Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bàn Ăn Thời Nhà Đường (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: Thư nhà đáng vạn đồng.

Bàn Ăn Thời Nhà Đường (Dịch) (Đã Full)

  • 210 lượt xem
  • 1354 chữ
  • 2023-11-10 22:20:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 Văn thư được chỉnh lý xong đặt trên bàn của Phương Chính, đại quan lệnh lật lượt lật xem qua loa, viết biên nhận, Vân Sơ kẹp biên nhận vào trong văn thư, đặt lên giá sách.

Phương Chính rất hài lòng với Vân Sơ, vì bây giờ hắn làm việc vô cùng thuận lợi, đơn giản, hắn cần văn thư nào, hôm trước bố trí cho Vân Sơ, hôm sau hắn sẽ thấy thứ mình cần ở trên bàn. Không chỉ có văn thư chính bản, ngay cả khi viết biên nhận cần văn thư để tham khảo cũng ở ngay bên cạnh, nếu có quên cái gì, Vân Sơ cũng sẽ ở bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Dùng nửa canh giờ Phương Chính đã xử lý xong sự vụ trước kia hắn tập trung tinh thần làm mất cả ngày không xong, ti hộ yêu cầu tra nhân viên quan nha ăn uống hoang phí, công tào hỏi trạng thái hủy hoại của thành Quy Tư.

Trong quan nha, Phương Chính không phải là tiểu cữu tử của ai đó, Vân Sơ cũng không phải là thực thần hạ phàm. Một đại quan lệnh, một thư lại, đều giữ đúng vị trí của mình.

"Ngươi muốn tới quân doanh giúp phủ binh viết thư nhà à?" Phương Chính không hiểu hành động ngu xuẩn của Vân Sơ: "Ngươi biết phải giúp bao người viết thư không, ngươi làm nổi không?"

Vân Sơ lần nữa lộ ra một mặt thương người của người đọc sách vừa có chút cao thượng, lại mang đôi phần cổ hủ:" Khói lửa liền ba tháng, thư nhà đáng vạn đồng! Lúc này giúp họ viết một lá thư, có thể an ủi vô số lòng người."

Phương Chính nghi hoặc:" Thơ ngươi vừa đọc hẳn là thơ hay, đừng nói người khác, dù ta nhận được thư nhà, lần nào không xem đi xem lại, nước mắt chảy ra lại khô."

"Vấn đề là ngươi thực sự muốn làm thế à? Theo ta biết, không một người đọc sách chân chính nào muốn làm chuyện này."

Vân Sơ hừ một tiếng không hài lòng:" Không làm chuyện này mới không phải là người đọc sách chân chính."

"Ha ha ha, rốt cuộc ngươi vẫn còn trẻ lắm, đi đi, đi đi, bọn họ tới từ Thương Châu kinh kỳ đạo đã trú binh ở Quy Tư bốn năm rồi, ngươi giao hảo với họ, lên chiến trường, ít nhiều có người chiếu cố."

Trong nha môn đã không còn chuyện gì nữa, Vân Sơ bảo Hầu Tam vác bàn thấp và bồ đoàn, y tự lấy giấy nghiên mực, quay về nơi ở của mình.

Đem đồ đặt dưới cây dâu lớn ngoài cùng, Vân Sơ trải giấy ra, sau lưng là kênh nước mát lạnh, bảo Hầu Tam tới quân doanh dán cáo thị.

Người ngoài không vào được quân doanh, dù là quan viên như Phương Chính, có việc chỉ có thể ở ngoài doanh đợi thông báo.

Hai ngày nữa là khoái mã từ dịch trạm tới thu thư tín, khi đó hẳn rất có nhiều người muốn báo tin bình an cho người nhà.

Giúp người khác viết thư là chuyện tốt, nhưng Vân Sơ quan tâm nhất là nội dung thư tín, giống văn thư, đây cũng là nguồn tin của y.

Y chưa từng sống ở Đại Đường, đây là điểm yếu lớn nhất của y, Thương Châu cách Trường An chưa tới 300 dặm, tuy nói mười dặm phong tục đã khác, nhưng mọi người đều sống ở Quan Trung, thói quen sinh hoạt hẳn không khác nhau là bao.

Biết phương thức giao tiếp của phủ binh Thương Châu với người nhà, cơ bản hiểu được phong tục tập quán ở Quan Trung, không tới mức về tới Quan Trung liền rụt rè nữa.

Phủ binh ý chỉ binh tốt của tướng quân phủ, đô đốc phủ nào đó.

Từ đó có thể thấy trên người phủ binh mang sắc thái cá nhân mãnh liệt.

Có sắc thái cá nhân, thường sẽ không dung hòa với khái niệm quốc gia, điểm này rất không hay.

Cách xưng hô này có từ thời Lưỡng Tấn, tới Tây Ngụy Vũ Văn Thái chính thức xác lập, sau đó Bắc Chu, Tùy, Sơ Đường dùng tới nay.

Thời chiến là binh, không chiến sự làm nông, loại chế độ binh nông kết hợp này, mọi người tựa hồ đã quen rồi.

Phàm là người thành phủ binh, đa phần gia cảnh không kém, trừ chiến mã có quốc gia cung cấp, các thứ khác như khải giáp, vũ khí đều phải tự sắm sửa.

Phong hầu trên ngựa là mộng tưởng tối cao của tất cả phủ binh, chỉ là loại mộng tưởng này nhiều khi đều dừng lại cùng tính mạng.

Lúc này mặt trời đã treo trên cao, trước khi thứ này chưa ra, mặt đất vẫn lạnh lẽo, nó vừa thò đầu, đất đai Tây Vực rộng lớn tiến ngay vào lò nướng.

Hai chân Vân Sơ ngâm vào kênh nước, mỉm cười nhìn Hầu Tam dẫn một đám một đám phủ binh tới.

Tỉ lệ biết chữ trong quân đội Đại Đường không quá thấp, một trăm người ít nhất có hai người biết viết chữ.

Chỉ là loại người này phân phối trong quân cực kỳ mất cân bằng, trong đó người đọc sách chuyên môn phục vụ giáo úy chiết trùng phủ đã chiếm bảy tám thành.

Cho nên phủ binh còn lại muốn truyền tin về nhà thường chỉ có thể truyền miệng, mà lời người là không đáng tin nhất, khiến cho rất nhiều bi kịch xảy ra.

Ví như có phủ binh ở Tây Vực mấy năm, lão bà ở nhà lại giúp hắn sinh mấy đứa con, thậm chí lão nhân trong nhà cho rằng nhi tử đã chết, không còn muốn sống nữa, treo cổ kết thúc tất cả.

Mục đích làm phủ binh là để miễn thuế cho trong nhà, phủ binh rõ ràng chưa chết, quan phủ đã vội vàng hủy bỏ phúc lợi đó. Rõ ràng là thượng hộ có của ăn của để, chớp mắt thành trung hộ thấp hơn người một bậc, hại con cái trong nhà không còn tư cách làm phủ binh nữa.

Nghiêm trọng nhất là, người nhà cho rằng phủ binh đã chết, thu lại ruộng được chia.

Dịch trạm của Đại Đường đã vô cùng hoàn thiện, từ dưới Thiên Sơn, men theo đường Thiên Khả Hãn phóng ngựa, đi một nghìn bốn trăm tám mươi dặm, dùng hai mươi lăm ngày là có thể truyền tin tới Trường An. Bình quân mỗi ngày chạy 300 dặm, rất khổ cực.

Đương nhiên đó là công văn và quân báo khẩn cấp thôi, chứ cái khác cứ thong thả mà đi.

Viết thư cho người khác là chuyện vô cùng thú vị, thỏa mãn được dục vọng hóng hớt của Vân Sơ, cũng giúp y hiểu người Đường xử lý chuyện nhà thế nào.

"Gia nương ở trên, hài nghi khấu đầu với nhị lão, con còn sống, có quân công nhất chuyển, không biết châu huyện có truyền đạt, tiền thưởng có lấy được không?"

"Chia tách bốn năm, tiểu tỷ nhi có bình yên lớn lên không, nếu lớn lên, phải đem trả hết tiền tài của mỗ. Trương thị nếu giữ vững cửa thì giữ nàng, nếu không thì bỏ, đuổi về quê mẹ."

"Lưu thị vợ ta thấy chữ như thấy người, hai ta ly biệt hơn bốn mùa, khi đi hơi ấm động phòng vẫn còn không đành lòng đi, nhưng trống trận từng hồi không đi không được. Hãn hải biên quan là chốn nam nhi lập công, đợi ta cưỡi ngựa trở về, ắt cho nàng vinh hoa phú quý ... Đúng rồi, khi ta đi cùng nàng ngày đêm ân ái, rốt cuộc nàng có thai không?"

"Gia nương ở trên, con bất hiếu ở Thiên Sơn trăm lạy, lần này gửi thư, có tin dữ, huynh trưởng Cẩu Liên Nhi chiến tử ở Vu Điền. Đáng tiếc, tới khi chết chẳng có thu hoạch, không thể mang vinh diệu về gia nương, là lỗi của Cẩu Liên Nhi."

"Thiên Sơn là nơi cùng khổ, Trư Liên Nhi vẫn vất vả kiên trì, nghe nói ba mùa nữa có thể về quê phụng dưỡng gia nương. Cuối cùng hỏi một câu, Trương gia tiểu nương có phải vẫn chưa gả, liệu có thể đợi con thêm ba năm không?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top