Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Ác Lão Bà (Dịch)
  4. Chương 47: Bà ngoại đem ăn ngon tất cả đều cầm đi

Ác Lão Bà (Dịch)

  • 138 lượt xem
  • 764 chữ
  • 2024-01-09 21:07:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, nhìn sống lưng hẹp nhỏ của Tống Phúc Truyền, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng kích động một chút, một loại cảm giác chua xót nói không nên lời chạy lên trên.

Tuy rằng Tống Đoàn Viên vẫn luôn giận Tống Phúc Truyền, xác thật là có chút thương tâm, nhưng hiện tại nhìn bóng dáng nhỏ gầy này của Tống Phúc Truyền, bao giận dỗi lập tức liền tiêu tan hết.

Tống Đoàn Viên nhíu mày, không biết chính mình vì sao sẽ có phản ứng như vậy, nàng quay mặt đi, thấp giọng nói: “Không cần, hôm nay trời tối đường không dễ đi, con sẽ làm ngã nương!”

“Sẽ không ngã!” Tống Phúc Truyền kiên trì nói, “Như vậy mọi người đều nhanh hơn một chút!”

Tống Phúc Quý nhìn thấy vậy, tiến lên nói, "Để ta đi, ta cao hơn đệ, cũng chắc nịch hơn so với đệ!”

Tống Phúc Truyền lắc đầu, chỉ chỉ hai cái sọt trung dược lớn đeo ở trước và sau Tống Phúc Quý nói: “Đại ca cõng dược liệu!”

Tống Đoàn Viên còn muốn nói cái gì, Tống Phúc Truyền đã hô Tống Song Hỉ: “Song Hỉ, muội đỡ nương một chút!”

Tống Song Hỉ một bên khiêng cuốc, một bên lên tiếng.

Tống Đoàn Viên không nghĩ để cho Tống Phúc Truyền cõng, nhưng Tống Phúc Truyền vẫn kéo hai tay Tống Đoàn Viên tới, cõng nàng lên.

Đôi tay Tống Phúc Truyền nâng chân Tống Đoàn Viên, thử thử trọng lượng của Tống Đoàn Viên, thấp giọng nói: “Nương nặng như túi đậu tương ở cửa hàng đậu phụ vậy!”

Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.

Ở cửa hàng đậu phụ, một túi đậu tương ước chừng 150 cân.

Cõng túi đậu là công việc khổ nhất, mệt nhất, học đồ mới tiến vào đều bắt đầu từ một bước này.

Tống Đoàn Viên ghé vào trên vai Tống Phúc Truyền, đúng lúc có thể nhìn thấy vết chai phía sau lưng hắn, đó chính là dấu vết lưu lại do cõng túi đậu áp hỏng làn da.

Tống Đoàn Viên nhìn mà trong lòng có chút khó chịu.

Kiếp trước Phúc Truyền hận nguyên chủ, cũng là có nguyên nhân.

Ở cửa hàng đậu phụ kia, nếu không phải không còn có đường sống khác, ai lại đi làm sơn tặc, mười mấy tuổi đã rời nhà, sống cuộc đời đánh đánh giết giết?

Cha mẹ con cái một hồi, luôn là duyên phận, lớn như vậy, thời điểm ở chung sao có thể không có va va đập đập?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì chút va va đập đập này, mà không cần đứa nhỏ này nữa?

Tống Đoàn Viên thở dài, vì giảm bớt gánh nặng cho Tống Phúc Truyền, thành thành thật thật ghé vào trên sống lưng hắn.

Đi được một nửa đường, Tống Phúc Truyền liền mồ hôi đầy đầu thở dốc hồng hộc.

“Được rồi, để ta xuống đi, chân ta đã khá hơn nhiều!” Tống Đoàn Viên nói thế nào cũng không chịu cho Tống Phúc Truyền cõng nữa, giãy giụa đi xuống.

Có lẽ là tam thất kia phát huy tác dụng, cổ chân đích xác tốt hơn rất nhiều.

Tống Phúc Truyền buông Tống Đoàn Viên xuống, mệt đến eo đều không đứng thẳng được, sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời, chỉ thở dốc.

Tống Đoàn Viên cầm nước cho Tống Phúc Truyền uống.

Tống Phúc Truyền uống ùng ục ùng ục, sắc mặt mới khôi phục một ít.

“Nương, để con cõng nương!” Tống Phúc Quý tiến lên nói.

Trên người hắn cõng hai cái sọt lớn, cũng đã mệt quá sức.

“Không cần, ta thật sự đã tốt, có thể đi!” Tống Đoàn Viên xua xua tay, chính mình đi trước.

Tống Phúc Truyền nhìn nửa ngày, sau đó mới tiếp nhận một chiếc sọt lớn trong tay Tống Phúc Quý, đoàn người xuống núi.

Vương Ngọc Lan ở nhà ngồi hoảng hốt nửa ngày, thẳng đến khi sắc trời tối đen sau đó mới nhớ tới phải đi nấu cơm cho bốn người, nàng lấy lại tinh thần đi đến phòng bếp nhỏ, liền thấy Tống Tiếu Tiếu đang nhóm lửa, trong nồi nấu dưa.

Thịt và bột mì đều đã bị Vương Lý Thị cầm đi, chỉ còn lại mấy củ khoai lang ở ven tường.

Vương Ngọc Lan sau đó mới phản ứng lại đây, sợ tới mức sắc mặt đều trắng.

Nương nàng cầm đồ của Tống gia đi, nhiều như vậy, cũng phải gần một trăm văn, nếu Tống Đoàn Viên biết, còn không đánh chết nàng sao?

Vương Ngọc Lan lập tức nằm liệt trên mặt đất, nói không ra lời.

“Nương Tiếu Tiếu, mau đến đây, mệt chết ta!” Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh Tống Phúc Quý.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top