Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Bất Hủ Đại Hoàng Đế (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 69: Chim Nhỏ Y Người

Bất Hủ Đại Hoàng Đế (Dịch) (Đã Full)

  • 314 lượt xem
  • 1543 chữ
  • 2022-01-31 09:11:35

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Ánh trăng như nước, mộc mạc mông lung, an lành yên tĩnh.

 

Trên chiếc giường mềm mại, ngọc thể của Hoàng Hậu tràn đầy dấu vết, sợi tóc tán loạn, mảnh mai vô lực, hơi thở dồn dập, tựa hồ còn chìm đắm ở trong dư vị.

 

Nàng vươn cánh tay mềm mại trắng như tuyết ra, lười biếng nhìn nam nhân đang đè ở trên người một chút, dùng tay vuốt ve gò má của hắn, con ngươi thâm thúy như sao trời, tràn ngập sự yêu thương.

 

Chẳng biết vì sao, nàng cảm giác trong lòng mình không còn trống rỗng nữa, tựa hồ có thêm cái gì đó...

 

- Mẹ nó.

 

Dương Mộc đột nhiên nghiêng người, dùng tay vỗ vào mông nàng,

 

- Tối ngày hôm qua quá đột nhiên, không hề có sự chuẩn bị trước. Nếu không phải đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng của đảo quốc, học được các tư thế kỹ năng, thật đúng là không thể hàng phục được nàng.

 

Hoàng Hậu ưm một tiếng, đem đầu vùi vào lồng ngực của Dương Mộc, hơi nũng nịu:

 

- Chàng quá thô lỗ, cũng không thương tiếc...

 

- Đây không phải thô lỗ, đây là yêu! Nhưng mà, trẫm yêu nàng như thế, nàng còn muốn đi sao?

 

Hoàng Hậu cười nói:

 

- Thật sao? Vậy chàng yêu thiếp sâu bao nhiêu?

 

- 5cm!

 

Dương Mộc cười xấu xa.

 

- Chàng... Á.... tay đừng nắm. Thiếp thật lòng hỏi chàng, sau khi thiếp đi rồi, chàng sẽ nhớ thiếp sao?

 

- Sẽ không.

 

- Tại sao?

 

Hoàng Hậu không thích, vẻ mặt có chút mất mát.

 

- Không tại sao cả! Luôn có ái phi muốn trên trẫm, làm nam nhân duy nhất ở hậu cung, trẫm bề bộn nhiều việc nên sẽ không nhớ nàng như thế... Như vậy, nàng còn muốn đi sao?

 

- Đi!

 

- Còn trở lại không?

 

- Sống sót sẽ trở lại.

 

- Nếu là.... một đi không trở lại?

 

- Vậy thì là một đi không trở lại.

 

Dương Mộc trầm mặc, xem ra Hoàng Hậu lần này đã thật sự quyết tâm quyết tử. Làm mọi cách để giữ lại cũng vô dụng, ngay cả thân thể quý giá nhất của nữ tử cũng coi nó như lễ vật để bồi thường, đưa cho một người nam nhân mới ở chung không lâu.

 

- Khúc mắc của nàng, đáng giá như vậy sao?

 

Dương Mộc hơi thở dài.

 

- Sứ mệnh! Mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình, được cái này sẽ mất cái kia.

 

Hoàng Hậu nói một câu mơ hồ.

 

- Nàng đang bị bệnh.

 

Dương Mộc nói:

 

- Trẫm sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho nàng.

 

- Biện pháp gì?

 

Con ngươi đen nhánh như bảo thạch của Hoàng Hậu chuyển động một chút, hỏi.

 

- Nàng từng nghe qua chim nhỏ y người chưa?

 

- Chim nhỏ nép vào người?

 

- Không, là chim nhỏ y người…

 

Nói xong, Dương Mộc bắt đầu động lên.

 

Phù dung trướng ấm, muôn vàn kiều diễm, tu vân khiếp vũ, miệng anh đào thở hổn hển...

 

Hôm sau, mặt trời lên cao, ánh sáng ôn hòa chiếu tới hai người trên phượng tháp bên trong tẩm cung. Ga giường ngổn ngang, bên trên còn có chút vết máu loang lổ, đó là dấu vết của thiếu nữ mới nếm thử sự đời. Từ tư thế ngủ bất nhã của hai người trên giường, có thể thấy được nơi này đã từng trải qua chiến đấu kịch liệt như thế nào.

 

- Nên tỉnh.

 

Dương Mộc mở mắt ra, gọi tỉnh người nằm bên gối.

 

- Giờ nào?

 

Hoàng Hậu lười biếng tỉnh lại, trên mặt vẫn còn buồn ngủ, khuôn mặt vốn nên trong trẻo lạnh lùng nay lại ửng hồng say lòng người. Nàng nhìn ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, có chút ngoài ý muốn.

 

- Nửa buổi sáng rồi.

 

Dương Mộc nhìn sắc trời một chút, gọi Lục Nhi đưa tới một bộ xiêm y mới, đặc biệt dặn dò đưa đến một bộ đồ cao cổ để che lại dấu vết trên cổ.

 

Chỉ chốc lát sau Hoàng Hậu đã mặc quần áo tử tế, nói:

 

- Chàng đi đi, thiếp muốn đi thỉnh an Thái Hậu.

 

Thỉnh an?

 

Dương Mộc lập tức nhớ đến ước định lần trước với Hoàng Hậu, dùng kể chuyện xưa làm trao đổi, không nghĩ đến nàng vẫn tuân theo.

 

- Cái kia… Thái Hậu có thể không hiểu rõ nàng, nếu như người có thành kiến gì thì đừng để trong lòng.

 

Dương Mộc cảm thấy không ổn lắm, bởi vì mỗi hắn lần thấy Thái Hậu, lão nhân gia đều nói một đống lớn, tha thiết mong chờ Công chúa Thân Quốc được gả tới, sau đó đem Hoàng Hậu đạp xuống, một lần nữa sắc lập Hoàng Hậu.

 

- Không ngại, có một người mẫu thân cũng rất tốt.

 

Hoàng Hậu dửng dưng như không có chuyện gì, sau đó xuống giường.

 

Mới vừa đứng dậy đi một bước liền không đứng thẳng được, ngã vào lồng ngực của Dương Mộc.

 

- Đều tại chàng.

 

Hoàng Hậu hờn dỗi.

 

- Ta làm sao, không phải nàng cũng rất vui vẻ sao?

 

Dương Mộc tà tà nở nụ cười. Khi nhìn nàng nhíu lông mày, bước từng bước có chút không được tự nhiên, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu.

 

Từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, dung nhan Hoàng Hậu phảng phất tăng thêm một tia lãnh diễm.

 

- Cùng đi đi, vừa vặn muốn đến chỗ Thái Hậu, sau đó bớt thời gian viết ra kinh thư cho nàng.

 

Dương Mộc một bên nhìn nàng sửa sang lại trang dung, vừa nói.

 

Hoàng Hậu gật đầu, cũng không nói nhiều, sau khi thu dọn xong liền cùng Dương Mộc đi tới Ý Nhân Cung.

 

Dọc theo đường đi, tư thế bước đi của hai người đều có chút kỳ lạ. Một người thì khó chịu, bước chân phù phiếm, khiến cho đám cung nữ thái giám đi ở phía sau không dám áp sát quá gần, chỉ sợ vạn nhất hai vị chủ nhân phía trước lảo đảo va vào thì bọn họ rất khó để giữ được cái mạng nhỏ này.

 

- Nghe nói chàng hiện tại đang thi hành biến pháp?

 

Trên đường, Hoàng Hậu đột nhiên hỏi.

 

- Ừ, tin tức của nàng rất linh thông đó.

 

Dương Mộc cười nói:

 

- Thế nào, nàng có hứng thú?

 

Hoàng Hậu vừa đi vừa lắc đầu:

 

- Lúc tẻ nhạt có nghe đám thái giám cung nữ nói qua. Nghe nói một tộc huynh của Lục Nhi lần này cũng đạt được một cái tước dân ba sao, còn nói là cái gì mà thiên tử thân quân, làm cho nàng vui vẻ không thôi, mấy ngày nay cũng chăm chỉ luyện công hơn rất nhiều.

 

- Thiên tử thân quân… Vậy đó chắc là một trong mấy trăm tân binh kia rồi. Lần này bọn họ biểu hiện không tệ, cũng trợ giúp trẫm rất nhiều, mỗi một người đều thành tước dân. Tiếp theo chính là đánh tan tân binh rồi phân bổ đến các nơi, phổ biến tân pháp một cách toàn diện.

 

Hoàng Hậu cười nhạt:

 

- Nếu có thể thực hiện thành công, chính là phúc của vạn dân.

 

- Ha ha, trẫm cũng cảm thấy như vậy. Thương Quốc có thể có một vị quân chủ tài đức như trẫm, thực sự là phúc khí tu luyện từ rất nhiều đời.

 

Dương Mộc vui cười hớn hở, lập tức hỏi:

 

- Nàng tựa hồ đang ủng hộ biến pháp.

 

- Quốc gia của thiếp cũng từng trải qua một lần biến pháp, thế nhưng đã thất bại. Vì thế thiếp mới phải lưu lạc đến nơi này.

 

Ánh mắt Hoàng Hậu ảm đạm:

 

- Nếu như lúc trước mọi người đều có ý thức biến pháp, không ngăn cản, cũng sẽ không đến nông nỗi này.

 

Dương Mộc kinh ngạc, hắn cũng nghe ra được một ít hàm ý từ trong lời nói của Hoàng Hậu. Từ xưa người dám thi hành biến pháp đã phi thường ít ỏi, mà một khi thi hành thì tám chín phần đều chết từ khi còn trong trứng, quốc gia của Hoàng Hậu cũng không ngoại lệ. Chỉ có một ít người biết phải biến pháp, nhưng lại không ai biết nên biến như thế nào? Biến cái gì?

 

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Dương Mộc hỏi:

 

- Quốc gia của nàng đang ở trong tình trạng gì?

 

- Loạn trong giặc ngoài, mấy vạn vạn nhân khẩu đều đang giãy dụa bên bờ tử vong. Hoàng tộc tuy rằng muốn thay đổi, thế nhưng lại động chạm đến lợi ích của thượng tầng quý tộc cho nên đã rơi vào nội loạn.

 

Dương Mộc gật gật đầu:

 

- Từ xưa tới nay, giang sơn nếu như muốn bền vững lâu dài thì nhất định phải đoàn kết số nhiều, chèn ép thiểu số, phải biết lo cho dân chúng, không nên bóc lột áp bức bọn họ, như vậy quốc gia mới có thể vĩnh tục vạn năm.

 

- Lo lắng cho dân chúng, không nên bóc lột, áp bức bọn họ…

 

Hoàng Hậu lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía hắn:

 

- Chàng có thể được vạn dân kính ngưỡng, không phải là không có đạo lý.

 

- Ha ha ha, tuyệt đối đừng sùng bái ca! Dù sao cũng là minh quân thiên cổ khó gặp, người bên ngoài đương nhiên là không thể so sánh. Nhưng nếu mới có một chút thành quả đã kiêu ngạo tự mãn, vậy thì quốc gia làm sao mà phát triển, dân chúng làm sao mà hạnh phúc? Ha ha ha ha, không cần mê luyến, không cần mê luyến…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top