỏi Vân Nam. Một đường trắc trở, trằn trọc, cuối cùng cũng đã đuổi tới Tuyền Châu, không ngờ vẫn muộn một bước. Buổi tối hôm trước khi chạy tới bờ biển ngoài Thông Tân môn, hắn chỉ thấy mấy thi thể Cẩm Y Vệ.

Theo tin tức trong mấy ngày này, sự tình đêm đó dường như có liên quan đến Kim Diện Long Vương tung hoành trên biển gần đây.

Kim Diện Long Vương là người nào, vì sao lại liên quan tới Thiếu đế? Thiếu đế còn sống hay không? Đêm đó rơi vào tay Kim Diện Long Vương hay là đã sớm không còn trên đời, đêm đó chẳng qua chỉ đơn thuần là xung đột của Cẩm Y Vệ và Kim Diện Long Vương? Tất cả những nghi vấn này, trong thời gian ngắn, hắn không thể xác định được.

Nhưng có một điều hắn biết rõ, sự tình đã tới mức này, bản thân hắn có ở lại cũng vô dụng. Hơn nữa, hắn cần mau chóng trở về Vân Nam.

Mã đại nhân kia trên danh nghĩa là tới vỗ về nhưng không cần nói cũng biết chắc hẳn Hoàng đế sợ phụ vương liên hợp với những Man vương đó nên mới phái hắn đến giám sát phụ vương, quan sát từng lời nói hành động của phụ vương. Cho nên trước mặt một Tuyên Úy sử nho nhỏ này, phụ vương cũng phải một mực cung kính. Loại thời điểm này, lỡ như hành tung của hắn hoặc là tin tức hắn tự tiện rời khỏi Vân Nam bị bại lộ, đó chính là cái cớ tốt nhất cho triều đình làm khó dễ.

Dựa theo lịch trình đã định, cuối tháng này Mã đại nhân sẽ về Côn Minh. Là thế tử của Vân Trung vương, đến lúc đó hắn phải lộ diện trong vương phủ. Thời gian còn lại không nhiều lắm, hắn phải nhanh chóng rời khỏi Tuyền Châu, trở về Vân Nam.

Nhưng sau buổi tối hôm đó, liên tiếp hai ngày, ban ngày thành Tuyền Châu bị tra xét nghiêm ngặt, ban đêm cấm đi lại. Tiêu Dận Đường còn chưa kịp rút khỏi thành thì toàn thành đã bị phong tỏa, cắt đứt đường ra của hắn.

Trước khi đi tất nhiên hắn mang theo giấy phép thông hành chứng minh thân phận giả đã chuẩn bị trước, trước đó đi lại không bị ngăn cản nhưng lúc này, hắn vẫn sơ sót.

Sáng sớm hôm qua, khi hắn chuẩn bị lấy giấy phép thông hành ra khỏi thành, phía trước, một thương nhân đến từ Vân Nam bị bắt lại. Thương nhân kêu oan, thị vệ gác cổng thành đưa ra lý do là bên trên có lệnh, hễ là người quê Vân Nam, không cần hỏi nguyên nhân, trước tiên đều bắt lại.

Vì sao quan phủ muốn bắt người Vân Nam đi vào Tuyền Châu?

Tiêu Dận Đường suy đoán hẳn là Cẩm Y Vệ liên hệ sự việc lần này với Vân Trung vương phủ.

Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, vừa lúc cũng chứng tỏ hiện giờ sự phòng bị của Hoàng đế đối với phụ thân mình đã tới mức độ này rồi.

Giấy thông hành cũng vô dụng, vì thế hắn trở về nghĩ biện pháp khác.

Rất mau hắn đã nghĩ tới chủ thuyền mà ngày đó thuộc hạ Lưu Nghĩa xung đột trên đảo Phúc Minh.

Hắn nhớ rõ lúc ấy tên công tử quần là áo lượt kia lao tới tự xưng Chân gia, từ thuyền và giọng điệu của hắn mà phán đoán, Chân gia này hẳn là nhà giàu số một số hai ở Tuyền Châu.

Tuy hộ buôn bán địa vị thấp nhưng có thể trở thành nhà giàu, quan hệ với quan phủ địa phương chắc chắn không tầm thường. Có một số việc người khác không làm được nhưng những hộ thương nhân như vậy làm lại càng thông thuận.

Tin tức Lưu Nghĩa thám thính trở về xác thực suy đoán của hắn: Chân gia và quan viên châu phủ đi lại mật thiết, mà tên công tử quần là áo lượt kia tên là Chân Diệu Đình, ba năm trước mất cha, là nhi tử duy nhất của Chân gia.

Giống như cơ hội trời cho, sau khi cân nhắc, Tiêu Dận Đường không hề do dự, quyết định bí quá hóa liều, lấy nhi tử độc nhất của Chân gia để uy hiếp Chân gia, mượn mạng giao thiệp của Chân gia ở Tuyền Châu, mau chóng rời thành trở về Vân Nam.

Suốt một ngày hôm qua, thiếu niên kia vẫn không ra khỏi cửa. Mà Tiêu Dận Đường không thể chờ thêm nữa, vì thế nhân lúc đêm khuya, hắn và Lưu Nghĩa đột nhập vào Chân gia.

Tiêu Dận Đường vốn cũng không để Chân gia vào mắt, chẳng qua chỉ là một hộ thương nhân ở Tuyền Châu mà thôi. Gia nghiệp có lớn, thuê người canh gác nhà cửa cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. Không ngờ vì Chân gia toàn người già và trẻ nhỏ nên Hồ lão phu nhân rất coi trọng việc trông giữ nhà cửa, bỏ một số tiền lớn thuê một bổ đầu già họ Lâm đã về hưu. Bổ đầu này tổ chức người dưới, hết lòng làm tròn nhiệm vụ. Thêm nữa mấy ngày nay bên ngoài hỗn loạn, đêm đến hắn lại tự mình giữ cửa. Nhất thời Tiêu Dận Đường khó mà thuận lợi, hắn cũng có điều e dè, sợ lỡ như không thành, ngược lại còn kinh động quan phủ. Đến khi trời sắp sáng, hắn lui đến hậu hoa viên Chân gia, vốn định rút lui trước, không ngờ ông trời cũng giúp hắn. Sáng sớm, nhìn thấy tên công tử kia đang một mình tới hậu hoa viên, Tiêu Dận Đường và Lưu Nghĩa bèn đi theo.

Vừa rồi, khi đang định ra tay thì hắn nhìn thấy một thiếu nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp tìm tới đây. Hắn bèn tiếp tục ẩn nấp ở một góc, lẳng lặng nghe một phen đối thoại của hai huynh muội này, trong lòng càng thêm chắc chắn với kế hoạch của mình.

Nữ nhi Chân gia này đầu óc sáng suốt, có trật tự, tình cảm huynh muội có vẻ sâu sắc. Khống chế Chân Diệu Đình, bảo nàng ta đi truyền lời cho mình, không thể tốt hơn.

...

Gia Phù nhìn Tiêu Dận Đường xuất hiện mà không hề phòng bị, dừng lại trước mặt mình. Trong nháy mắt, ngực nàng đau đớn như bị kim đâm, trước mắt biến thành một màu đen, cảm giác đau đớn và tuyệt vọng cùng cực giống giây phút trước khi chết đời trước từ trên trời giáng xuống, một lần nữa vây kín lấy nàng.

Nàng nắm lấy khung cửa trong tầm tay, một bên bả vai không có sức lực dựa vào đó, nhắm mắt. Chờ cảm giác choáng váng đánh úp tới qua đi, nàng đứng thẳng thân mình, chậm rãi mở to mắt.

"Nơi này là nhà ta. Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

Nàng nhìn hắn chằm chằm, hỏi từng câu từng chữ, giọng nói rõ ràng dị thường.

Tiêu Dận Đường nao nao, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên mặt thiếu nữ đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nữ nhi Chân gia này cực kỳ xinh đẹp.

Trong vương phủ không thiếu mỹ nhân nhưng có thể nói, thiếu nữ này là mỹ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp Chẳng những da trắng như ngọc, dung mạo không ai sánh bằng mà nàng còn khiến người ta sinh ra loại cảm giác muốn ôm vào lòng yêu thương. Bất kể nam tử bình thường nào, đối mặt với một mỹ nhân như vậy, nảy sinh chút ý niệm cũng là hết sức bình thường.

Tất nhiên Tiêu Dận Đường cũng thích hưởng thụ mỹ nhân, nhưng hắn phân biệt rất rạch ròi khi nào nên làm chuyện gì.

Thời điểm này, dù mỹ nhân có xinh đẹp cỡ nào, với hắn cũng chỉ là công cụ mượn dùng thoát thân mà thôi.

Nhưng vừa rỗi nữ nhi Chân gia này bỗng làm hắn sinh ra cảm giác xao động kỳ quái nơi đáy lòng.

Hắn đi tới, trong nháy mắt nàng nhìn thấy hắn, trên mặt không còn màu máu, hai tròng mắt trợn lớn. Phản ứng và biểu cảm trong ánh mắt đầu tiên này không lừa được người, càng không thoát khỏi đôi mắt của Tiêu Dận Đường.

Nàng khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, dường như nàng nhận ra hắn, hơn nữa còn cực kỳ chán ghét và sợ hãi hắn. Trong nháy mắt này, nàng thoạt nhìn yếu ớt, thậm chí đứng không vững.

Nhưng rất nhanh nàng đã ổn định thần trí, khi mở to hai mắt, ánh mắt đã trở nên trong sáng và lạnh nhạt.

Điều này càng không tầm thường.

Một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi đột nhiên nhìn thấy người xa lạ xâm nhập vào hoa viên sau nhà mình, người đột nhập đánh ngã huynh trưởng xuống đất, nàng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

Bỗng nhiên, Tiêu Dận Đường muốn biết đây là phản ứng chân thật của nàng hay chỉ đang cố giữ bình tĩnh.

Nhưng giờ phút này, hắn không rảnh rỗi đi tìm tòi nghiên cứu điều này.

Hắn nhìn người thiếu niên trên mặt đất bị Lưu Nghĩa chĩa kiếm vào, nâng mắt lên, ánh mắt một lần nữa dừng trên mặt thiếu nữ trước mắt. Hắn nói: "Bây giờ lập tức đi nói cho người làm chủ ở nhà ngươi, ta muốn mau chóng ra khỏi thành. Chờ ta an toàn rời đi, ca ca của ngươi cũng sẽ được an toàn. Nếu không, hẳn sẽ chôn cùng ta."

...

Một chiếc xe ngựa bị phu xe thúc vội vàng xuất phát từ Chân gia, bên cạnh có Trương Đại và gã sai vặt Chân gia cưỡi ngựa đi theo, một đường lộc cộc về hướng Nghĩa Thành môn phía tây thành.

Hôm nay, trực ban Nghĩa Thành môn là Thạch Toàn Hữu. Hắn dẫn theo một đội người, phân chia bên trái phải cửa thành, tra xét toàn bộ ngựa xe ra vào cửa thành. Ngồi kiệu thì bọn họ vén rèm kiệu lên, đeo quang gánh thì cầm đao nhọn chọc vài cái vào sọt, người đi bộ thì bị khám xét tay nải, quát tháo la hét, phô bày uy phong. Bỗng nhiên từ xa thấy một chiếc xe ngựa, nhận ra Trương Đại cưỡi ngựa bên cạnh, Thạch Toàn Hữu ôi một tiếng rồi đi mấy bước ra đón. Trương Đại vội xuống ngựa, kêu xe ngựa dừng lại, hàn huyên với hắn vài câu. Còn chưa nói được mấy câu, bên trong xe ngựa chợt truyền ra tiếng nam tử mất kiên nhẫn: "Trương Đại, đằng trước có người chết cản đường à? Sao xe ngựa không đi nữa?"

Thạch Toàn Hữu đã biết người ngồi trong xe ngựa là cậu ấm nổi danh của Chân gia Chân Diệu Đình.

Cả thành Tuyền Châu không ai không biết cậu ấm Chân gia này, lúc trước hắn cũng từ xa xa trông thấy vài lần. Lúc này vừa nghe được tiếng, quả nhiên không phải người dễ chiều, hắn bèn cười nói: "Là Chân công tử à? Thật thứ lỗi, chắc công tử cũng nghe nói rồi, mấy ngày nay trong thành chúng ta không yên ổn, ta cũng là làm việc theo lệnh mà thôi. Chân công tử đây đang định đi đâu?"

Trương Đại thở dài, nói: "Chính là do bất ổn trong thành gây ra. Ngươi cũng biết đó, lão phu nhân nhà chúng ta đã lớn tuổi, phải lo liệu nhiều việc như vậy, vốn đã khó khăn. Mấy ngày nay trong thành lại náo loạn, chỉ sợ đến cuối tháng thuyền cũng không thể ra khơi, lão phu nhân lo lắng, hôm qua nhiễm phong hàn. Hôm nay, lão phu nhân vẫn nằm chưa dậy được, lại phải đến Tử Mạo sơn trang ngoài thành phía Tây có chút việc, sai tiểu gia nhà chúng ta đi thay. Làm phiền huynh đệ ngươi kiểm tra để ta và công tử đi sớm về sớm. Ngày mai ngươi có rảnh, ta lại tìm ngươi uống rượu."

Trương Đại nói, nháy mắt với hắn, ngay sau đó tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Đúng lúc gặp nhau ở đây, ta thuận tiện nói với ngươi một tiếng. Năm ngoái chủ nhân chúng ta đánh về một chiếc thuyền, mang theo không ít đồ tốt, chủ nhân nói ngươi thường xuyên dẫn huynh đệ tuần tra bến tàu nhà chúng ta, vất vả không ít. Năm trước bận rộn nhiều việc nên nhất thời chưa kịp cảm tạ ân tình, mấy ngày nay ngươi xem rảnh hôm nào, buối tối tới đây, ta dẫn ngươi đi xem."

Thạch Toàn Hữu như mở cờ trong bụng vì biết có thể kiếm chác được chỗ tốt. Nếu gác cổng thành bình thường, không xem mà cho qua luôn cũng không sao, chỉ là lần này cấp trên mệnh lệnh nghiêm ngặt, hắn cũng không dám chậm trễ, nói: "Phía trên có lệnh, bất kể nhà ai ra ngoài cũng phải kiểm tra rồi mới cho qua. Chân công tử, đắc tội." Nói xong hắn đi đến trước xe ngựa, đẩy cửa xe ra, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái. Thình lình thấy công tử Chân gia tựa lưng vào ghế ngồi, tóc cũng không búi chỉnh tề, buông xuống một nửa, quần áo xộc xệch. Trong lòng ôm một nữ tử, hắn đang vùi đầu vào vai nàng ta, chỉ lộ ra nửa cái trán. Nàng ta đưa lưng về phía cửa, tóc đen bóng đến độ có thể soi bóng người, cổ áo có hơi tán loạn, lộ ra một đoạn cần cổ trắng như tuyết. Tuy không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn cái gáy này thôi đã biết là dịu dàng đáng thương, khiến người mơ màng vô hạn.

Hai mắt Thạch Hữu Toàn bống nhiên ngây ra, nào còn dám nhìn kỹ, phục hồi tinh thần, vội vàng đóng cửa xe. Lấy lại bình tĩnh, Thạch Hữu Toàn thầm nghĩ, nghe nói trước giờ nhi tử Chân gia ăn chơi trác táng, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai, ra khỏi làm việc cũng không quên phong lưu khoái hoạt trên đường. Cũng là người này đầu thai đúng chỗ, sinh ra ở Chân gia nên mới có số mệnh như vậy, nghĩ đến bản thân cả ngày vất vả cũng chỉ đủ no bụng, quả nhiên người so với người mà tức chết. Hắn thầm than một tiếng, ra hiệu bảo thủ hạ nhường đường.

Trương Đại khom lưng nói câu cảm ơn rồi thét to một tiếng. Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, ra khỏi cửa thành.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top