- Nguyễn Diệp
Con gái yêu thương của mẹ! Mẹ sẽ viết cho con thật nhiều những lá thư, đến mỗi độ tuổi, mỗi mốc quan trọng của cuộc đời con hãy mở những lá thư mẹ đã gửi. Mẹ không nghĩ nó sẽ giúp con có phương án cho đời mình nhưng mẹ tin những lá thư mẹ gửi sẽ cho con lòng dũng cảm để làm điều mình muốn.
Hôm nay mẹ muốn nói với con về tình yêu – thứ cảm xúc đẹp đẽ và nhiều khao khát của loài người, thứ cảm xúc đi cùng tuổi trẻ, thứ cảm xúc sẽ làm con đau nhưng lại giúp con sống ý nghĩa, thứ cảm xúc mẹ muốn con được trải nghiệm ngọn ngành và sâu lăng nhất và cũng mong những trả giá cho con tim con nhẹ nhàng nhất.
Mẹ đã từng yêu, hồi đó mẹ mười bảy. Chàng trai mẹ mến có nụ cười tươi tắn, chiếc răng khểnh rất duyên. Chàng trai học giỏi và đầy ý chí nhất định phải đạt tới được mục tiêu mà mẹ và cậu ấy đã bàn bạc. Chàng trai cùng mẹ đi qua những ngày tháng tuổi học trò tươi đẹp nhất. Chàng trai đứng chờ me dưới gốc cây dâu da xoan, bên bàn cờ bằng đá mỗi buổi chiều hè khi me tan học. Chàng trai có tấm áo sơ mi trắng tinh thấm ướt mồ hôi để đưa đón mẹ mỗi ngày, cùng mẹ nỗ lực vào được trường đại học mong ước. Nhưng rồi khi chạm vào cánh cổng trường đại học, lời hứa hẹn bỗng tan biến. Bà ngoại bảo mẹ sẽ không thể hạnh phúc nếu yêu và lấy một người như thế làm chồng. Bà thấy bóng dáng của ông ngoại trong chàng thanh niên mười bảy tuổi ấy. Những ám ảnh về một cuộc sống bất hạnh về, một tình yêu sẽ tan, làm mẹ không dám bước tiếp.
Năm hai mươi tuổi, mẹ lại yêu. Một người bạn thân thiết, từng thầm lặng bên mẹ suốt 5 năm trời đã chạm được vào con tim mẹ. Một người bạn đủ hiểu và thương để làm mẹ tin tưởng sau những nghi hoặc về hạnh phúc. Lần này chàng trai đã trưởng thành, đủ để cùng mẹ xin phép ông bà và yêu đương một cách công khai. Chàng trai ấy cùng mẹ đi qua những ngày tháng lãng mạn nhất, những lần hẹn hò như thời chiến, những thương yêu gửi qua cánh thư, những hy sinh chắt chiu vì nhau, những thương cảm và se sắt khi yêu xa. Một tình yêu trong mắt tất thảy mọi người đều sẽ bình yên chờ đủ ngày đủ tháng để đi tới hôn nhân.
Cuối cùng tình yêu ấy cũng kết thúc.
Chàng trai ấy dù có trưởng thành nhưng vẫn chưa đủ vững vàng để cùng mẹ vượt qua áp lực của những năm đầu bước vào cuộc đời. Sau này rất lâu trong một chiếu thẳng đứng, bên một triền sông lộng gió anh ấy nói với mẹ rằng chưa bao giờ anh hết yêu nhưng anh không biết yêu thế nào vì tương lai
mù mịt quá. Anh không quyết được cuộc sống của mình nên không dám dắt theo cuộc sống của em.
Lần thứ ba mẹ yêu và may mắn tình yêu tới đích. Mẹ chọn được bố con và cùng bố vun vén cho một gia đình. Mẹ sẽ kể những câu chuyện đó cho con vào một lần khác để con biết bố mẹ đã có một mối tình đẹp thế nào và cách để người ta có thể yêu nhau không áp lực.
Lần này mẹ chỉ muốn chia sẻ với con về những thất bại trong tình yêu, những nhói đau mà mẹ đã phải đi qua.
Con có biết không, khi tình yêu thứ hai đổ vỡ, lần đầu trong đời mẹ được biết thế nào là hồn lìa khỏi xác. Mẹ nhớ chiều mưa đó đứng chờ anh ấy ở bến xe, run rẩy trong cơn mưa, đầu cúi, mắt ngập nước. Đến giờ mẹ vẫn nhớ như in dáng đứng đó, cảm giác đau đớn đó, sự bất lực lúc đó.
Mẹ luôn tin hỏi, mẹ và anh ấy yêu nhau là thế, không hiểu lẫm, không ghét bỏ, mà sao tình yêu tan vỡ?
Ngoài lý do tuổi trẻ, ngoài việc chưa thực sự biết yêu và có thể chưa yêu nhau đủ nhiều, chưa đủ duyên đủ phận thì có gì đã sai mà mẹ đều phải dừng lại khi còn yêu tha thiết. Và phải rất lâu sau, khi mẹ đủ hiểu về tình yêu, đủ rộng mở về cách nhìn, đủ thời gian để lắng lại mẹ mới biết điều gì đã ngăn trở mẹ khi tình yêu đang độ đẹp tươi.
Có lẽ bởi vì mẹ đã luôn nghĩ đích đến của tình yêu là hôn nhân, là ràng buộc, nên mẹ luôn lo lắng cho tương lai phía trước. Mẹ đã không tận hưởng những cảm xúc mà mình có, không yêu một cách tự do và cháy hết mình. Đang yêu, mẹ đã nghĩ tới ngày mai, mẹ đã đánh giá người đàn ông này có xứng đáng là chồng mình không?
Điều đó vốn không sai. Bởi hôn nhân luôn là điều đẹp đẽ. Song vì trượt trong đà quán tính gắn yêu và cưới chặt chẽ với nhau, mẹ đã quên mất rằng cứ yêu đi đã, cứ sống đi đã, cứ chọn lựa và đắm say đi đã. Mẹ không cưới ngay ngày mai tại sao lại phải lo lắng cho một việc dăm ba năm nữa mới tới. Tình yêu nếu đủ đắm say sẽ tự nó đi tới một cam kết và hôn nhân chỉ là một trong rất nhiều lời cam kết của tình yêu mà thôi.
Mẹ luôn tự hỏi nếu được yêu và sống bên người đó suốt đời mà không có đám cưới mẹ có hạnh phúc không? Chắc là có con ạ. Khi mẹ và những chàng trai đó bắt đầu đôi bên đều thật hạnh phúc vậy sau đó tại sao lại dần lo âu bất an đến thế. Vì họ đã dần không chỉ phải đóng vai người yêu mẹ mà còn phải tròn vai một ông chồng tương lai.
Một chàng trai 17 hay 20 đều chưa có đủ phẩm chất, chưa đi qua hết các thử thách của cuộc đời để trưởng thành mà mang phẩm giá của một người đàn ông bản lĩnh. Do đó mẹ và họ đều lo lắng và áp lực. Và những cảm xúc tiêu cực đó làm tình yêu dần trở nên yếu đuối, trở thành một gánh nặng đầy mệt mỏi.
Mẹ chỉ mong khi trái tim con hé mở con hãy bay trên bầu trời tự do. Con hãy để cho tình yêu của con lớn lên như một cái cây khỏe mạnh chẳng cần phải vội vàng kết trái. Con gái yêu thương hãy vui sống những ngày còn được tình yêu bao bọc đầy ngọt ngào và xúc cảm, hãy đi qua cả những ghen tuông, hy vọng và buồn vui... Nếu cảm xúc thăng hoa con hãy gắn kết cả thể xác và tâm hồn con cùng người ấy. Tình yêu đẹp đẽ bởi sự tận hiến và hết mình bởi những phút điên rồ và bất thường đến thế. Chỉ cần mỗi lựa chọn của con con đều đã lắng nghe chính mình, con đều đã được chuẩn bị về tâm lý và kiến thức.
Con gái của mẹ! Đám cưới, hôn lễ với những bộ váy cô dâu lộng lẫy là ước mơ của mọi thiếu nữ. Con hãy cứ ước mơ và trên hết là lựa chọn thật kỹ càng. Yêu có thể không cần cưới nên cứ yêu khi con muốn nhưng cưới thì chắc chắn cần yêu vì vậy hãy yêu thật nhiều để biết tình yêu nào làm con muốn cưới.
Mẹ chẳng cổ súy con sống buông thả. Mẹ chỉ khát khao con được sống hết mình, tự do và có nhiều trải nghiệm để mọi lựa chọn của con đều trở nên thật đáng giá. Mẹ tin khi còn là một cô gái tự tin và chủ động, không bị gò bó bởi những tư tưởng hạn hẹp, con sẽ sải cánh bay trên bầu trời cao rộng.
Khi con người được cởi trói khỏi những định kiến họ trở nên dũng cảm và tràn đầy trách nhiệm với bản thân. Chỉ có tự do và tự chủ mới giúp con người có được thứ mình thực sự mong muốn!
Hôn nhân thiêng liêng lắm nhưng đừng bao giờ áp lực về nó. Một người độc thân vẫn có thể không ngừng yêu và hạnh phúc, nhưng một người không được yêu thì có hôn nhân vẫn chẳng thể tìm thấy hạnh phúc của đời mình. Yêu là yêu thôi! Cưới ư? Để sau hãy tính! Cô gái của mẹ! Hãy yêu đi con! Hôn con và chúc con thật nhiều dũng cảm!
“Đôi khi ta chỉ mong tình yêu không đủ lớn... để nỗi nhớ nào rồi cũng sẽ qua”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận