Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 124: Full

Biểu Muội Vạn Phúc (Dịch) (Đã Full)

  • 4871 lượt xem
  • 5360 chữ
  • 2022-04-01 21:35:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nửa tháng sau đại hôn của Thái tử, Ngụy Đế phong con út làm Vân Trung vương, giao Lễ bộ xử lý hôn sự của hắn và nữ nhi Vệ Quốc công Bùi Văn Cảnh.

Mùa xuân năm sau, Ngụy Đế bệnh qua đời, Thái tử kế vị. Ba tháng sau, tân Đế lấy tổ chế làm lý do, lệnh cho Vân Trung vương tới đất phong Võ Định Vân Nam.

Trong triều âm thầm đồn rằng Vân Trung vương bị Hoàng đế chán ghét. Ngày ấy rời kinh, ngoại trừ bọn Bùi Hiển vài người ít ỏi, không có ai khác tới đưa tiễn.

Một đường bôn ba, sau mấy tháng, rốt cuộc đoàn người Tiêu Liệt đã tới Vân Nam, sau đó ngựa không ngừng vó đi về hướng đất phong Võ Định.

Khi đó Võ Định còn là một toàn thành loạn lạc ở biên thùy Tây Nam, mười mấy năm trước mới quy thuận về quyền quản lý của triều đình, còn lâu mới phồn vinh, yên ổn. Đường phố tàn tạ, cuộc sống nhân dân khó khăn, trộm cắp hoành hành không e dè. Bọn họ đến đó mới một ngày mà trên đường đã gặp cướp 2 lần. Bọn cướp vô cùng hung ác, may mà Tiêu Liệt sớm đã nghe tin, đi bên cạnh bảo vệ xe ngựa của Bùi Văn Cảnh không rời một tấc. Bọn cướp chưa kịp tới gần đã bị hắn và thị vệ chém chết.

Tin tức Vân Trung vương tới đất phong nhanh chóng truyền ra, trộm cướp nghe tiếng mà chạy. Mấy ngày hôm sau, trên được mới được yên bình.

Vương phi ngồi trên xe ngựa. Khi sắp đến thành Võ Định, vì trời đổ mưa to, đường trơn xóc nảy, bánh xe rơi vào hố bùn lầy, trục xe bị gãy, không thể đi tiếp.

Nơi này, trước không có thôn xóm, sau không có cửa hàng, lại gần đến chạng vạng, để tránh phải ăn ngủ ngoài trời hoang dã, Bùi Văn Cảnh đổi sang một chiếc xe chở hành lý ở phía sau, người ngồi trong góc. Rốt cuộc trước lúc trời tối, đoàn người đã vào thành, tới Vương phủ.

Trước đó Vương phủ là phủ nha của thành chủ. Tuy phủ này lớn nhưng mười mấy năm trước khi triều trước thu nơi này về, nơi này từng trải qua khói lửa chiến tranh, nhà cửa tổn hại hơn một nửa. Những năm gần đây, phủ cũng không được tu sửa, vào cửa lớn, một cảnh đổ nát lọt vào trong tầm mắt.

Gian phòng Tiêu Liệt và Bùi Văn Cảnh vào ở qua đêm là gian phòng tốt nhất trong Vương phủ nhưng trời mưa quá lớn, nửa đêm, đỉnh ngói trong phòng bắt đầu bị mưa dột. Nước mưa chậm rãi thấm dọc theo vách tường, giọt nước chảy tới chân giường, ùa vào hốc ngầm. Lũ chuột trốn trong đó ùa ra chạy trốn, nhất thời không tìm được đường ra phòng, hoảng loạn tìm đường. Bọn chúng chạy dọc theo cọc giường lên đỉnh màn, bò tới bò lui bên trên, phát ra tiếng kêu chút chít.

Đi đường vất cả, đất phong rách nát, tương lai xa vời... Tất cả đều không làm lạnh lòng hai người trẻ tuổi đang dính sát nhau kia. Tinh lực của nam tử trẻ tuổi như thể vô cùng vô tận, lưu luyến một hồi, hắn chưa thỏa mãn, chỉ là thấy nương tử thật sự mệt mỏi, đôi mắt nửa khép nửa mở. Hắn không đành lòng cưỡng ép, để nàng ngủ.

Bùi Văn Cảnh đang mờ mịt chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị tiếng chuột kêu trên đỉnh đầu làm bừng tỉnh. Nàng kêu lên sợ hãi, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, chui vào lòng nam tử bên cạnh, một đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy hắn không buông.

Tiêu Liệt cười, hôn môi nàng, an ủi nàng, cuối cùng dùng chăn bao lấy thân thể nàng. Bản thân hắn xuống giường, rút kiếm xua chuột, rốt cuộc đã đuổi được mấy vị khách không mời mà đến này. Hắn vén màn lên giường, thấy nàng còn rúc đầu trong chăn, nghe thấy tiếng động hắn bước lên giường mới lộ hai con mắt sáng ra từ trong chăn, nhanh chóng liếc nhìn đỉnh màn, hỏi hắn chuột đi chưa?

Tiêu Liệt vốn định dọa nàng một chút, để nàng lại chui vào lòng hắn như lúc nãy, ôm hắn đừng buông tay.

Hắn cực kỳ thích cảm giác được nàng ôm chặt, tìm kiếm sự che chở từ mình, giống như hắn là trời của nàng.

Nhưng một giây đối diện với đôi mắt xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên cảm xúc của hắn lại chùng xuống.

Nàng từng là viên ngọc quý trên tay Bùi phủ, giống như một gốc hoa lan quý báu, nên được sự che chở quý giá nhất trên đời này. Hiện giờ, nàng lại theo mình rời kinh thành phồn hoa, đến biên thùy Tây Nam, chịu đựng nhiều gian khổ.

Hắn mang tiếng là thân vương, nàng là Vương phi của hắn nhưng hiện giờ, đến một gian phòng để nàng ngủ yên ổn, hắn cũng không thể cho nàng.

Ý cười bên môi dần biến mất.

"A Cảnh, tại ta vô dụng, khiến nàng chịu khổ cùng ta..."

Hắn thấp giọng nói.

Một đường xóc nảy, từ nhỏ nàng được chiều chuộng, thế nhưng nàng không hề kêu khổ nửa lời.

Đáy lòng hắn càng thêm áy náy.

Bùi Văn Cảnh và hắn bốn mắt nhìn nhau, bên môi nàng chậm rãi lộ ra ý cười.

"Thiếp không hề cảm thấy khổ. Thiếp là thê tử của chàng, chàng đi đâu thì thiếp theo đó. Chúng ta bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."

Giọng nàng dịu dàng nhưng từng câu từng chữ lại lộ ra sức mạnh cứng cỏi, lay động đáy lòng hắn.

Vân Trung vương trẻ tuổi chăm chú nhìn dung nhan người bên gối từ thuở thiếu niên đã yên lặng quấn quanh giấc mơ của hắn. Hắn chậm rãi nhích lại gần, ôm chặt nàng vào lòng, yêu thương hôn lên môi nàng giống như nàng là vật báu quý giá nhất trên đời.

Quả thật, nàng là vật báu quý giá nhất trên đời hắn.

Suýt chút nữa hắn đã đánh mất nàng, vĩnh viễn mất đi. Tối nay lại được chung chăn gối với nàng như vậy, hắn may mắn biết bao.

Vị thiếu niên không biết sầu lo kia đã một đi không trở lại.

Giờ phút này, hắn thầm thề trong lòng, nhất định phải dốc hết sức lực, dành cho nàng tất cả những thứ tốt nhất hắn có thể.

 ...

Ba năm sau, lão Vệ quốc công sau khi bị cách chức nhàn rỗi đã qua đời. Tiêu Liệt dâng tấu xin về kinh chịu tang, Thiên Hi đế không đồng ý. Sau đó, Tiêu Liệt bị người ta tố cáo phạm tội bí mật mưu đồ phản nghịch với Thiên Hi đế, tiếp đó, Thuận An vương lại vạch tội Bùi Hiển vừa được kế tục tước vị không lâu cũng tham gia mưu nghịch. Thiên Hi đế vô cùng tức giận, nhốt Bùi Hiển vào ngục, tước Vương vị của Tiêu Liệt, lệnh phát binh truy bắt hỏi tội. Tiêu Liệt gửi thông cáo đến thiên hạ, biện bạch nỗi oan, xưng là tự bảo vệ mình, dẫn binh phát động đấu tranh.

Theo sách sử nước Ngụy, ban đầu Thế Tông phát động đấu tranh, đội ngũ chỉ ít ỏi mấy vạn người, còn binh mã triều đình thì tới mấy chục vạn. Tất cả mọi người đều nói như châu chấu đá bánh xe, nhất định sẽ thua. Không ngờ trời cao giúp đỡ, năm sau, đang lúc Thế Tông hết sức nguy cấp, trong cung truyền ra tin tức Thiên Hi đế bệnh nặng bỏ mình. Nghe nói trước lúc lâm chung, Thiên Hi đế truyền ngôi cho Thuận An vương. Cả triều kinh ngạc, dư luận nổi lên bốn phía, tất cả đều nghi ngờ Thuận An vương phát động cung biến, ám hại Thiên Hi đế để đoạt vị. Nhân cơ hội, Tiêu Liệt chiếm được lòng người, thanh thế tăng lên, giành được trợ giúp từ nhiều phía. Sau ba năm, Tiêu Liệt tiến quân thần tốc vào kinh, được ủng hộ lên ngôi, định niên hiệu là Chiêu Bình, hiệu là Thế Tông.

Năm đó, Tiêu Liệt mới 25 tuổi, đã có một đôi nhi nữ với Bùi Hậu, hạnh phúc mỹ mãn.

Tối nguyên tiêu đầu tiên sau khi đăng cơ, hắn dắt tay Bùi Hậu, hai người sóng vai đứng trên đỉnh lầu Trích Tinh điện, nhìn ánh đèn lộng lẫy khắp thành phía xa xa, nhớ lại đêm nguyên tiêu năm 15 tuổi. Hai người nhìn nhau cười, đắm chìm vào hoài niệm.

Ban đêm, Đế Hậu trò chuyện, suốt đêm không ngủ.

Trong đầu Hoàng đế lại hiện ra cảnh tượng trong mơ, người đó cảnh tỉnh mình trong lều quân ở đất hoang biên cảnh nhiều năm về trước.

Đến tận giờ phút này, ánh mắt khi nam tử trẻ tuổi kia ngóng nhìn mình vẫn khắc thật sâu trong óc hắn, khó có thể quên được.

Cả đời này của hắn cũng không thể quên.

Người trong mộng nhất định có quan hệ gì đó với hắn mà hắn không biết, mà loại quan hệ này sâu tận xương tủy, không cách nào cắt rời.

Trực giác của Hoàng đế khiến hắn rất tin điểm này.

Hắn muốn biết rốt cuộc người kia là ai, vì sao bí mật đi vào giấc mơ của hắn, tác thành cho hắn và người trong lòng hắn, tiện đà thay đổi vận mệnh của hai người.

Hắn càng muốn biết hiện giờ người kia đang ở phương nào, làm chuyện gì. Đời này kiếp này, hắn còn có thể gặp lại người đó lần nữa không?

...

Năm sau khi Tiêu Liệt lên ngôi, năm Chiêu Bình thứ nhất, trong thành Tuyền Châu vùng duyên hai Đông Nam, hôm nay, trong một hộ gia đình họ Chân thương nhân giàu có, không khí vui vẻ tưng bừng.

Thời trẻ, Chân đại gia có ơn với một nhà quan họ Mạnh. Mạnh lão gia bèn gả thấp nữ nhi tới Chân gia. Tình cảm của đôi phu thê trẻ tuổi cực thắm thiết, vô cùng ân ái, lúc trước đã sinh được một nhi tử, đặt tên Chân Diệu Đình. Hôm nay, Mạnh thị lại thuận lợi sinh hạ được một nữ nhi, nữ nhi tuyết ngọc đáng yêu, đặt tên Gia Phù, được phu thê họ nuôi dưỡng như cục cưng vật báu.

Chớp mắt mấy năm qua đi, việc buôn bán của Chân gia ngày càng lớn, trở thành nhà giàu số một ở Tuyền Châu. Nữ nhi Chân gia cũng trổ mã càng xinh đẹp, mới 16 tuổi đã ra dáng mỹ nhân mười phần, lại hoạt bát đáng yêu, không ai không thích. Năm đó, Mạnh thị dẫn nhi nữ đến chùa Kim Phật núi Nam để bái phật, cầu mong cho trượng phu ra biển bình an. Sau khi gả đến Chân gia mỗi lần trượng phu theo thuyền ra biển, việc bái phật cầu nguyện trở thành một việc thành kính không thể thiếu của Mạnh thị.

Chùa Kim Phật tọa lạc trên núi Nam ở ngoài thành, là tháp cổ nghìn năm, nghe nói ngàn năm trước thiền sư hóa duyên dựng chùa đã ngộ ra đạo lý ở đây, tu thành La Hán, tên trước đó là Kim Phật. Trong núi, đỉnh đồi núi non trùng điệp, suối trong róc rách. Trong chùa tùng trúc biếc xanh, chim chóc bay lượn, cảnh đẹp thanh tịnh khiến lòng người an tĩnh.

Vì ngày hôm đó có hội chùa, Mạnh thị thành kính bái phật xong liền đi nghe giảng Phật pháp. Giờ Ngọ dùng thức ăn chay, Mạnh thị thấy Gia Phù mệt mỏi, bèn dẫn hai con đến phòng yên tĩnh ngủ trưa, bảo vú già ở lại trông chừng, bản thân ra đằng trước tiếp tục nghe giảng.

Ca ca nhỏ Diệu Đình của Gia Phù bướng bỉnh từ nhỏ, sao chịu ngoan ngoãn ngủ? Miễn cưỡng nhắm mặt một lát, thấy mẫu thân đi rồi, thừa dịp vú già trông chừng đi ra ngoài không ở trong phòng, hắn lặng lẽ đánh thức muội muội, ghé đến bên tai nàng, nói sáng nay mình phát hiện được sau chùa có một chỗ chơi rất vui, dẫn nàng đi chơi. Gia Phù được ca ca đưa tới sau chùa.

Hôm nay trong chùa, khách hành hương đông đúc, lại đúng vào mùa xuân, hoa đào nở rộ, du khách lui tới không dứt. Ca ca giống như con khỉ nhỏ, chui tới chui lui qua đám người. Gia Phù chân ngắn, nhất thời không theo kịp, quay đầu đã không thấy bóng dáng ca ca đâu. Nàng nén hoảng sợ trong lòng, tìm một lát, không thấy ca ca đâu mà nàng phát hiện mình đã vô ý đi tới một chỗ hẻo lánh trống trải, không chỉ không thấy đường về, đến người cũng không thấy ai. Trong lòng nàng hoảng sợ, không nhịn được rơi nước mắt.

Nàng vừa lau nước mắt vừa gọi ca ca nhưng trước sau lại không thấy bóng dáng ca ca đâu, bản thân càng đi càng lạc. Cuối cùng, nàng không dám đi nữa, đứng trên đường núi khóc hu hu. Khi đang khóc thảm thiết, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng dịu dàng bên tai: "Ngươi sao thế?"

Gia Phù nâng đôi mắt lên, hai mắt đẫm nước mắt mờ mịt, nhìn thấy dưới gốc hoa đào ven đường, một thiếu niên xa lạ đứng đó từ bao giờ.

Thoạt nhìn hắn xấp xỉ tuổi tác với ca ca, quần áo trên người đã bạc màu nhưng lại sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hắn cầm trên tay một quyển sách, có lẽ đang đọc sách ở gần đó thì bị tiếng khóc của nàng hấp dẫn lại đây.

Hắn mảnh khảnh như trúc, dung mạo đẹp đẽ, hai tròng mắt đen nhánh, ánh mắt sáng ngời. Gia Phù gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của hắn.

Không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, toàn bộ nỗi sợ hãi vừa rồi của nàng đột nhiên biến mất.

Trong lòng nàng cảm thấy dường như mình đã gặp hắn ở nơi nào nhưng rồi lại không nghĩ ra.

Gia Phù quên cả khóc, ngơ ngác nhìn người trước mặt này.

"Đừng sợ. Ta dẫn nàng về."

Thiếu niên buông sách, ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo của mình, yêu thương nhẹ nhàng lau nước mắt và nước mũi cho nàng, không hề chê nàng dơ. Hắn lại hái cho nàng một cành hoa đào, đưa tới trước mặt nàng.

Gia Phù nín khóc, mỉm cười, nhận lấy nhành hoa hắn hái cho mình, ngửa mặt nhìn thiếu niên dịu dàng ánh tuấn này, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi từ đâu đến?"

Thiếu niên nhìn cô bé trề môi, ngửa mặt nhìn mình, yên lặng, nơi sâu nhất dưới đáy mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Kiếp trước, lúc rơi vào cảnh khốn cùng, nàng từng xin hắn giúp đỡ, sau phút gặp gỡ ngắn ngủi, hai người không gặp lại nửa, mỗi người đi con đường riêng của mình.

Cuối cùng, nàng bị chôn sống ở địa cung, hắn cũng chết sớm tuổi tráng niên ở thành vắng biên ngoại phương bắc. Người đời đều nói hắn tài trí ngút trời, không chỉ có tiếng Tể tướng thiếu niên, công khanh áo trắng, sau đó còn trở thành công thần số một phụ tá Đế vương đăng cơ, địa vị như thần.

Hắn vừa là văn thần lại là tướng giỏi. Trong những năm trước khi chết, hắn dùng uy thu phục biên cảnh, khiến người Hồ quay về, không dám quay đầu, lại cảm hóa dân chúng, xây dựng y quán chữa bệnh, cứu nạn yên dân, bốn phương quy thuận.

Hắn chết vì một chén rượu độc.

Hắn biết một khi uống xong chén thuốc này, tất cả vinh quang, nhục nhã trên cuộc đời này sẽ hoàn toàn chôn lấp vào đêm tuyết rơi xào xạc ở thành trì cô độc này.

Nhưng hắn vẫn uống.

Một chén rượu độc kia đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.

Hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày kia.

Cũng không phải hắn sợ người đẩy hắn vào chỗ chết.

Mà hắn không có lòng dạ đi tranh giành.

Thế gian này, hắn chẳng nghĩ ra còn người hay chuyện nào ràng buộc hắn.

Hắn vốn chính là người dư thừa, ra đi chẳng qua là trở về vị trí vốn có mà thôi.

Hắn đi rất bình tĩnh nhưng một giây trước khi chết, không biết vì sao trong đầu hắn lại hiện ra đoạn thời gian ngắn ngủi từng gặp gỡ biểu muội nhiều năm về trước. Lúc ấy, nàng đang tìm được hắn, cầu cứu hắn, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và cảm kích.

Sau cuộc chiến kia, hắn nghe nói người em dâu hắn từng ra tay giúp đỡ kia đã bất hạnh chết trong chiến loạn, đến xác cũng không tìm thấy, từ đó về sau không còn tin tức về nàng nữa.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã sớm quên nhưng thì ra nhiều năm như vậy, cảnh tượng nàng đến xin mình giúp đỡ vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, hắn chưa từng quên. Một khắc trước khi chết, đôi mắt xinh đẹp kia lại lần nữa hiện lên.

Sau khi hắn chết, dân chúng dựng miếu cho hắn, thờ phụng hương khói, làm linh hồn hắn không tiêu tan. Cũng tới lúc đó, rốt cuộc hắn mới biết được, thì ra năm đó nàng vẫn chưa chết mà bị người giấu trong thâm cung, cuối cùng bị chôn sống, hương tiêu ngọc nát. Bạc mệnh đến mức này, đến Ti Mệnh cũng không đành lòng, vì thế đã cho nàng chuyển kiếp sống lại.

May mà ở kiếp nàng sống lại kia, trải qua trắc trở, cuối cùng nàng và chính mình đã kết thành mối duyên lành. Cũng vì có nàng đến, cuộc đời hắn mới trở nên viên mãn.

Hắn mừng vui, thanh thản. Chỗ sâu nhất trong lòng hắn cũng âm thầm sinh lòng hâm mộ không nên có với chính bản thể may mắn được nàng bầu bạn sớm chiều.

Dù sau khi chết, linh hồn hắn bất diệt, tồn tại cùng trời cùng đất nhưng giữa biển trời mênh mông, lòng không có nơi hướng về, vậy thì có khác gì cô hồn dã quỷ?

Một đời này quá nhiều tiếc nuối. Bất kể là nàng hay phụ mẫu ruột cho hắn sinh mệnh, hay là người thân Bùi gia có ơn nuôi dưỡng đều không thoát khỏi số mệnh nhiều chông gai.

Hắn nói với Ti Mệnh, hắn tình nguyện buông bỏ linh hồn bất diệt này, đổi lấy một đời không uổng phí cho những người này.

...

Thiếu niên yên lặng một lát, mỉm cười nói: "Ta ở nơi này, nàng gọi ta Hữu An ca ca là được."

"Hữu An ca ca..."

Gia Phù nghiêm túc gọi tên hắn, gật đầu nói: "Muội nhớ rồi."

Nàng thích ca ca thiếu niên tên Hữu An này, cười với hắn, đôi mắt cong cong thành vành trăng non.

Khi thiếu niên dẫn nàng trở lại đằng trước, Mạnh thị đang vô cùng sốt ruột, gọi người nhà và tăng nhân trong chùa đi tìm nữ nhi khắp nơi. Bỗng nhiên nhìn thấy Gia Phù chạy tới phía mình, bà ôm mặt, vui quá mà khóc.

Gia Phù chôn trong lòng mẫu thân, quay đầu lại, thấy thiếu niên ca ca mỉm cười gật đầu với mình, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng dần biến mất trong đám người.

Mạnh thị bình ổn lại cảm xúc mới nhớ tới thiếu niên vừa rồi dẫn nàng về, nhìn xung quanh khắp nơi nhưng đã không thấy người kia đâu.

Nhìn quần áo, dường như thiếu niên kia xuất thân bần hàn. Mạnh thị cảm kích hắn dẫn nữ nhi về, miêu tả dáng vẻ thiếu niên với tăng nhân. Tăng nhân nghe xong, cười nói cho bà biết thiếu niên kia không cha không mẹ, là một cô nhi, từ khi còn trong tã lót đã được thúc tổ thiền sư đi ngao du bên ngoài bế về. Từ nhỏ, hắn thông minh hơn người, ba tuổi đã đọc sách, nhìn một lần là nhớ. Thiền sư vốn định nhận hắn làm đệ tử trong chùa, sau đó không biết vì sao, người lại từ bỏ ý định này, lấy họ nước làm họ cho hắn, đặt tên tục cho hắn là Hữu An. Hai năm trước, hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã giành được vị trí tú tài hạng nhất của châu phủ. Lúc ấy, chuyện này kinh động toàn bộ châu phủ, quan dạy học tự mình đến chùa, sau khi tự mình kiểm tra học vấn của hắn, ông ta có ý muốn nhận hắn vào trường học nhưng lại bị hắn từ chối. Hiện giờ, hắn vẫn ở lại ngôi nhà đơn sơ sau núi, lấy chào làm thức ăn, cả ngày đọc sách, sống nghèo nàn mà thanh cao.

Mạnh thị trở về, nói việc này với trượng phu.

Từ trước, Chân đại gia đã nghe nói đến tài danh của thiếu niên bần hàn trong chùa Kim Phật kia, đã có duyên phận trùng hợp như vậy, ông bèn tự mình tới chùa thăm hỏi. Thấy thiếu niên kia còn nhỏ tuổi nhưng lại tự nhiên hào phòng, không kiêu ngạo không nịnh nọt, trong lòng ông cực kỳ yêu thích, càng nhận định thiếu niên nay tuy xuất thân nghèo khó nhưng ngày nào đó tuyệt đối không phải vật trong ao. Sau khi trở về, ông vẫn luôn nhớ mãi không quên. Ngày hôm đó, lúc ôm nữ nhi ngồi trên đầu gối, ông chợt nảy ra một ý tưởng, muốn nhận thiếu niên kia làm hiền tế.

Ông là một người nôn nóng, vừa nghĩ tới bèn nói ngay với Mạnh thị. Tất nhiên Mạnh thị đồng ý. Chân đại gia nói với mẫu thân một tiếng, rồi lập tức vội vàng chạy tới chùa Kim Phật, tìm được vị thiền sư  thúc tổ nhận nuôi thiếu niên ngày đó, bày tỏ ý tương lai của mình.

Ông thấp thỏm nhìn thiền sư, sợ thiền sư không đồng ý, không ngờ thiền sư nghe xong không tỏ ý kiến, chỉ dẫn ông tới trước nhà ở của thiếu niên kia, hỏi hắn có đồng ý làm hiền tế Chân gia không.

Lúc ấy, thiếu niên đang ngồi sau bàn, tay cầm quyển sách. Hắn buông sách, ra hiên cửa, không chút do dự quỳ xuống trước Chân đại gia, dập đầu gọi ông là nhạc phụ.

Chân đại gia vô cùng vui mừng, lập tức lập hôn ước. Từ đó về sau, ông thường phái người đến hỏi thăm, phái người đưa gạo, đưa quần áo, coi thiếu niên như con mình.

Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt thoi đưa. Từ lần đầu tiên hắn tình cờ gặp gỡ hắn ở sau núi chùa Kim Phật, mấy ngàn ngày đã lẳng lặng trôi qua như nước chảy qua kẽ ngón tay.

Nàng và ca ca Hữu An của nàng là thanh mai trúc mã, ngày tháng yên ả trôi.

Năm đó là năm Chiêu Bình thứ 13. Gia Phù đã tròn 13 tuổi, nàng như bông hoa đậu khấu xinh đẹp vừa chớm nở, mà hắn cũng tròn 16 tuổi, trở thành một chàng thiếu niên phơi phới anh tuấn, nho nhã.

Nhỡ rõ năm đó, mỗi khi phụ thân dẫn nàng tới gặp hắn, Gia Phù thích nhất đi bên cạnh hắn, gọi hắn "Hữu An ca ca", hắn đi đâu thì nàng đi theo đó. Kể cả không làm gì, chỉ nhìn dáng vẻ hắn đọc sách, viết chữ trước cửa sổ thôi, nàng nhìn cả ngày cũng không chán, không nỡ rời đi.

Sau đó nàng dần lớn lên, biết hắn là lang quân tương lai của mình. Sau khi biết được thì thẹn thùng, nàng không còn thường xuyên đi tìm hắn như trước. Chỉ là đáy lòng nàng vẫn luôn nhớ nhung hắn. Có khi hắn tới Chân gia, nàng bén trốn ở chỗ tối, lặng lẽ nhìn hắn, cho dù nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa thôi, lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, tim đập như hươu chạy loạn.

Phụ thân nói đợi đến lúc nàng cập kê, ông sẽ tổ chức hôn lễ cho nàng và Hữu An ca ca, để bọn họ kết thành phu thê.

Năm đó, Hữu An 16 tuổi muốn đi tham gia kỳ thi mùa thu. Vì sự việc quan trọng, phụ thân Gia Phù phải hủy bỏ kế hoạch ra biển trước đó, quyết định ở lại nhà, chờ hắn thi xong.

Chân đại gia không ngờ chính kế hoạch biến động đột ngột này đã cứu ông một mạng.

Mấy tháng sau, một đội tàu lành nghề của một hộ gia đình khác lúc trước Chân gia giao hẹn cùng ra biển gặp phải một gió lớn bão mạnh không lường trước được, thuyền bị lật úp. Cuối cùng, ngoại trừ thủy thủ ôm được cột buồm trôi lênh đênh trên mặt biển, may mắn được người đi biển vớt lên thuyền, không ai còn sống.

Tin tức truyền đến, Chân đại gia rất đau lòng, cũng may bản thân ông đã tránh được một kiếp.

Nếu lúc ấy ông cùng ra biển, giờ còn chưa biết có về được hay không.

Chân đại gia tránh thoát một kiếp, chờ đến khi Bùi Hữu An thi xong, tháng 11, một tin tức tốt truyền đến.

Hắn đỗ kỳ thi mùa thu, trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất của thành Tuyền Châu từ trước tới nay.

Khách khứa bốn phương không ngừng, người Chân gia cũng vui vẻ ra mặt.

Đến kỳ thi mùa xuân năm sau, Tiêu Hữu An lại vào kinh thi kỳ thi hội mùa xuân, đúng lúc phương Bắc yên ổn mười mấy năm lại lần nữa bắt đầu rung chuyển. Hoàng đế bèn coi đây là đề văn nghị luận cho sĩ tử thiên hạ. Văn chương của hắn viết đâu ra đó, bằng chứng thuyết phục, có thể nói là vượt trội so với phần còn lại khiến giám khảo kinh ngạc, được chấm đỗ Trạng Nguyên, đưa đến trước mặt Hoàng đế xem xét. Hoàng đế đọc xong, vô cùng vui mừng, lại biết người viết ra bài văn này, xuân này mới 17 tuổi mà thôi thì càng thêm kinh ngạc, lập tức gọi hắn vào điện gặp mặt.

Năm đó, Tiêu Liệt đã làm Hoàng đế 17 năm, tuổi gần 40.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tên Tiêu Hữu An này, Hoàng đế sợ ngây người.

Liếc mắt một cái ông ta đã nhận ra thiếu niên 17 tuổi trước mặt này chính là thanh niên từng đi vào giấc mơ, nhắc nhở mình nhiều năm trước.

Dù cho hiện giờ hắn còn chưa trưởng thành như dáng vẻ thanh niên trong mơ nhưng khuôn mặt, dáng dấp này nhìn đã cực kỳ giống.

Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời khiến người ta nhìn một lần khó quên kia càng là giống y như đúc, ông ta tuyệt đối không nhận nhầm!

Tiêu Liệt khiếp sợ vô cùng, sau khi tan triều, ông gọi một mình thiếu niên này đến Ngự Thư phòng gặp mặt, hỏi kỹ càng về cuộc đời hắn. Sau khi biết hắn là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong chùa, ông thổn thức không thôi, gọi Bùi Hậu tới.

Bùi Hậu đã sớm biết cảnh trong mơ mà trượng phu trải qua năm đó.

Những năm gần đây, bà cũng thường nằm mơ. Trong mơ, bà có một người con khác. Bà muốn nhìn rõ mặt đứa con kia nhưng trước mặt luôn là một lớp sương mù. Sau khi tỉnh lại, góc sâu thẳm lòng bà như thiếu đi một góc, thường cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Tại giây phút này khi nhìn thấy thiếu niên, không biết vì sao trong lòng chậm rãi sinh ra cảm xúc vừa vui sướng vừa chua xót, nước mắt không khống chế được tràn khỏi bờ mi. Bà tự mình đi tới đỡ hắn dậy.

Không có bất cứ dị nghị gì, thiếu niên 17 tuổi này trở thành Trạng Nguyên đỗ cao, nêu danh bảng vàng.

Bảng vàng vừa công bố, cả thiên hạ đều biết. Tin tức hiền tế ở rể của Chân gia từng bị người ta chế nhạo sau lưng đỗ Trạng Nguyên rất nhanh đã truyền khắp Tuyền Châu. Chân gia náo nhiệt như tết, Chân gia tự mình đốt pháo, dán chữ hỷ ngoài cửa. Từ sớm tới tối, người đến cửa chúc mừng nối liền không ngớt, gần như đạp vỡ bậc cửa của Chân gia.

Thê quý nhờ trượng phu, vì thế chỉ trong một đêm, nàng cũng trở thành người tốt số đáng ghen tị trong mắt mọi người.

Nhưng theo từng ngày nàng chờ đợi hắn về, trong thành Tuyền Châu lại bắt đầu truyền lưu một số lời đồn.

Nghe nói Hoàng đế cực kỳ yêu thích hắn, giao cho nhiệm vụ quan trọng. Hắn thiếu niên thành đạt, một bước lên trời, tiền đồ sau này sáng lạn vô cùng.

Lại nghe nói, trong kinh thành, quan viên trong nhà có nữ nhi độ tuổi thích hợp, hoặc nhờ người, hoặc tự mình mở miệng, đều muốn chọn hắn làm hiền tế.

Vì thế bèn có người nói thiếu niên kia xưa đâu bằng nay, giờ đã nhảy lên cửa rồng, mà Chân gia lại chỉ là một hộ buôn bán, thiếu niên chê bai dòng dõi Chân gia, sau này sẽ không trở lại nữa.

Lời đồn như vậy càng truyền càng rộng rãi, đến cả người Chân gia cũng biết.

Phụ mẫu vô cùng buồn bực, lại sợ nữ nhi đau lòng. Gia Phù bỏ ngoài tai, cười một tiếng, không chỉ thế còn an ủi phụ mẫu.

Từ khoảnh khắc đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt nàng, Gia Phù đã sinh ra lòng tin tưởng sâu đậm với hắn.

Nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, hơn nữa nàng cũng rất tin cho dù nàng và hắn cách ngàn sông vạn núi, số mệnh đã định một dây tơ hồng buộc chặt nàng và hắn ở bên nhau.

Năm ấy nàng 6 tuổi, sợi tơ hồng đó đã đưa hắn đến bên nàng.

Bất kể là thư sinh nghèo khó ở chùa Kim Phật hay là Trạng Nguyên nổi danh thiên hạ hiện giờ, Hữu An ca ca của nàng chắc chắn sẽ về cưới mình. Gia Phù tin tưởng điểm này không nghi ngờ.

Nàng hoàn toàn tin tưởng sẽ được đáp lại.

Mùa thu năm đó, thiếu niên nghèo nàn sống nhờ ở chùa ngày xưa thăng quan tiến chức nhanh chóng, áo gấm về làng. Tin tức truyền ra, chấn động toàn thành. Vô số người chen chúc đầu đường chỉ để nhìn phong thái ngời ngời của Trạng nguyên thiếu niên. Ngày ấy, hắn cưỡi ngựa vào thành, lập tức đi về hướng Chân gia. Ở khoảng cách một mũi tên, hắn xuống ngựa đi bộ đến trước cửa Chân gia, cung kính hành lễ hiền tế với Chân đại gia nghe tin mà ra đón. Bao nhiều lời đồn đại đều tự sụp đổ. Mọi người đều nói Chân đại gia không chỉ giỏi kinh doanh buôn bán, nhiều năm tới nay chạy thuyền như có trời phù hộ mà ánh mắt chọn hiền tế cũng là sáng suốt bậc nhất. Lúc thiếu niên kia nghèo hèn, ông đã vội vàng định hôn ước, nếu không với địa vị hôm nay của hắn, sao Chân gia có thể trèo cao chọn hắn làm rể?

Năm sau, Gia Phù 15 tuổi, làm lễ cập kê xong, rốt cuộc nàng được gả cho Hữu An ca ca như ý nguyện.

Màn gấm phù dung, hương kiều diễm, trước phòng ngọc bích, tình như nước. Đèn hoa lay động chiếu ra bóng hình một đôi tình nhân dựa sát vào nhau trong màn.

"Hữu An ca ca, khi còn nhỏ lần đầu nhìn thấy chàng, ta đã cảm thấy quen mắt. Có phải trước đó ta từng gặp chàng ở đâu rồi không?"

Cô dâu nhỏ vươn cánh tay ngọc, ôm lấy vòng eo thiếu niên đang âu yếm nàng, mở hai tròng mắt, tò mò hỏi hắn.

Lâu nay, cảm giác này vẫn luôn quẩn quanh nàng, rốt cuộc tối nay mới có thể mở miệng hỏi.

Hắn nhìn đôi má lúm còn mang theo màu đỏ ửng xinh đẹp, đáy mắt dần trào ra ý cười, cười mà không đáp. Cuối cùng, hắn ôm nàng vào lòng, lấy nụ hôn ngăn chặn miệng nhỏ không ngừng truy hỏi của nàng.

Hắn dứt bỏ tất cả trước kia, một mình đi tới nơi này, cùng nàng chậm rãi lớn lên là vì chờ đợi một ngày này.

Hắn muốn cưới nàng làm thê tử, bạc đầu cùng nàng, bảo vệ nàng, khiến nàng không lo không sợ, cả đời này yên vui.

Hắn và nàng ở một thế giới khác đang sống hạnh phúc bên nhau. Cả đời này, hắn và nàng cũng như thế.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top