Dịch: Hoangforever
Kiềm Châu!
Một huyện của Lâm Thành!
Mới trưa, thế nhưng cái nóng lại giống như thiêu như đốt vậy. Dù vậy nó vẫn không sao ngăn được tình yêu câu cá của ngư dân vùng này. Đâu đâu cũng có thể bắt gặp được một người đam mê câu cá, câu cá ở bên bờ hồ Minh.
Một chiếc ô, một vài cái cần câu là họ có thể ngồi ở đây cả ngày.
Tinh thần có thể nói là, “đáng khen ngợi.”
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một mảnh thế giới mờ mờ!
Mặc dù mờ mờ thế nhưng hắn vẫn nhìn ra được có một đạo ánh sáng chói mắt xuất hiện ở trước mặt hắn.
An nhiên vừa tỉnh dậy sau cơn mê, ngẩng đầu nhìn lên. Đạo ánh sáng chói mắt kia làm cho hắn có chút khó chịu. Hắn lấy tay định che mắt lại, kết quả là.... kinh ngạc, với không tới????
Sau đó, hắn nhìn lại tay mình.... thế là một trận...... lừa ta, lừa ta, lừa ta... nổi lên ở trong lòng.
Đó đâu phải là tay hắn!
Mà là....
“Vây cá?”
Hít vào một hơi khí lạnh, hắn hét lên một tiếng quái dị:
“Ta đây là đang nằm mơ đúng không? Đúng, đúng, đúng! Khẳng định chắc chắn là đang nằm mơ, Đúng đúng! Là nằm mơ, nằm mơ!”
“Ha!”
Một giọng nói châm chọc đột nhiên vang lên sau lưng An Nhiên làm cho hắn giật bắn mình lên.
“Nằm mơ? Chúc mừng, ngươi đã đáp án sai. Nơi này là một cái nhà tù, nếu đã tiến vào vậy đồng nghĩ rằng người sắp biến thành bữa ăn trên mâm người ta rồi. Có phải thấy rất vui, rất bất ngờ không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
An Nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy người đang nói chuyện với mình là một chú cá vàng có ba màu vàng, đen và trắng.
Cá nói tiếng người???
Cú sốc này quá lớn, nhất thời làm cho An Nhiên khó lòng mà tin được, thế là hắn có chút luống cuống.
Hơn nữa, hắn thế nhưng mà lại biến thành “cá” một cách khó hiểu lạ lùng, càng làm cho hắn thêm hoảng sợ hơn.
Cảm giác này giống như dẫm phải cứt chó vậy.
“Không có ý gì! Dù sao ta cũng thuộc về họ Cá Vàng, thuộc về một loài cá cảnh, có bị bắt về tối đa thì cũng bị nuôi làm cá cảnh mà thôi. Còn ngươi thì...Chậc, chậc, vận mệnh thật là bi thảm a! Có lẽ sẽ bị người ta làm thịt. Ngươi có lẽ không biết, người kia khi bắt được ta, họ cao hứng như thế nào đâu, so với việc câu được đám các ngươi họ còn cao hứng hơn nữa. Vận mệnh chính là không công bằng như vậy đấy, có loài thì bị ăn hết, mà ta thì không giống vậy, luôn được bọn họ đối xử tử tế. Cứ khóc đi! Tiểu cá chép! Giống như bọn họ trốn ở góc tù, khóc thương cho số phận bi thảm của mình!”
Cá Vàng cười nhạo nói.
Nó còn đắc ý lắc lư cái thân thể của mình trước mặt An Nhiên nữa. Tuyên bố nó và An Nhiên thuộc hai thế giới khác biệt nhau. Người thì được người ta thưởng thức, người thì bị người ta ăn hết.
Đương nhiên, chuyện này thuộc về loại kỳ thị. Nhưng hiện tại An Nhiên không có nghĩ tới những chuyện này. Hiện tại hắn đang còn kinh hãi không hiểu vì sao mình lại biến thành cá, lại còn bị người ta nhốt vào trong lồng nữa.
Hiện tại hắn chỉ muốn biết rõ điều này.
Sau khi trải qua khiếp sợ xong, An Nhiên nhìn lướt qua con cá Vàng, nghĩ thầm: Cũng chỉ là một con cá vàng chết thì có cái gì mà đáng ngang tàng chứ. Dám ăn hiếp mình? Ta lại ăn ngươi trước bây giờ!
Nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, An Nhiên cảm thấy kinh hoảng vô cùng,
“Cá? Bị ăn hết? Không được, ta không thể cứ như vậy bị ăn sạch được. Nằm mơ! Đây chắc chắn là nằm mơ.”
Hắn vừa an ủi mình, vừa cười khổ. Chuyện này chắc chắn là nằm mơ. Không sai! Chắc chắn là nằm mơ.
Nhưng cơn đau ở miệng lại nói rõ cho hắn biết đây không phải là mơ.
Mà là sự thật!
Tức thì hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, hi vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng, nhưng thực tế lại vả vào mặt hắn.
Hắn thật sự đang là một con cá ở trong lồng.
Trong góc lồng tre, mấy con tôm cùng với mấy con cá chép to nhỏ không đều đang chen chúc nhau thành một đống. Đám nhóc này giống như biết được vận mệnh kế tiếp của mình, cho nên bọn nó từ bỏ phản khánh, trốn ở trong góc lồng, run rẩy. Âm thầm hối hận vì sao mình lại tham lam cắn thứ kia. Chỉ có một con cá chép lớn là không có sợ hãi.
An Nhiên có thể từ trong mắt bọn chúng nhìn thấy được sự tuyệt vọng và sự chán nản.
Đột nhiên!
An Nhiên giống như nghĩ tới thứ gì đó. Ở trong giấc mộng mơ mơ màng màng của hắn, hắn nghe được hai đạo âm thanh già nua trò chuyện với nhau.
“Cửu Trùng Thiên, 9 người, hiện tại đã là người cuối cùng. Ngươi còn thừa lại tiên pháp nào không?”
Một giọng nói khàn khàn trả lời lại:
“Thuật biến hóa chưa tìm được ngươi thích hợp, nên thành ẩn giấu rồi.”
“Cái này? Cái này? Cái này? Có thể làm được không?”
“Sao không? Có câu nói, không có trải qua mưa gió, làm sao thấy được cầu vồng.”
“Nhưng thuật biến hóa này của ngươi còn kém xa rất nhiều so với tám đại tiên thuật kia? Hắn nguyện ý sao?”
“Hỏi một chút liền biết thôi?”
Đôi mắt hoa lên, An Nhiên bị một cỗ năng lượng không thể giải thích được kéo vào một cái không gian trắng xóa.
Sương mù tiên khí lượn lờ xung quanh, trong lúc An Nhiên còn đang tò mò đánh giá tình huống xung quanh, đột nhiên trước mặt xuất hiện hai người. Thế nhưng bọn họ cũng không phải là người thật, mà là do sương mù ngưng kết mà thành. Chỉ tiếc là An Nhiên cũng không nhìn thấy rõ bộ dạng của hai người này, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra được đây là hai người mà thôi.
Âm thanh khàn khàn vang lên hỏi:
“Tiểu ca, nếu như ta đem thuật biến hóa này truyền lại cho ngươi, ngươi có nguyện ý học nó không?”
An Nhiên nghĩ thầm, dù sao đây cũng là giấc mơ, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói:
“Học a! Sao lại không học chứ?”
Có lợi mà không chiếm, đó mới là kẻ ngu, thế là An Nhiên sung sướng đáp ứng.
Ta mặc dù không tham lợi, thế nhưng lợi đưa tới trước mặt, không tham mới là lạ.
“Ha ha ha ha... ta đã nói rồi mà!”
Người nọ cười to một trận sảng khoái.
Bóng người còn lại làm động tác sờ cằm, đầu vẫn luôn nhìn về phía An Nhiên, giống như kiểu muốn nhìn thấu hắn.
Nhưng An Nhiên hoàn toàn không quan tâm, hỏi ngược lại:
“Cái này, cho ta hỏi một chút, thuật biến hóa này có thể Trường Sinh được không?”
An Nhiên hỏi một câu tương tự như câu hỏi Tôn Ngộ Không hỏi.
“Có thể! Bất quá còn phải xem vận khí của ngươi! Dù sao Trường Sinh, thứ này ai cũng không dám đảm bảo, phải không?”
An Nhiên cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là mơ, xem như đùa giỡn đi! Người còn chưa chắc đã là thật, nói chi tới chuyện trường sinh! Cho nên hắn gật đầu như gà mổ thóc.
“Ngươi đã nguyện ý! Vậy lão phu sẽ truyền cho ngươi thuật biến hóa này. Về phần người có thể đạt tới cảnh giới nào, vận thì xem tạo hóa của ngươi đi.”
Trong lúc nói chuyện, bóng người này bắn ra một chỉ. Chỉ này bắn thẳng vào mi tâm của An Nhiên. Trong chớp mắt, ánh sáng đó dung nhập vào trong thức hải của hắn.
An Nhiên có cảm giác lạnh như băng, giống như thể trong người có thứ gì đó vậy, một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Giọng nói kia nghiêm nghị nói tiếp:
“Tiểu ca, ngươi nhớ kỹ, thuật biến hóa này là một loại tiên thuật, không được truyền ra ngoài, nhớ chưa?”
An Nhiên gật đầu, vỗ vỗ ngực đảm bảo:
“Yên tâm, quy củ ta đương nhiên là nhớ kỹ rồi.”
“Ta khuyên tiểu ca ngươi một câu, vạn vật đều có linh, khắp nơi đều là hiểm cảnh. Mà tu đạo chính là lưu lại cái thiện, đi tới đâu cũng phải để ý tới chuyện này! Ngày nào đó nếu như đạo hữu thành, chính là đạp lên Trường Sinh.”
Người kia vẫn luôn không có mở miệng, đột nhiên nói:
“Nếu không có vượt qua được rào cản, vậy thì nghỉ một chút. Núi không leo được thì ... Ừm... cũng nghỉ một chút đi!”
An Nhiên có chút choáng váng, cảm giác hai người này tại sao lại buồn lo vô cớ cho hắn vậy???
Chẳng lẽ mình đi làm ở công ty, có người nào đó định mưu hại hắn sao?
Mình có cái gì để cho người khác phải mưu hại mình chứ?
Thật là buồn cười!
Sắc đẹp sao?
Hiển nhiên là không thể nào rồi.
Bất quá những lời này, An Nhiên hắn yên lặng khắc cốt ghi tâm. Dù sao thế gian hiểm ác, hắn vẫn luôn hiểu rõ điều này.
An Nhiên ôm quyền, cảm kích nói,
“Hai vị ân nhân cứ an tâm đi! Tại hạ đương nhiên ghi nhớ lời nhắc nhở đầy thiện ý này của hai vị rồi.”
“Được, tốt, tốt. Vậy thì chúc Tiểu Ca ngươi thuận buồm xuôi gió, sớm ngày đạt được Trường Sinh.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó sương mù tiêu tán đi. Lần nữa dung nhập vào trong không gian. Nhưng âm thanh của hai người thì vẫn thủy chung quanh quẩn trong tấm không gian thần bí này.
Phục hồi tinh thần lại, An Nhiên giận tới mức hộc máu.
Hắn vỗ ót một cái, tâm như muốn chết lặng,
“Chẳng lẽ ta thật sự học xong thuật biến hóa ư? Nhưng vì sao ta không có cảm giác giống như biến thân gì a? Còn nữa, biến thành cá là như thế nào vậy?”
An Nhiên chưa có từ bỏ ý định, nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra lần nữa, hắn hi vọng mở mắt ra chính là thấy căn phòng thân yêu của mình, nhưng đập vào mí mắt hắn lại mà một vùng nước mờ đục như cũ.
“Con mẹ nó chứ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
An Nhiên nhịn không được gào lên một tiếng.
Hắn nhìn về phía đám cá, đám tôm đã tuyệt vọng kia, cảm giác đau đớn vô cùng, trong lòng không nhịn được dâng lên một cảm xúc thảm thương.
“Xong, tất cả xong rồi.”
An Nhiên có chút chán nản nói.
Lúc đi trên đường, nhìn thấy đám tôm cua cá đáng thương kia, An Nhiên chung quy lại là khó nuốt trôi cục tức này. Hôm nay khác mọi hôm một chút,hắn cảm thấy khó chịu là do đám tiểu tử ở trước mặt này.
Cá Vàng bơi tới trước mặt An Nhiên kêu lên:
“Oa Oa oa! Tiểu cá chép, ta thấy được sự tuyệt vọng của ngươi, ngươi đang sợ đúng không? Ngươi cũng giống như bọn chúng, đều chỉ biết run rẩy. Bởi vì ở trước mặt con người, chúng ta rất yếu ớt. Khà khà khà! Đừng có dùng ánh mắt cá chết kia nhìn chằm chằm vào ta, người làm vậy ta có chút sợ đấy! Ô hô hô...nhanh nói cho ta biết, nói cho ta biết, ngươi có thể làm được gì? Trong cái lồng này, các ngươi chỉ là một đám nguyên liệu để người ta nấu ăn mà thôi. Các ngươi không thể chống lại điều này. Đó là vận mệnh! Thật là bi thảm!”
Cá vàng bơi qua bơi lại, châm chọc nói.
Mà đám tiểu tử run rẩy chỉ biết tuyệt vọng đang núp trong góc lồng kia nghe thấy vậy thì liên tục thở dài.
Ngay cả những chú cá bơi tự do trong hồ cũng tới góp vui, tới tham gia náo nhiệt,
“Nhìn xem, lũ ngốc bị nhốt ở trong lồng không ra ngoài được kia.... Ha ha ha. Buồn cười quá, ha ha ha... xem mà cảm thấy hạnh phúc ở trong lòng!”
An Nhiên tức tới nhếch miệng, trong lòng như muốn bốc hỏa. Lúc này nghe thấy lời nói lạnh lùng của đám gia hỏa kia hắn lại thêm tức giận hơn.
“Các ngươi có bản lãnh thì vào đây thể nghiệm, thể nghiệm đi! Hạnh phúc cái con mẹ nhà ngươi, biến đi cho lão tử.”
“Cắt! Quỷ hẹp hòi, nói tí cũng không cho.”
An Nhiên giận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng vào lúc hắn quay sang nhìn Cá Vàng, định dùng nó để trút giận, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên.
Hắn thấy được hi vọng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận