Vừa say vừa khóc, đàn ông cũng mềm yếu thật. Họ say là để chứng tỏ mình là đàn ông, nhưng say rồi thì lại để từng cơ mặt xô vào nhau, ép cho nước mắt tràn ra.
- Tôi không say, ai nói tôi say, ai vừa nói tôi say?
Anh chỉ còn nhớ những âm thanh ấy đã hiện hữu trong anh trước khi chìm vào giấc ngủ. Hình như anh đã gọi tên em. Em có nghe thấy không?
Đàn ông không thể làm chủ mình khi họ say. Anh say, anh cũng không muốn giấu. Hôm nay anh say vì em, và vì cả những chồng chềnh nghĩ suy về cô ấy.
Giá như ở đâu đó, em nghe được những lời anh nói lúc anh say.
- Anh ghét em! Ghét đến không thể nào chịu được. Anh không quay trở lại quán cafe nơi đã gặp em cũng chính bởi vì anh ghét nhìn thấy quá khứ của anh và em ở đó. Anh ghét cay ghét đắng chiếc áo có in hình một con gấu xanh vô duyên lè lưỡi. Anh ghét ai thích uống nước dâu tây ép bỏ thêm đường, ghét chờ đợi ai đó dưới trời nắng, ghét việc chạm môi em.
Anh ghét những cô nàng nhõng nhẽo, mất hàng tiếng đồng hồ để chọn lựa kiểu tóc, chọn váy xòe hay quần jeans, ghét ai cứ nghe những bài hát yêu đương sến sẩm, ghét việc phải nhớ em mỗi ngày, ở bên cạnh em mỗi tối.
Những lời anh nói lúc say.
Là thế đấy!
Chỉ có điều.
Suy nghĩ của anh ngược lại với điều anh nói khi say.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận