Gió mùa đông rít từng cơn se nỗi nhớ cong vênh lại, chim non tìm về tổ để nương náu, tránh cái rét giữa chơi vơi ngõ nhỏ, phố nhỏ. Ngày lạnh, đêm lạnh hòa vào cùng mùa lạnh, những bàn tay khẽ chạm nhau cũng đủ để giật mình, những nỗi cô đơn khẽ gợi đến cũng đủ để đượm buồn.
Thế giới này dẫu biết luôn tồn tại những điều trái khoáy, song, có đi hết cả cuộc đời, có chạy hết cả đường dài của số phận cũng chẳng thể lý giải được hết những cái trái khoáy diễn ra, chảy đến với chính mình. Sông dẫu nhiều nhánh cũng cùng nhau đổ vào một bể, giọt nước dẫu có đổ vào giọt rượu cũng hòa vào làm một giọt, chỉ có con người với con người, dẫu có yêu thương bao nhiêu cũng là chưa đủ.
Nỗi nhớ dù ngắn dù dài cũng vẫn gọi là nỗi nhớ.
Tình yêu dù nông sâu, đậm nhạt vẫn cứ gọi là tình yêu.
Anh yêu em rồi đấy, yêu bằng bản năng anh sẵn có, yêu bằng tình tế bào cảm xúc và nhớ nhung. Anh không phải một nhà thơ để ngày đêm dành cho em những lời có cánh, anh cũng chẳng phải một chàng hát rong để nghêu ngao hát tặng em những câu từ làm tim em tan chảy. Khi ở gần em, hay cả khi xa em, anh đơn giản chỉ là một thằng ngốc, ngốc tới mức anh cứ luôn tự hỏi mình: Sao anh yêu em nhiều đến thế?
Anh thích hai chữ "Tình yêu", nhẹ nhàng mà nồng ấm như bếp lửa đêm giao thừa. Có lẽ lúc anh nói: "Anh yêu em", em sẽ hạnh phúc nhiều lắm đấy. Cũng giống như anh vậy, chắc sẽ không ngủ được khi nghe em thầm thì rằng "Em yêu anh".
Xin phép em cho anh được làm thằng ngốc thêm chút nữa, hoặc cả đời này anh ngốc nghếch, khờ khạo cũng không sao. Nhưng phải nắm lấy tay anh nhé, dựa vào vai anh nhé, gối lên tay anh mỗi khi em ngủ nhé. Hay là để anh chạy đi tìm một chiếc khóa khổng lồ, anh phải giữ em lại để chỉ là của riêng anh thôi, không thêm một ai khác.
Em có thấy phiền phức không?
Kể cả là phiền phức, anh cũng không quan tâm đâu. Ai bảo ANH YÊU EM nhiều đến thế!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận