Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 32: Giờ tôi đổi rồi, không tìm đường chết nữa

Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí (Dịch) (Đã Full)

  • 63 lượt xem
  • 1319 chữ
  • 2025-06-07 16:01:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Anh định chết thật à?"

Giang Kỳ Ngộ trừng mắt nhìn Kỳ Dư, người vẫn còn có tâm trạng đùa cợt trong tình cảnh này, rồi quay sang nhìn người phía sau.

“Chị... chị Ngộ...

Không giống với Kỳ Dư vẫn vô tư, Phương Tự Bạch lúc này chân đã không đứng vững nổi, run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Giang Kỳ Ngộ, giọng nói lắp bắp:

“Hôm nay... chúng ta... không phải sẽ... chết chứ?"

Qua màn mưa dày đặc, cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, nhưng sự run rấy trong giọng nói thì nghe rất rõ.

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai Phương Tự Bạch như thể an ủi:

"Nếu Diêm Vương đã định canh ba chết thì không ai giữ nổi đến canh năm đâu, sống chết có số cả, nhìn thoáng lên."

".., Chúng ta không thể. cố gắng thêm chút nào sao?"

"Ừm... vậy thì chết canh hai, đánh hắn ta một cú trở tay không kịp. ˆ "Ầm M.

Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang rền bất ngờ nổ tung bên tai, như thể ứng với lời nói đùa của cô.

Cùng với tiếng sấm là gió to và mưa tầm tã ào ào đổ xuống, dòng sông chặn đường họ cũng trở nên dữ dội hơn.

"Không thể chờ thêm nữa."

Nhìn dòng nước ngày càng cuộn trào, Kỳ Dư khẽ nhíu mày, giọng nói bình thản:

"Qua cầu thôi. "

"Hả?"

Phương Tự Bạch nhìn anh ta đầy kinh ngạc, rồi quay đầu nhìn cây cầu treo phía trước gần như bị nước sông nuốt trọn.

Đó là một cây cầu treo tạm bợ được làm từ xích sắt rỉ sét và vài tấm ván gỗ.

Lúc leo lên núi, cậu ta còn từng đùa rằng, nếu nhiều người nhảy nhót trên cầu này vài cái, nó có khi gãy luôn...

Và giờ đây, nhìn cây cầu đang rung lắc dữ dội trong mưa bão, không khỏi nhớ đến câu nói của Giang Kỳ Ngộ vừa rồi: "Trở tay không kịp"

Thật sự phải đi qua đó sao? Chết chắc luôn chứ còn gì! Tăng GDP cho Diêm Vương chắc?

"Anh Kỳ, không thể..."

Ngay lúc cậu ta cảm giác như sắp lắc đầu đến muốn đứt cổ, thì người đầu tiên đề nghị bước lên câu, Kỳ Du, đã bước một bước lên chiếc cầu "Nại Hà" kia.

"Anh làm thật à?”

Giang Kỳ Ngộ cũng không khỏi nghi ngờ.

Dù con sông này không rộng, chỉ vài bước là có thể qua được, nhưng dòng nước quá mạnh. Chỉ cần sơ sấy, trượt chân hoặc ván gỗ gãy, thì sẽ bị dòng sông cuốn đi ngay lập tức.

Cô bước đến gần anh, nhìn cơn mưa đang ngày càng nặng hạt, rồi hỏi nghiêm túc:

"Anh chắc được bao nhiêu phần trăm?"

Anh ta chỉ cúi xuống nhìn cô, khẽ cười và đáp lại không đúng trọng tâm:

"Cô có tin tôi không?”

Giang Kỳ Ngộ không do dự:

"Không tin.”

Kỳ Dư chẳng lấy làm lạ với câu trả lời của cô, chỉ lắc đầu cười rồi kéo thử sợi xích sắt đang bị nước nhấn chìm.

Sau đó, anh cúi xuống ghé sát tai cô giải thích:

"Đây là cầu dây thừng quân sự, được gia cố đặc biệt từ trại huấn luyện. Sức chịu tải và vật liệu vượt xa cầu treo bình thường, không sao đâu."

Dù cây câu này có vẻ mong manh trong mưa gió, nhưng độ bên của nó thừa sức cho họ qua.

Không ngờ anh lại biết những điều này, Giang Kỳ Ngộ hơi ngạc nhiên, nhìn anh với ánh mắt dò Xét: "Sao anh biết mấy cái này?"

"Không có gì đâu."

Kỳ Dư nhún vai, giọng nói nhẹ bẫng:

"Hồi xưa ở nước ngoài, tôi thường xuyên ra ngoài tìm chết."

Không lạ khi anh ta bắn súng siêu thế, hóa ra còn là một chiến binh từ nước ngoài trở về.

Nghe vậy, Giang Kỳ Ngộ cười gượng, giơ ngón tay ra hiệu "Ngầu", rồi định bước lùi để xem anh diễn, nhưng bỗng cảm thấy có thứ gì đó siết chặt quanh eo. Cô cúi đầu xuống và thấy một sợi dây không dài không ngắn đang móc chặt vào thắt lưng mình.

Theo phản xạ cô nắm chặt lấy sợi dây rồi ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với đôi mắt đen láy ướt sũng của anh.

Những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống từ hàng mi dài của Kỳ Dư, đôi mắt của anh ánh lên vẻ cười cợt, như có sức mạnh kỳ lạ khiến Giang Kỳ Ngộ nhất thời đứng hình.

Kỳ Dư khẽ siết chặt sợi dây an toàn giữa hai người, giọng trầm thấp xen lẫn tiếng mưa rơi vang lên bên tai cô:

"Yên tâm, giờ tôi đổi rồi, không tìm đường chết nữa."

"Khoan đất”

Giang Kỳ Ngộ nhận ra anh ta định làm gì, vội giơ tay nắm chặt sợi dây và hỏi lại lân nữa:

"Anh chắc chắn tôi sẽ không sao chứ?”

"Không sao."

"Thê đi?"

"Thầ."

"... Nếu có chuyện gì thì sao?"

"Chậc."

Kỳ Dư vốn đã thiếu kiên nhẫn, giờ càng thiếu hơn, bất ngờ giật mạnh dây an toàn và đỡ lấy thân hình cô đang ngã về phía anh.

Giang Kỳ Ngộ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình đổ nhào vào lồng ngực vững chãi của anh. Khi chưa kịp định thần, giọng nói trầm ấm, có phần châm chọc vang lên bên tai:

"Có tôi ở đây, cô sẽ không chết đâu."

"Chết một nửa cũng không."

“Thôi, anh đi một mình đi."

Kỳ Dư lập tức đổi giọng, định tháo dây an toàn trên eo cô, nhưng ngay lập tức bị hai tay nhỏ nhắn của cô giữ chặt.

Giang Kỳ Ngộ đành áp dụng quy tắc sinh tồn của mình "thà cúi đầu còn hơn mất mạng", ngẩng đầu cười hì hì:

"Nghe anh cả đấy!"

Kỳ Dư lườm cô một cái, không nói thêm, rồi quay ra vẫy tay với ba người còn lại:

"Lấy dây an toàn ra, móc vào nhau, chúng ta chia làm hai đợt qua cầu."

Chiều dài dây kéo có hạn, cả nhóm năm người nếu buộc hết vào nhau sẽ rất khó di chuyển. Chia ra thành hai đến ba người qua cầu sẽ an toàn hơn.

Nói xong, anh không chần chừ thêm, bước thẳng lên tấm ván gỗ đang chìm dưới dòng nước, không quên nhắc nhở Giang Kỳ Ngộ:

"Đi theo bước chân của tôi."

Nhìn từ trên bờ, cây cầu có vẻ chao đảo, nhưng khi Kỳ Dư đặt chân lên, nó lại ổn định một cách đáng ngạc nhiên.

"Dũng cảm lên Ngộ Ngội Đừng sợ khó khăn!"

Giang Kỳ Ngộ hét lớn tự động viên bản thân, lấy lại tỉnh thần và đi theo từng bước của anh, lân theo cây câu dưới chân, vượt qua dòng sông cuồn cuộn.

Đi giữa dòng sông mãnh liệt, bao quanh cô chỉ còn là cơn mưa như thác đổ và tiếng gọi xa xa không rõ ràng. Lúc này, thế giới dường như chỉ còn lại lưng áo rộng lớn trước mặt, cùng ánh mắt quan tâm của người đàn ông thỉnh thoảng quay lại nhìn cô.

"Bước cuối cùng rồi, nhảy qua đây."

Kỳ Dư đã an toàn tới bờ bên kia, quay lại giơ tay ra với Giang Kỳ Ngộ, người vẫn còn đứng trên tấm ván cuối cùng của cây cầu treo:

"Đừng sợ, tôi sẽ đỡ cô."

Vì không còn sức nặng của Kỳ Dư, cây cầu bắt đầu lắc lư mạnh hơn.

Không còn đường lui, Giang Kỳ Ngộ không suy nghĩ thêm, buông tay khỏi sợi xích sắt và chuẩn bị nhảy lên!

"Siêu nhân bay tới đây!"

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía đối diện:

"Aaaal”

Tiếng thét bất ngờ khiến cô giật mình, chân trượt ngãi

Trời ơi! Lần này thật sự xong rồi sao?

Trong cơn quay cuồng, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tay vội vung ra mong nắm được thứ gì đó.

Cô đúng là đã nắm được thứ gì đó.

Nhưng... sao lại mềm mềm thế này?

Chưa chắc, thử nắm thêm cái nữa.

Đúng lúc cô đang vô thức bóp nhẹ, một giọng nói tức giận vang lên trên đầu: "Giang Kỳ Ngộ, không cân tay thì để tôi chặt hộ nhé."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top