Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 32: Quá khứ (22)

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời (Dịch) (Đã Full)

  • 387 lượt xem
  • 2164 chữ
  • 2021-09-08 00:25:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đối với môn vật lý Giang Lục Nhân thuộc vào hàng a-ma-tơ., cô làm bài chỉ đơn giản để ứng phó với kỳ thi, nên thành tích cực kỳ không ổn định, mà điều này lại chẳng hề liên quan đến trình độ đề thi khó hay dễ. Kể cả khi kết quả môn Ngữ văn vốn là ưu thế số một của cô bị thụt lùi, cô còn chẳng thèm để ý. Lúc trước khi lựa chọn phân ban Tự nhiên hay Xã hội, cô chỉ cảm thấy học Vật Lý quá rối rắm, mãi sau này cô mới cảm thấy có thiện cảm hơn với bộ môn này nên liền lựa chọn ban Tự nhiên, chủ yếu là vì thành tích môn Hóa của cô rất tốt, cô không muốn buông tha cho ưu thế này. Bây giờ thì cầm cuốn đề cương trên tay, cô cảm thấy vô cùng đau khổ khi nghĩ đến việc phải làm bài tập, đầu tiên là Hóa và Sinh vật, sau đó đến môn Vật Lý. Nếu cuối cùng không xong hai đề này cô sẽ bị thầy giáo gọi lên văn phòng nói chuyện riêng, cô chỉ có thể nói rằng cô vẫn chưa làm tốt, vì thời gian không đủ nên cô chưa thể hoàn thành kịp. Chính cô cũng cảm thấy rất khó để có thể làm tốt cả hai đề cùng một lúc, ngay cả môn Vật lý là môn trọng tâm cô cũng không nhất thiết phải hoàn thành tuyệt đối, sao phải phí bao nhiêu thời gian để nhất định phải giải bằng được hết các đề chứ.

Nhưng suy nghĩ của giáo viên hiển nhiên là hoàn toàn trái ngược với cô, dường như tất cả mọi người đều biết cô học rất khá, chỉ riêng có môn Vật lý là kém nhất vì vậy giáo viên bộ môn Vật lý cũng đặc biệt phá lệ mà để ý đến cô. Mỗi tiết Vật lý, cuối giờ thầy giáo luôn đến xem bài cô, dường như nhất định phải bắt cô chỉ ra chỗ chưa hiểu, mà lần nào cô cũng trả lời là không có.

Rất nhiều thứ cần phải có năng khiếu, không phải chỉ cần học là có thể giỏi ngay được. Ngay từ năm học sơ trung, cô đã nhận ra cô không giỏi môn Vật lý, nhưng cô không để lộ hoàn toàn, lên đến cấp ba, sau vài kỳ thi, kết quả môn Vật lý của cô tương đối kém trong khoa, nên không thể phủ nhận được nữa.

Trong lớp cũng có một số học sinh cũng học lệch nghiêm trọng như vậy, ví dụ như một vài nam sinh rất kém môn Tiếng Anh, vì vậy trong giờ Tiếng Anh giáo viên gọi trực tiếp nam sinh đó lên phát biểu , nam sinh đó chỉ nói được vài câu linh tinh. Ngày nay giáo dục coi trọng việc bồi dưỡng toàn diện cho học sinh, một môn kém cũng không thể đỗ đại học được.

Lên đến năm thứ hai cao trung, bây giờ toàn bộ học sinh đều phải tăng cường ôn tập.

Sau vài bài kiểm tra liên tục, Uông Chu Duyệt lại vỗ vỗ vai Giang Lục Nhân:

- Cậu lại tụt vài hạn rồi…

Không cần ai nhắc nhở, chính cô cũng tự nhận ra, nếu tiến bộ sẽ hơn, nếu không tiến bộ thì tự nhiên trở thành thụt lùi so với người khác.

Uông Chu Duyệt thấy cô không thèm để ý đến cô nàng, lại vỗ thêm mấy cái nữa.

- Nếu cậu mà không có biện pháp tăng điểm số lên, Hướng Tư Gia sẽ nhanh chóng vượt qua cậu đây.

Giang Lục Nhân há mồm, cô muốn nói rằng chính bản thân cô vốn không định thi vào trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước, cô chỉ muốn đăng ký một ngôi trường đại học hạng tầm tầm thôi, mà thành tích hiện nay của cô hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu đó, nên không cần phải học liều mạng như vậy. Hơn nữa bây giờ có học thêm nữa cũng không thể chắc chắn rằng đến kỳ thi tốt nghiệp bạn sẽ đỗ trường nào. Nhưng rồi cô lại nghĩ, có khi đấy chỉ là cái cớ của cô để buông thả bản thân.

- Vậy phải có biện pháp thế nào bây giờ? – Cô rửa tai lắng nghe dạy bảo.

- Cố gắng lên.

Cô mỉm cười, cuối giờ tự học, Giang Thừa Dự vẫn đến đón cô.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy hai chiếc xe đỗ một chỗ. Giang Lục Nhân thầm nghĩ hẳn Hướng Tư Gia đã phải cực kỳ cố gắng, có khi sau mỗi giờ học trên lớp cô nàng còn học thêm gia sư ở nhà nữa, sự cố gắng đó thật không thể xem thường. Hiện tại Hướng Tư Gia vẫn ở trong lớp, hình như là vẫn cùng một số học sinh năm cuối khác cùng luyện đề trong giờ tự học, chỉ khổ thân Kỷ Thành Minh lái xe đến đón suốt ngày phải chờ ngoài cổng.

Giang Thừa Dự đang đứng nói chuyện với Kỷ Thành Minh.

Cô chậm chạp bình tĩnh bước đến, ngày trước Uông Chu Duyệt từng nói, Giang Thừa Dự mà đứng bên cạnh Kỷ Thành minh, thật vô cùng hấp dẫn, rất xứng đôi.

Cô bỗng rùng mình, cô dừng bước, thận trọng cười với hai người, họ thật sự đẹp đôi thế cơ mà. Thôi rồi, chính cô cũng đang ngày càng trở nên đen tối.

Cô đến trước mặt Giang Thừa Dự:

- Đang nói chuyện gì vậy?

Cô nhìn thẳng vào Kỷ Thành Minh, cô cười rất thản nhiên, như có thể xuyên thấu mọi buồn vui hờn giận của đối phuơng, khiến cho những kẻ độc ác trên đời này đều phải giật mình, cô còn thấy anh ta phải đứng trong gió lạnh mà chờ thật xứng đáng, nghĩ đến đây cô lại cảm thấy tốt hơn nhiều.

Kỷ Thành Minh quan sát ánh mắt của Giang Thừa Dự dành cho Giang Lục Nhân, khóe miệng nhếch lên:

- Gần đây có một bộ phim điện ảnh đang rất hot, tôi muốn đề cử hai anh em nên đi xem.

- Vậy ư? - Giang Thừa Dự khoanh tay trước ngực. – Tổng giám đốc Kỷ mà cũng xem phim cơ đấy?

- Tình tiết trong phim tuy cũng cũ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem, hơn nữa lại rất chân thật, nói về tình yêu giữa hai anh em. – Kỷ Thành Minh kín đáo nói.

Giang Thừa Dự vỗ vai Giang Lục Nhân:

- Cảm ơn sự đề cử này, muộn rồi, xin phép được cáo từ.

Giang Lục Nhân vừa nghe thấy lời của Kỷ Thành Minh, sắc mặt cô liền thay đổi, trừng mắt lườm Kỷ Thành Minh một cái, rồi bị Giang Thừa Dự kéo lên xe.

- Sao anh không giải thích?

Cứ nhìn cái thái độ tự cho mình là đúng của Kỷ Thành Minh, cô lại thấy khó chịu.

- Giải thích cái gì cơ?

- Nói là giữa chúng ta không có gì cả. – Cô hờn dỗi nói.

Giang Thừa Dự đang lái xe, một lúc sau anh mới quay đầu lại đánh giá cô:

- Trong một số trường hợp, anh thật sự không biết cách nói dối.

Những lời muốn nói trong lòng cô như bị nghẹn giữa cổ họng, cô nhếch miệng, muốn nói nhưng không sao thốt được nên lời.

Giang Thừa Dự đi tiếp một đoạn lại nói:

- Em thật sự hi vọng anh nói dối à?

Cô véo véo vào cánh tay, muốn tránh nhắc đến đề tài này:

- Nói dối cái gì cơ?

Anh hơi mỉm cười, phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rất chói tai, cô lâng lâng nhìn anh.

- Nếu em không biết, anh sẽ nói cho em nghe.

Anh mở cửa xe, đi xuống, kéo cô xuống xe.

Cô biết là anh tức giận rồi, cứ tưởng là lâu nay không nhắc đến, cứ an an ổn ổn như vậy mà ở bên nhau, thậm chí đôi khi ngẫu nhiên cô lại thấy thật ấm áp, cô cảm thấy cứ như vậy thật tốt biết bao, cũng thật an toàn biết bao. Nhưng ba cái thứ tình cảm linh tinh này không phải là mục đích thật sự anh mong muốn.

Anh muốn cô nhất định phải nói một lời duy nhất, tuyệt đối thừa nhận tình cảm của anh.

Anh càng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, cô lại càng giả vờ hồ đồ.

Thế nhưng trốn tránh, mãi mãi không thể giải quyết được vấn đề.

Anh kéo tay cô, bất kể cô giãy dụa như thế nào anh cũng không buông, chẳng thèm để ý cô có đau không.

Trên mặt anh không tỏ rõ thái độ, nên trong ánh đèn đường mờ ảo, cô càng cảm thấy anh đang phát ra luồng hàn khí kinh người.

Đường về nhà họ phải đi qua bốn cái cầu, hiện tại họ đang đứng trên cây cầu thứ ba, dưới chân cầu là một con sông lớn, có rất nhiều công nhân đang đào bùn đất ven bờ sông để trồng cây.

Cô ngơ ngác nhìn theo, muốn dời sự chú ý của mình.

Đứng trên thành cầu, gió rất to, cô hơi lạnh.

Anh nhận ra cánh tay cô dần lạnh như đá, anh cởi áo khoác, khoác lên người cô.

- Anh không thích em cứ như vậy. – Anh đột nhiên mở miệng.

Cô sửng sốt, lập tức cúi đầu, nhìn xuống mũi chân mình.

- Em không muốn ở bên cạnh anh sao? - Anh ngắm cô nửa ngày, cuối cùng mới cười nói: - Anh chỉ cần nghĩ đến em là hi vọng….

Có rất nhiều khi anh chẳng thèm quan tâm , đối với người ngoài anh càng chẳng thừa thời gian mà để ý, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không hiểu. Mỗi khi ở nhà cô đều luôn trốn tránh anh, hồi đầu anh cho rằng cô sợ anh. Nhưng nhắc đến cũng thật buồn cười, anh chưa bao giờ bắt nạt cô, nhiều nhất cũng chỉ không tiếp xúc với cô, sao cô có thể phản cảm với anh đến thế. Sau đó, mỗi lần được nhìn thấy bóng dáng cô, có đôi khi trên ban công, có đôi khi ở hành lang tầng hai, anh cảm thấy rất khó chịu, như thể cô đang che dấu một bí mật nào đó, nên anh càng thận trọng lặng lẽ đánh giá cô. Sau một thời gian rất dài, anh rất muốn thoát khỏi cô, như cô là một bóng hình âm thầm chăm chú theo dõi anh, không cách nào ngăn được.

Mỗi khi anh chán nản, rất dễ dàng lại nhớ đến cô, cứ mỗi khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu anh, anh lại cảm thấy bản thân thật nhàm chán, sao anh lại đi so đo với một cô nhóc.

Cuộc sống cứ yên ả trôi qua.

Vì sao cô luôn thận trọng, thật thận trọng đối diện với anh, với mẹ anh, thậm chí với cả người cha luôn yêu thương cô, anh không hiểu, vì sao cô luôn phải thận trọng như vậy, giống như họ có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào.

Cô như đang hèn mọn cầu xin một điều gì đó.

Nhưng Bụt trả lời , con có thể tốt với ai đó, cũng có thể giết chết ai đó, nhưng trăm ngàn lần không được tò mò về ai đó.

Sự tò mò sẽ biến thành một loại nghiện.

Anh thực sự muốn biết, hồi cô còn làm thực tập sinh trong công ty, đỗi mặt với muôn vàn khó dễ, rốt cuộc cô đã nghĩ gì, cô có từng nghĩ rằng, anh trai cô đang đứng đầu ở đây, cô có từng muốn phản kích lại họ.

Anh muốn biết, tâm trạng cô vì sao lại không vui.

Khi anh đưa cô đến nghĩa trang, nhìn cô khóc, anh rất muốn biết, có phải cô rất nhớ rất rất yêu mẹ ruột của mình.

Những sự thận trọng của cô mà anh từng gọi là dối trá, có phải chăng chỉ đơn giản là cách cô tự bảo vệ bản thân?

Vì sao cô lại khóc trước mặt anh?

Cô ngồi đó, rất đáng thương ngồi chồm hổm trong màn mưa xối xả, như đang bị bỏ rơi.

Tâm trạng anh bỗng trở nên dữ dội.

Cô im lặng rất lâu, rất rất lâu mới nói:

- Mẹ anh sẽ không thích em đâu.

Cô đã sớm nhận ra điều này.

- Sau đó thì sao?

Anh nhìn cô, anh muốn có một đáp án, vấn đề đó không liên quan đến anh.

Cô lại im lặng. Anh nhìn về một điểm xa xa:

- Vậy anh coi như chưa nói gì hết.

Anh tức giận phóng xe đi.

Cô nhìn theo bóng anh, bỗng như cảm thấy anh đi sẽ không bao giờ quay lại nữa, hình như chính cô đã từng nghĩ, anh sẽ nói những lời này với cô.

Cô không do dự nữa, đuổi theo anh, níu lấy áo sơ mi của anh:

- Không cần.

- Gì cơ? – Anh dừng xe, nhưng vẫn chưa nhìn sang.

Cô chậm chạp thăm dò, ôm lấy anh:

- Không cần mà anh, không cần phải nói rõ ràng tất cả mọi thứ… Em chỉ thích nghe anh nói vậy thôi.

Giờ phút này, chỉ cần giờ phút này, cô tình nguyện gánh vác toàn bộ tương lai mịt mờ phía trước.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top