Đúng lúc chàng thiếu niên định ra sức ném ngọc tỷ cầm trong tay vào sóng biển, một âm thanh chợt vang lên phía sau lưng hắn: "Từ biệt ba năm, tiểu Hoàng thượng, người vẫn khỏe chứ? Vương Cẩm dập đầu với tiểu Hoàng thượng."
Thiếu niên dừng tay, chậm rãi quay đầu lại.
Một người hiện thân từ trong bóng đêm tối tăm, mũi khoằm, mặt dài, lối ăn mặc hết sức bình thường - y phục xanh, mũ quả dưa. Miệng hắn nói dập đầu nhưng lại chỉ giả vờ cung kính khom người, biểu cảm như cười như không. Hai mắt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, hiện lên tia nhìn lạnh băng như rắn độc, dưới bóng đêm trông lại càng đáng sợ hơn.
Vẻ mặt của thiếu niên hơi biến đổi, bả vai vừa động, người kia lại nói: "Tiểu Hoàng thượng, nếu người dám nhảy xuống biển hoặc ném đồ vật trong tay, kết cục của tiểu cô nương Chân gia kia sẽ còn thảm hơn người Kim gia không biết bao nhiêu lần. Hẳn là người biết thủ đoạn của ta rồi."
Giọng điệu của hắn ta nham hiểm, khiến người ta không rét mà run.
Thân hình của thiếu niên khựng lại.
Từ trước đến nay Vương Cẩm thâm trầm, không lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng giờ phút này, nhìn bóng lưng thiếu niên khựng lại, hắn vẫn không nén được cảm giác mừng rỡ trào ra từ dưới đáy lòng, ánh mắt càng thêm lấp lánh.
"Nếu tiểu Hoàng thượng ngoan ngoãn trở về cùng ta, ta đảm bảo sẽ không làm khó dễ người, ta thề sẽ không động đến người Chân gia dù chỉ nửa đầu ngón tay, nếu vi phạm, trời tru đất diệt! Hơn nữa, lúc này người Chân gia cũng lập công lớn, ta sẽ báo Hoàng thượng khen ngợi bọn họ. Nếu không có tiểu cô nương Chân gia, sợ là hiện giờ tiểu Hoàng thượng đã mất rồi."
Nếu thiến niên này - người đã từng là Thiếu đế Tiêu Úc cứ như vậy bị người Kim gia ném xuống biển táng thân bụng cá, tất nhiên Kim thượng sẽ bớt đi một mối họa ngầm. Nhưng nếu vậy thì ngọc tỷ truyền quốc khiến Thiên Hi đế mơ ước ngày đêm sao có thể lại thấy ánh mặt trời?
Ai có thể ngờ nó bị Tiêu Úc giấu ở nơi này?
Tiêu Úc chậm rãi xoay người, đối mặt với Vương Cẩm.
"Tiểu Hoàng thượng, chắc hẳn người không nghĩ đến tất cả đều là cái bẫy do Vương Cẩm ta thiết kế?"
Kế hoạch lần này thật sự đến chính hắn cũng cảm thấy vừa lòng, gương mặt không nhịn được lộ ra chút đắc ý.
"Tiểu Hoàng thượng, người rất thông minh, năm đó sau khi để người may mắn chạy thoát, người chạy trốn đến một nơi như Tuyền Châu. Lĩnh Nam vốn cách xa Hoàng đế, Tuyền Châu lại càng là đủ loại người hỗn tạp. Muốn tìm một người cố tình muốn che giấu bản thân đúng là giống như mò kim đáy biển. Nhưng người xem thường ta rồi. Mấy năm nay, để tìm được người, ta phái đi vô số người, bọn họ giả làm thủy thủ, cửu vạn, tra xét những nơi ở phía Nam mà người có thể lẩn trốn. Trời không phụ người, rốt cuộc tháng trước, ta được tin có người nhìn thấy một thiếu niên câm có tướng mạo giống người ở bến tàu Kim gia Tuyền Châu. Vì thế, ta tự mình tìm tới đây, phí không ít sức lực, thu được tin tức người suýt chết thì được người Chân gia hết sức cứu chữa. Đáng ra ta có thể sớm mang người đi nhưng khi đó ta chưa xác định được người chính là tiểu Hoàng thượng. Dù gì mấy năm nay, dáng vẻ người đã thay đổi, hơn nữa người giả ngu cực giống, suýt chút nữa ta cũng bị lừa. Ta còn biết giả sử người là tiểu Hoàng thượng, như vậy dẫn tiểu Hoàng đế đi rồi, người đã tìm được nhưng ngọc tỷ này..."
Hắn nhìn đồ vật trong tay thiếu niên, không nhịn được nuốt nước bọt - giống như nhìn thấy vinh hoa phú ở phía trước vẫy tay với mình.
"... Có lẽ rất khó để thuận lợi hỏi ra từ miệng người. Cho nên ta thiết kế ra cái bẫy này, cố ý thả ra tin tức tra xét thiếu niên không hộ khẩu, lại xuống tay với Kim gia. Quả nhiên, người bị kinh động, lặng lẽ rời đi. Trước khi rời đi, tất nhiên người sẽ không quên mang theo khối ngọc tỷ quý giá này của người."
"Tiểu Hoàng thượng, người rất thông minh nhưng rốt cuộc vẫn còn hơi non nớt, không thể trách người..."
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng kia, bước một bước về phía thiếu niên, vươn tay dỗ dành: "Tiểu Hoàng thượng, đưa nó cho ta đi! Dù sao Hoàng thượng cũng là thúc thúc của người, người trở về cùng ta, chẳng qua chỉ là không được làm Hoàng đế mà thôi. Mấy năm nay người lẩn trốn giữa đám người dơ bẩn, hẳn là khổ sở không ít, giờ chắc cũng biết thiên hạ này rất nhiều người xui xẻo. Người trở về làm một Vương gia an nhàn, yên ổn sống nốt nửa đời còn lại, có gì mà không tốt?"
Tiêu Úc im lặng một lát rồi chợt cười nhạo một tiếng: "Làm khó vị Nhị hoàng thúc của ta. Tuy làm Hoàng đế, mấy năm nay mỗi lần đại lễ tế trời, chắc hẳn trong lòng luôn không đủ tự tin? Thôi, mạng này của ta vốn đã bị ông trời thu lại từ mấy tháng trước rồi. Đến ngôi vị Hoàng đế cũng đã bị hắn cầm đi rồi, cớ gì còn ôm chặt thứ này không buông? Hắn muốn, vậy cho hắn là được!"
Hắn ném ngọc tỷ về phía Vương Cẩm, ngọc tỷ vẽ ra một đường cong trong không trung. Vương Cẩm mừng như điên, tung người bắt lấy, cất vào túi đeo bên người rồi nói: "Tiểu Hoàng thượng, người cũng theo ta đi. Ta bảo đảm chỉ cần người không trốn, ta tuyệt đối không khó dễ người."
Tiêu Úc cười lạnh lùng, cổ tay vừa chuyển động, trong tay đã có thêm một cây dao nhỏ. Dưới ánh trăng, cây dao phát ra ánh sáng lấp lánh mang theo hơi rét lạnh.
Vương Cẩm ngẩn ra. Vẻ mặt Tiêu Úc lập tức chuyển thành ngạo nghễ: "Để người giết ta, chi bằng ta tự sát! Sau khi ta chết, người cắt đầu ta mang đi, chắc hẳn Nhị hoàng thúc sẽ được an tâm. Chân gia Tuyền Châu không hề liên quan gì với ta. Nhật nguyệt sáng tỏ, trời đất chứng giám. Sau khi ta chết, nếu ngươi vi phạm lời thề vừa rồi, chắc chắn không được chết già."
Hắn từng là thiên tử cao quý, ngồi trên bốn bể mà nay rơi vào bùn đất, cả ngày làm bạn với dân thường hèn mọn. Nhưng giờ khắc này, ánh mắt thâm sâu khiến lòng Vương Cẩn cũng sinh ra sợ hãi, không dám nhìn thẳng, chậm rãi cúi đầu.
Tiêu Úc xoay người, mặt hướng về trời cao phía Bắc đen nhánh xa xôi không thể với tới, thần sắc trang trọng, hành lễ ba quỳ chín lạy rồi đứng dậy thẳng tắp.
Dưới ánh trăng, gương mặt thiếu niên bình thản, cô độc, mặt mũi kiên nghị.
Hắn nhắm mắt, ngửa đầu hướng về bầu trời đầy sao, cùng với tia sáng sắc lạnh lóe lên, hắn vung dao nhỏ kề hướng yết hầu chính mình. Mắt thấy ngay lập tức sẽ máu bắn ba thước, đúng vào giờ phút này, một tiếng động truyền theo gió: "Ngửa mặt không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với người. Vương Cẩm, hiện giờ ngươi là Trấn phủ tứ phẩm, người nổi bật trong Cẩm Y Vệ. Nhưng ta nhớ không lầm, ngươi đứng thứ 36 trong kỳ thi võ năm Đinh Hợi Thiên Hi thứ mười. Năm đó chỉ lấy 35 người. Ngươi vốn tên là Lạc Tôn Sơn, Tiên đế nghe danh ngươi hiếu thảo, không đành lòng để lại một mình mẫu thângià ở quê nhà nên dẫn theo mẫu thân vào kinh đi thi, phí đi đường dùng hết, hai mẹ con ngủ dưới gầm cầu qua ngày. Ngươi ăn xin được miếng thịt nướng ngoài chợ, bản thân nhịn ăn, mang về cho mẫu thân ăn trước. Tiên đế cảm động bởi lòng hiếu thảo của ngươi, đặc cách thêm ngươi vào danh sách trúng tuyển nên ngươi mới có tiền đồ làm quan như hiện giờ. Tiên đế với ngươi, trước có ơn vua, sau có ơn thầy. Thời thế đổi thay, hiện giờ vì Thuận An vương, ngươi không màng ơn của Tiên đế, về tình có thể tha thứ nhưng vì vinh hoa của bản thân mà ngươi bức ép máu mủ của Tiên đế như vậy!"
"Vương Cẩm, ngươi không hổ với trời, không thẹn với người sao?"
Bốn phía tối đen, sóng biển vỗ ào ào, gió đêm thổi mạnh, từng câu từng chữ lọt vào tai. Tiêu Úc vào Vương Cẩn đều nghe được, hai người đều bị chấn động.
Tiêu Úc mở to mắt, quay đầu lại theo tiếng động, không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử đứng cách đê biển mấy trượng. Chàng trai kia mặc một thân y phục đen, nếu không nhìn kỹ, bóng người kia gần như hòa làm một với đêm tối.
"Ngươi là người phương nào?"
Vương Cẩm rút đao, lạnh giọng quát.
Người kia ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ bước về phía Tiêu Úc, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, che hắn ở phía sau.
Hắn quay mặt lại, nói với Tiêu Úc đang mở to hai mắt nhìn mình: "Từ biệt nhiều năm, Hoàng thượng còn nhớ ta không? Năm đó khi ta rời kinh, người vẫn là Thái tử, ta nhớ mới sáu bảy tuổi mà thôi. Tác phẩm cuối cùng ta dạy người là "Tả Truyện - Vương Tôn Mãn với Sở Tử". Ta nhớ lúc ấy người còn chưa kịp giao bài tập ghi chú của người."
Giọng nói của hắn ôn hòa, ngữ điệu không nhanh không chậm, ánh trăng soi sáng một gương mặt tài hoa của nam tử trẻ tuổi.
Tiêu Úc đột nhiên mở to hai mắt, thất thanh nói: "Thiếu phó! Người là Bùi thiếu phó!"
Chàng trai kia hơi mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy. Bùi Hữu An tới muộn, khiến Hoàng thượng chịu khổ rồi."
Trong nháy mắt này, trong mắt thiếu niên lóe ra vô ánh sáng và kích động vô hạn.
Ba tuổi hắn được lập làm Thái tử, bốn tuổi đi học. Sau khi vỡ lòng, phụ hoàng hắn Thiên Hi đế tuyển cho hắn mấy thầy giáo, trong đó vị hắn thích nhất là Bùi Hữu An năm đó chỉ mới mười bốn tuổi.
"Thiếu phó, mấy năm nay người ở đâu... Lúc ấy, ta đã làm xong bài tập kia rồi, chờ người đến nhưng người vẫn không tới xem cho ta... Sau đó ta đăng cơ, từng tìm người khắp nơi nhưng trước sau vẫn không có tin tức của người. Ta cho rằng người đã..."
Hắn vội chạy về phía Bùi Hữu An, giọng nói nghẹn ngào.
Bùi Hữu An nhẹ nhàng vỗ lưng để hắn yên lòng.
"Bùi Hữu An? Bùi Hữu An! Thật sự là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?"
Cuối cùng, Vương Cẩm đã nhận ra hắn, hai mắt chăm chú nhìn hắn, ngạc nhiên kêu lên mấy câu, mặt mũi khiếp sợ: "Ngươi thật to gan! Kim thượng đã đăng cơ ba năm, trời yên biển lặng, cả triều hưởng ứng, chẳng lẽ ngươi ngang nhiên chống lệnh? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần ngươi sẵn sàng góp sức cho Hoàng thượng, với tài năng của ngươi, Hoàng thượng nhất định sẽ trọng dụng. Nếu ngươi cứ u mê không tỉnh, ngươi không sợ ta trở về báo cho Hoàng thượng, liên lụy đến người Bùi gia sao?"
Bùi Hữu An nói: "Ngươi cảm thấy tối nay ta sẽ để ngươi còn sống rời khỏi đây sao?"
Giọng nói của hắn vẫn bằng phẳng nhưng ngữ điệu lạnh lẽo lại được thể hiện rất sinh động.
Vương Cẩm sửng sốt, liếc mắt đánh giá hắn một cái, sau đó cười lạnh: "Bùi Hữu An, ngươi không khỏi quá mức ngông cuồng rồi. Ta biết để nâng cao sức khỏe, ngươi từng mời thầy dạy kiếm, cũng từng trải qua sa trường cùng Vệ Quốc công nhưng chỉ bằng ngươi, muốn giết ta, chỉ sợ vẫn là nằm mơ."
Bùi Hữu An hơi mỉm cười, nhìn hắn chăm chú: "Ai nói ta phải tự ra tay giết ngươi?"
Mặc Vương Cẩm khẽ biến sắc, nhìn quanh bốn phía, huýt gió một tiếng bén nhọn.
Huýt một tiếng, bốn phía vẫn không có động tĩnh, bên tai vẫn chỉ có tiếng gió và sóng biển.
"Không cần nhìn. Thủ hạ của ngươi đều chết rồi." Bùi Hữu An nói.
Vương Cẩm cắn răng, rút đao bước nhanh về phía Bùi Hữu An, thân hình nhanh nhẹn như ưng, chớp mắt đã tới gần. Khi khoảng cách chỉ còn bài bước, bỗng nhiên một bóng người chạy nhanh về nơi này, trong gió nghe tiếng hắn cười to: "Đại công tử nói không sai! Vương Cẩm, những nanh vuốt ngươi mang đến đều bị huynh đệ của ta xử lý rồi!"
Người này vóc dáng cao lớn, giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ là người trung niên. Mặt hắn che bởi một tấm mặt nạ, dưới ánh trăng hiện lên ánh đồng, chỉ lộ ra hai con mắt, thoạt nhìn dáng vẻ có chút kỳ quái, chỉ chớp mắt, hắn đã chạy tới áp sát.
Vương Cẩm lại lần nữa lắp bắp kinh hãi: "Kim Diện Long Vương?"
Kim Diện Long Vương là thủ lĩnh hải tặc nhanh chóng nổi danh ở vùng Nam Dương trong mấy năm gần đây, tụ tập một đám người chiếm giữ các đảo, thế lực trên biển rất to lớn. Nhưng khác với những tên hải tặc động chút là giết người, khiến người đi biển nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi biến sắc, Kim Diện Long Vương chỉ thu phí bảo hộ thông qua tuyến đường biển mình quản lý, một khi nhận phí bảo hộ, hắn nhất định bảo đảm tàu buôn bình an. So với đi đường vòng, bị hải tặc khác cướp bóc nguy hiểm bỏ mạng, chủ thuyền lại thích giao nộp phí bảo hộ cho Kim Diện Long Vương để mong thông hành thuận lợi. Quan phủ cũng bó tay với hắn. Bởi vì hắn không bao giờ để lộ mặt thật, luôn đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng nên người trên biển gọi hắn là Kim Diện Long Vương.
Người kia cười nói: "Ngươi cũng biết ta? Giết loại người như ngươi cần gì Đại công tử tự ra tay? Để ta là được."
Vương Cẩm nghiến răng nghiến lợi, rút kiếm giao đấu một trận. Chỉ nghe thấy hắn hét thảm một tiếng, tay cầm đao của hắn bỗng nhiên bị chặt đứt, cánh tay cùng với thân đao bay ra ngoài.
Vương Cẩm đau đớn ngã xuống đất, ôm cánh tay đứt đang phun trào máu tươi kia của mình, hai mắt trợn lên, nhìn chằm chằm Bùi Hữu An. Trong mắt tràn đầy vẻ không cảm lòng và oán hận.
Bùi Hữu An ngồi xổm trước mặt hắn, lấy ra khối ngọc tỷ bị hắn bỏ vào túi, lau đi vết máu dính bên trên, bày ra trong lòng bàn tay, quan sát dưới trăng một lát. Sau đó, Bùi Hữu An đứng dậy, nói với Kim Diện Long Vương: "Đổng thúc, cho hắn một cái chết thoải mái đi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận