Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 19: 19

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 3636 lượt xem
  • 4144 chữ
  • 2021-11-19 07:53:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giơ tay chém xuống, Vương Cẩm lập tức ngừng giãy giụa. Kim Diện Long Vương cất đao vào vỏ, vén mặt nạ lên, đây là một nam tử trung niên. Hắn định bái lạy Tiêu Úc nhưng lại được nâng lên.

Tuy người này râu ria đầy mặt nhưng liếc mắt một cái Tiêu Úc vẫn nhận ra, giật mình nói: "Đổng tướng quân?"

Kim Diện Long Vương tên là Đổng Thừa Mão, năm đó từng là thuộc hạ cũ của Vệ Quốc công, anh dũng thiện chiến, nhiều lần lập được công lao. Trước khi chết, Vệ Quốc công dâng tấu tiến cử Đổng Thừa Mão với Thiên Hi đế. Sau khi Đổng Thừa Mão trải qua triều đại Thiên Hi, trong những năm Thiếu đế tại vị, hắn vẫn luôn nắm giữ những chức vị quan trọng. Cho đến khi Thiếu đế bất ngờ qua đời, Thuận An vương lên ngôi, Đổng Mão bị cách chức với lý do mưu nghịch mà không có chứng cứ, áp giải về kinh xét xử. Trên đường, hắn được thuộc hạ cũ cứu thoát, từ đó không còn tin tức.

Ai ngờ, Kim Diện Long Vương tung hoành Nam Dương mấy năm nay lại chính là Đổng Đại tướng quân năm đó.

Đổng Thừa Mão cũng thổn thức khôn nguôi, nói vài câu: "Hoàng thượng, mấy năm nay ta vẫn luôn âm thầm tìm kiếm hỏi thăm tung tích người nhưng trước sau vẫn không có tin tức. May mà Đại công tử vẫn không từ bỏ, lần này Đại công tử tới kịp thời, sớm có sắp xếp, nếu không Đổng Thừa Mão có chết vạn lần cũng không hết tội!"

Đổng Thừa Mão nghĩ đến một màn nguy hiểm vừa rồi, trong lòng hãy còn sợ hãi, lại muốn tạ tội nhưng Tiêu Úc vội ngăn cản. Đổng Thừa Mão bèn nói: "Hoàng thượng, Đại công tử, các người chờ một lát, ta tập hợp mọi người đến nơi này." Nói xong, hắn xoay người vội vàng rời đi.

Tiêu Úc chuyển hướng sang Bùi Hữu An: "Thiếu phó, sao người biết ta ở đây?"

Bùi Hữu An nói: "Tai mắt của Cẩm Y Vệ không tầm thường, quan sát bọn họ tương đương như chính mình có tai mắt. Nhưng bọn họ hành động vô cùng bí ẩn, cấp bậc trên dưới phân chia rõ ràng, tin tức bảo mật, trừ khi cấp trên muốn cho cấp dưới biết, nếu không dù cài người vào trong cũng chưa chắc đã biết được tin tình báo chính xác. Lần này Vương Cẩm tới Tuyền Châu, hắn muốn bắt người, cần gì phải gióng trống khua chiêng lệnh cho các hộ buôn báo cáo danh sách cho phí công vô ích? Trực tiếp bắt toàn bộ là được, hơn nữa còn động tay với Kim gia, gây ra động tĩnh không nhỏ, khác biệt rất lớn với hành động bình thường của hắn. Ta đoán hẳn là hắn đã tra được gì đó, cố ý nhử người mà thôi. Hành động này của hắn có thể coi là con dao hai lưỡi, tuy đúng là dẫn được người lộ diện nhưng cũng hoàn toàn bại lộ ý đồ của mình. Lúc này, ta mới thừa cơ lợi dụng, lần theo hắn nên mới tìm được người."

Mặt mũi và thân thể Tiêu Úc còn ướt nhẹp, gió thổi tới khiến hắn rùng mình một cái.

Bùi Hữu An lập tức cởi áo khoác ngoài của mình.

"Không, không, thân thể thiếu phó quan trọng, ta không lạnh..." Tiêu Úc vội từ chối.

Bùi Hữu An hơi mỉm cười: "Không sao. Chút gió này ta vẫn chịu được. Thân thể người ướt hết rồi, đừng để bị lạnh." Nói rồi, áo khoác đã phủ lên trên vai Tiêu Úc, Bùi Hữu An lại buộc dây áo cho hắn.

Áo khoác ấm áp, dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn. Tiêu Úc nhìn Bùi Hữu An, vẫn không nhúc nhích, trong mắt dần hiện ra ánh nước loang loáng.

"...Đa tạ thiếu phó. Là ta quá ngu ngốc, trúng kế của hắn..."

Bùi Hữu An lắc đầu: "Hoàng thượng không cần tự coi nhẹ bản thân. Vương Cẩm làm việc nhiều năm, âm mưu quỷ kế, gian xảo khó lòng phòng bị, Hoàng thượng nào có thể tượng tượng đến? Tuy Hoàng thượng tuổi nhỏ nhưng trong lòng có chí hướng, thân ở bùn lầy mà vẫn nguyên vẹn tấm lòng son. Tiên đế ở trên trời có biết nhất định sẽ được an ủi."

Hắn an ủi thiếu niên xong, lại nói: "Thuận An vương một lòng muốn loại bỏ Tam vương gia, Vương gia cũng không phải vật trong ao, chỉ sợ không lâu sau sẽ nổi lên một trận chiến. Thắng bại khó đoán, người tạm thời đừng ra mặt. Tuyền Châu càng không thể ở lại. Trước tiên người đi cùng với Đổng thúc, chờ tin tức ngày sau của ta, được không?"

"Tất cả đều nghe theo sắp xếp của thiếu phó."

Tiêu Úc lập tức nói, ngập ngừng rồi lại nói: "Thiếu phó vĩnh viễn vẫn là thiếu phó của ta mà ta đã sớm không phải Hoàng thượng nữa rồi. Về sau, thiếu phó đừng gọi ta là Hoàng thượng, gọi ta Úc Nhi là được rồi. Có thể làm Hoàng đế hay không với ta cũng không quá quan trọng. Nhiều năm qua, thiếu phó không buông bỏ ta, hôm nay lại cứu ta, đó đã là tận trung lớn nhất với phụ hoàng ta rồi. Ta tuyệt đối không muốn thiếu phó vì ta mà đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm. Thiếu phó đồng ý với ta chứ?"

Bùi Hữu An chăm chú nhìn thiếu niên, thấy hai mắt cũng nhìn chính mình, vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn. Nhớ tới dáng vẻ thiếu niên này đọc sách mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật ở Thượng Thư phòng, trong lòng hắn chậm rãi trào ra cảm xúc ấm áp, mỉm cười gật đầu.

Đổng Thừa Mão rất nhanh đã chạy vội trở về, nói: "Hoàng thượng, Đại công tử, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh rời đi thôi." Hắn lại nhìn thi thể Vương Cẩm trên mặt đất: "Đại công tử, có nên xử lý sạch sẽ trước không?"

"Đổng thúc, ngươi có thể bảo đảm tối nay sẽ đưa được Hoàng thượng đi không?"

"Đại công tử yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố."

Bùi Hữu An trầm ngâm, nói: "Nếu ta tính toán không sai, giờ phút này trong thành Tuyền Châu vẫn còn một toán người nữa muốn tìm kiếm tung tích Hoàng thượng. Lỡ như bị bọn họ phát hiện thì không dễ dàng thoát khỏi như vậy đâu. Để lại thi thể, không cần xử lý."

Hắn nói có chút mập mờ, ban đầu Đổng Thừa Mão sửng sốt, nghĩ một chút liền hiểu ra, cười nói: "Vẫn là Đại công tử suy nghĩ chu đáo! Dùng thi thể này giữ chân những người đó mấy ngày, chắc hẳn không thành vấn đề."

Bùi Hữu An cười cười, dẫn Tiêu Úc rời đi.

Tiêu Úc đi được vài bước, chần chừ rồi dừng bước chân, thấp giọng nói: "Thiếu phó, lúc trước nếu không nhờ có nữ nhi Chân gia cứu giúp thì ta đã sớm chết rồi. Nếu Vương Cẩm này biết Chân gia từng cưu mang ta, hiện tại hắn đã chết rồi, vậy nàng có gặp nguy hiểm hay không?"

Bùi Hữu An hơi ngẩn ra, sau đó nói: "Yên tâm đi. Lần này xuôi Nam có hai tốp. Vương Cẩm tới Tuyền Châu, một tốp người khác nhận được tin tức sai, chia nhau ra đi tìm bắt người. Từ trước đến nay Vương Cẩm và người kia tranh đấu gay gắt, để độc chiếm công lao nên tuyệt đối không chia sẻ tin tức với nhau. Vương Cẩm đã chết, lúc trước hai tên người làm Kim gia bị hắn chộp tới bí mật thẩm vấn cũng đã bị đánh chết ngay tại chỗ, người khác sẽ không biết nội tình trong đó."

Tiêu Úc nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới lộ ra nụ cười: "Vậy thì tốt, ta sợ nàng ấy bị liên lụy."

Bùi Hữu An quay đầu nói: "Đổng thúc, sau này nếu thuyền của Chân gia đi lại trên biển, làm phiền ngươi quan tâm một chút."

Đổng Thừa Mão nói: "Đại công tử yên tâm, không cần người nói ta cũng biết."

Bùi Hữu An thoáng nhìn về phía thành Tuyền Châu ở phía xa, sau đó cất bước rời đi. Bóng dáng của đoàn người nhanh chóng biến mất vào bóng đêm mênh mênh mang mang.

Bọn họ đi không bao lâu thì Tiêu Dận Đường dẫn mấy người tới khu vực lân cận, phát hiện thi thể Cẩm Y Vệ trên mặt đất. Hắn lộ vẻ kinh ngạc, đứng bên cạnh, nhìn tùy tùng nhanh chóng kiểm tra thi thể. Một lát sau, tùy tùng đứng dậy, nói: "Thế tử, trên người thi thể rất sạch sẽ, không có thứ gì hết!"

Khi Tiêu Dận Đường đang trầm ngâm, dường như nơi xa theo gió truyền đến một trận tiếng động dị thường. Một tên thuộc hạ phụ trách trông chừng vội vàng chạy tới, nói: "Thế tử, có quan binh tới!"

Tiêu Dận Đường phóng tầm nhìn về phía xa, đã có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người cầm đuốc, nhíu mày: "Chia nhau tản ra, chớ bại lộ thân phận!"

...

Còn hai ngày nữa là tới nguyên tiêu, đáng ra phải là cảnh tượng người đi chơi nguyên tiêu khắp thành, đèn đuốc rực rỡ không thấy bóng đêm. Nhưng nguyên tiêu năm nay lại có điểm khác biệt. Quan phủ chẳng những hạ lệnh hủy bỏ hội đèn lồng, thực hiện giới nghiêm, ra lệnh nhà trọ và các hộ gia đình không được thu nhận người không có giấy thông hành, còn phong tỏa các cửa thành và hải cảng thông ra ngoài. Toàn bộ người, xe và tàu thuyền đi ra ngoài đều phải trải qua kiểm tra kỹ càng. Mọi người trong thành đều hoảng sợ, đầu đường cuối ngõ âm thầm đồn đại rằng Kim Diện Long Vương vào thành, quan phủ lùng bắt nghi phạm khắp nơi, người bị tra ra là không có hộ khẩu hoặc không có giấy thông hành đều bị bắt giữ.

Mấy ngày nay Gia Phù lo lắng không yên, lại thêm trong nhà xảy ra chuyện. Chuyện này không tính là lớn nhưng cũng khá phiền lòng. Đầu tiên là mấy ngày trước, tổ mẫu nói muốn tính chuyện hôn nhân cho cháu trai, Chân Diệu Đình không đồng ý, náo loạn mấy ngày. Thêm nữa, theo kế hoạch, đến tháng giêng, Chân gia sẽ có con thuyền đầu tiên ra biển trong năm nay. Hắn một lòng muốn lên thuyền ra khơi, tất nhiên tổ mẫu và Mạnh phu nhân không cho phép. Vì hai việc này, từ sau khi sang năm mới, trong nhà đã không yên ổn. Hôm qua Chân Diệu Đình lại đi tranh luận với tổ mẫu, tất nhiên không thu được kết quả. Tổ mẫu sợ hắn âm thầm chuồn lên thuyền nên gọi người tạm thời nhốt hắn ở trong phòng, chờ thuyền đi rồi mới thả hắn ra. Không ngờ sáng nay, phát hiện cửa sổ bị cạy, người đã đi mất từ bao giờ, bà vội vàng gọi người đi tìm. Người đi tìm từ lúc sáng sớm, lúc này lục tục trở về, bọn họ đều nói không thấy. Mấy ngày nay trong thành vốn đã không yên ổn, người gác cổng nói vừa rồi còn thấy trên đường gần đó có quan binh đi tuần qua. Tổ mẫu và Mạnh phu nhân đều có chút hoảng sợ, Gia Phù cũng rất lo lắng.

Người gác cổng trước, sau và cửa bên đều một mực đảm bảo, tuyệt đối không thấy công tử đi ra ngoài, tìm các nơi khắp nhà cũng không thấy. Gia Phù nghĩ xem rốt cuộc hắn đi nơi nào, bỗng nhiên nghĩ tới một nơi, vì thế vội vàng chạy tới.

Phủ đệ của Chân gia rất lớn, phía Tây Bắc hậu hoa viên có một xưởng chế tác, là nơi phụ thân sử dụng thời trẻ.

Từ nhỏ phụ thân Gia Phù thích làm nghề mộc, chế tạo các loại mô hình thuyền. Về điểm này, Chân Diệu Đình cũng giống phụ thân. Khi còn nhỏ, huynh ấy thường theo phụ thân tới nơi này chơi. Sau đó phụ thân bận rộn suốt ngày, quanh năm suốt tháng hiếm khi tới đây một lần, nơi này dần trở thành chỗ vui chơi của Chân Diệu Đình. Huynh ấy cũng có thể làm ra tượng gỗ xinh xắn. Nhưng từ sau khi phụ thân qua đời, mấy năm nay, nơi này dần hoang phế, ngày thường cửa nẻo đóng chặt, đến hạ nhân cũng rất ít tới nơi này.

Gia Phù chạy tới gian xưởng kia, đừng ở cửa, nghe thấy bên trong phát ra tiếng bào gỗ lạo xạo. Trước tiên nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiến đến khe cửa nhìn thoáng qua. Quả nhiên thấy ca ca đang ngồi trước băng ghế, cúi người, ra sức bào một khối gỗ. Trời rất lạnh nhưng trên người huynh ấy chỉ mặc một chiếc áo đơn, áo ngoài cởi ra, tùy ý ném bên cạnh, thoạt nhìn mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.

Gia Phù ra hiệu cho Đàn Hương nhanh đi báo cho mọi người, khỏi khiến mẫu thân và tổ mẫu tiếp tục lo lắng, bản thân đẩy cửa đi vào.

Chân Diệu Đình thấy muội muội đi vào, tay không ngừng lại, chỉ nói: "Muội muội, huynh biết muội muốn nói gì. Muội nói đi, huynh nghe là được, chỉ là đừng quấy rầy huynh làm việc!"

Ban đầu lòng Gia Phù rất tức giận nhưng thật sự tìm được hắn ở nơi này, nhìn dáng vẻ hắn mồ hôi nhễ nhại, lòng nàng dần dần mềm lại, nhìn quanh bốn phía, thở dài. Nàng lau mồ hôi cho hắn, nói: "Ca ca, muội vẫn luôn suy nghĩ, vì sao huynh nhất định phải muốn lên thuyền ra khơi? Huynh có thể nói với muội không?"

Chân Diệu Đình không đáp, tiếp tục hùng hục bào gỗ.

"Đến nay huynh vẫn còn nghĩ phụ thân chưa chết, chỉ đang lưu lạc ở một nơi không thể trở về. Huynh không tự mình ra ngoài tìm một lần, huynh chưa từ bỏ ý định có phải không?"

Chân Diệu Đình ngừng tay.

Gia Phù ngồi xuống bên cạnh đống vật liệu gỗ, ôm đầu gối ngây người.

Ban đầu, Chân Diệu Đình còn tiếp tục bào gỗ, dần dần động tác ngày càng chậm rồi cuối cùng ngừng lại, không nhúc nhích nữa.

Ánh sáng trong xưởng lờ mờ tối tăm, không khí hiện lên mùi ẩm mốc nhàn nhạt. Gia Phù ngây người một lát, nói: "Ca ca, huynh len lén nhớ cha, muội cũng vậy. Muội cũng mong ông ấy không có chuyện gì nhưng đây là điều không có khả năng. Huynh không thể cứ mãi như vậy được. Có vài lời muội đã sớm muốn nói với huynh, nhân tiện lúc này nói hết một lượt đi! Nếu huynh cảm thấy khó nghe, đó là vì tất cả lời muội nói đều là lời nói thật. Huynh còn nhớ chuyện xảy ra năm trước trên đảo Phúc Minh lúc chúng ta trở về không? Lần đó không phải huynh hoàn toàn sai, người kia vô lễ với Trương thúc trước, huynh bảo vệ Trương thúc vốn là không sai. Nhưng sau đó người kia rời thuyền, những người đó thoạt nhìn đều không phải hạng người lương thiện. Chúng ta ra ngoài nếu có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện, chịu thiệt một chút thì có sao? Huynh không nhẫn nhịn được, náo loạn một hồi. May mắn mấy người kia tự bỏ đi, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Chân Diệu Đình hừ một tiếng: "Lời này của muội không đúng rồi. Lúc ấy người kia gây sự trước, còn đẩy huynh ngã xuống đất, huynh mắng vài câu thì có gì là không đúng?"

Gia Phù nói: "Huynh đánh lại hắn không? Huynh biết những người đó địa vị thế nào không? Huynh mắng vài câu cho sướng miệng, lỡ đắc tội phải người chúng ta không đắc tội nổi, hại cả nhà, huynh tính phải làm sao?"

Chân Diệu Đình nói thầm: "Có địa vị gì được chứ? Ở Tuyền Châu này, ai không phải nể mặt nhà chúng ta vài phần?"

Gia Phù cười lạnh: "Huynh cũng biết Tuyền Châu lớn như vậy. Năm trước vào kinh, chẳng lẽ còn chưa hiểu ra chút gì? Tùy tiện dạng người gì, chỉ cần là quan thì chúng ta đã kém một bậc rồi. Còn những người hơi có chút quyền thế, nếu có lòng muốn làm khó chúng ta, chẳng phải dễ dàng như bóp chết con kiến. Ca ca, lúc trước vì huynh một lòng bảo vệ muội nên muội chưa nói. Ngày ấy huynh vọt vào, cương quyết muốn gặp lão phu nhân, còn nói lời mạo phạm. Nếu không phải chúng ta may mắn, chó ngáp phải ruồi, gặp người sáng suốt như lão phu nhân, đổi lại là người khác, huynh thử nói xem sẽ thế nào?"

Chân Diệu Đình ngẩn ra.

"Trước tiên chúng ta phải tự mình đứng lên, đủ lớn mạnh rồi thì người khác mới không dám cũng không thể động vào huynh. Người tự đứng vững trước, sau đó mới đứng vững với người. Ở Tuyền Châu, huynh đi ra ngoài, người ta nghe được tên tuổi của huynh đều gọi huynh một tiếng "Gia". Đó là hướng về phía nhà chúng ta, gia nghiệp phụ thân chúng ta để lại, không phải hướng về phía huynh. Nói câu khó nghe, lỡ như có chuyện, chỉ với bản thân huynh, ai sẽ nể mặt huynh? Muội cũng không nói cao xa, nói về Ngọc Châu tỷ tỷ đi. Huynh thích nàng ấy. Chẳng qua nàng ấy chỉ là một nha đầu thôi nhưng ca ca huynh có thể làm gì? Huynh chỉ có thể lén lút đi tìm nàng ấy, có thể nói một hai câu đã là may mắn rồi. Trước tiên chưa nói Ngọc Châu tỷ có thích huynh hay không, kể cả nàng ấy có thích huynh, huynh có tự tin đường đường chính chính tới mở miệng đón nàng ra khỏi đó? Huynh không có!"

Chân Diệu Đình chậm rãi đỏ mặt.

"Học hành không được thì thôi, hiện giờ tổ mẫu và mẫu thân cũng không ép huynh. Nhưng ít ra, ca ca vẫn phải gánh vác trách nhiệm nhi tử độc nhất của Chân gia chứ? Muội còn nhớ ngày ấy khi Nhị biểu ca tới, huynh lao tới nói nếu muội không gả được, cùng lắm là huynh nuôi muội cả đời! Ca ca, muội có huynh che chở thật sự là may mắn của muội. Chỉ là phụ thân đã không còn, tổ mẫu già rồi, nếu huynh cứ mãi như vậy, kêu muội biết dựa vào huynh thế nào đây?"

Nói đến chỗ xúc động, mắt Gia Phù hiện ánh nước: "Ca ca, huynh nói vì sao lúc trước nhà chúng ta muốn gả muội tới nhà bọn họ? Vì sao mẹ phải cẩn thận nịnh nọt bọn họ? Là tổ mẫu sợ huynh không nên thân, ngày sau không thể tiếp quản gia nghiệp Chân gia nên mới nghĩ dùng muội để đổi lấy chỗ dựa cho huynh! Chỉ là bên kia nước quá đục, mẹ không đành lòng nên mới dẫn muội trở về. Ca ca, nếu huynh thật sự muốn yêu thương che chở muội cả đời, vậy hãy lấy ra dáng vẻ huynh trưởng nên có, đừng cả ngày ảo tưởng không thực tế, chú tâm làm việc, dựng thân lập nghiệp. Nếu không lúc này, dù mẹ liều mạng bỏ qua trách cứ của tổ mẫu mà từ chối việc hôn nhân này nhưng lần tới còn có nhà khác đang chờ muội. Nhà chúng ta do tổ mẫu định đoạt. Rốt cuộc ca ca có hiểu hay không?"

Chân Diệu Đình ngây dại.

Vừa rồi muội muội nhắc đến Ngọc Châu, hắn cảm thấy trong lòng như bị kim châm, lại nói đến hôn sự với Bùi gia, hắn dường như bị đánh tỉnh.

Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng muội muội được gả đến Bùi gia là do nàng may mắn, sau này làm người bề trên, lại không ngờ đằng sau còn có ẩn tình như vậy.

Hắn hổ thẹn vạn phần, đầu càng cúi thấp, hận trên mặt đất không có lỗ lẻ nào để hắn chui vào. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, cắn răng nói: 'Muội muội, muội đừng nói nữa! Huynh biết huynh lêu lổng! Khiến muội muội phải đánh đổi để giành lấy chỗ dựa cho huynh, Chân Diệu Đình huynh là cái thứ gì chứ! Muội đừng đau khổ, sau này huynh nhất định sẽ không để muội muội chịu ấm ức vì huynh!"

Những lần trước, bất luận trong nhà mắng chửi hay tận tình khuyên bảo thế nào, ngoài mặt ca ca đồng ý nhưng quay đầu lại vẫn chứng nào tật ấy. Gia Phù chưa từng thấy hắn lộ ra dáng vẻ xấu hổ như giờ phút này, trong lòng cũng cảm giác được lần này ca ca đồng ý hoàn toàn khác biệt với các lần trước.

Vạn sự khởi đầu nan, cho dù hiện tại hắn chưa thể hoàn toàn thay đổi nhưng chỉ cần trong lòng hắn thật sự có điểm xúc động, đó chính là một sự bắt đầu tốt.

Cuối cùng, tảng núi đè nén trong lòng nàng mấy ngày nay đã biến mất. Gia Phù nhìn mô hình thuyền gỗ bên cạnh mà hắn đang làm, nói: "Ca ca, trước tiên làm xong cái này đi, tặng cho muội."

Chân Diệu Đình gãi đầu: "Huynh làm không đẹp bằng cha. Nếu muội không chê thì ta tặng muội."

Gia Phù nói: "Ca ca tặng, muội đều thích."

Chân Diệu ĐÌnh nhếch miệng cười, vội vàng bào gỗ, nói: "Huynh làm sắp xong rồi, muội muội chờ chút, rất nhanh thôi."

Gia Phù gật đầu, chống cằm tươi cười ngồi bên cạnh, nhìn hắn bận rộn. Một lát sau, Chân Diệu Đình không tìm thấy ống mực, Gia Phù đứng dậy tìm giúp hắn. Nhìn quanh một vòng, nhìn thấy ống mực rơi bên đống vật liệu gỗ ở một góc, nàng bèn đi tới, xoay người lại nhặt. Lúc ngẩng đầu, trong phút lơ đãng, nàng nhìn thấy phía sau đống gỗ có chân một nam nhân đi ủng đen, lộ ra nửa cái mũi giày.

Gia Phù lắp bắp kinh hãi, lồng ngực đập dồn dập. Ổn định thần trí, nàng đang định làm bộ như không có việc gì lui ra ngoài thì Chân Diệu Đình đi tới: "Ở ngay trước chân muội đó, sao muội không nhặt lên?"

Gia Phù cầm lấy ống mực, đứng dậy, quay đầu nắm lấy cánh tay hắn rồi lập tức kéo hắn ra ngoài, miệng nói: "Ca ca, muội nhớ ra rồi, vừa rồi mẹ rất sốt ruột. Muội ra ngoài tìm huynh được một lát rồi, hay là chúng ta về trước đã, thuyền này huynh từ từ làm rồi đưa muội sau cũng không muộn..."

Nói xong, nàng nhéo mạnh cánh tay hắn một cái, đè thấp giọng nói: "Đừng quay đầu lại, đừng nói chuyện, đi ra ngoài cùng muội!"

Đầu óc Chân Diệu Đình hoàn toàn mờ mịt nhưng thấy hai mắt muội muội nhìn thẳng về phía trước, thần sắc gấp gáp, há miệng thở dốc rồi lại ngậm miệng lại.

Khi hai người đang vội vàng rời khỏi cửa lớn phòng chế tác thì một âm thanh truyền tới từ phía sau lưng: "Đứng lại!"

Da đầu Gia Phù tê dại, lôi kéo Chân Diệu Đình còn chưa hiểu rõ sự tình, nhấc chân chạy như điên ra ngoài. Đang định há miệng kêu to thì một bóng người vụt qua, cửa đã bị chặn. Một thành kiếm dài sáng như gương chắn ngang trước mặt nàng.

Gia Phù lập tức nhận ra lại là người ngày ấy hỏi lên thuyền sinh ra xung đột ở đảo Phúc Minh.

Chân Diệu Đình sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, mở to hai mắt, đang định mở miệng. Người nọ đã tiến lên, đánh một chưởng vào sau cổ Chân Diệu Đình. Lời của Chân Diệu Đình còn chưa kịp tới cổ họng thì người đã ngất đi, ngã trên mặt đất.

Gia Phù nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, đột nhiên quay đầu lại. Nàng thấy Tiêu Dận Đường xuất hiện phía sau đống gỗ, chậm rãi đi về hướng mình.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, vô tình như đao ngừng trên mặt nàng, tựa như muốn cắt da nàng sâu tới tận máu thịt. Đôi môi mỏng lại mang theo nụ cười dịu dàng: "Tiểu thư đừng sợ. Tuy ta không phải hạng người lương thiện nhưng chỉ cần ngươi làm theo căn dặn của ta, ta bảo đảm sẽ không tổn thương ngươi dù chỉ một sợi lông tơ."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top