Dịch: Hoangforever
Trên mặt biển xanh thẳm, yên tĩnh, mênh mông vô bờ, một thân ảnh nho nhỏ xẹt qua không trung với một tốc độ cao.
“Ha ha ha... tinh cầu này không có tế bào sinh vật, thế nhưng lại có đại dương?? Thật là hiếm có, thật là hiếm có. Để tìm được một nơi như thế này, mình đã tốn không biết bao nhiêu thời gian rồi. Hiện tại, mặc dù mình nghiện thanh “đấng sáng tạo” đấy, thế nhưng dù sao cũng chỉ là quẳng một cái tế bào nguyên thủy từ trên Địa cầu xuống nước mà thôi...”
Thân ảnh này có mái tóc ngắn màu vàng và một khuôn mặt đáng yêu, nhìn qua chẳng khác nào một tiểu la lỵ.
Nàng dừng ở trên mặt biển, nhẹ nhàng phất tay ra, một giọt nước giống như tảng đá lớn liền chìm vào trong nước biển.
“Tiếp đó...Trong cái tế bào này có một chút kiến thức của ta.... còn có ý thức của ta nữa.”
“Toa Lâm, đi thôi ~”
Một giọng nói từ trên bầu trời vọng xuống làm cho tiểu la lỵ kia giật mình một cái, nàng nói vọng lại,
“Ta biết rồi, ta tới liền đây!”
Tùy tiện trả lời xong một câu, nàng quay đầu lại, nhìn về phía mặt biển, nói:
“Ta phải đi rồi, sau này ta sẽ tới thăm các ngươi.”
“Thật là đáng mong đợi! Không biết nó sẽ tiến hóa thành cái hình dạng như thế nào đây...”
Nói xong, thân thể tiểu la lỵ bay lên, sau đó hóa thành một tia sáng, biến mất trong tinh không.
.........
“Đây là đâu? Ta là ai?”
Đây là ý nghĩ đầu tiên của nó.
Nó có ý thức, xúc giác, nhưng không có thị giác và khứu giác. Nó thông qua xúc giác (cảm giác duy nhất của nó) biết được nó đang bị vây trong một mảnh chất lỏng.
Chất lỏng này hình như được gọi là nước thì phải.
“Ta... ta được gọi là tế bào sao?”
Nó không có não, nhưng lại biết được hình dạng thân thể của mình ra sao.
Một cái thân thể có hình tròn như một phiến lá mỏng. Ở trong phiến lá mỏng này có kết cấu vô cùng phức tạp và tinh vi. Và nó được gọi là hạch tâm (nhân). Vì sự tồn tại của hạch tâm, mà nó mới có sinh mạng, có thể suy nghĩ và di chuyển, ....
Nhưng mà, trình độ tự hỏi của nó cũng chỉ có tới như vậy. Một cái hạch tâm nho nhỏ như thế, không có cách nào có thể giúp nó tự hỏi nhiều thêm được nữa.
“Di chuyển..... Tìm kiếm....”
Nó khống chế tầng ngoài phiến lá mỏng, nhất thời tầng ngoài đung đưa như làn
sóng vỗ. Động tác này làm cho nó có thể ở trong nước chậm rãi di chuyển, ở trong vô biên vô tận bóng tối tìm kiếm mục tiêu đầu tiên...
Thức ăn.
Thức ăn tương đương với năng lượng. Có năng lượng thì kiến thức sẽ phong phú hơn. Thân thể to lớn hơn thì suy nghĩ, tự hỏi sẽ nhiều hơn.
Nó không ngừng di chuyển, đột nhiên cảm giác lớp màng bên ngoài tiếp xúc phải thứ gì đó.
Thức ăn?
Nó cố gắng, cố gắng phân biệt xem thứ mà nó vừa chạm phải là thứ gì. Nhưng ngoài thông tin “mềm nhũn” ra, cũng không có gì cả. Nếu vậy chỉ có thể làm như thế này.
Cắn nuốt!
Có như vậy mới có thể hiểu sâu thêm thứ mà nó vừa chạm phải rốt cuộc là thứ gì!!
Nó dùng phiến lá mỏng từ từ vây quanh thứ này lại. Sau đó đem thứ này nuốt vào trong phiến lá mỏng.
Nó cảm giác được cái vật thể “mềm nhũn” kia từ từ thu nhỏ lại ở trong người nó, sau đó liền biến mất. Đồng thời nó cũng nhận ra thân thể của nó từ từ phát sinh biến hóa. Vốn xung quanh phiến lá mỏng của nó ban đầu chỉ là yếu ớt thế nhưng lúc này lại chậm rãi bành trướng, cứng cáp lên.
Hoạt động này cũng chỉ kéo dài một lúc rồi biến mất. Thế nhưng loại cảm giác vô cùng phong phú này khiến cho nó biết được rằng...
Cái thứ vừa rồi chính là thức ăn và nó cần phải ăn thật nhiều... thứ thức ăn này!
Nó nhanh chóng lắc lư tầng ngoài phiến lá mỏng, rất nhanh, nó liền đụng phải một vật thể giống như vừa rồi, thế là nó vội vàng nuốt nó vào.
Lại là cảm giác giống y hệt lúc trước. Nó nuốt vật thể vào bên trong cơ thể nó, rồi vật thể đó từ từ thu nhỏ lại ....
Lần này nó nghĩ tới một từ...
Và từ này có tên là... tiêu hóa.
Liên tục nuốt hai khối thức ăn làm cho hình thể của nó trở nên to lớn hơn một chút và đương nhiên lực lượng, tốc độ của nó cũng tăng lên. Điều này có nghĩa là nếu như nó tìm được tới càng nhiều thức ăn hơn nữa thì nó sẽ đạt được càng nhiều năng lượng.
Cắn nuốt, cắn nuốt, cắn nuốt.
Nó nuốt gần hết những thứ “mềm nhũn” ở xung quanh nó và cơ thể phình to ra, gần như gấp đôi.
Thế nhưng, nó vẫn chưa hài lòng, vẫn bơi ở trong nước và cố gắng cắn nuốt thức ăn.
Sau khi nó nuốt một miếng thức ăn và cơ thể nó hình như đã bành trướng ra tới
cực hạn.Sau khi tiêu hóa hoàn toàn thức ăn này, nó cũng không có tiếp tục tăng trưởng kích thước của nó lên nữa mà lấy hạch tâm làm trung tâm từ từ tách ra, sau đó hoàn toàn phân liệt ra.
Cuối cùng nó đã trở thành hai cá thể giống hệt nhau. Chúng đều có hình dạng phiến lá mỏng và đều có hạch tâm riêng.
Đúng vậy! Nó đã hoàn toàn chia ra làm hai cá thể. Thế nhưng, ý thức của nó lại không có bị phân chia ra làm hai.
Ngay cả khi nó tách thành hai tế bào, nó vẫn cảm thấy hai tế bào này vẫn chính là nó. Nó có thể điều khiển hai cá thể này theo ý muốn của nó, giống như điều khiển hai cánh tay vậy.
“Hai tay nghĩa là sao?”
Suy nghĩ của nó dường như trở nên phong phú hơn. Gấp đôi hạch tâm khiến cho khả năng tư duy của nó tốt hơn và làm cho nó có thể đặt ra nhiều câu hỏi hơn.
“Nhắc mới nhớ, mình là gì?”
“Mình hẳn phải nên có một cái tên...”
“Tên là gì đây nhỉ....?”
“Lâm.”
Không biết tại sao, trong đầu nó chỉ có cái tên này.
“Vậy thì gọi là Lâm đi. Lâm... cảm giác cũng không tệ.”
Lâm tiếp tục đi tới. Hai tế bào từ trong nước từ từ di chuyển, tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Tiếp tục làm như thế này sẽ giúp nó có trí khôn hơn, thân thể sẽ nhiều hơn và lực lượng sẽ càng mạnh hơn.
Do hiện tại Lâm có tới hai tế bào, cho nên hiệu suất tìm kiếm thức ăn của nó sẽ cao hơn và nhanh hơn. Rất nhanh, nó liền khiến cho 1 trong 2 cái tế bào ăn no đầy đủ và tiến vào trạng thái phân liệt.
Khi cái tế bào kia hoàn toàn phân liệt xong, có nghĩa rằng lúc này Lâm có tới ba tế bào. Ba tế bào giống nhau đều đại biểu cho “Lâm”.
Lâm hoàn toàn có thể toàn quyền chỉ huy bọn nó.
Mặc dù ba tế bào không có ở chung một chỗ, thế nhưng Lâm chỉ huy bọn nó cũng không quá khó khăn, ngược lại nó cảm thấy vô cùng tự nhiên và thông thuận.
Sau đó, Lâm có nhiều câu hỏi hơn.
Nó suy nghĩ về nhiều thứ hơn nữa và nhanh chóng nhận ra rằng có một vấn đề lớn ở trước mắt.
Bóng tối.
Không sai, nó không có cách nào quan sát được tình huống xung quanh.
Mặc dù nó có thể cảm nhận được rằng xung quanh nó là một mảng chất lỏng, thế nhưng nó lại không có cách nào biết được tình huống cụ thể...Vì vậy, đối với Lâm mà nói, xung quanh chỉ là bóng tối. Một bóng tối kéo dài vô biên vô tận.
“Đôi mắt....”
Trong suy nghĩ của Lâm liền xuất hiện từ này.
Thế nhưng khi nghĩ về nó, Lâm lại không thể hiểu sâu thêm được nữa.
Vì để hiểu cái từ này, Lâm bắt đầu cố gắng cắn nuốt càng nhiều thức ăn hơn nữa. Nhưng thức ăn “mềm nhũn” xung quanh nó hình như đã bị nó ăn hết rồi, chính vì vậy, nó tính bơi xa hơn để tìm kiếm thức ăn.
Ba tế bào nhỏ, có chung một cái ý thức, bắt tay vào cuộc hành trình...
“??”
Đột nhiên, Lâm phát hiện cái tế bào phía trước hình như đụng trúng thứ gì đó. Thứ này khác với thức ăn “mềm nhũn” lúc trước, nó có phần cứng hơn, thế nhưng so với thức ăn lúc trước thì nhỏ hơn một chút.
Không thể phân tích ra nó là thứ gì, Lâm chỉ có thể điều khiển một cái tế bào đem vật cứng rắn nuốt lại.
“.... Hình như không thể tiêu hóa được.”
Thứ cứng rắn này ở trong cơ thể nó, thế nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ nó đang bị thu nhỏ nào lại. Chỉ là trôi lơ lửng, yên tĩnh bên trong màng tế bào của Lâm.
Trông giống một thứ vô dụng vậy!
Lâm cũng không quan tâm tới nó nữa, lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm thức ăn của mình.
Xung quanh nơi này, có rất nhiều thức ăn “mềm nhũn” giống như lúc trước, thế nhưng cũng không có phát hiện ra vật cứng kia.
Nó lại miệt mài thi hành nhiệm vụ cắn nuốt của mình. Một tế bào của Lâm lại một lần nữa trữ đầy năng lượng và tách ra.
Hiện tại, Lâm đã có tới 4 cái tế bào rồi, thế những nó vẫn cảm thấy chưa đủ. Thế là nó lại tiếp tục công cuộc cắn nuốt của mình....
Mãi tới khi số lượng tế bào đạt tới con số 5, lúc này ý nghĩ lúc trước của Lâm lại một lần nữa xuất hiện.
Muốn nhìn thấy....
Muốn nhìn thấy mọi thứ bên ngoài! Không muốn bóng tối nữa!
Khi ý nghĩ của nó mãnh liệt tới một trình độ nhất định, thứ cứng rắn nó ăn lúc trước đang còn ở trong cơ thể, đột nhiên khẽ rung động một cái.
Bên trong nhân tế bào, một thứ gì đó giống như xúc tu kéo dài ra, chạm nhẹ vào vật cứng rồi từ từ đẩy lên bề mặt tế bào.
Khi vật cứng tiếp xúc với màng tế bào, ánh sáng mãnh liệt như mũi nhọn phá tan bóng tối, tràn vào trong suy nghĩ của Lâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận