Từ trước đến nay có quy củ đi thuyền ra ngoài không nên tùy tiện mang theo người giữa đường không rõ lai lịch. Huống chi mấy người này, tuy họ đều ăn mặc lối thương nhân bình thường nhưng người nào người nấy cao lớn khỏe mạnh, nam nhân được gọi là công tử kia lại càng ngang tàng dũng mãnh. Trương Đại là thân thích của Chân gia, lại quản sự nhiều năm, vốn tính cẩn thận, trên thuyền còn có chủ mẫu, sao có thể dễ dàng cho người đi lên. Hắn đang định mở miệng uyển chuyển từ chối thì người nọ lại nói: "Yên tâm! Chúng ta tới Trấn Nam môn buôn bán không phải lần một lần hai. Cần mau chóng đến nơi nhưng thật sự không có thuyền, sợ chậm trễ, lại thấy thuyền nhà ngươi hẳn là thuyền tốc hành nên chúng ta mới cố ý xin đi nhờ đoạn đường. Mọi người ra ngoài khó tránh khỏi tình cảnh khó xử, giúp đỡ lẫn nhau cũng thuận lợi cho bản thân ngày sau!" Nói rồi hắn ném một nén bạc năm lượng lên mũi thuyền.
Trấn Nam môn là một trong những khu vực phồn hoa nhất Tuyền Châu. Trương Đại nghe giọng điệu hắn ta thành khẩn mà cũng có lý, lại hỏi vài câu liên quan đến việc buôn bán ở Trấn Nam môn. Người nọ trả lời từng câu, không hề có chút sai lầm, nghe đúng là giống người quen thuộc nơi đó. Hắn chần chừ, bảo hắn ta chờ một lát, bản thân tới hỏi ý Mạnh phu nhân.
Trên bờ, rốt cuộc lực chú ý của Tiêu Dận Đường đã chuyển từ thuyền quan binh lên trên boong tàu. Ánh mắt của hắn quét tới. Ngay trước khi ánh mắt quan sát của hắn nhìn tới chỗ mình, Gia Phù đột nhiên quay đầu, bước vào khoang thuyền. Nàng thật sự vô cùng hoảng hốt, không để ý dưới chân, bước chân vướng vào tà váy, toàn thân lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào trên mặt đất. Một bàn tay nắm lấy cửa khoang, lúc này mới ổn định thân mình, đứng vững, nàng lập tức liều mạng lắc đầu với mẫu thân.
Mạnh phu nhân nhận thấy sắc mặt nữ nhi đột nhiên tái nhợt, vội vàng bỏ lại Trương Đại mà đi tới.
"Mẹ, đừng chở những người đó! Con không thích người ngoài lên thuyền!"
Mạnh phu nhân thấy cảm xúc của nữ nhi có điểm không đúng, vô cùng lo lắng, nào còn quan tâm điều gì khác. Bà vội nói với Trương Đại: "Vẫn là không nên nhiều chuyện thì hơn."
Trương Đại trở lại mũi thuyền, ném trả lại nén bạc của đối phương, cười nói: "Xin lỗi chư vị, tuy chúng ta đi Tuyền Châu nhưng trên đường còn muốn ghé vào mấy chỗ, ít nhất cũng phải mấy ngày, sợ là sẽ chậm trễ hành trình của chư vị. Các vị nên lên thuyền khác thì hơn."
Mặt người kêu gọi kia lộ vẻ không vui, nói: "Thêm tiền cho ngươi là được chứ gì?"
Trương Đại khom người, cười theo: "Thật sự xin lỗi. Trên thuyền còn có gia quyến nữ, cũng không tiện để người ngoài lên thuyền." Nói xong, hắn hét ra lệnh thủy thủ giương buồm nâng mái chèo.
Người kia lộ ra vẻ mặt giận dữ, hai chân nhún một cái, tung người nhảy lên mũi thuyền, tóm lấy vạt áo Trương Đại, nói: "Hỏi đông hỏi tây, tốn bao nhiêu nước bọt với ngươi, cuối cùng lại nói không chở, ngươi lấy chúng ta ra làm trò cười à?"
Chân Diệu Đình còn chưa vào khoang, đang đi lại trên boong tàu, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh trên mũi thuyền, có người tự ý lên thuyền, còn tóm lấy vạt áo Trương Đại. Hắn lập tức vọt tới, nói: "Mau thả Trương thúc của ta ra! Kẻ ngông cuồng từ đâu tới, dám giương oai trên thuyền của Chân gia ta?" Hắn còn chưa kịp ra tay đã bị người kia đẩy, chân không đứng vững, cộp cộp không ngừng lùi về phía sau, liên tiếp lùi lại sáu bảy bước rồi ngã ngồi trên boong tàu. Hạ nhân thấy thiếu gia nhà mình bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, rối rít vây quanh.
Chân Diệu Đình giận tím mặt, bò dậy khỏi mặt đất, sai người cầm vũ khí tới.
Trương Đại lắp bắp kinh hãi, biết hôm nay không thể nói lý. Nhưng nơi này là địa phận Phúc Kiến, cách Tuyền Châu mấy ngày đường, hắn cũng không hoảng loạn, chỉ nói: "Gia, ngài bớt giận! Ra ngoài, có ai chưa từng gặp chuyện khó xử, nếu được thuận tiện, tất nhiên chúng ta sẽ làm. Chỉ là vừa rồi ta cũng nói đó, thật sự không tiện. Từ trước đến nay chủ nhân chúng ta không thích nhiều chuyện nhưng xảy ra chuyện chúng ta cũng không sợ, nha môn châu phủ chúng ta cũng thường xuyên ra vào..."
"Thôi! Xuống đi!"
Vị công tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên mở miệng. Người cố chấp lên thuyền kia quay đầu lại, thấy hắn cau mày thì dường như có vẻ sợ hãi hắn, lập tức buông lỏng vạt áo Trương Đại, đẩy Trương Đại ra rồi tự mình xoay người nhảy xuống thuyền, đứng phía sau nam tử kia. Cũng không biết hỏi nói câu gì, mấy người kia đều xoay người rời đi.
Vừa rồi Chân Diệu Đình bị đẩy ngã không nhẹ, đứng dậy vẫn còn hơi ê ẩm, lại cảm thấy mất mặt, sao chịu bỏ qua như vậy. Hắn vọt tới mũi thuyền, hướng về phía mấy bóng người kia, mắng: "Các ngươi đứng lại cho ta! Vừa rồi không phải hùng hổ lắm à? Cứ vậy mà đi à? Đồ con rùa, con rùa rụt đầu!
Trương Đại muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi. Chàng trai kia bỗng dừng bước chân, quay đầu, tấm mắt quét về phía Chân Diệu Đình, ánh mắt thâm trầm.
Khi còn trẻ Trương Đại từng theo lão chủ nhân vào Nam ra Bắc, xem như người từng trải kiến thức rộng rãi. Giờ phút này thấy vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi này, không hiểu sao hắn bỗng giật mình, biết người này đã bị chọc giận. Ra ngoài, có thể bớt một chuyện thì nên bớt một chuyện. Trương Đại lập tức gọi người lôi Chân Diệu Đình đi, bản thân thì không ngừng khom người với hắn, ngay sau đó ra lệnh nhanh chóng rời bờ.
Gia Phù nấp sau cửa khoang, nhìn Tiêu Dận Đường nheo mắt nhưng cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt lắc đầu với đám người lộ vẻ giận giữ bên cạnh. Mấy người kia thuận theo hắn, xoay người rời đi.
Gia Phù hồi hộp đến mức gần như không dám thở, đến khi thấy bóng dáng đám người Tiêu Dận Đường dần đi xa, nàng mới phát hiện chân tay mềm nhũn, xòe bàn tay, trong lòng bàn tay đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Nàng vịn vào ghế, chậm rãi ngồi xuống, ngẩn người.
Mạnh phu nhân cũng thấy một màn vừa rồi, không khỏi trách cứ nhi tử lỗ mãng. Chân Diệu Đình không phục, ương bướng cãi lại mấy câu. Gia Phù phiền muộn trong lòng, bỏ lại mẫu thân và ca ca, đứng dậy trở về phòng mình. Nàng mặc nguyên quần áo, nhào vào giường, nhắm hai mắt lại.
Khung cảnh kiếp trước lại hiện lên trước mắt nàng như đèn kéo quân.
Nàng vốn cho rằng thoát khỏi hôn sự với Bùi Tu Chỉ, trở lại Tuyền Châu, mặc kệ ngày sau kinh thành biến động thế nào, tất cả cũng chẳng liên quan tới nàng, càng chẳng thể chạm mặt với Tiêu Dận Đường. Không ngờ ông trời vừa giúp nàng một chuyện sau đó lại trêu đùa nàng. Đời này, ấy vậy mà nàng gặp hắn còn sớm hơn kiếp trước.
Gia Phù nhớ tới ánh mắt sâu kín trước khi rời đi của hắn, không nhịn được rùng mình một cái.
Tam Vương gia Vân Trung vương Tiêu Liệt là người tài trí mưu lược, biết dùng người tài, cũng là một người tâm tư khắc nghiệt, âm thầm nhẫn nhịn. Vì thế, lúc này ông ta mới có thể bảo vệ bản thân dưới sự nghi kỵ của trưởng huynh Thiên Hi hoàng đế suốt hai mươi năm. Cho đến cuối cùng, giữa cuộc đấu đá gay gắt giữa ba huynh đệ, ông ta trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Tiêu Dận Đường là con của ông ta, chắc chắn trong máu thịt cũng mang phần nào đó tính cách của Vân Trung vương. Gia Phù từng ở bên hắn nhiều năm, không dám nói hiểu hắn sâu ra sao nhưng nàng cũng biết hắn không thiếu thủ đoạn và cơ trí. Về phần tàn nhẫn và ác độc thì càng không cần phải nói.
Người có thể lên ngôi Đế vương, tay ai không dính đầy máu tươi.
Nàng nhớ rõ đời trước, không lâu sau khi nàng gả cho Bùi Tu Chỉ, còn chưa đến một năm sau khi lên ngôi từ vị trí Thuận An vương phụ giúp chính sự hiện tại, Vĩnh Hi đế liền ra tay với Tiêu Liệt vẫn luôn ở ẩn tại Tây Nam. Tiêu Liệt sao có thể ngồi yên chờ chết, cuối cùng cuộc xung đột giữa huynh đệ bùng nổ.
Gia Phù thật sự không nghĩ ra vì sao vào thời điểm mấu chốt này, Tiêu Dận Đường, thân là thế tử của Vân Trung vương, đột nhiên bí mật tới đây, tự mình đi tới Tuyền Châu. Rốt cuộc Tuyền Châu có gì hấp dẫn hắn, hắn muốn đến làm gì?"
Việc hôm nay không hẳn là ca ca hoàn toàn sai nhưng tính tình này của hắn thật sự quá lỗ mãng, sớm muộn cũng có ngày phải chịu thiệt thòi lớn. Rất rõ ràng, lần này Tiêu Dận Đường tới là hành động bí mật, không muốn bị người ta chú ý nên mới đành buông tha. Nếu không, với lời nói khó nghe kia của ca ca, người như hắn sao có thể cứ vậy mà quay đầu rời đi?"
May mà hữu kinh vô hiểm [1], không xảy ra biến cố gì, hắn cứ vậy mà đi rồi.
[1] Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Lòng Gia Phù rối bời, liên tiếp mấy ngày nay, ngoại trừ việc tất yếu, nàng không rời khoang nửa bước. Mạnh phu nhân thấy mấy ngày nay nữ nhi uể oải, sắc mặt ảm đạm. Ban đầu bà cho rằng nàng bệnh nhưng tới xem thì không giống như sinh bệnh, hỏi nàng lại không nói. Bà có chút vội vàng, nóng ruột, lại giận chó đánh mèo với nhi tử, trách ngày đó hắn dọa muội muội. Chân Diệu Đình nhớ ra đúng là sau ngày đó muội muội mới có dáng vẻ này, trong lòng hối hận, tới đây tìm cách dỗ Gia Phù vui vẻ. Hắn nói hắn muốn bắt đầu làm việc một cách tử tế. Mạnh phu nhân bảo hắn đi xem sổ sách với Trương Đại, hắn xem chưa được hai trang đã ngáp liên miên, nằm đó ngủ gật.
Đối với ca ca này của mình, Gia Phù cũng sinh ra chút cảm giác bất đắc dĩ hận rèn sắt không thành thép giống Mạnh phu nhân. Nàng chỉ có thể an ủi bản thân rằng một ngày nào đó ca ca sẽ thực sự hiểu chuyện. Thấy mẫu thân lo lắng cho mình, lại sắp về đến nhà, nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần, việc tiếp theo phải đối mặt là bất mãn tới từ tổ mẫu.
Ngày hôm đó, cuối cùng đoàn người đã về đến Tuyền Châu.
Hồ lão phu nhân nhận được tin tức trước nửa tháng, hơn nữa hạ nhân đi theo có người của bà ta, đã sớm biết cuối cùng vẫn là con dâu từ chối. Trong lòng bà ta vốn không thoải mái nhưng thái độ của Mạnh phu nhân lại khác thường, không hề sợ hãi lão phu nhân. Mạnh phu nhân quỳ xuống nói hôn sự chú trọng hòa thuận sinh tốt lành, hôn sự này biến đổi bất ngờ, vốn là không may mắn, huống chi mấy ngày này bà cũng nhìn ra được, ngoại trừ Bùi lão phu nhân, nhà đó không có mấy người tốt lành. Dù nữ nhi miễn cưỡng gả vào, chỉ sợ cuối cùng cũng không được như mong muốn nên bà đã tự tiện làm chủ. Chân Diệu Đình bên cạnh cũng quỳ xuống, nghiêm trang chỉ trời thề rằng sau này bản thân sẽ thay đổi triệt để, chú tâm làm việc, không khiến tổ mẫu lo lắng.
Bát nước đổ đi chẳng thể lấy lại, người cũng đã trở về, tuy Hồ lão phu nhân không thoải mái nhưng cũng không thể làm gì khác. Hơn nữa, giờ đã sắp sang năm mới, các nơi như bến tàu, cửa hàng, quan phủ phải đi lại chuẩn bị, vô số việc phải làm, bận rộn vô cùng. Hôn sự vốn được đặt bao nhiêu kỳ vọng này cũng cứ thế qua loa xem như cho qua.
Mạnh phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả ngày bận rộn giúp đỡ lão phu nhân xử lý công việc. Gia Phù cũng hỗ trợ một tay. Ca ca bị buộc phải đi theo Trương Đại, cả ngày kêu khổ thấu trời. Thoạt nhìn có vẻ cuộc sống đã trở lại dáng vẻ ban đầu.
Nhưng trước sau Gia Phù không thể quên được chuyện bất ngờ xảy ra trên đảo Phúc Minh ngày ấy.
Nàng nghe rõ ràng hắn cũng muốn tới Tuyền Châu. E sợ đụng mặt hắn lần nữa, từ sau khi về nhà, nàng không ra ngoài một bước. Cứ như vậy trôi qua mười ngày, trong thành Tuyền Châu gió êm sóng lặng, chậm rãi bắt đầu có không khí năm mới.
Sắp sang năm mới, Gia Phù suy đoán hẳn là hắn đã đi rồi. Cuối cùng, trái tim vốn suốt ngày thấp thỏm của nàng cũng từ từ thả lỏng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận